Tu Viet Fanfic Junemewnich Enjoyjune Nguyet Phu Hoi Am
Ký Ức Vỡ Vụn Cơn mưa lặng lẽ trút xuống thành phố Vũ Trạch như một lời thì thầm kéo dài của bầu trời. June ngồi thừ bên cửa kính tầng sáu của Viện Bảo tồn Di sản Minh Vũ, ánh mắt dán vào từng giọt nước chảy dài như dòng ký ức cô không tài nào định hình. Trước mặt là bản sao một chiếc trâm cài gãy đôi, được phục chế lại từ một mảnh cổ vật vừa khai quật trong ngôi mộ vô danh thuộc triều đại Xương Dã.Một lần nữa, June lật mảnh giấy ghi chú đã ố vàng kẹp trong hồ sơ cổ vật. Nét chữ tay cứng cáp viết: "Trâm hoa nguyệt - nghi vật tùy táng nữ quan cấp cao. Có dấu vết máu khô ở thân trâm."Cô không biết vì sao, mỗi lần chạm tay vào chiếc trâm, lòng cô lại dậy lên cảm giác khó tả, như bị bóp nghẹt giữa lồng ngực. Lạnh. Như đang chạm vào mảnh xương của một ai đó thân quen đã hóa thành đất bụi.“June? Cậu lại ngồi mơ màng nữa à?” – Giọng Quân Ninh vang lên từ phía sau.June giật mình. Cô quay lại, gượng cười: “Ừ, mình chỉ... nhìn mưa thôi.”Quân Ninh bước đến, tay cầm hai ly trà nóng: “Cậu đang nhìn mưa như thể muốn nói chuyện với nó đấy. Lại mơ nữa hả?”June im lặng. Một lúc sau mới thở ra:“Dạo này giấc mơ cứ lặp đi lặp lại. Mình thấy một người con gái bị trói, gương mặt cô ấy đầy máu nhưng mắt vẫn mở to, nhìn mình, gọi tên mình. Trước khi bị kéo đi, cô ấy thì thầm một chuỗi số: 52701134.”Quân Ninh nhíu mày: “52701134? Nghe như mã bảo mật hơn là lời cuối cùng trong mơ.”“Ừ, nhưng khi mình tìm thử trên mạng... thì ra là một chuỗi số tiếng Trung, đọc gần âm với ‘我爱妻你一一生世’ – ‘Tôi yêu vợ, em là duy nhất cả đời này.’”Không khí đột ngột im lặng. Quân Ninh nuốt khan.“June, cậu không nghĩ mình đang bị ám ảnh quá mức đấy chứ? Cổ vật, mộ cổ, rồi mơ mộng gì đấy... Cậu cần nghỉ ngơi.”June lắc đầu. Đôi mắt cô, sâu và tối hơn thường ngày.“Không phải ảo giác. Giấc mơ đó... không chỉ là mơ. Mình nhớ mùi máu, tiếng chiêng trống pháp trường, và cô ấy – người thì thầm dãy số đó – gọi mình bằng một cái tên lạ: ‘Dương’.”-Đêm đó, trời không mưa nhưng gió lạnh luồn vào từng khe cửa sổ. June nằm trên giường, trùm chăn đến cổ. Bên tai, tiếng gió như đang vẽ lại cơn mộng cũ....“Dương...”“Đừng quay lại... Xin đừng nhìn em...”Tiếng kèn trống rền vang, đao kiếm lấp lóe dưới ánh tà dương. Một bóng nữ nhân mặc áo tù màu nâu nhạt, tóc bị cắt ngắn, khuôn mặt đầy bùn đất và máu. Dưới chân nàng là chiếc trâm bị gãy đôi. Một thị vệ kéo tay nàng về phía giá đao.June gào lên, nhưng không ai nghe thấy. Chân cô như cắm chặt vào nền đất, tay không thể vươn tới.Cô gái ấy nhìn cô, đôi môi mấp máy:“52701134... Em yêu người... mãi mãi.”Gương mặt ấy tan dần trong tiếng trống. Nhưng cảm giác mất mát ấy, thì không tan đi cùng mộng mị.