Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 103: Bạch Đào chủ động tấn công
Edit: Min
Sau khi nghe câu trả lời của Bạch Đào, Bùi Tranh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt có chút xuất thần.Tống Dĩ An cố tình kéo Khâu Đại Ngưu đi là để tạo không gian riêng cho hai người họ, Bạch Đào đương nhiên cũng biết, càng không thể bỏ qua cơ hội này.Cậu lại nhắc đến chuyện ban sáng chưa được hồi đáp, nhưng lần này đổi cách hỏi: "Tranh ca, hôm đó huynh đuổi ta đi, là vì sợ ta nghe mấy lời đó rồi sẽ buồn sao?"Bùi Tranh đang mải nghĩ tới món sữa chiên, nghe cậu hỏi thế thì hơi phiền muộn, sao lúc nãy mình không đi cùng Khâu Đại Ngưu luôn cho rồi?Thấy y lại trầm mặc, Bạch Đào dứt khoát đứng dậy, ngồi đối diện với Bùi Tranh, hai tay đặt lên đùi y, cúi người xuống cho ngang tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Huynh cứ im lặng thế này, thì ta chỉ càng lấn tới thôi."Khoảng cách quá mức gần gũi khiến Bùi Tranh không tự chủ được mà lui ra sau, Bạch Đào lập tức áp sát thêm một bước: "Huynh lùi một bước, ta liền tiến mười bước."Tai Bùi Tranh đỏ bừng, bối rối quát lên không chút khí thế: "Bạch Đào!"Bạch Đào ra chiều hưởng thụ, cười cong mắt: "Tranh ca gọi hay quá, ta thích nghe."Bùi Tranh nhìn người đang nhắm mắt, khóe môi mang theo nụ cười kia, gương mặt đỏ lên trong nháy mắt, hoàn toàn không biết nên làm gì cho phải.Bạch Đào mở mắt liền thấy vẻ hoảng loạn không biết làm sao của y, tim không khỏi khẽ run lên, nhẹ giọng hỏi: "Tranh ca, vì sao huynh không đẩy ta ra? Chẳng phải huynh không thích tiếp xúc thân thể với người khác sao?"Bùi Tranh cũng muốn đẩy ra, nhưng đối phương bây giờ đang giữ tư thế này, nếu mạnh tay quá, Bạch Đào rất có thể sẽ ngã nhào xuống đất.Y không dám nhìn thẳng vào cậu, chỉ siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu, giọng khàn khàn: "Buông tay."Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt nhiễm một tầng đỏ mỏng, Bạch Đào gần như không kiềm được xúc động muốn hôn lên."Không buông." Cậu nói khẽ, "Ta muốn theo đuổi huynh, sao có thể buông tay?"Vì Bùi Tranh đang nghiêng đầu, nên hơi thở của Bạch Đào phả thẳng lên mặt y, khiến đỏ ửng lại lan thêm mấy phần, y hoảng loạn quay đầu lại: "Bạch Đào!"Bạch Đào mỉm cười: "Ta đây."Thấy Bạch Đào không bị lay chuyển, Bùi Tranh đành phải nắm lấy hai tay đang chống lên đùi mình, đẩy người ra phía sau rồi nhanh chóng đứng dậy.Bạch Đào sợ y chạy mất, lập tức hất tay Bùi Tranh ra, nhào tới ôm chặt lấy y một cái như gấu vồ.Đây là lần thứ hai Bùi Tranh bị Bạch Đào ôm, ngoài cảm giác vẫn chưa quen, tim y lại bắt đầu đập thình thịch. Dù đều là hán tử, nhưng người trong lòng y lại không giống y, không thô kệch, mà nhỏ nhắn mềm mại, cứ như chỉ cần mình dùng chút sức sẽ làm vỡ người ta vậy.