TruyenFull.Me

Tu Tren Troi Roi Xuong Mot Tieu Phu Lang Khong Biet Xau Ho

Edit: Min

Ngày hai huynh đệ Lâm Tầm dự định về nhà, vừa khéo lại trùng với ngày khởi công xây học đường trong thôn.

Nghe nói ngày này là do lý chính cùng mấy vị thúc công lớn tuổi có uy tín trong thôn, cùng nhau lật lịch hoàng đạo chọn ra rất kỹ càng.

Xây học đường là chuyện lớn của cả thôn, mỗi nhà đều phải cử người tham gia, nếu không muốn ra người thì có thể bỏ tiền. Hiện tại còn chưa tới mùa xuân bận rộn nhất, người đông thì xây cũng nhanh, không mất mấy hôm nên chẳng ai chọn cách bỏ tiền.

Việc sau này con cái mình có thể đến học đường đọc sách, ai ai cũng để tâm. Trong thôn có học đường là chuyện rất đáng tự hào, kể ra ngoài cũng nở mày nở mặt. Dẫu sao mấy rhoon lân cận đều chưa có học đường, chỉ có thôn Thượng Hà là hai mươi mấy năm trước từng xây một học đường, người dạy là một lão Tú tài. Ban đầu cũng có không ít học trò, cả thôn Thanh Hà cũng có vài nhà cho con sang đó học chữ, trong đó có nhà Lan thẩm

Cho đến vài năm trước, đúng dịp chiến loạn, thuế má nặng nề, lại chưa có khoai tây phổ cập, trong năm mà có thể ăn no đã là hiếm, nói chi đến chuyện có bạc cho con đọc sách. Lão tú tài lâm bệnh mất, học trò vốn đã ít, học đường cũng tan rã từ đó.

Giờ loạn đã yên, hôn nhân trong thôn cũng nhiều hơn. Trên triều đình lại ban ra chính sách mới, từ năm đầu Vĩnh An đến năm thứ ba, mỗi sinh một đứa con sẽ được miễn một năm lao dịch và thuế má. Lý chính biết được chuyện ấy thì nảy ra ý muốn xây lại học đường. Dăm ba năm nữa trẻ con trong thôn nhiều lên, chẳng lẽ để chúng giống thế hệ trước, ngay cả chữ cũng không biết?

Cũng chẳng mong ai cũng đỗ Tú tài hay Cử nhân, chỉ cần biết tính toán, biết chữ, tương lai cũng sẽ có thêm lối đi. Đang lúc phiền não không biết tìm ai dạy học, thì vừa vặn Bùi Tranh đưa về một vị Tú tài, việc này coi như là đã định.

Hôm trước vừa nhận được thông báo, biết ngày mai phải đi xây học đường, Bạch Đào bèn tính tranh thủ hôm nay đưa hai huynh đệ Lâm Tầm về nhà, tiện thể giúp thu dọn một chút.

Lâm Tầm có phần ngượng ngùng, không muốn để Bạch Đào tiễn.

Bạch Đào vừa thu dọn đồ vừa nói:
"Ngại cái gì mà ngại. Ngươi không thấy lúc ta mới mua căn nhà kia đâu, mái dột gió lùa, giường đất thì sập, bếp ngoài còn chưa có nữa là."

Lâm Tầm đến tay trắng, giờ cũng định tay trắng quay về, mà không hiểu Bạch Đào lôi ở đâu ra một cái sọt đầy ắp đồ đạc.

Thấy cậu nhóc cứ nhìn chằm chằm vào sọt, Bạch Đào hiểu ngay đối phương đang nghĩ gì, liền cười, ôm luôn tiểu Lâm Chân ngoan ngoãn bên cạnh lên: "Trong này có nhiều thứ là Lan thẩm—" Bạch Đào ngập ngừng, "Có lẽ mấy đứa nên gọi là Lan bà bà, là bà ấy may cho các ngươi."

Nghe đến đây, Lâm Tầm sốt sắng: "Không thể nhận được!"

