Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ
Chương 61: Đồ ngọt chữa khỏi tâm hồn
Edit: Min
"Đại Hắc giỏi quá đi mất, sau này nhất định sẽ trở thành một con chó săn dũng mãnh. Biết đâu thêm hai năm nữa, nó có thể cắn chết một con lợn rừng to tướng chỉ trong một cú ngoạm ấy chứ." Bạch Đào cố nín cười, thuận theo ý Bùi Tranh mà ra sức khen ngợi Đại Hắc.Bùi Tranh nghe mấy lời khoa trương ấy, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Đại Hắc đánh nhau với lợn rừng. Y thầm nghĩ, chờ Đại Hắc lớn thêm chút nữa, kinh nghiệm dày dặn hơn, chưa biết chừng thật sự có thể săn được lợn rừng. Có thể thấy, trong mắt Bùi Tranh, con chó nhà mình là "Vô địch thiên hạ", bộ lọc siêu dày luôn."À đúng rồi, đây là đồ ăn ta mang đến cho huynh." Biết Bùi Tranh hơi mắc chứng sạch sẽ, Bạch Đào không dùng tay vừa xoa Đại Hắc để mở khăn phủ giỏ, mà chỉ dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cái giỏ về phía trước."Trong đó ngoài bánh bao với màn thầu ra, còn có một bát bánh bí đỏ chiên nữa, nên ăn khi còn nóng, ngọt ngọt ấy. Ăn rồi tâm trạng sẽ tốt lên."Nghe đến câu "Ăn rồi tâm trạng sẽ tốt lên", hàng mi của Phí Tranh khẽ run nhẹ. Y nhìn Bạch Đào đang chạy ra bên hồ rửa tay, ánh mắt lặng lẽ dõi theo một lúc lâu.Đợi Bạch Đào quay lại vào phòng, Bùi Tranh mở lời: "Cùng ăn tối nhé?"Bạch Đào đưa hai tay lên, vẫy nước về phía Đại Hắc: "Thôi, ta còn phải mang phần cho An ca và Đại Ngưu nữa, không thì nguội mất."Bùi Tranh liếc mắt nhìn cái giỏ còn lại, trong lòng vẫn không hiểu vì sao Bạch Đào lại chọn đến nhà y trước."Ta đi cùng ngươi." "Được thôi."Thấy Bùi Tranh lấy chiếc giỏ tre treo trên tường xuống, Bạch Đào hiểu ra ý định, cười cười: "Huynh định là chúng ta cùng ăn tối trên đường à?""Ừ." Bùi Tranh đặt giỏ lên bếp, rồi ra ngoài rửa tay.Bạch Đào thì đã quen với việc trong bếp nhà y để gì ở đâu. Cậu lấy một chiếc tô đất lớn, múc một nửa phần gà rừng hầm nấm trong nồi ra.Bùi Tranh vào nhà thấy vậy, cũng lấy thêm một cái bát nữa, múc nốt chỗ còn lại trong nồi ra, gói ghém cả phần mang theo. Bạch Đào nhìn y không chừa lại lấy một miếng, ngoài ít nước súp ra thì chẳng giữ cho mình cái gì, không khỏi cảm khái: người này thật sự là đối với huynh đệ tốt vô cùng.Cuối cùng bốn người cùng ăn tối tại nhà Tống Dĩ An. Ngoài vài cái màn thầu bí đỏ và một ít bánh bí đỏ chiên ra thì mọi thứ đều sạch trơn. Cái phần bánh bí đỏ còn sót lại ấy, cũng là Tống Dĩ An phải cực kỳ cố sức mới giữ được khỏi miệng Đại Ngưu, định để dành ngày mai ăn tiếp.Bạch Đào còn chia sẻ với mọi người giấc mơ tối qua của cậu. Đang kể thì thấy mặt Bùi Tranh sắp đen lại tới nơi, cậu lập tức cười nịnh, nói: "Bùi đại ca hiểu mà? Đây là mơ đó, ta đâu có điều khiển được giấc mơ đâu. Huynh cứ coi như nghe chuyện cười đi nha~"Nói xong còn gắp miếng bánh bí đỏ định đưa cho y lấy lòng, nghĩ tới y có bệnh sạch sẽ nên giữa đường đổi hướng, gắp luôn vào bát mình. Rồi đưa tay trái đẩy phần bánh bí đỏ Tống Dĩ An giữ lại về phía Bùi Tranh.Bùi Tranh nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng của Bạch Đào, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà nóng, giả vờ như không nghe thấy gì.Bạch Đào thấy y như vậy thì biết là không để bụng nữa rồi, liền theo lời thúc giục của Khâu Đại Ngưu tiếp tục kể nốt phần sau.