Đối phương ôm lấy mình như thể tràn đầy sự lệ thuộc, còn trong đầu y thì toàn là ý nghĩ muốn bảo vệ người này, thậm chí còn muốn đưa tay lên xoa đầu cậu.Không bị đẩy ra ngay, Bạch Đào để đầu tựa lên vai Bùi Tranh, nói nhỏ: "Tranh ca, sau này huynh đừng im lặng khi ta hỏi chuyện nữa được không? Ta sẽ buồn lắm đấy."Lần này, tuy không nhìn thấy mắt Bạch Đào, nhưng trong đầu Bùi Tranh đã tự vẽ ra đôi mắt đầy tủi thân của cậu."Được."Từ này bật ra khỏi miệng, không qua suy nghĩ, đến khi hoàn hồn lại thì thiếu niên trong lòng đã ngẩng đầu, ánh mắt đầy tủi thân giờ đã biến thành cả một trời sao lấp lánh, rạng rỡ nhìn y."Tranh ca, nếu là Đại Ngưu hay An ca mà ôm huynh kiểu này, huymh có đẩy ra không?"Toàn thân Bùi Tranh run lên, lập tức rụt tay lại, đẩy Bạch Đào ra: "Bọn họ sẽ không làm vậy."Lần này Bạch Đào ngoan ngoãn buông tay: "Tranh ca, huynh biết rõ ta thích huynh, thế mà vẫn dung túng để ta muốn làm gì thì làm, huynh có bao giờ nghĩ vì sao không?"Bùi Tranh biết y nên tránh xa Bạch Đào, dứt khoát từ chối, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào, nhưng y lại không nỡ. Cách y đối xử thế này chẳng tốt cho ai cả, y không thể tiếp tục như vậy.Bạch Đào: "Huynh vừa mới hứa với ta là không im lặng nữa mà."Bùi Tranh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Ta không muốn đến bạn bè cũng không làm được."Bạch Đào không ngờ y vẫn còn ôm hy vọng làm bạn với mình: "Từ lúc ta thổ lộ, hai chúng ta đã không thể là bạn bè nữa rồi.""Được thôi." Bùi Tranh gật đầu, xoay người bước ra ngoài.Bạch Đào vội đưa tay định kéo tay y lại: "Chúng ta còn chưa nói xong mà."Bùi Tranh nghiêng người né tránh, giọng lạnh nhạt: "Đã không phải bạn bè thì chẳng còn gì để nói."Bạch Đào sững người, cứ thế ngơ ngác nhìn y rời đi.Cậu cứ nghĩ Bùi Tranh là thích mình mà không tự biết, vậy mà y rời đi dứt khoát đến thế, còn tuyệt tình hơn cả đêm cậu tỏ tình.Vậy những lần dung túng trước kia là gì? Khi người khác mắng mình, y đứng ra bảo vệ là vì cái gì? Đêm đó, y âm thầm chờ dưới gốc cây óc chó là vì cái gì?Chỉ vì là bạn bè thôi sao?Nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao Bùi Tranh luôn đối xử rất tốt với bạn bè. Chắc từ giờ trở đi, mình trong mắt y cũng chỉ là một người chẳng còn quan trọng gì nữa rồi.Bạch Đào cứ thế đứng ngẩn người ở cửa, cho đến khi Tống Dĩ An và mọi người trở về.Người bước vào sân đầu tiên là Lâm Tầm, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền giật mình, vội vứt con cá trong tay, chạy lại: "Đào thúc! Thúc sao thế?!"Tống Dĩ An vội vàng thả lưới cá, chạy đến xem: "Tranh ca đâu rồi?"Khâu Đại Ngưu hoảng loạn cả lên: "Đào ca, sao huynh khóc ghê vậy? Có ai bắt nạt huynh à?"Bạch Đào nghe thấy tên Bùi Tranh mới hoàn hồn, khóc còn to hơn nữa: "Bùi Tranh, Bùi Tranh, huynh ấy... không cần ta nữa, huynh ấy không thích ta... hu hu..."Ba người bên cạnh chưa từng thấy cảnh này bao giờ, lập tức nhao nhao lên an ủi."Tranh ca sao có thể không thích huynh chứ, từ lúc huynh đến đây, huynh ấy đối xử với huynh còn tốt hơn với ta với An ca đó!""