Vừa nói vừa nhón chân định lấy cái sọt trên lưng Bạch Đào xuống.

"Ây ây ây, đừng vội, nghe ta nói xong đã." Bạch Đào nhờ chiều cao hơn hẳn, cứ thế kẹp Lâm Tầm dưới cánh tay như kẹp gà con.

"Không phải đồ mới đâu, đều là quần áo cũ của An ca nhi và Trương Lộ Sinh mặc không vừa nữa rồi, Lan thẩm sửa lại đó."

Lâm Tầm vẫn định từ chối, nhưng Bạch Đào lại giở chiêu quen thuộc: "Thế là ngươi chê quần áo của An thúc và Lộ Sinh thúc à? Hay là... chê hai người họ?"

Lâm Tầm hoảng luôn: "Sao có thể! Họ đều rất tốt mà!"

Bạch Đào liền một tay xách một đứa nhỏ, nhấc cả hai ra khỏi phòng: "Vậy thì nhận đi. Muốn cảm ơn thì để sau này lớn rồi hẵng nghĩ cách."

Đến nhà Lâm Tầm, Bạch Đào mới hiểu tại sao cứ hay nhìn thấy hai huynh đệ ở bờ sông đối diện nhà mình. Giờ nhìn kỹ lại, nếu nối nhà cậu với nhà huynh đệ Lâm Tầm thành một đường thẳng, thì đường này đúng là vuông góc với dòng Thanh Hà. Chỉ là nhà hai huynh đệ nằm sát mép thôn, cách sông hơi xa một chút.

Nhà cửa đúng là xập xệ thật, chỉ có hai gian, một gian còn là bếp tranh mà nửa mái đã không cánh mà bay. Gian còn lại thì có thể nhìn ra từng được sửa qua, nhưng kiểu sửa rất vụng về, giống như do Lâm Tầm tự làm.

Lâm Tầm lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, Bạch Đào chẳng nói năng gì, lấy chổi mang theo bắt đầu quét dọn luôn.

Thật ra, Lâm Tầm đã quét trước khi rời đi rồi, chỉ là bảy tám ngày không có người ở, mà nhà lại dột nát, trong nhà tất nhiên lại phủ thêm một lớp bụi.

"Này? Cái bếp nhỏ chỗ bếp nấu này, là mấy đứa tự lấy đá xếp thành à?" Vừa bước vào bếp, Bạch Đào đã thấy, trông cũng khá đẹp, nhìn qua cũng chắc chắn.

Lâm Chân gật đầu, vui vẻ vừa nói vừa làm động tác tay: "Là ca ca làm đó, nhưng cháu cũng có giúp mà! Ca ca lợi hại lắm!"

Bạch Đào khen đứa nhỏ mấy câu, rồi tiếp tục dọn dẹp. 

Ban đầu Lâm Tầm định nói để mình tự làm một mình, nhưng không cần đoán cũng biết sẽ bị từ chối, dứt khoát đẩy nhanh tốc độ để Bạch Đào đỡ phải làm nhiều.

Thật ra, cũng chẳng có gì nhiều để dọn, không gian nhỏ, đồ đạc ít, hai gian phòng rất nhanh đã được sắp xếp xong.

Nhìn chăn nệm rách nát trên giường đất, Bạch Đào vẫn không nhịn được mà thở dài một tiếng, trước kia trời lạnh như vậy, giường sưởi lại hỏng, không biết hai đứa nhỏ này đã chịu đựng qua kiểu gì.

Bạch Đào lấy ra chăn cũ mà cậu đã cố ý đi mua về trải lên giường, vì cậu biết cái mới chắc chắn Lâm Tầm sẽ không chịu lấy.

Trong phòng không có tủ, Bạch Đào đành lấy quần áo ra xếp đống ở cuối giường. Thời tiết vẫn còn lạnh, sợ hai đứa nhỏ cảm lạnh, cậu lại kiểm tra lại giường đất một lượt, nhưng nhìn thế nào cũng không ra được chỗ nào hỏng.

