TruyenFull.Me

Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 59: Bùi Tranh lại nôn

Miin01Miin

Edit: Min

Câu nói đó của lý chính khiến cả căn phòng rơi vào yên lặng.

Bạch Đào cảm thấy ánh mắt của Bùi Tranh sắp phun ra lửa tới nơi, vội vàng chuyển đề tài: "Nghe thế mới nhớ, lúc nãy Lan thẩm từng nói thấy có người đổ canh phổi lợn đi. Thẩm còn nhớ là đổ ở chỗ nào không? Nếu tìm được ít đồ ăn thừa, để Vu đại phu xem qua, cũng coi như có bằng chứng."

Lan thẩm vừa được rửa sạch hiềm nghi, ánh mắt lập tức sáng rỡ, nhanh chóng dẫn mọi người đi tìm: "Ở góc này này, còn cả bên kia nữa."

Khâu Đại Ngưu cầm đuốc đi trước, tìm thấy mấy miếng phổi lợn ở những chỗ  Lan thẩm chỉ.

Vu đại phu xem xét rồi nói: "Đúng là chưa rửa sạch, có khả năng lớn là ăn phải mấy thứ này mới bị tiêu chảy."

Bạch Đào nhìn mấy miếng phổi lợn có màu hơi đen xám, lòng đầy áy náy: "Lúc trưa ta không để ý..."

Nếu cậu phát hiện ra sớm, nhất định đã ngăn Khâu Đại Ngưu và bọn họ ăn rồi,  Tống Dĩ An cũng đâu đến nỗi nửa đêm phải ôm bụng chạy đi tiêu chảy.

Bùi Tranh nói: "Chuyện này không trách ngươi."

Y nhớ lại lúc trưa Bạch Đào ăn uống còn uể oải, cầm cái màn thầu mắt cũng sắp díp lại, làm gì còn tinh thần chú ý tới cái khác.

Bạch Đào hiểu rõ: "Ta biết không phải lỗi của mình, chỉ là nghĩ nếu lúc đó để ý thêm một chút thì tốt rồi."

Cậu ngồi xuống nhìn đống phổi lợn trên đất, lẩm bẩm: "Ta lại thấy lo cho Đại Hắc, Lan thẩm nói có mấy chỗ chỉ còn nước canh, chẳng thấy miếng phổi nào, chắc là Đại Hắc ăn sạch cả rồi."

Bùi Tranh chẳng lấy làm lo: "Không sao, thỉnh thoảng nó còn bắt chuột ăn nữa kìa."

"... ..."

Bạch Đào cạn lời. Được rồi, là cậu lo lắng quá mức.

"Bình thường cũng nên ít cho Đại Hắc ăn chuột thôi. Trên người chuột độc tố nhiều hơn phổi lợn không biết bao nhiêu lần, lại còn nhiều ký sinh trùng, nếu mà—"

"Đừng nói nữa." Bùi Tranh lập tức cắt lời, y giờ mà nghe thêm chữ "ký sinh trùng" nào nữa chắc lại buồn nôn.

Bạch Đào chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn ngậm miệng.

——

Sau khi đã tìm ra nguyên nhân và có được bằng chứng, lý chính cho người gõ mõ thông báo thôn dân họp khẩn giữa đêm khuya.

Lúc này Bạch Đào đã ngáp liên tục, ngồi một bên ngơ ngơ ngác ngác nghe mọi người bàn chuyện.

Khi nghe ra là vì mình không rửa sạch phổi lợn nên làm mọi người đổ bệnh, sắc mặt Trương Huệ lập tức tái mét: "Không thể nào! Ta ăn cũng không sao, sao có thể là tại canh ta nấu được?!"

Không ít thôn dân cũng phụ họa: "Bình thường chúng ta nấu phổi lợn màu cũng thế mà, ăn hoài cũng có bị gì đâu, sao hôm nay lại có chuyện?"

Sau đó, những người đang tiêu chảy liền đứng ra phản bác: "Là vì các ngươi ăn đồ bẩn quen rồi nên mới không bị gì đấy!"

Câu nói đó suýt nữa khiến hai phe người cãi nhau ầm ĩ.

