TruyenFull.Me

Tu Sa Luoi

Năm hai đại học, mọi thứ thay đổi. Không còn lớp học chung, không còn ngồi cạnh nhau giờ văn, không còn những buổi trốn học đi ăn vặt giữa mùa hè chảy mồ hôi.

Khánh Ly học ngành Sư phạm, lớp kín lịch, thường xuyên phải chạy thực hành. Nhật Nam theo Công nghệ Thông tin, suốt ngày ôm đồ án, ngủ gục trong phòng lab.

Tin nhắn từ “Mày ăn cơm chưa?” thành “Chiều tao bận nha.”

Cuộc gọi từ “Nghe giọng mày tao mới ngủ được” thành “Tí tao call lại.”

Và rồi đến một ngày… không còn cuộc gọi nào nữa.

---

Chiều hôm đó mưa rả rích.

Khánh Ly ngồi một mình trong quán cafe quen, quán mà trước đây Nhật Nam từng kéo cô đến mỗi tối thứ Sáu.

Ly gửi cho Nam một tin nhắn:

“Tao ở quán nè.”

Một tiếng trôi qua, không ai đến. Tin nhắn không được seen.

Ly cầm điện thoại, mắt ướt nhưng chẳng có giọt nước nào rơi ra.

Cô nhắn thêm một dòng nữa:

“Mình nghỉ một thời gian nha. Tao mệt rồi.”

---

Từ hôm đó, Nhật Nam không còn thấy tin nhắn mỗi sáng.

Không còn thấy Ly đợi trước cổng trường với hộp bánh gạo, không còn tiếng gọi "Ê đồ đần!" khi cậu đi qua căng tin.

Chỉ còn những giấc ngủ ngắn trong đêm, chập chờn vì một cái tên xuất hiện trong mơ.

Cậu đọc lại từng tin nhắn cũ.

Xem lại từng tấm ảnh chụp lén khi Khánh Ly không nhìn.

Nhìn avatar Facebook cô – vẫn là tấm hình nở nụ cười ấy – mà không đủ can đảm ấn nút nhắn tin.

Cô im lặng.

Cậu cũng im lặng.

Cả hai đều chờ đối phương bước trước.

Cả hai đều đau

Tối nọ , Nhật Nam lần đầu gặp lại Bảo An ở sân trường cũ, trong một buổi lễ giao lưu sinh viên.

Cậu gầy đi thấy rõ, tóc rối, áo sơ mi nhăn nhúm, đôi mắt lúc nào cũng như đang kiếm tìm gì đó giữa đám đông.

Bảo An chậc lưỡi:

– Mày nhìn như thằng thất tình vậy.

– Ờ.

– Nhớ người ta sao không kiếm?

– Không dám. Tao… làm Ly buồn nhiều rồi.

Bảo An im lặng một lúc, rồi cười nhếch mép:

– Hôm đó nó về khóc cả đêm. Tao ở kế bên còn không dám hỏi. Mày nghĩ nó không đau chắc?

Nhật Nam quay mặt đi, mắt đỏ hoe.

– Mày nghĩ… tao không đau à?

---

Hai hôm sau, Khánh Ly nhận được một hộp quà đặt trước cửa phòng trọ. Bên trong là cây bút máy màu đen cô từng khen đẹp hồi cấp 3, một quyển sổ tay bìa cứng và mảnh giấy nhỏ:

“Tao viết mỗi ngày. Không có mày, tao không viết được gì nữa.”

– Nhật Nam.

Khánh Ly ngồi sụp xuống đất. Cô ôm quyển sổ vào lòng. Tim đập mạnh như đang nghe ai gõ cửa từ bên trong.

---

Chiều hôm đó, Nhật Nam đứng dưới dốc, nơi từng là điểm hẹn đầu tiên của cả hai sau khi yêu chính thức

Gió lùa qua vai, tay cầm chiếc ô đen cũ kỹ, ánh mắt ngóng về phía cuối con hẻm nhỏ.

Cô đến.

Vẫn là đôi mắt đó, mái tóc xõa và chiếc áo khoác mỏng.

Nam mím môi:

– Hồi đó… tao không biết giữ mày.

Ly thở dài, bước đến gần.

– Tao cũng đâu có giỏi hơn mày.

Cả hai im lặng một lúc.

Nam bỗng đưa tay kéo nhẹ cổ tay cô, ánh mắt nghiêm túc:

– Mình thử lại được không? Nhưng lần này… tao làm khác.

– Khác sao?

– Gọi tao là “anh” đi.

Ly bật cười, gạt tay cậu ra:

– Mày mơ!

– Không mơ. Là thật. Anh yêu em. Gọi đi, thử một lần.

– …

Cô im lặng.

Nhưng má thì đỏ lên, mắt không dám nhìn thẳng.

Rồi rất khẽ, rất nhỏ:

– …ừ, anh.









Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me