Cậu mượn thang từ nhà hàng xóm không xa, bảo Lâm Tầm giúp giữ thang, còn mình thì leo lên xem ống khói.

Cúi đầu nhìn vào bên trong một lúc, tối om nên cũng không nhìn ra được gì, cậu dùng một cây gậy dài chọc thử một cái, dường như cũng không bị tắc.

Bạch Đào ngẩng đầu hỏi hai huynh đệ: "Sau khi các ngươi đốt giường sưởi thì xảy ra chuyện gì?"

Không ngờ Lâm Chân lại khúc khích cười. "Sao vậy?"

Lâm Tầm chỉ vào mặt mình: "Đào thúc, mặt thúc dính tro rồi."

Bạch Đào định giơ tay sờ, nhưng nhìn tay mình cũng đen sì, đành bỏ qua, tính xuống rồi rửa.

"Không sao, xuống rồi lau, các ngươi còn chưa nói cơ mà."

Lâm Tầm nhìn vệt đen từ trán kéo dài xuống cằm trên mặt Bạch Đào, đó là dấu vết ống khói in lại, một lúc sau mới nhớ ra Bạch Đào vừa hỏi gì: "Đốt lên rồi mà không thấy nóng, ống khói cũng không bốc khói luôn."

Bạch Đào gật đầu, cảm thấy có lẽ là đoạn nối với đầu giường sưởi bị tắc. Cậu cũng không biết phải xử lý thế nào, cuối cùng đành quay về tìm cứu viện, gọi Trương thúc, người có kinh nghiệm, tới giúp thông ống.

Nhìn công cụ trong tay đối phương, Bạch Đào mới bừng tỉnh: thì ra thứ này còn có cả dụng cụ chuyên dụng nữa.

Trương thúc nhìn mái nhà lộn xộn, lại quay về ôm thêm một đống rơm rạ tới, giúp bọn họ sửa sang lại mái nhà.

Còn mang đến một cái chum nước nhỏ hơn, nói là bên trên có một khe nứt, đổ nhiều thì rò nước, vốn định vứt đi, nhưng nghĩ hai huynh đệ chắc dùng được nên mang qua luôn.

Lâm Tầm nhìn cái chum sạch bóng, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Bạch Đào lấy từ sọt ra túi bột mì cuối cùng và vài củ khoai tây.

"Đừng vội từ chối, cứ xem như ta cho ngươi mượn. Mấy hôm nay trời ấm hơn một chút, ta biết ngươi có thể lên núi kiếm đồ ăn, sẽ không đến mức đói, nhưng cũng phải để ý cái chân bị thương của ngươi. Ngươi mà không chịu dưỡng cho tốt, sau này còn lấy gì nuôi gia đình? Mấy thứ này, đợi sang năm thu hoạch rồi trả lại ta cũng được."

Lâm Tầm nhìn theo bóng dáng Bạch Đào đeo chiếc sọt trống rỗng rời đi, chớp mạnh mắt, cố gắng kìm lại viền mắt đỏ hoe.

Lâm Chân hơi luyến tiếc, kéo vạt áo ca ca, ngẩng đầu hỏi: "Sau này chúng ta còn được tới tìm Đào thúc chơi không?"

Lâm Tầm im lặng một lúc, mới nhẹ nhàng gật đầu.

Lâm Chân có chút vui mừng: "Vậy sau này ta cũng còn có thể chơi với Đại Hắc nữa."

Bây giờ nhóc đã không còn sợ Đại Hắc, thậm chí còn rất thích.

Lâm Tầm vốn định nói Đại Hắc là chó nhà Tranh thúc, nhưng nghĩ đến từ sau buổi ăn lẩu hôm ấy, Đại Hắc hay chạy sang nhà Bạch Đào, có lần còn không chịu về vào buổi tối, phải để Tranh thúc đích thân tới dắt về.

Khi đó Bạch Đào vừa hứa sẽ bắt cá cho Đại Hắc ăn, vẻ mặt đầy tội lỗi, may mà Tranh thúc cũng không nói gì, chỉ bảo sang dắt chó về mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me