Cũng có thôn dân gật gù: "Chả trách trước đây ăn phổi lợn xong hay bị tiêu chảy, thì ra là vì chưa rửa sạch."

Vu đại phu nghe vậy thì lại tranh thủ giảng giải thêm lần nữa, lần này còn kể lại cả đoạn Bạch Đào nói trước đó. Hiệu quả phải nói là rõ rệt, người ăn rồi hay chưa ăn, mặt mũi ai nấy đều đầy vẻ phức tạp.

Trước đây Vu đại phu từng là danh y của hiệu thuốc Hồi Xuân Đường trong thành phủ, không biết vì lý do gì mà mấy năm trước dẫn theo phu lang và mấy đồ đệ chuyển tới sống ở thôn Thanh Hà.

Nhưng bởi vì y thuật cao minh, lại thu tiền khám rất phải chăng nên được dân thôn này và mấy thôn lân cận hết sức yêu quý. Thành ra, hắn nói gì mọi người cũng tin.

Lại nghe thêm một lượt về chuyện ký sinh trùng, Bùi Tranh không nhịn nổi, lặng lẽ chạy ra dưới gốc cây hòe lớn nôn thốc nôn tháo. Chỉ tiếc là nôn gần hết từ trước rồi, giờ chỉ có thể ọc ra chút nước chua.

Bạch Đào ngáp dài mấy cái, nghiêng đầu nhìn thoáng qua chỗ gốc cây hòe, âm thầm nghĩ: y mà nôn nữa chắc sắp nôn ra cả dạ dày mất.

Cuối cùng, lý chính tuyên bố ngày mai cho nghỉ một ngày, mốt mới tiếp tục sửa học đường.

Tan họp, ông gọi riêng nhà Trương Huệ ở lại.

Gọi là "không biết thì không có tội", cũng không bắt bà ta bồi thường tiền thuốc men gì, chỉ bảo bà tới từng nhà có người bị bệnh, mỗi nhà mang biếu hai quả trứng gà, coi như chuộc lỗi.

Mọi người cũng không ai quá trách Trương Huệ, dù gì chuyện này đúng là lần đầu nghe tới.

Nhưng nhờ vậy, thôn dân càng quyết tâm phải xây cho tốt học đường kia, để đời sau con cháu được học hành nhiều hơn, đừng như họ, chuyện gì cũng không biết.

Lan thẩm sau chuyện này thì chủ động đề xuất không làm cơm trưa nữa, bảo rằng bị dọa sợ một lần như vậy, bà chịu không nổi thêm lần thứ hai.

Lý chính cũng không ép, sau khi xác nhận với ba người còn lại rằng tay nghề của Bạch Đào không tồi, bèn để cậu làm bếp chính. Ngoài Vương thẩm ra, còn gọi thêm một ca nhi mới chuyển tới thôn làm trợ bếp cho cậu.

Lý chính còn đặc biệt gọi Bạch Đào tới, dặn dò: lần sau nấu ăn nhất định phải chú ý vệ sinh, tuyệt đối không được để xảy ra chuyện như lần này nữa.

Bạch Đào còn chưa kịp mở miệng, Khâu Đại Ngưu ở bên đã đập ngực cam đoan: "Ngài cứ yên tâm đi lý chính, đồ Đào ca làm sạch sẽ lắm! Cái món canh phổi lợn mà huynh ấy nấu ấy, miếng phổi trắng đến phát sáng! Đào ca rửa rau phải rửa hai lần, chén bát ăn xong cũng phải rửa mấy lượt, sạch sẽ đến mức sắp đuổi kịp Tranh ca rồi!"

Lý chính nghe vậy, nét mặt có hơi phức tạp: "...Cũng không cần sạch sẽ đến thế đâu."

Nấu một bữa cơm mà tốn chừng ấy nước, ai chịu nổi?

Bạch Đào vội vàng kéo Khâu Đại Ngưu vẫn còn định nói tiếp lại: "Là Đại Ngưu nói quá lên thôi, chắc là tại hắn đen nên trông phổi mới trắng đến vậy."

——

Khi ba người đốt đuốc quay về thì đã là đầu giờ Dần. Đến trước cổng sân nhà, Bạch Đào vẫy tay chào tạm biệt hai người kia.

