TruyenFull.Me

Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 95: Những người bạn như thế, càng nhiều càng tốt!

Miin01Miin

Edit: Min

Hán tử nọ thấy Bạch Đào còn khoảng hơn 20 cái bánh mì, bèn ngỏ ý muốn mua hết cả số bánh cùng sữa chiên còn lại.

Bạch Đào lại lắc đầu: "Những thứ này không để được lâu, Hổ Tử cũng vừa mua kha khá rồi."

Cậu không phải tiếc lời làm ăn, chỉ nghĩ nếu lát nữa chuyện hợp tác bàn thành, thì số còn lại tặng cho người ta cũng chẳng sao.

Hán tử nghe thế cũng không ép mua nữa, chỉ tay về phía đầu đường, nói: "Ta là Lục Hằng, chủ một tiệm bánh bên chính phố. Nếu tiểu huynh đệ không ngại, mời ghé tiệm ta ngồi xuống bàn bạc cho tiện."

Bạch Đào bắt đầu thu dọn sạp hàng: "Vậy phiền Lục lão bản rồi."

Thảo nào muốn mua công thức sữa chiên, thì ra là chủ tiệm bánh.

Bên cạnh, hai đứa nhỏ đã mở gói giấy dầu ra ăn bánh. Vừa nghe nói sẽ tới tiệm bánh, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hổ Tử lập tức kéo tay Ngọc ca nhi chạy biến, bỏ luôn cả sữa chiên: "Cha ơi, con dẫn Ngọc ca nhi đi tìm cha nhỏ! Tạm biệt!"

Lục Hằng nhìn hai đứa nhỏ biến mất ở góc đường, bật cười lắc đầu.

Bạch Đào hơi lo, nhìn bóng dáng tụi nhỏ khuất xa: "Để hai đứa nhỏ tự chạy thế, không sao chứ?"

Lục Hằng cười đáp: "Không sao đâu. Hổ Tử tuy học hành không khá, nhưng học võ có chút thiên phú. Hơn nữa phía trước không xa là tiệm sữa của cha nhỏ nó."

Hai đứa nhỏ không chịu tới tiệm bánh cũng dễ hiểu, chắc là ăn quá nhiều bánh, giờ chỉ cần ngửi mùi cũng thấy ngán rồi.

Bạch Đào gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Nhà có tiệm sữa, bảo sao hứng thú với món sữa chiên.

Hai người cùng đi, chưa đến nửa khắc đã đến nơi.

Bạch Đào nhìn tòa nhà hai tầng trước mắt, âm thầm cảm thán: Cái này mà gọi là "tiệm bánh"? Phải gọi là "lầu điểm tâm" mới đúng!

Lục Hằng đưa Bạch Đào lên lầu hai, mời vào một gian nhã phòng rồi cho người mang bánh ngọt và trà nóng lên.

Bạch Đào nhìn ra cửa sổ, thấy phố phường tấp nập mà cảm khái: "Không ngờ lầu hai lại là trà thất, Lục lão bản thật có đầu óc làm ăn."

Lục Hằng cười, chỉ sang gian phòng bên cạnh: "Là ý của phu lang ta cả. Em ấy thích những ngày mưa ngồi chỗ kia, uống chút trà nóng, nhấm vài miếng điểm tâm, rồi ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ."

Bạch Đào vừa tưởng tượng cảnh tượng kia liền cảm thấy lòng yên bình hẳn.

Nếu sau này cậu kiếm được tiền từ Lục Hằng, nhất định sẽ dẫn Bùi Tranh tới đây hưởng thụ một phen.

Không muốn vòng vo thêm, cậu thẳng thắn hỏi: "Không biết Lục lão bản ra giá thế nào? Có điều kiện gì không?"

Lục Hằng đưa đĩa điểm tâm vừa được mang lên đến gần Bạch Đào, ra hiệu mời dùng: "Còn chưa biết tên huynh đệ. Ta nghĩ vừa ăn vừa trò chuyện, coi như kết thêm một bằng hữu. Món này gọi là 'bánh Liên Hoa', xem như một trong những món nổi tiếng của tiệm."

"Ta họ Bạch, tên đơn là một chữ Đào. Có thể làm quen với Lục lão bản phong thái bất phàm, đúng là vinh hạnh."

Bạch Đào nhìn món điểm tâm màu hồng phấn, từng lớp bánh như cánh sen xòe nở, vừa muốn mở miệng hỏi cách làm, lại chợt nhớ ra đây là bí quyết làm ăn nhà người ta, đành vừa ăn vừa khen.