Đúng rồi, có người nói xấu ngươi, Tranh ca còn đứng ra bênh vực! Ngươi không biết đâu, lúc ấy Tranh ca nói muốn nhổ lưỡi người ta luôn kìa!"Bạch Đào ngồi bệt xuống bậc cửa, nước mắt rơi đầy mặt, vừa khóc vừa lắc đầu: "Không cần... không cần cái loại thích đó..."Khâu Đại Ngưu mờ mịt: "Vậy... vậy huynh muốn loại thích nào?"Bạch Đào khịt mũi: "Là cái thích có thể hôn nhau ấy."Tống Dĩ An đang rút khăn tay thì khựng lại, trừng mắt nhìn Bạch Đào, vẻ mặt không thể tin nổi.Khâu Đại Ngưu phản ứng chậm hơn, mặt mũi mơ màng: "Cái gì gọi là thích có thể hôn... Ơ?! Đào, Đào, Đào ca! Huynh! Huynh huynh huynh—"Bạch Đào nước mắt lưng tròng, giọng nghèn nghẹn mang theo chút tự giễu: "Có phải thấy ta không biết lượng sức, rõ ràng không phải ca nhi, cũng chẳng phải nữ nhân, vậy mà còn vọng tưởng muốn ở bên Bùi Tranh không?"Khâu Đại Ngưu sau khi tiêu hóa xong chuyện Bạch Đào thích Bùi Tranh, rặn óc tìm cách an ủi: "Tranh ca nói huynh ấy không thành thân, cho nên—"Lâm Tầm lập tức quay đầu giẫm một phát lên chân Khâu Đại Ngưu, Tống Dĩ An cũng hích hắn một cái ra hiệu im miệng.Không nhìn ra Bạch Đào đã khóc đến thế rồi à? Còn ở đây thêm dầu vào lửa nữa.Quả nhiên, nghe thấy Bùi Tranh không thành thân, nước mắt Bạch Đào lại như chuỗi ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống: "Nhưng mà, ta... ta thích huynh ấy, ta muốn ở bên huynh ấy cơ..."Lâm Tầm tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu rõ tình yêu, nhưng cậu nhóc biết, thứ mình thích thì nên cố gắng theo đuổi: "Đào thúc, vậy thì thúc theo đuổi Tranh thúc đi! Thúc tốt như vậy, giỏi như vậy, Tranh thúc nhất định sẽ đồng ý thôi!"Bị chọc trúng chỗ đau lần nữa, Bạch Đào khóc đến mức không thở nổi: "Ta, ta theo đuổi mấy ngày rồi... Ta cũng tưởng mình có hy vọng... Nhưng huynh ấy vừa rồi nhìn ta như người xa lạ ấy... Ta biết... huynh ấy lần này thật sự quyết tâm từ chối ta rồi... hu hu... phải làm sao bây giờ... ta thực sự rất thích huynh ấy..."Trong đám người, Tống Dĩ An là người biết an ủi nhất. Hắn ngồi xuống bậc cửa, vai tựa vai với Bạch Đào: "Tính Bùi Tranh, ngươi cũng biết rồi đấy... Có khi y còn chẳng biết thế nào là thích nữa. Nhưng y thật lòng tốt với ngươi, ta với Đại Ngưu đôi khi còn ghen tị ấy chứ. Ngươi nghĩ mà xem, hai người quen nhau chưa lâu, vậy mà y đã một mực bênh vực ngươi rồi. Ta nói cho ngươi nghe, hôm ta qua giúp ngươi trồng ớt, là do Tranh ca nhờ ta đến đấy. Ngươi... hôm đó chẳng phải đã thổ lộ với y rồi sao?"Bạch Đào không ngờ lại là như