Nghe thấy tiếng động, Đại Hắc từ trong sân nhà lao ra.

Bùi Tranh nhẹ nhàng đá một cái lên mông Đại Hắc – đang lưỡng lự không biết có nên về nhà không – ra hiệu nó mau đi theo mình.

Bạch Đào ngồi xuống xoa đầu Đại Hắc: "Mai lại sang chơi, ta nấu đồ ngon cho ngươi."

Không biết có phải nghe hiểu thật không, mà Đại Hắc vẫy đuôi loạn cả lên, cái chóp trắng nơi đầu đuôi cứ lắc qua lắc lại chớp cả mắt người ta.

Khâu Đại Ngưu đứng cạnh cười hề hề không tim không phổi: "Nếu ta là Đại Hắc, ta cũng muốn ngày nào cũng chạy sang nhà Đào ca chơi!"

Nếu giờ này Tống Dĩ An mà có mặt, thể nào cũng bổ sung: "Ngươi không phải Đại Hắc, nhưng cũng có thiếu gì lần chạy sang nhà Bạch Đào đâu."

Đại Hắc bị "cha ruột" áp giải về nhà, còn Bạch Đào thì qua loa rửa mặt mũi tay chân, rồi leo ngay lên giường.

Nghĩ tới chuyện hôm nay Bùi Tranh chịu đả kích cả về thể xác lẫn tinh thần, ngày mai cậu quyết định làm ít đồ ngọt cho y ăn để giải khuây, tiện thể cũng mang chút qua cho Tống Dĩ An.

Nghĩ là làm, Bạch Đào bèn xách đèn dầu ra bếp ngâm ít đậu đỏ, định để mai dùng. Cậu còn tiện tay tưới nước cho giá đỗ bên cạnh. Mẻ giá đỗ đầu tiên đã ăn hết sạch lúc ăn lẩu, giờ là mẻ thứ hai, xem chừng hai ngày nữa là ăn được rồi.

Bạch Đào ngủ một mạch đến tận giờ Ngọ, còn mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, cậu thấy Bùi Tranh đang vịn gốc cây hòe nôn thốc nôn tháo, cảnh tượng giống hệt đêm qua. Nhưng chẳng hiểu sao, phản ứng đầu tiên của cậu trong mơ lại là: "Bùi Tranh mang thai rồi."

Cậu bước tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương, ngẩng đầu nhìn trời đầy sao, rồi móc từ trong túi ra một lọ nước hoắc hương chính khí, giọng nghiêm túc mà dịu dàng nói: "Người mang thai mà, khổ nhất là mùa hè. Huynh uống cái này đi, đảm bảo khoẻ re tinh thần phơi phới."

Bùi Tranh trong mơ chẳng nói câu nào, chỉ im lặng nhận lấy rồi ngửa cổ uống một hơi cạn sạch. Sau đó, ngay trước mắt cậu, bụng của Bùi Tranh từng chút từng chút một... phồng lên như bong bóng.

Bạch Đào mơ màng mà cũng hồi hộp, còn run run đưa tay ra sờ thử bụng y, đôi mắt long lanh lấp lánh: "Bùi đại ca, huynh giỏi quá! Bụng phồng to thế rồi mà vẫn còn cơ bụng kìa!"

Thế rồi cậu tỉnh giấc.

Ngồi ngẩn ra trên giường một lúc lâu, Bạch Đào cảm thấy hơi tiếc, giá mà mơ thấy Bùi Tranh sinh con luôn thì hay biết mấy, không biết sinh ra là dạng gì nhỉ?

Nhớ lại cái bụng to phồng lúc đó, đoán chừng là sinh đôi cũng nên. Có khi sinh ra lại là một tiểu lão đầu nghiêm túc, không khóc không nháo, làm gì cũng quy củ gọn gàng, giống hệt cha nó.

Haha.

Bạch Đào vừa nghĩ vừa bật cười thành tiếng. Nghĩ bụng, lát nữa đem đồ ăn sang cho Bùi Tranh, sẽ kể giấc mơ này như chuyện cười cho y nghe. Không biết y nghe xong sẽ phản ứng thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me