Chỉ là ăn hơi chậm, vì cậu không uống nước thì rất dễ bị nghẹn. Từ nhỏ đã vậy, cứ bánh quy hay đồ khô là phải có nước uống kèm.

May mắn thay, tiểu nhị nhanh chóng dâng trà nóng lên.

Bạch Đào đối với văn hóa trà chẳng hiểu gì mấy, giờ chỉ biết một điều, có trà là cứu mạng.

Lục Hằng không vội bàn bạc giá cả ngay, là muốn trò chuyện thêm, xem thử con người Bạch Đào ra sao. Tuy không thể nhìn một lần là rõ hết, nhưng hắn đã giao tiếp với đủ hạng người, ít nhiều cũng có chút nhãn lực.

Sau khi xác định đối phương đáng kết giao, lúc này mới nói đến chuyện chính: "Không biết Đào huynh trong lòng định giá công thức sữa chiên kia ra sao?"

Bạch Đào thật ra cũng không rõ nên ra giá bao nhiêu, bèn từ tốn đặt chén trà xuống: "Cũng phải xem Lục lão bản định mua theo cách nào. Nếu là mua đứt, tất nhiên sẽ đắt hơn một chút."

Lục Hằng không hề do dự: "Mua đứt."

Bạch Đào không đáp, chỉ lặng lẽ rót thêm trà, trong lòng lẩm bẩm: Vậy ngươi nói giá đi chứ? Ta biết đưa giá bao nhiêu cho vừa?

Thấy cậu mãi chưa mở miệng, Lục Hằng bèn hỏi: "Đào huynh có gì lo lắng sao?"

Thấy đối phương khí chất hơn người, Bạch Đào cũng không vòng vo, nói thẳng: "Không phải ta có điều gì kiêng kỵ, chỉ là... đây là lần đầu tiên có người muốn mua công thức của ta, nên thật sự không biết nên ra giá bao nhiêu."

Cậu chân thành nhìn Lục Hằng, đặt cược một lần vào nhân phẩm của người này.

Không ngờ Lục Hằng lại bất ngờ vỗ bàn đứng dậy, kích động nói: "Đào huynh đã tin tưởng Lục mỗ như vậy, bằng hữu này ta nhất định phải kết! 30 lượng bạc, huynh thấy thế nào?"

Giá trong lòng Bạch Đào chỉ là 10 lượng: "..." "Lục huynh thật sảng khoái, bằng hữu này, ta cũng nhất định kết rồi!"

Ôi trời ơi, bạn có tiền như thế này, cho ta thêm mấy người nữa đi!

Lúc Lục Hằng ngồi viết giấy bán, càng viết càng cảm thấy vừa lòng. Hắn từng làm không ít thương vụ, nhưng đây là lần đầu gặp người thành thật như vậy, dám thẳng thắn nói mình không biết nên ra giá bao nhiêu.

Hắn sao có thể để một người ngay thẳng thế này chịu thiệt? Nhất định phải ra tay hào phóng!

Bạch Đào thì chẳng biết gì về đống suy nghĩ trong đầu đối phương, sau khi cẩn thận cất kỹ tờ khế có đóng dấu ngón tay, liền nói: "Lục huynh có nhà bếp nào trống không? Ta làm thử một lần, để huynh sai người học theo."

Nhận nhiều bạc như vậy, cậu cảm thấy cần phải tận tâm một chút. Nếu chỉ đưa một tờ giấy ghi công thức, e là người ta làm không chuẩn.

Lục Hằng nhìn chữ viết trên khế ước, trong lòng có hơi phức tạp.

Quả nhiên, nét chữ như người, vẫn còn quá trẻ.

Bạch Đào thấy hắn không đáp, lại hỏi lại lần nữa, lúc này Lục Hằng mới dẫn người tới một căn bếp nhỏ độc lập trong hậu viện, còn cho người chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu.

Bạch Đào vừa làm vừa giảng giải từng bước. Trong lúc chờ sữa đông lại, cậu nhìn thấy ấm trà hoa nhài bên cạnh, tiện miệng hỏi: "Lục lão bản ở đây có món 'trà sữa' không?"

Lục Hằng lần đầu nghe đến cái tên ấy, nghi hoặc: "Là trà cho thêm sữa vào?"

Bạch Đào gật đầu: "Ừm, là một loại đồ uống rất ngon, ta cảm thấy cực kỳ hợp với mấy món điểm tâm này."