-Sáng hôm sau, June thức dậy với giọt mồ hôi lăn dài trên thái dương. Cô siết tay lại, cảm giác như vừa bị cắt một đoạn linh hồn.Lần này, cô quyết định tra lại mọi thông tin về triều đại Xương Dã, còn có tên khác là Khâm Xương. Mở hàng loạt trang lưu trữ lịch sử, cô dừng lại khi bắt gặp một cái tên: Mewnich – nữ tướng quân đặc biệt từng phục vụ cho Hoàng Thái Nữ Hạo Dương.Không ai biết rõ thân phận thật sự của Mewnich, chỉ ghi lại rằng nàng bị hành hình vì tội cấu kết ngoại bang. Trong tài liệu, có dòng chú thích mờ: “Án mạng năm đó từng gây tranh cãi, vì không có chứng cứ xác thực.”June cảm thấy bàn tay mình run lên. Cô nhấn chuột, mở to bức tranh phục dựng: một thiếu nữ tóc dài, mắt sâu thẳm, khoác y phục quan nữ. Trong bức tranh, ánh mắt nàng như đang nhìn xuyên qua màn thời gian.“Là cô ấy...”-Sau giờ làm, June rẽ ngang một con hẻm nhỏ gần viện bảo tàng. Cô không rõ vì sao mình lại đi lối này. Có thứ gì đó như tiếng gọi từ xa xăm, không âm thanh nhưng đầy thuyết phục.Ở cuối hẻm, có một chiếc gương cổ đặt lạc lõng giữa hai bức tường ẩm mốc. Không ai đi ngang, không có tiệm nào xung quanh.June dừng lại. Trong gương không phản chiếu bóng mình. Thay vào đó, là hành lang bằng đá, ánh đèn lồng đỏ rực và tiếng gió gào.Cô thở hắt. Gương mờ đi, rồi trở lại bình thường.Một giọng nói nhẹ như hơi thở vang lên bên tai cô:“Cô đã đến đúng thời khắc.”June quay lại. Không ai đứng sau lưng. Nhưng lòng bàn tay cô, đã bị cứa một đường mảnh – máu chảy ra, nhỏ vào mảnh đất dưới chân. Từ vết máu, những đường nứt bắt đầu hiện lên như bản đồ.Bản đồ của một cõi khác.-Quân Ninh gọi cho cô cả buổi tối nhưng không liên lạc được. Khi cuối cùng June trở về, mắt cô đỏ hoe như vừa khóc, tay run rẩy, miệng lẩm bẩm một mình.“June, cậu đi đâu cả đêm thế?!”June nhìn bạn, ánh mắt vô định.“Mình thấy cô ấy... Mewnich... cô ấy đứng ở đầu hành lang, nói với mình rằng, ‘Hồi âm vẫn chưa thành hình. Nếu trăng Nguyệt Phủ chuyển sắc, em sẽ biến mất mãi mãi.’”Quân Ninh siết tay June:“Cậu đang mê tín quá rồi. Để mình đưa cậu đến bác sĩ tâm lý nhé?”June lắc đầu:“Không. Cậu không hiểu. Mình... mình chính là Hoàng Thái Nữ Hạo Dương. Kiếp trước, mình đã yêu cô ấy. Mình đã hứa sẽ bảo vệ cô ấy cả đời. Nhưng mình thất hứa.”-Trong kho lưu trữ cổ vật, chiếc trâm cài gãy đôi phát ra ánh sáng mờ mờ dù không có nguồn sáng. Một giọng nói vọng lại:“Người nhớ rồi sao?”Một người bước ra từ bóng tối – Hạ Hạ, vong nữ dẫn lối, mái tóc đen dài phủ mặt, ánh mắt như hồ sâu mùa thu.June nắm chặt lấy ngực mình, thở hổn hển:“Cô là ai?”“Ta là người dẫn đường. Và cô... là kẻ phải chọn giữa hồi sinh một lời thề, hay vĩnh viễn chôn vùi nó cùng thời gian.”Chiếc gương cũ kỹ đặt giữa phòng sáng lên lần nữa. Trong đó, Mewnich đang đứng, giơ tay chạm vào bề mặt.“Dương...”Tiếng gọi kéo cả linh hồn June về phía trước. Và lần này, cô không lùi lại.