TruyenFull.Me

Tu Tren Troi Roi Xuong Mot Tieu Phu Lang Khong Biet Xau Ho

Edit: Min

Tống Dĩ An vừa mở nắp nồi ra liền giật mình, nuốt hai ngụm nước bọt mới mở miệng nói: "Bạch Đào, ngươi khách sáo quá rồi. Nhìn là biết gạo này là loại tinh luyện, mà còn nấu cả một nồi to thế này, thịt cũng không ít."

Bùi Tranh nhìn lượng cơm trong nồi, cảm thấy năm cân gạo mà Bạch Đào mua, nếu cứ dùng kiểu này, e là chỉ đủ nấu năm bữa.

Bạch Đào cầm vá xúc đầy một bát lớn đưa cho Tống Dĩ An: "Các huynh đừng khách sáo với ta. Ta mới chân ướt chân ráo đến đây, mọi việc đều phải dựa vào các huynh giúp đỡ. Nhà kia của ta còn phải làm mất mấy ngày nữa, có no bụng mới có sức làm việc chứ."

Tống Dĩ An vội đón lấy bát: "Đủ rồi đủ rồi, ta ăn không nhiều thế đâu, tí nữa không ăn hết lại phí."

Thấy Bùi Tranh cũng chuẩn bị múc cơm, Bạch Đào vội cầm nắp nồi bên cạnh lên: "Phần của huynh ta đã thay khoai tây bằng rau khô rồi, ở đây nè, Bùi đại ca."

Bùi Tranh không ngờ Bạch Đào còn đặc biệt làm riêng phần không có khoai tây cho y, ngẩn ra một lúc, mãi đến khi Bạch Đào đưa bát đến tay mới hoàn hồn.

Y mở miệng, giọng hơi phức tạp: "Về sau không cần phải thế."

Tuy y không thích ăn khoai tây, nhưng cũng không đến mức không ăn được.

Bạch Đào lại múc cho Khâu Đại Ngưu một bát đầy ắp: "Không sao cả, có gì đâu mà phiền. Ăn phải món mình không thích khổ lắm, tránh được thì cứ tránh thôi."

Cơm hấp thơm lừng, Khâu Đại Ngưu còn chưa bước ra khỏi bếp đã vội xúc một miếng to. Ngay khoảnh khắc nếm được mùi vị ấy, hắn chợt cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc.

"Đào ca, tay nghề của huynh tuyệt quá! Ta cũng muốn như Tranh ca, ngày nào cũng được ăn cơm huynh nấu."

Bạch Đào bị dáng vẻ cắm đầu ăn cơm của Khâu Đại Ngưu chọc cười: "Được, các ngươi không lấy công thì mấy bữa cơm này ta bao. Có gì muốn ăn cứ nói với ta, mai ta đi lên trấn mua."

Khâu Đại Ngưu vội lắc đầu: "Cơm huynh nấu đâu có rẻ hơn công đâu, ăn một bữa thế này là được rồi, thêm bữa nữa là ta ngại thật đấy."

Bạch Đào đùa: "Hôm nay mới là ngày đầu động thổ, ta còn nấu cơm trắng tử tế. Mấy hôm nữa toàn bánh màn thầu thôi, các ngươi có muốn ăn, ta cũng không nấu đâu, túi tiền không cho phép!"

Cơm nước xong, Bạch Đào rửa chén trong bếp, còn mấy người Bùi Tranh thì ngồi dưới mái hiên tiêu cơm.

Khâu Đại Ngưu nhìn về phía nhà bếp, nói: "Đào ca là người thật thà, chúng ta nhất định phải sửa cái nhà của huynh ấy cho thật đẹp."

Tống Dĩ An cũng nhìn bóng dáng đang bận rộn trong bếp: "Cái này còn cần ngươi nói à?"

Bùi Tranh, người vừa bị đuổi ra nghỉ ngơi sau khi định đi rửa bát, bắt đầu phân công công việc: "Dĩ An, lát nữa ngươi đi cắt cỏ tranh. Đại Ngưu đi cùng ta khiêng đá."