vậy, vành mắt đỏ hoe, ngơ ngác gật đầu.Tống Dĩ An đưa khăn tay qua: "Cho nên ngươi xem, Tranh ca đối với ngươi là không giống người khác.""Nhưng... huynh ấy nói là vì chúng ta là bạn.""Dù thực sự chỉ là bạn, thì trong lòng Tranh ca, ngươi cũng là một người bạn rất đặc biệt."Từ hôm nhìn thấy Bạch Đào khóc tối hôm đó, Tống Dĩ An đã biết giữa hai người có chuyện gì đó, chỉ không ngờ lại là chuyện như thế.Bảo sao mấy hôm nay Tranh ca cứ như cố ý tránh né Bạch Đào, chỉ là trốn không triệt để, sáng nay còn không yên tâm mà chạy tới xem La lão đại có xin lỗi Bạch Đào hay không.Hắn nói mấy lời này với Bạch Đào, cũng không phải chỉ để an ủi cậu, mà thật sự cảm thấy trong lòng Bùi Tranh ít nhiều cũng có chút tình ý với Bạch Đào.Bằng không, với tính khí trước giờ của y, sao lại còn dây dưa qua lại với Bạch Đào làm gì?Huống chi, ngay khi nghe Bạch Đào nói thích Bùi Tranh, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn lại là, hai người này rất xứng đôi.Tranh ca là kiểu người ít nói, còn Bạch Đào thì giỏi biểu đạt cảm xúc, cả ngày đều vui vẻ, cười nói.Nói thật, rất bù trừ cho nhau.Hơn nữa, cả hai đều rất ưa nhìn.Bạch Đào khéo tay, giỏi nấu ăn và chăm sóc nhà cửa.Tranh ca thì có thể lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, rất hợp lý.Bạch Đào bản thân cũng giỏi kiếm tiền, sau này cuộc sống của hai người chắc chắn sẽ không tệ.Chỉ có điều, lời ra tiếng vào chắc chắn sẽ không ít, nhưng cả hai đều là người rộng rãi, chắc hẳn sẽ không quá để tâm đến ánh mắt người đời.
Sau khi nghe câu trả lời của Bạch Đào, Bùi Tranh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa, vẻ mặt có chút xuất thần.Tống Dĩ An cố tình kéo Khâu Đại Ngưu đi là để tạo không gian riêng cho hai người họ, Bạch Đào đương nhiên cũng biết, càng không thể bỏ qua cơ hội này.Cậu lại nhắc đến chuyện ban sáng chưa được hồi đáp, nhưng lần này đổi cách hỏi: "Tranh ca, hôm đó huynh đuổi ta đi, là vì sợ ta nghe mấy lời đó rồi sẽ buồn sao?"Bùi Tranh đang mải nghĩ tới món sữa chiên, nghe cậu hỏi thế thì hơi phiền muộn, sao lúc nãy mình không đi cùng Khâu Đại Ngưu luôn cho rồi?Thấy y lại trầm mặc, Bạch Đào dứt khoát đứng dậy, ngồi đối diện với Bùi Tranh, hai tay đặt lên đùi y, cúi người xuống cho ngang tầm mắt, nhẹ giọng nói: "Huynh cứ im lặng thế này, thì ta chỉ càng lấn tới thôi."Khoảng cách quá mức gần gũi khiến Bùi Tranh không tự chủ được mà lui ra sau, Bạch Đào lập tức áp sát thêm một bước: "Huynh lùi một bước, ta liền tiến mười bước."Tai Bùi Tranh đỏ bừng, bối rối quát lên không chút khí thế: "Bạch Đào!"Bạch Đào ra chiều hưởng thụ, cười cong mắt: "Tranh ca gọi hay quá, ta thích nghe."Bùi Tranh nhìn người đang nhắm mắt, khóe môi mang theo nụ cười kia, gương mặt đỏ lên trong nháy mắt, hoàn toàn không biết nên làm