Đến đoạn cậu mơ Bùi Tranh mang thai sinh đôi mà vẫn còn nguyên cơ bụng, Tống Dĩ An và Đại Ngưu phá lên cười: "Hahahaha, bụng đã to mà còn có cơ bụng, đó là cái gì vậy trời?" "Trời đất!"Tống Dĩ An cười đến nỗi nói không ra hơi "Không... không được nữa rồi... cười đến không thở nổi!"Bạch Đào mặt đầy nghiêm túc: "Bùi đại ca của chúng ta lợi hại thế cơ mà, nhất định là lúc nào cũng có cơ bụng. Cái đó gọi là thiên phú dị bẩm, được ông trời thiên vị!"Tống Dĩ An cười đến đổ gục lên bàn, thở hổn hển: "Bạch Đào, tối nay ngươi có thể về ngủ rồi nằm mơ tiếp không? Ta muốn biết con sinh ra trông thế nào!"Bạch Đào gật đầu đầy nghiêm túc: "Ta cũng muốn biết. Tối nay trước khi ngủ sẽ cố nghĩ nhiều vào, biết đâu 'ngày nghĩ đêm mơ', lại gặp tiếp thì sao.""Hahahaha, Đào ca, huynh đúng là nhân tài đó!"...Sau một trận cười nói náo nhiệt, mọi người chuyển ra ngồi dưới mái hiên, vừa ngắm ánh trăng mờ vừa trò chuyện rôm rả.Bùi Tranh lặng lẽ nhìn vào sân, nơi Bạch Đào đang dùng đầu gà trêu đùa Đại Hắc, khiến nó nhảy cẫng lên đuổi theo. Đáy mắt y dần dần hiện lên một nét cười nhẹ.Y nghĩ, có lẽ đồ ngọt thật sự có khả năng chữa lành tâm hồn.Ngày hôm sau tiếp nối thời tiết đẹp hôm trước, trời vẫn đầy nắng ấm, không một gợn mây.Lần đầu tiên Bạch Đào nấu cơm nồi lớn cho cả thôn, sợ chuẩn bị không chu đáo nên dậy từ sớm đến miếu tổ.Ai ngờ vừa đến đã nghe thấy có người đang nói xấu Bùi Tranh.Mấy hán tử trốn ở góc từ đường, vây quanh Trương Thiết Sinh, săm soi từ đầu tới chân, thậm chí có kẻ còn trực tiếp vén áo hắn ta lên: "Ngươi thật sự không bị đánh à?" "Bùi Tranh mấy ngày liền không tới tìm ngươi gây sự thật sao?"Bạch Đào đứng cách đó một đoạn mà cũng nghe ra được sự nghi ngờ đầy trong lời nói của họ.Ngay cả Trương Thiết Sinh cũng có chút mơ hồ, hắn ta vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh, nào ngờ hai ngày nay không thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu."Hôm nay ta còn thấy Trương Phú Quý tung tăng như thường, đâu có vẻ gì là bị ăn đòn đâu." "Thật mà, nhà ta ở ngay bên sông, hai ngày nay có thấy Bùi Tranh xuống núi đâu, nói gì đến đánh người.""Chẳng lẽ thật sự thay tính đổi nết rồi?"Trương Thiết Sinh gãi đầu, "Hay là... vốn dĩ y không phải kiểu người hay đánh nhau?"Bạch Đào bên ngoài suýt nữa muốn xông vào tặng người này một cái like, nói tiếp đi, cậu ủng hộ!"Không thể nào? Ngươi quên rồi à? Hồi chưa tòng quân, y đánh bay cả hàm răng của Bùi Tuấn đấy! Bùi Tuấn giờ nói chuyện còn rít gió!" "Bây giờ Bùi Tuấn mà thấy Bùi Tranh là né vòng lớn, lần này sửa học đường cũng không dám ra mặt, toàn cha hắn lo."Trương Thiết Sinh giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ: "Thì ta cũng đâu có bị đánh thật mà...""Hay là đang ủ mưu chuẩn bị xử ngươi sau?" "Ý ngươi là Bùi Tranh định làm cú lớn?""Không phải không có khả năng..."Bạch Đào đỡ trán, trong lòng đầy vạch đen: cái trí tưởng tượng này đúng là không lối thoát mà. Cậu đảo mắt, lập tức đổi sắc mặt, bước chân cố tình nặng nề, đi vào trong từ đường."Bùi đại ca! Sao huynh lại ở đây vậy?"