"Được."

Bạch Đào rửa bát xong, mọi người nghỉ ngơi chừng một khắc rồi lại bắt đầu buổi làm việc chiều.

Sức của Bạch Đào không nhiều, Bùi Tranh giao cho cậu mấy việc nhẹ, bảo cậu nhổ hết cỏ dại trong sân. Ngoài ra còn để cậu quy hoạch chỗ xây bếp và nhà xí.

"Đến uống chút nước đi, ta mang trà đến cho các cháu này!" Lan thẩm còn chưa đến gần, đã thấy mấy người đang làm việc khí thế bừng bừng.

Bạch Đào lau mồ hôi trên trán: "Cảm ơn Lan thẩm, sao thẩm lại tới? Mau đứng ngoài thôi, bên trong bụi quá."

Lan thẩm lấy mấy cái bát trong giỏ ra, rót nước cho mọi người: "Nói mới nhớ, không biết gọi Lan thẩm ta đến giúp một tay. Nếu không phải cháu đến nhà ta mua trứng hôm nay, ta còn chẳng hay biết cháu bắt đầu sửa nhà rồi đấy."

Bạch Đào đang khát, ừng ực mấy cái đã uống xong một bát nước: "Toàn là việc bẩn việc mệt, đâu dám phiền đến Lan thẩm."

Trong lòng thầm nghĩ, vẫn là phụ nữ chu đáo, cậu còn chẳng nhớ ra chuyện chuẩn bị nước uống cho mọi người.

"Việc nặng thì ta làm không nổi, giúp nấu cơm nước thì còn làm được."

Bạch Đào chớp mắt: "Vậy thẩm có lấy công không?"

Lan thẩm trừng mắt: "Chỉ nấu bữa cơm thôi, lấy công gì chứ?"

Bạch Đào bĩu môi: "Vậy không cho làm."

Lan thẩm bực mà không giận, giành lấy cái bát trong tay Bạch Đào: "Đứa nhỏ này, tiền nhét trong người, cháu thấy cấn đến khó chịu à hay sao?"

Bạch Đào cười hề hề: "Bên này của cháu làm cũng không mất mấy ngày, đâu dám làm phiền thẩm đến nấu nướng."

Lan thẩm đậy lại lớp vải phủ bên ngoài giỏ, đặt giỏ xuống khoảng đất trống bên cạnh: "Thế thì ta mang nước đến cho các cháu, rồi tranh thủ làm cho xong bộ quần áo của cháu."

Bạch Đào miệng ngọt như mía lùi: "Vâng, cảm ơn Lan thẩm, nước trà nhà thẩm ngon thật đó."

Tiễn Lan thẩm đi xong, mấy người lại tiếp tục làm việc đến tận trời tối mới kết thúc.

Bạch Đào lúc này mệt đến mức đứng cũng không thẳng nổi lưng, cảm giác đã rất lâu rồi cậu mới mệt như thế. Nhớ lại thì chỉ có mấy ngày hồi nhỏ cùng nhà đi gặt lúa là cực khổ đến vậy. May mà thành quả cũng khiến người ta hài lòng, nếu ngày mai trời không mưa, là có thể bắt đầu đổ móng.

Bánh màn thầu trong nhà đã ăn hết, Bạch Đào làm tạm một nồi mì chan thịt băm đơn giản, mấy hán tử to lớn cũng ăn đến vô cùng mãn nguyện. Cả ngày mệt nhoài, ăn xong ai nấy cũng không nán lại mà lần lượt về nhà nghỉ ngơi.

Bạch Đào chuẩn bị đun nước để lau qua người đang ướt đẫm mồ hôi, thì thấy Bùi Tranh đeo cung tên định ra ngoài: "Bùi đại ca, tối rồi còn đi săn à?"

"Đi tắm."

Nghe đến "Tắm", mắt Bạch Đào lập tức sáng rực, cậu cũng muốn tắm lắm rồi: "Có phải huynh định đến cái suối nước nóng huymh từng cứu ta không?"

"Ừ."

