Tuan Han Chap Me Bat Ngo
- Đứng lại!Nghe thấy âm điệu lạnh lẽo như núi băng ở bắc cực, Vương Khải ngay lập tức cảm thấy ớn lạnh ở sống lưng, đôi lông mày khẽ nhíu chặt, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm, hít sâu một hơi ổn định lại tinh thần sau đó mới quay người lại, đối diện trực tiếp với Cung Tuấn rồi đáp lời.
- Có chuyện gì sao?Cung Tuấn ngồi dựa lưng vào ghế sofa, khuôn mặt mang sắc khí lạnh lùng, cặp mắt băng lãnh đảo qua gương mặt đang run sợ của Vương Khải, trong lòng bình tĩnh không có một tia gợn sóng rồi nhàn nhạt lên tiếng.
- Tôi muốn cậu thuận lại toàn bộ sự việc ngày hôm đó! Tốt nhất là cậu nên kể thật chi tiết! Nếu không, hậu quả tự chịu!Bầu không khí căng thẳng vô cùng, nhìn vào thái độ nghiêm túc, kiên quyết đáng sợ của Cung Tuấn, Vương Khải biết, một khi người này đã nắm rõ mọi chuyện, thì cậu ta có muốn che dấu cũng vô dụng. Lời nói của Cung Tuấn chẳng khác gì mệnh lệnh, bản thân cậu có thể tỏ ra cố chấp, đối đầu với Cung Tuấn, thế nhưng liệu cậu sẽ chống đối được bao lâu đây.Trầm ngâm, suy tư do dự một lúc, cuối cùng Vương Khải cũng đưa ra quyết định kể lại tất cả mọi chuyện cho Cung Tuấn nghe. Cậu kể rất chi tiết, từ cái cách bản thân mình bị bắt như thế nào, rồi đến Trương Triết Hạn xuất hiện, xử lý bọn chúng ra sao, tất cả, đều đem ra thuận lại hết cho Cung Tuấn. Từng câu từng chữ mà Vương Khải nói ra lọt vào tai Cung Tuấn chẳng khác gì ngàn mũi dao sắc nhọn đâm vào trái tim cậu. Thật không ngờ mọi chuyện lại nguy hiểm như vậy, so với những lời Trương Triết Hạn kể, tình huống mà Vương Khải nói ra còn kinh khủng hơn rất nhiều.
- Vậy là hai cái xác đó là cậu xử lý? Thật can đảm, tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi! - Cung Tuấn ngẩng đầu lên cất tiếng nói.
- Lúc đấy có lẽ là do vẫn còn đang phê thuốc thôi! Loại ma tuý đó khiến cho tôi sinh ra ảo giác, không chỉ không tỉnh táo mà mức độ hung bạo còn tăng lên rất nhiều!
- Được rồi! Cậu về phòng đi, thuốc tôi để sẵn trong đó rồi, khi nào khó chịu thì dùng!Thấy thái độ của Cung Tuấn đối với mình đã dễ chịu hơn, Vương Khải đắn đo một lát rồi lên tiếng.
- Cái đó...Tôi thật sự bỏ cuộc rồi!
- Thức thời vậy là tốt! - Cung Tuấn nhếch miệng lên cười đáp lại.
- Không phải tôi thức thời, mà là chẳng có lựa chọn nào khác! Trương Triết Hạn coi tôi như con trai...Tôi cũng đâu thể đi yêu cha mình!Dứt lời, Vương Khải nhanh chóng xoay người rời đi, căn phòng giờ đây chỉ còn một mình Cung Tuấn. Cậu lặng lẽ ngồi đó, trầm tư suy nghĩ, đáy mắt ẩn hiện vài tia thâm sâu khó lường. Trương Triết Hạn chỉ kể qua loa, toàn bộ chi tiết anh dùng súng anh đều không đả động tới, chỉ đổ hết công lao sang cho Vương Khải, cứu anh là Vương Khải, giết người... cũng là Vương Khải. Tại sao Trương Triết Hạn lại biết dùng súng? Tại sao tài bắn súng của anh lại giỏi như thế? Rốt cuộc, Cung Tuấn cậu hiểu được anh bao nhiêu, cuộc đời của anh khi vắng bóng cậu đã phải trải qua những gì, Cung Tuấn rất muốn biết, thật sự, rất rất muốn biết.Nhớ lại lời Vương Khải vừa nói, Hàn Thiên Phong muốn dụ Trương Triết Hạn đến, tiêm thuốc kích dục nhằm huỷ hoại cuộc đời của anh. Nếu cậu ta đã chuẩn bị kỹ càng như thế, diễn viên đã đến ắt hẳn phải có máy quay. Suy nghĩ chỉ mới thoáng hiện trong đầu, Cung Tuấn liền rút điện thoại ra gọi cho Văn Viễn, hiện giờ hạng mục bên Rome còn chưa hoàn tất, cậu ta vẫn bị kẹt lại ở bên đó để giải quyết cho xong.
- Alo! Tổng giám đốc! Anh về đến nhà rồi sao? - Giọng nói uể oải của Văn Viễn vang lên.
- Khách sạn Napoleon phòng 2112! Lục soát kĩ căn phòng đó cho tôi! - Cung Tuấn không đáp lại câu hỏi của Văn Viễn mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Tổng giám đốc! Anh muốn tìm thứ gì trong đó?