"Đại Hắc giỏi quá đi mất, sau này nhất định sẽ trở thành một con chó săn dũng mãnh. Biết đâu thêm hai năm nữa, nó có thể cắn chết một con lợn rừng to tướng chỉ trong một cú ngoạm ấy chứ." Bạch Đào cố nín cười, thuận theo ý Bùi Tranh mà ra sức khen ngợi Đại Hắc.Bùi Tranh nghe mấy lời khoa trương ấy, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Đại Hắc đánh nhau với lợn rừng. Y thầm nghĩ, chờ Đại Hắc lớn thêm chút nữa, kinh nghiệm dày dặn hơn, chưa biết chừng thật sự có thể săn được lợn rừng. Có thể thấy, trong mắt Bùi Tranh, con chó nhà mình là "Vô địch thiên hạ", bộ lọc siêu dày luôn."À đúng rồi, đây là đồ ăn ta mang đến cho huynh." Biết Bùi Tranh hơi mắc chứng sạch sẽ, Bạch Đào không dùng tay vừa xoa Đại Hắc để mở khăn phủ giỏ, mà chỉ dùng khuỷu tay đẩy nhẹ cái giỏ về phía trước."Trong đó ngoài bánh bao với màn thầu ra, còn có một bát bánh bí đỏ chiên nữa, nên ăn khi còn nóng, ngọt ngọt ấy. Ăn rồi tâm trạng sẽ tốt lên."Nghe đến câu "Ăn rồi tâm trạng sẽ tốt lên", hàng mi của Phí Tranh khẽ run nhẹ. Y nhìn Bạch Đào đang chạy ra bên hồ rửa tay, ánh mắt lặng lẽ dõi theo một lúc lâu.Đợi Bạch Đào quay lại vào phòng, Bùi Tranh mở lời: "Cùng ăn tối nhé?"Bạch Đào đưa hai tay lên, vẫy nước về phía Đại Hắc: "Thôi, ta còn phải mang phần cho An ca và Đại Ngưu nữa, không thì nguội mất."Bùi Tranh liếc mắt nhìn cái giỏ còn lại, trong lòng vẫn không hiểu vì sao Bạch Đào lại chọn đến nhà y trước."Ta đi cùng ngươi." "Được thôi."Thấy Bùi Tranh lấy chiếc giỏ tre treo trên tường xuống, Bạch Đào hiểu ra ý định, cười cười: "Huynh định là chúng ta cùng ăn tối trên đường à?""Ừ." Bùi Tranh đặt giỏ lên bếp, rồi ra ngoài rửa tay.Bạch Đào thì đã quen với việc trong bếp nhà y để gì ở đâu. Cậu lấy một chiếc tô đất lớn, múc một nửa phần gà rừng hầm nấm trong nồi ra.Bùi Tranh vào nhà thấy vậy, cũng lấy thêm một cái bát nữa, múc nốt chỗ còn lại trong nồi ra, gói ghém cả phần mang theo. Bạch Đào nhìn y không chừa lại lấy một miếng, ngoài ít nước súp ra thì chẳng giữ cho mình cái gì, không khỏi cảm khái: người này thật sự là đối với huynh đệ tốt vô cùng.Cuối cùng bốn người cùng ăn tối tại nhà Tống Dĩ An. Ngoài vài cái màn thầu bí đỏ và một ít bánh bí đỏ chiên ra thì mọi thứ đều sạch trơn. Cái phần bánh bí đỏ còn sót lại ấy, cũng là Tống Dĩ An phải cực kỳ cố sức mới giữ được khỏi miệng Đại Ngưu, định để dành ngày mai ăn tiếp.Bạch Đào còn chia sẻ với mọi người giấc mơ tối qua của cậu. Đang kể thì thấy mặt Bùi Tranh sắp đen lại tới nơi, cậu lập tức cười nịnh, nói: "Bùi đại ca hiểu mà? Đây là mơ đó, ta đâu có điều khiển được giấc mơ đâu. Huynh cứ coi như nghe chuyện cười đi nha~"Nói xong còn gắp miếng bánh bí đỏ định đưa cho y lấy lòng, nghĩ tới y có bệnh sạch sẽ nên giữa đường đổi hướng, gắp luôn vào bát mình. Rồi đưa tay trái đẩy phần bánh bí đỏ Tống Dĩ An giữ lại về phía Bùi Tranh.Bùi Tranh nhìn gương mặt tươi cười lấy lòng của Bạch Đào, chỉ cúi đầu uống một ngụm trà nóng, giả vờ như không nghe thấy gì.Bạch Đào thấy y như vậy thì biết là không để bụng nữa rồi, liền theo lời thúc giục của Khâu Đại Ngưu tiếp tục kể nốt phần sau.