-Từ bóng tối, nơi nghiệp lực chưa dứt, một lời thề từng bị phản bội đang chờ được hồi âm. *Tầng Gương và Cánh Cửa Không Bản LềCăn phòng sáng ánh đèn, đồng hồ điểm 7 giờ 12 phút sáng. June choàng tỉnh, cơ thể đẫm mồ hôi, hai tay ôm lấy ngực như vừa trải qua một cơn đau tim. Trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực, miệng khô khốc và mắt nhòe đi vì nước mắt.Giấc mơ lại lặp lại—lần này không chỉ còn là âm thanh. Cô thấy rõ Mewnich bị áp giải ra pháp trường, hai tay bị trói, áo trắng dính máu, và đôi mắt không chút oán hận chỉ còn sót lại duy nhất một điều: tình yêu chưa hồi đáp. Trước khi lưỡi đao chém xuống, Mewnich quay lại, nhìn thẳng vào cô, thì thầm điều gì đó. June không nghe rõ, chỉ thấy miệng nàng mấp máy: 5... 2... 7... 0... 1... 1... 3... 4...52701134. June mở điện thoại, gõ lại dãy số ấy như đã làm hàng chục lần trước, nhưng lần này, cô thử thêm từ khóa "âm đọc tiếng Hoa". Một bài viết hiện ra, giải nghĩa con số bằng phiên âm gần giống: wǒ ài qī nǐ yī yī shēng shì. "Tôi yêu vợ, em là duy nhất cả đời này.”Cô bỗng ngồi phịch xuống giường, nước mắt trào ra. Tại sao những giấc mơ lại rõ ràng đến vậy? Tại sao trái tim cô thắt lại mỗi lần nghe thấy giọng nói đó? Và vì sao, dù chưa từng gặp nhau ngoài đời, June lại cảm thấy tình yêu sâu sắc với một người xa lạ đến mức khiến mình phát điên?-Sáng hôm đó tại Viện Bảo tồn Di sản Minh Vũ, June đến muộn. Quân Ninh đang lúi húi bên giá phục chế, liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn June với ánh mắt dò xét."Cậu lại mất ngủ à?" – Quân Ninh hỏi, không che giấu vẻ lo lắng."Ừ... Hôm qua tớ lại mơ thấy cổ vật sống dậy," June cố cười. "Lần này là cái trâm đấy, cậu tin nổi không?"Quân Ninh gập cuốn sổ da lại, đứng dậy bước tới gần, nhìn thẳng vào mắt bạn mình."June, tớ biết cậu cực kỳ nhạy cảm với đồ cổ, nhưng gần đây cậu thật sự không ổn. Có khi nào cậu bị ảnh hưởng bởi ký ức truyền kiếp không? Hay cái trâm đó có từ trường lạ?"June không đáp. Tay cô run nhẹ. Cô lặng lẽ mở tủ kính bảo vệ chiếc trâm gãy. Gần như vô thức, cô lật mặt sau của miếng đệm, thì phát hiện một vết rạn nhỏ bên dưới tấm kính đỡ cổ vật. Trong đó là một mảnh giấy đã ngả màu nâu đỏ, gần như mục nát. Trên bề mặt có một ký tự cổ từ triều Khâm Xương - nửa bị xóa, nửa bị che.Cô thở ra một hơi dài, cảm thấy da gà nổi khắp cơ thể. Mảnh ký tự ấy... giống với những gì cô từng thấy trong giấc mơ.-Buổi tối hôm đó trời đổ mưa phùn bất ngờ. Khi June về tới cổng nhà trọ, một người lạ đang đứng dưới hiên. Là một cô gái, khoảng chừng đôi mươi, mặc áo dài trắng đã ngả vàng, đội nón lá cũ rách. Tóc cô dài đến ngang hông, ánh mắt mờ mờ như lẫn sương."Chị đến trễ hơn em tưởng," người lạ cất giọng nhẹ như khói, "Người ở Nguyệt Phủ đang đợi chị."June rùng mình."Cô là ai? Sao lại biết tôi?"Cô gái mỉm cười. "Em tên