Lục Hằng hiểu ngay: "Vậy làm phiền Đào huynh tiện tay làm giúp luôn, giá cả thế nào cũng được."

"Lục huynh đã thành tâm muốn kết bạn, ta cũng nên có chút thành ý." Bạch Đào cầm lấy tách hồng trà bên cạnh tách hoa trà, "Cách làm món trà sữa này, ta tặng cho Lục huynh."

Bạch Đào là kiểu người nếu nhặt được tiền trên đường cũng thấy bất an. Lục Hằng đưa cho cậu hẳn 30 lượng, cậu cũng không thể để đối phương chịu thiệt. Huống chi cách làm trà sữa rất đơn giản đến mức, mang ra bán cũng thấy ngại, hơn nữa dù là sữa chiên hay trà sữa cũng chẳng phải món cậu tự nghĩ ra, cậu chẳng qua chỉ đang đứng trên vai người khổng lồ mà thôi.

Lục Hằng không ngờ còn được tặng không, càng thêm cảm thấy Bạch Đào là người có thể kết giao lâu dài.

"Ở chỗ ta có hai loại trà sữa, tùy vào từng nhóm khách khác nhau. Một loại là hồng trà thêm đường, đun sôi lên. Còn loại kia là dùng trà lài để pha."

Bạch Đào đem sữa tươi nấu sôi tiệt trùng, đổ vào một ít trà lài đậm đặc, sau đó cho thêm đường phèn, khuấy đều, "Nếu khách không thích ngọt thì có thể không cho đường, tùy khẩu vị từng người mà điều chỉnh."

Trà sữa trong nồi còn phải nấu thêm một lúc, nên Bạch Đào mời Lục Hằng nếm thử phần đã pha sẵn. Lục Hằng nhìn bát trà sữa mang sắc xanh nhạt, nhấp một ngụm, mùi vị không đến mức kinh diễm, nhưng đúng là rất đặc biệt.

"Không ngờ trà và sữa kết hợp lại ra vị như thế này. Món trà sữa này có tên gì không?"

Bạch Đào đáp, "Trà xanh sữa lài."

"Cái tên này đúng là thẳng thắn thật. Mấy ca nhi hay nữ tử chắc sẽ thích món này, hương thanh mát của trà lài kết hợp với sữa thơm béo, uống vào không ngấy chút nào."

Bạch Đào vốn cũng định nói cậu thích, vì cậu ưa hương hoa của trà lài, mà trà xanh sữa lài cũng mát hơn mấy loại trà sữa khác.

Lục Hằng lại nếm thử loại trà sữa đun nấu trong nồi, cảm giác vị đậm đà, hương thơm nồng nàn, còn mang chút vị đắng đặc trưng của trà. Hắn bắt đầu suy tính xem trong tiệm có món điểm tâm nào hợp dùng kèm với trà sữa.

Thấy sữa trong nồi đã đông lại, Bạch Đào bắt đầu chiên sữa. Cậu chợt nhớ đến món bánh hoa sen vừa nếm lúc nãy, bèn mở miệng đề xuất: "Lúc đầu khi nấu sữa cũng có thể thêm mấy thứ tạo màu vào, mấy cô nương hay trẻ con chắc sẽ thích những món đẹp mắt. Trà sữa cũng vậy, cho thêm chút nước hoa đào vào, có thể gọi là 'Đào Hoa Chạm Sữa'."

Còn về việc làm sao vừa thêm màu mà vẫn đảm bảo hương vị ngon, chuyện đó không phải việc cậu cần lo, giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn.

Lục Hằng nhìn Bạch Đào, hai mắt sáng rỡ, người này đúng là biết linh hoạt: "Ngươi có muốn đến Ngũ Phương Trai làm đầu bếp không? Lương tháng dễ nói."

Bạch Đào đang rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, liền lắc đầu: "Tay nghề của ta kém xa mấy đầu bếp chính quy, chỉ biết làm chút món vặt chơi chơi thôi."

Lục Hằng cũng không cố ép, mỗi người có chí hướng riêng, người ta không muốn thì hắn cũng không miễn cưỡng.

Lúc tiễn Bạch Đào, hắn gói cho cậu một đống điểm tâm trong tiệm. Bạch Đào cũng đem số bánh mì và sữa chiên còn thừa tặng lại cho hắn. Dù giá trị không tương đương, nhưng quý ở tấm lòng.

Chờ người đi xa rồi, Lục Hằng phấn khởi xách sữa chiên và trà sữa đi tìm phu lang nhà mình, bàn xem mấy món này nên bán thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me