gì cho phải.Bạch Đào mở mắt liền thấy vẻ hoảng loạn không biết làm sao của y, tim không khỏi khẽ run lên, nhẹ giọng hỏi: "Tranh ca, vì sao huynh không đẩy ta ra? Chẳng phải huynh không thích tiếp xúc thân thể với người khác sao?"Bùi Tranh cũng muốn đẩy ra, nhưng đối phương bây giờ đang giữ tư thế này, nếu mạnh tay quá, Bạch Đào rất có thể sẽ ngã nhào xuống đất.Y không dám nhìn thẳng vào cậu, chỉ siết chặt nắm đấm, nghiêng đầu, giọng khàn khàn: "Buông tay."Nhìn gương mặt anh tuấn trước mắt nhiễm một tầng đỏ mỏng, Bạch Đào gần như không kiềm được xúc động muốn hôn lên."Không buông." Cậu nói khẽ, "Ta muốn theo đuổi huynh, sao có thể buông tay?"Vì Bùi Tranh đang nghiêng đầu, nên hơi thở của Bạch Đào phả thẳng lên mặt y, khiến đỏ ửng lại lan thêm mấy phần, y hoảng loạn quay đầu lại: "Bạch Đào!"Bạch Đào mỉm cười: "Ta đây."Thấy Bạch Đào không bị lay chuyển, Bùi Tranh đành phải nắm lấy hai tay đang chống lên đùi mình, đẩy người ra phía sau rồi nhanh chóng đứng dậy.Bạch Đào sợ y chạy mất, lập tức hất tay Bùi Tranh ra, nhào tới ôm chặt lấy y một cái như gấu vồ.Đây là lần thứ hai Bùi Tranh bị Bạch Đào ôm, ngoài cảm giác vẫn chưa quen, tim y lại bắt đầu đập thình thịch. Dù đều là hán tử, nhưng người trong lòng y lại không giống y, không thô kệch, mà nhỏ nhắn mềm mại, cứ như chỉ cần mình dùng chút sức sẽ làm vỡ người ta vậy.Đối phương ôm lấy mình như thể tràn đầy sự lệ thuộc, còn trong đầu y thì toàn là ý nghĩ muốn bảo vệ người này, thậm chí còn muốn đưa tay lên xoa đầu cậu.Không bị đẩy ra ngay, Bạch Đào để đầu tựa lên vai Bùi Tranh, nói nhỏ: "Tranh ca, sau này huynh đừng im lặng khi ta hỏi chuyện nữa được không? Ta sẽ buồn lắm đấy."Lần này, tuy không nhìn thấy mắt Bạch Đào, nhưng trong đầu Bùi Tranh đã tự vẽ ra đôi mắt đầy tủi thân của cậu."Được."Từ này bật ra khỏi miệng, không qua suy nghĩ, đến khi hoàn hồn lại thì thiếu niên trong lòng đã ngẩng đầu, ánh mắt đầy tủi thân giờ đã biến thành cả một trời sao lấp lánh, rạng rỡ nhìn y."Tranh ca, nếu là Đại Ngưu hay An ca mà ôm huynh kiểu này, huymh có đẩy ra không?"Toàn thân Bùi Tranh run lên, lập tức rụt tay lại, đẩy Bạch Đào ra: "Bọn họ sẽ không làm vậy."Lần này Bạch Đào ngoan ngoãn buông tay: "Tranh ca, huynh biết rõ ta thích huynh, thế mà vẫn dung túng để ta muốn làm gì thì làm, huynh có bao giờ nghĩ vì sao không?"Bùi Tranh biết y nên tránh xa Bạch Đào, dứt khoát từ chối, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào, nhưng y lại không nỡ. Cách y đối xử thế này chẳng tốt cho ai cả, y không thể tiếp tục như vậy.Bạch Đào: "Huynh vừa mới hứa với ta là không im lặng nữa mà."Bùi Tranh ngẩng đầu, bình tĩnh nói: "Ta không muốn đến bạn bè cũng không làm được."Bạch Đào không ngờ y vẫn còn ôm hy vọng làm bạn với mình: "Từ lúc ta thổ lộ, hai chúng ta đã không thể là bạn bè nữa rồi.""