Hạ Hạ. Em là người dẫn lối. Chị có nhớ ánh trăng đỏ đó không? Đêm chị đứng giữa máu và tro? Đêm chị gọi một cái tên mà không ai hồi đáp?"June đứng bất động, cảm thấy thế giới nghiêng đi trong một thoáng."Cô điên rồi. Tránh xa tôi ra."Hạ Hạ không tỏ ra giận, chỉ cúi đầu đưa ra một vật nhỏ bọc vải. Khi June không nhận, cô đặt nó xuống thềm rồi quay lưng rời đi, tiếng guốc gỗ gõ lách cách như thể vang từ một thời đại khác.June mở miếng vải. Đó là một chiếc gương cũ kỹ, bạc màu, mặt sau khắc một hình trăng khuyết được bao quanh bởi vòng tròn máu đỏ. Cô nhìn vào gương: trong khoảnh khắc, gương không phản chiếu gương mặt mình. Mà là của Mewnich - người con gái trong giấc mơ.- Nửa đêm hôm đó, June lại mơ. Nhưng không phải từ góc nhìn của cô.Lần này, cô thấy bản thân mình bị trói. Cảm giác dây siết vào cổ tay, hơi thở gấp gáp, tiếng bước chân nặng nề kéo lê trên đất đá. Phía trước là bệ đá nơi pháp đài đặt sẵn. Một giọng nói trong đầu vang lên, rất khẽ: "Nếu được sống lại một lần, em vẫn sẽ chọn yêu chị."June hét lên, nhưng âm thanh không thoát ra được. Giấc mơ chấm dứt bằng một tiếng đao bổ xuống và cảm giác tim bị xuyên thủng.Cô choàng tỉnh. Chiếc gương đặt trên bàn sáng lên dịu dàng như có ánh trăng rọi qua. Cô bước tới, tay run rẩy chạm vào mặt gương.Làn hơi lạnh phả ra từ đó.Cô không còn ở phòng mình nữa.Trước mặt cô là một hành lang dài trắng xám, hai bên phủ đầy gương, nhưng trong gương không phải là phản chiếu của chính mình, mà là những bản ngã kỳ dị: có người cười lớn, có người khóc, có người đang thét gào, và có cả Mewnich - đứng im, ánh mắt chất chứa điều gì không thể nói thành lời."Chị đã đến rồi..."Giọng nói ấy, lần này không còn vang trong mơ nữa. June quay đầu.Một bóng người đang bước tới."Nếu còn yêu, xin hãy trả lời hồi âm."Một bàn tay lạnh buốt chạm vào vai cô, và cô quay lại, khẽ thì thầm tên người đã gắn bó với mình qua hàng trăm năm cô đơn, qua hàng trăm giấc mộng nát tan:"Mewnich?"-Đã đến lúc, linh hồn nối linh hồn. Nhưng liệu tình yêu có đủ sức xuyên qua Tam Giới? Hay tất cả chỉ là tiếng vọng của lời nguyền chưa từng hóa giải?============= Tầng GươngMọi thứ trước mắt June vỡ vụn như thủy tinh bị đánh vỡ từ bên trong. Khi đôi mắt cô mở ra, không còn phòng lưu trữ, không còn Quân Ninh đang hoảng loạn chạy đến phía sau, cũng chẳng còn cánh cửa phòng đóng hờ. Trước mặt cô là một hành lang dài vô tận, được phản chiếu trong hàng trăm, hàng ngàn mặt gương nối tiếp nhau. Gương treo trên tường, dưới sàn, thậm chí lơ lửng giữa không trung. Và mỗi chiếc gương phản chiếu một phiên bản khác của chính cô – đứng, ngồi, gào khóc, mỉm cười, hoặc đôi mắt trống rỗng như búp bê sứ.June lùi lại một bước, thì bóng trong gương tiến tới. Cô giơ tay – và hình ảnh trong gương không làm theo. Thay vào đó, nó nghiêng đầu, mỉm cười.