Hôm nay người đầy mồ hôi bụi đất, Bùi Tranh cũng muốn đi tắm cho sạch.

"Vậy huynh đợi ta một chút, ta cũng muốn đi!"

Bạch Đào chạy vào nhà, lấy cái quần đùi đã phơi khô cùng một bộ áo trong mới tinh, tất cả nhét vào túi đeo chéo của mình.

"Chúng ta không cần mang theo đuốc gì à?"

Bạch Đào ngẩng đầu nhìn vài vì sao thưa thớt treo trên trời, ánh sáng thế này để đi đường núi thì đúng là hơi tối.

Bùi Tranh đi trước dẫn đường: "Ngươi định đốt lửa thiêu rừng đấy à?"

"... ..."  Bạch Đào nghẹn lời.

Cậu nhớ trong mấy bộ phim cổ trang, người ta nửa đêm đi tìm người lạc đều mang theo đuốc cơ mà.

Thấy Bạch Đào không lên tiếng, Bùi Tranh nhớ tới bát cơm hấp không có khoai lúc trưa, bèn giải thích thêm một câu: "Vài hôm trước tuyết trên núi tan, lại bị gió thổi hai ngày liền, giờ cỏ cây khô khốc cả, dễ cháy lắm."

Bất ngờ nghe Bùi Tranh nói một câu dài như thế, Bạch Đào còn chưa phản ứng kịp, ngây ra một lúc mới đáp "Ồ" một tiếng.

Cậu nhớ lần gần nhất nghe Bùi Tranh nói liền một mạch nhiều chữ như vậy, là khi y hỏi Tống Dĩ An chuyện làm tiên sinh dạy học.

Càng tiến gần đến núi, đường đi càng khó. Bạch Đào không còn tâm trí nghĩ chuyện linh tinh, tập trung hết sức bám sát theo Bùi Tranh.

Chỉ có Đại Hắc là không bị bóng đêm làm phiền, cứ tung tẩy chạy loanh quanh, thỉnh thoảng còn chạy vọt lên trước rồi quay lại chờ hai người.

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ còn tiếng "lạo xạo" khi chân giẫm lên lá cây khô vang lên trong không gian, khiến người ta rợn người.

Đột nhiên trên cây bên cạnh vang lên tiếng cành cây gãy, tiếp theo là một tràng động tĩnh hỗn loạn, Bạch Đào theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay của Bùi Tranh.

Cậu cẩn thận nhìn xung quanh, hỏi nhỏ: "Bùi đại ca, huynh có nghe thấy không?"

Trên cây đen kịt, chẳng nhìn thấy thứ gì, đầu óc Bạch Đào lập tức tưởng tượng ra mấy thứ như oan hồn đòi mạng, vội vã dịch sát về phía Bùi Tranh hơn nữa.

Bùi Tranh mượn ánh trăng yếu ớt nhìn mấy cây bên cạnh, toàn là thông: "Chắc là sóc thôi."

"Thế sao nó không ngủ đi, nửa đêm nửa hôm còn nhảy nhót, dọa người ta sợ chết khiếp."

Bùi Tranh vốn định nói: Có khi người ta đang ngủ, bị chúng ta đi ngang làm giật mình nên mới chạy toán loạn thế.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng bị dọa của Bạch Đào bên cạnh, y nhất thời cũng không rõ là sóc bị hù hay người bị hù nhiều hơn.

Cứ thế, Bạch Đào túm chặt tay Bùi Tranh suốt quãng đường đến tận suối nước nóng.

"Ngươi tắm bên này, ta qua chỗ khác."

Gần đây có mấy suối nước nóng, Bùi Tranh định sang bên kia.

Tay Bạch Đào vừa buông ra lập tức nắm lại: "Đừng mà, cái suối này cũng rộng lắm, đủ cho cả hai chúng ta, thêm Đại Hắc cũng không sao hết. Tắm chung đi, ta còn có thể kỳ lưng cho huynh nữa."

Bùi Tranh bị nắm chặt lấy cánh tay: "... ..."

Y bỗng nhiên có cảm giác như đang sống lại cái hôm định mệnh kia...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me