Được thôi." Bùi Tranh gật đầu, xoay người bước ra ngoài.Bạch Đào vội đưa tay định kéo tay y lại: "Chúng ta còn chưa nói xong mà."Bùi Tranh nghiêng người né tránh, giọng lạnh nhạt: "Đã không phải bạn bè thì chẳng còn gì để nói."Bạch Đào sững người, cứ thế ngơ ngác nhìn y rời đi.Cậu cứ nghĩ Bùi Tranh là thích mình mà không tự biết, vậy mà y rời đi dứt khoát đến thế, còn tuyệt tình hơn cả đêm cậu tỏ tình.Vậy những lần dung túng trước kia là gì? Khi người khác mắng mình, y đứng ra bảo vệ là vì cái gì? Đêm đó, y âm thầm chờ dưới gốc cây óc chó là vì cái gì?Chỉ vì là bạn bè thôi sao?Nghĩ lại thì cũng đúng, dù sao Bùi Tranh luôn đối xử rất tốt với bạn bè. Chắc từ giờ trở đi, mình trong mắt y cũng chỉ là một người chẳng còn quan trọng gì nữa rồi.Bạch Đào cứ thế đứng ngẩn người ở cửa, cho đến khi Tống Dĩ An và mọi người trở về.Người bước vào sân đầu tiên là Lâm Tầm, vừa nhìn thấy cảnh tượng liền giật mình, vội vứt con cá trong tay, chạy lại: "Đào thúc! Thúc sao thế?!"Tống Dĩ An vội vàng thả lưới cá, chạy đến xem: "Tranh ca đâu rồi?"Khâu Đại Ngưu hoảng loạn cả lên: "Đào ca, sao huynh khóc ghê vậy? Có ai bắt nạt huynh à?"Bạch Đào nghe thấy tên Bùi Tranh mới hoàn hồn, khóc còn to hơn nữa: "Bùi Tranh, Bùi Tranh, huynh ấy... không cần ta nữa, huynh ấy không thích ta... hu hu..."Ba người bên cạnh chưa từng thấy cảnh này bao giờ, lập tức nhao nhao lên an ủi."Tranh ca sao có thể không thích huynh chứ, từ lúc huynh đến đây, huynh ấy đối xử với huynh còn tốt hơn với ta với An ca đó!""Đúng rồi, có người nói xấu ngươi, Tranh ca còn đứng ra bênh vực! Ngươi không biết đâu, lúc ấy Tranh ca nói muốn nhổ lưỡi người ta luôn kìa!"Bạch Đào ngồi bệt xuống bậc cửa, nước mắt rơi đầy mặt, vừa khóc vừa lắc đầu: "Không cần... không cần cái loại thích đó..."Khâu Đại Ngưu mờ mịt: "Vậy... vậy huynh muốn loại thích nào?"Bạch Đào khịt mũi: "Là cái thích có thể hôn nhau ấy."Tống Dĩ An đang rút khăn tay thì khựng lại, trừng mắt nhìn Bạch Đào, vẻ mặt không thể tin nổi.Khâu Đại Ngưu phản ứng chậm hơn, mặt mũi mơ màng: "Cái gì gọi là thích có thể hôn... Ơ?! Đào, Đào, Đào ca! Huynh! Huynh huynh huynh—"Bạch Đào nước mắt lưng tròng, giọng nghèn nghẹn mang theo chút tự giễu: "Có phải thấy ta không biết lượng sức, rõ ràng không phải ca nhi, cũng chẳng phải nữ nhân, vậy mà còn vọng tưởng muốn ở bên Bùi Tranh không?"Khâu Đại Ngưu sau khi tiêu hóa xong chuyện Bạch Đào thích Bùi Tranh, rặn óc tìm cách an ủi: "Tranh ca nói huynh ấy không thành thân, cho nên—"Lâm Tầm lập tức quay đầu giẫm một phát lên chân Khâu Đại Ngưu, Tống Dĩ An cũng hích hắn một cái ra hiệu im miệng.Không nhìn ra Bạch Đào đã khóc đến thế rồi à? Còn ở đây thêm dầu vào lửa nữa.Quả nhiên, nghe thấy Bùi Tranh không thành thân, nước