“Ngươi đã đến rồi,” một giọng nữ cất lên sau lưng.June giật mình quay lại. Một cô gái mặc áo dài trắng đứng cách cô vài bước, gương mặt phảng phất nỗi buồn vô định. Đôi mắt như mặt nước tĩnh lặng, sâu và không thấy đáy.“Hạ Hạ?” June thốt lên, nhận ra người vừa xuất hiện trong căn phòng lưu trữ trước khi gương nứt.Hạ Hạ khẽ gật đầu. “Ta dẫn đường. Nhưng lối này... không ai nên bước vào nếu chưa sẵn sàng.”June đưa tay ôm lấy ngực, tim đập dồn dập như vừa chạy khỏi một cơn ác mộng. “Tôi không hiểu... tại sao lại là tôi? Tại sao tôi nhìn thấy những thứ này?”Hạ Hạ không đáp ngay. Cô bước đến gần một tấm gương lớn hình trăng khuyết, nhẹ nhàng chạm vào bề mặt. Trong khoảnh khắc, tấm gương hóa thành màn nước gợn sóng, để lộ một hình ảnh khác phía bên kia: một khu rừng rậm bao phủ sương mù, nơi một thiếu nữ trong y phục cổ đại đang ngồi dưới gốc cây, ánh mắt xa xăm.“Mewnich,” June thì thầm.“Linh thể của nàng ấy chưa từng rời khỏi Tầng Gương,” Hạ Hạ khẽ nói. “Ký ức cuối cùng trước khi nàng bị áp giải – chính là lúc lời thì thầm ấy truyền sang ngươi.”June run lên. Hình ảnh thoáng hiện trong tâm trí – một câu nói, một chuỗi số, tiếng thì thầm bên tai: 52701134.Cô lẩm bẩm lại dãy số ấy, và lần này, giọng của chính cô vang vọng quanh hành lang gương, như bị khuếch đại từ hàng ngàn chiếc miệng vô hình. “Tôi yêu vợ… em là duy nhất cả đời này.”Hạ Hạ nhìn June, ánh mắt nghiêm nghị. “Đó là ấn thệ. Một khế ước linh hồn. Nhưng nó chưa hoàn tất. Và vì chưa hoàn tất, linh hồn nàng không thể siêu sinh, còn ngươi… mãi bị kéo về phía ký ức.”June siết chặt nắm tay. “Tôi muốn gặp cô ấy. Tôi phải gặp cô ấy.”“Được. Nhưng trước đó, hãy nhìn vào gương.” Hạ Hạ đưa tay chỉ một tấm gương mờ hơi nước.June tiến lại gần, ngập ngừng. Khi nhìn vào, cô không thấy chính mình – mà thấy một thiếu nữ mặc áo giáp bạc, đang quỳ giữa pháp trường. Đôi mắt mở to, trừng trừng nhìn lên đài cao. Trên đó, một người mặc long bào nữ hoàng đang siết chặt nắm tay, toàn thân run rẩy. Rồi hình ảnh chuyển sang khoảnh khắc lưỡi đao chém xuống, máu văng lên màn che lụa trắng.“Đó là ký ức của ai?” June hỏi, giọng nghèn nghẹn.“Của cả hai người,” Hạ Hạ đáp. “Một người chết với chấp niệm. Một người sống với nỗi đau không tên.”Một tiếng động khẽ vang lên phía sau – như tiếng kim loại va chạm. June xoay người, thấy một cánh cửa đen đang từ từ mở ra. Đằng sau nó là một không gian hoàn toàn khác: không có gương, chỉ có một cầu thang xoắn ốc, ánh sáng xanh lam mờ rọi từ trên cao.Hạ Hạ không theo. “Từ đây, ngươi phải tự đi. Bước vào Tầng Hồi Ức, không ai có thể can thiệp.”June ngước nhìn bậc thang. Cô hít sâu, rồi bước từng bước một.