Đến đoạn cậu mơ Bùi Tranh mang thai sinh đôi mà vẫn còn nguyên cơ bụng, Tống Dĩ An và Đại Ngưu phá lên cười: "Hahahaha, bụng đã to mà còn có cơ bụng, đó là cái gì vậy trời?" "Trời đất!"Tống Dĩ An cười đến nỗi nói không ra hơi "Không... không được nữa rồi... cười đến không thở nổi!"Bạch Đào mặt đầy nghiêm túc: "Bùi đại ca của chúng ta lợi hại thế cơ mà, nhất định là lúc nào cũng có cơ bụng. Cái đó gọi là thiên phú dị bẩm, được ông trời thiên vị!"Tống Dĩ An cười đến đổ gục lên bàn, thở hổn hển: "Bạch Đào, tối nay ngươi có thể về ngủ rồi nằm mơ tiếp không? Ta muốn biết con sinh ra trông thế nào!"Bạch Đào gật đầu đầy nghiêm túc: "Ta cũng muốn biết. Tối nay trước khi ngủ sẽ cố nghĩ nhiều vào, biết đâu 'ngày nghĩ đêm mơ', lại gặp tiếp thì sao.""Hahahaha, Đào ca, huynh đúng là nhân tài đó!"...Sau một trận cười nói náo nhiệt, mọi người chuyển ra ngồi dưới mái hiên, vừa ngắm ánh trăng mờ vừa trò chuyện rôm rả.Bùi Tranh lặng lẽ nhìn vào sân, nơi Bạch Đào đang dùng đầu gà trêu đùa Đại Hắc, khiến nó nhảy cẫng lên đuổi theo. Đáy mắt y dần dần hiện lên một nét cười nhẹ.Y nghĩ, có lẽ đồ ngọt thật sự có khả năng chữa lành tâm hồn.Ngày hôm sau tiếp nối thời tiết đẹp hôm trước, trời vẫn đầy nắng ấm, không một gợn mây.Lần đầu tiên Bạch Đào nấu cơm nồi lớn cho cả thôn, sợ chuẩn bị không chu đáo nên dậy từ sớm đến miếu tổ.Ai ngờ vừa đến đã nghe thấy có người đang nói xấu Bùi Tranh.Mấy hán tử trốn ở góc từ đường, vây quanh Trương Thiết Sinh, săm soi từ đầu tới chân, thậm chí có kẻ còn trực tiếp vén áo hắn ta lên: "Ngươi thật sự không bị đánh à?" "Bùi Tranh mấy ngày liền không tới tìm ngươi gây sự thật sao?"Bạch Đào đứng cách đó một đoạn mà cũng nghe ra được sự nghi ngờ đầy trong lời nói của họ.Ngay cả Trương Thiết Sinh cũng có chút mơ hồ, hắn ta vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đánh, nào ngờ hai ngày nay không thấy bóng dáng Bùi Tranh đâu."Hôm nay ta còn thấy Trương Phú Quý tung tăng như thường, đâu có vẻ gì là bị ăn đòn đâu." "Thật mà, nhà ta ở ngay bên sông, hai ngày nay có thấy Bùi Tranh xuống núi đâu, nói gì đến đánh người.""Chẳng lẽ thật sự thay tính đổi nết rồi?"Trương Thiết Sinh gãi đầu, "Hay là... vốn dĩ y không phải kiểu người hay đánh nhau?"Bạch Đào bên ngoài suýt nữa muốn xông vào tặng người này một cái like, nói tiếp đi, cậu ủng hộ!"Không thể nào? Ngươi quên rồi à? Hồi chưa tòng quân, y đánh bay cả hàm răng của Bùi Tuấn đấy! Bùi Tuấn giờ nói chuyện còn rít gió!" "Bây giờ Bùi Tuấn mà thấy Bùi Tranh là né vòng lớn, lần này sửa học đường cũng không dám ra mặt, toàn cha hắn lo."Trương Thiết Sinh giơ tay ra vẻ bất đắc dĩ: "Thì ta cũng đâu có bị đánh thật mà...""Hay là đang ủ mưu chuẩn bị xử ngươi sau?" "Ý ngươi là Bùi Tranh định làm cú lớn?""Không phải không có khả năng..."Bạch Đào đỡ trán, trong lòng đầy vạch đen: cái trí tưởng tượng này đúng là không lối thoát mà. Cậu đảo mắt, lập tức đổi sắc mặt, bước chân cố tình nặng nề, đi vào trong từ đường."Bùi đại ca! Sao huynh lại ở đây vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me