mắt Bạch Đào lại như chuỗi ngọc đứt dây, lã chã rơi xuống: "Nhưng mà, ta... ta thích huynh ấy, ta muốn ở bên huynh ấy cơ..."Lâm Tầm tuổi còn nhỏ, chẳng hiểu rõ tình yêu, nhưng cậu nhóc biết, thứ mình thích thì nên cố gắng theo đuổi: "Đào thúc, vậy thì thúc theo đuổi Tranh thúc đi! Thúc tốt như vậy, giỏi như vậy, Tranh thúc nhất định sẽ đồng ý thôi!"Bị chọc trúng chỗ đau lần nữa, Bạch Đào khóc đến mức không thở nổi: "Ta, ta theo đuổi mấy ngày rồi... Ta cũng tưởng mình có hy vọng... Nhưng huynh ấy vừa rồi nhìn ta như người xa lạ ấy... Ta biết... huynh ấy lần này thật sự quyết tâm từ chối ta rồi... hu hu... phải làm sao bây giờ... ta thực sự rất thích huynh ấy..."Trong đám người, Tống Dĩ An là người biết an ủi nhất. Hắn ngồi xuống bậc cửa, vai tựa vai với Bạch Đào: "Tính Bùi Tranh, ngươi cũng biết rồi đấy... Có khi y còn chẳng biết thế nào là thích nữa. Nhưng y thật lòng tốt với ngươi, ta với Đại Ngưu đôi khi còn ghen tị ấy chứ. Ngươi nghĩ mà xem, hai người quen nhau chưa lâu, vậy mà y đã một mực bênh vực ngươi rồi. Ta nói cho ngươi nghe, hôm ta qua giúp ngươi trồng ớt, là do Tranh ca nhờ ta đến đấy. Ngươi... hôm đó chẳng phải đã thổ lộ với y rồi sao?"Bạch Đào không ngờ lại là như vậy, vành mắt đỏ hoe, ngơ ngác gật đầu.Tống Dĩ An đưa khăn tay qua: "Cho nên ngươi xem, Tranh ca đối với ngươi là không giống người khác.""Nhưng... huynh ấy nói là vì chúng ta là bạn.""Dù thực sự chỉ là bạn, thì trong lòng Tranh ca, ngươi cũng là một người bạn rất đặc biệt."Từ hôm nhìn thấy Bạch Đào khóc tối hôm đó, Tống Dĩ An đã biết giữa hai người có chuyện gì đó, chỉ không ngờ lại là chuyện như thế.Bảo sao mấy hôm nay Tranh ca cứ như cố ý tránh né Bạch Đào, chỉ là trốn không triệt để, sáng nay còn không yên tâm mà chạy tới xem La lão đại có xin lỗi Bạch Đào hay không.Hắn nói mấy lời này với Bạch Đào, cũng không phải chỉ để an ủi cậu, mà thật sự cảm thấy trong lòng Bùi Tranh ít nhiều cũng có chút tình ý với Bạch Đào.Bằng không, với tính khí trước giờ của y, sao lại còn dây dưa qua lại với Bạch Đào làm gì?Huống chi, ngay khi nghe Bạch Đào nói thích Bùi Tranh, phản ứng đầu tiên trong đầu hắn lại là, hai người này rất xứng đôi.Tranh ca là kiểu người ít nói, còn Bạch Đào thì giỏi biểu đạt cảm xúc, cả ngày đều vui vẻ, cười nói.Nói thật, rất bù trừ cho nhau.Hơn nữa, cả hai đều rất ưa nhìn.Bạch Đào khéo tay, giỏi nấu ăn và chăm sóc nhà cửa.Tranh ca thì có thể lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, rất hợp lý.Bạch Đào bản thân cũng giỏi kiếm tiền, sau này cuộc sống của hai người chắc chắn sẽ không tệ.Chỉ có điều, lời ra tiếng vào chắc chắn sẽ không ít, nhưng cả hai đều là người rộng rãi, chắc hẳn sẽ không quá để tâm đến ánh mắt người đời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me