- Trên mỗi bậc thang June bước qua, lại hiện ra một hình ảnh: cô bé June lần đầu tiên cầm bút chì vẽ hình bóng ai đó; June tuổi thiếu niên lặng lẽ ngồi trong lớp, ánh mắt vô hồn; June ở tuổi đôi mươi, khựng lại khi chạm vào một món cổ vật thời Xương Dã – không rõ vì sao nước mắt lại rơi.Cuối cùng, cầu thang kết thúc tại một căn phòng tròn. Giữa phòng là một vòng tròn phép, với ký tự kỳ lạ phát sáng màu tím thẫm. Một bóng người đứng giữa vòng tròn – quay lưng về phía cô.June khựng lại, tim như ngừng đập.“Mewnich?”Người ấy quay lại.Khuôn mặt đó. Đôi mắt đó. Không có gì thay đổi so với trong mơ – chỉ có điều lần này, là thật. Ánh sáng mờ chiếu lên mái tóc đen dài buông xõa, tà áo cổ phục khẽ lay động trong không khí.“Ngươi đã đến,” Mewnich cất giọng, khàn nhẹ như gió đêm.June bước vào vòng tròn, hai tay run rẩy. “Tôi không biết… không chắc mình là ai… nhưng khi nhìn thấy cô, tôi biết… tôi từng đánh mất điều gì đó quan trọng.”Mewnich không nói. Nàng chỉ giơ tay, đặt lên ngực June.Cả hai cùng lặng đi.Một luồng ánh sáng bùng lên, và ký ức ập đến như thủy triều: tiếng cười giữa rừng trúc, bàn tay nắm lấy nhau lần đầu tiên, lời hứa bên bờ hồ, những buổi đọc sách dưới ánh trăng.Và cuối cùng, là đêm trăng máu.Cảnh chia ly.Tiếng hét của Mewnich khi bị lôi đi.June – hay chính xác là Hạo Dương – đã bật dậy khỏi long sàng, nhưng bị ngăn lại. Cô hét lớn tên Mewnich, nhưng đã quá muộn.-June gục xuống, hai vai run rẩy. “Xin lỗi… xin lỗi vì tôi đã không cứu được cô…”Mewnich quỳ xuống, ôm lấy cô từ phía sau. “Không phải lỗi của nàng. Định mệnh không cho ta chọn lại. Nhưng nếu lần này, có cơ hội…”June ngẩng lên. “Tôi muốn hoàn thành ấn thệ.”Ánh mắt Mewnich rưng rưng. “Nàng nhớ không, chúng ta đã hứa gì bên bờ hồ năm đó?”June mỉm cười qua nước mắt. “Dù qua trăm kiếp, ta vẫn sẽ tìm lại nàng.”Mewnich gật đầu. “Vậy bắt đầu thôi.”Từ lòng bàn tay Mewnich, một sợi chỉ đỏ phát sáng bay ra, nối thẳng vào tim June. Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ Tầng Gương rung lên. Các mặt gương đồng loạt vỡ vụn, rồi tái tạo lại – nhưng lần này, không còn là hình ảnh đổ vỡ, mà là hai bóng người đang nắm tay nhau bước qua sương mù.-Trên tầng cao nhất của Nguyệt Phủ, Lạc Di mở mắt. Chiêu Dạ đang đứng cạnh, gương mặt không cảm xúc.“Ấn thệ đã tái kích hoạt,” Chiêu Dạ nói.“Nhưng vẫn chưa hoàn tất,” Lạc Di đáp. “Nếu Trần Tắc ra tay trước, mọi thứ vẫn có thể đổ vỡ.”“Chúng ta không thể can thiệp. Nhưng…” Chiêu Dạ nhìn xuống mặt nước phản chiếu hình ảnh June và Mewnich. “Nếu cần, tôi sẽ là người chép lại bản án cuối cùng.”-Dưới tầng Nguyệt Phủ, một linh hồn đang đứng trong bóng tối – nơi không ánh sáng nào chạm đến. Gã có ánh mắt đỏ rực, và trong tay là một mảnh gương vỡ – mảnh còn sót lại từ lần phá hủy trước.“52701134,” hắn nhếch mép. “Để xem các ngươi giữ được lời thề đó bao lâu…”Tên hắn – là Trần Tắc.Và cuộc săn – vừa bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me