- Camera!***Trương Triết Hạn sau khi đã gặp mặt cha mẹ hai bên thì liền về nhà, cái bụng có chút đói, anh muốn ăn đồ Cung Tuấn nấu thế nhưng vừa về đến nhà lại thấy người đứng bếp là Vương Khải, còn Cung Tuấn thì lại chẳng thấy đâu. Đôi chân thon dài tiến về phía bếp, tiện tay cầm một quả táo lên ăn rồi cất giọng hỏi.
- Cung Tuấn đâu? Sao cậu không nghỉ ngơi mà lại chạy ra đây làm gì?
- Anh ta đi đâu sao em biết được! Em không sao đâu, anh đừng lo! Triết Hạn, anh đói rồi đúng chứ? Em xong rồi đây! Thấy trạng thái của Vương Khải khá ổn, Trương Triết Hạn cũng an tâm được phần nào, nhìn một bàn đồ ăn ngon trước mắt, vậy mà anh lại chẳng muốn ăn. Vương Khải vui vẻ ngồi xuống đối diện anh, gắp vào bát Trương Triết Hạn một miếng cá hồi sốt chanh dây, thế nhưng Trương Triết Hạn lại vẫn cứ ngồi đó, chán nản mà nhìn vào bàn ăn. Thấy anh như thế, Vương Khải liền cất tiếng hỏi.
- Triết Hạn! Anh không đói sao?
- Cũng không đói lắm, Cung Tuấn đi lâu chưa?
- Em nào có biết, lúc em ra khỏi phòng đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi! Vợ đang mang thai mà cứ đi đâu không biết! Lời nói vừa dứt, từ phía cửa ra vào liền vang lên giọng nói lạnh lùng mang theo sát khí của Cung Tuấn vang lên.
- Vợ tôi, tôi lo! Không cần cậu Vương phải bận tâm đâu?Cung Tuấn vừa nói vừa cất bước đi đến bên Trương Triết Hạn, coi Vương Khải như không khí mà vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ rồi cúi đầu xuống hôn lên môi anh. "Damn it! Cung Tuấn đang...hôn Trương Triết Hạn"Vương Khải vội vàng đưa tay lên che mắt, không muốn thấy cảnh tượng đau lòng kia, người con trai mà mình ngưỡng mộ, người con trai mà mỗi lần cậu nghĩ đến lại bị kích động tới nỗi đêm nào cũng ôm gối trằn trọc lăn qua lăn lại mãi mà chẳng thể ngủ yên, người con trai mà cậu đã yêu đơn phương bấy lâu lại chỉ coi cậu như con trai bản thân cậu đã đau lắm rồi, giờ đây lại phải chứng kiến cái cảnh môi và môi quấn quýt thế kia...nghìn nhát dao đâm vào tim thật sự cũng không đau bằng.Cung Tuấn vòng tay ôm Trương Triết Hạn chặt cứng khiến anh không thể thở nổi lại cũng chẳng vùng mình thoát ra được. Lồng ngực gắt gao nhấp nhô lên xuống, khó nhọc hít thở không thông, máu trong người cũng theo nụ hôn ấy mà dần dần nóng lên. Tận cho đến khi cơ thể anh không trụ được nữa thì Cung Tuấn mới chịu buông ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, Cung Tuấn liền thấy hài lòng, bàn tay to lớn khẽ xoa cái đầu nhỏ rồi cất giọng nói.
- Em vừa đến công ty có chút việc! Bảo bối...Sao không ăn?
- Anh..
- Bảo bối! Em nhắn tin anh không đọc sao? Đồ em nấu sẵn, để trong tủ lạnh, lúc anh đói chỉ việc hâm nóng thôi!
- Anh không cầm điện thoại!
- Vậy đợi chút em đi làm cho anh!Cung Tuấn đã rời đi thế nhưng Trương Triết Hạn vẫn ngây người ngồi đó, ngón tay thon thon vô thức sờ vào chỗ mới bị hôn kia, cái cảm giác nóng ấm ấy, ẩm ướt ấy vẫn còn y nguyên. Mặc dù bọn họ đã hôn qua rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên hai người họ hôn nhau trước mặt người khác. Nghĩ đến đây, Trương Triết Hạn mới giật mình đưa mắt nhìn sang phía đối diện, chỉ thấy sắc mặt của Vương Khải sa sầm, tối đen lại khiến cho anh nhất thời xấu hổ mà cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng đầu lên.Bầu không khí sau nụ hôn nóng bỏng kia đột nhiên trầm xuống, một lúc sau, Cung Tuấn trở ra trên tay còn cầm bột bát cháo cá chép đậu xanh rồi đặt trước mặt Trương Triết Hạn. Cái bụng vốn đã rất đói, lại được ăn đúng món yêu thích, chẳng đợi Cung Tuấn phải cất lời, Trương Triết Hạn liền cầm thìa lên, cắm mặt vào ăn, vội đến mức chẳng cả kịp thổi nguội.
- Hạn Hạn...từ từ thôi! - Cung Tuấn lo lắng cầm lấy thìa cháo của Trương Triết Hạn rồi đưa lên thổi nguội, từ từ đút cho anh ăn.Vương Khải ngồi đó, trưng ra bộ mặt ngập thức ăn chó mà nhìn về cái đôi uyên ương đáng chết kia, trước mắt là cả một bàn cao lương mĩ vị do chính tay đầu bếp hàng đầu London làm ra, nào cá hồi Nauy sốt chanh dây, Beef steak, pasta, risotto vậy mà Trương Triết Hạn chẳng thèm động đũa. Ngược lại một bát cháo cá chép đạm bạc của Cung Tuấn mang ra, anh lại ăn nhiệt tình như quỷ đói vậy. Hậm hực bực tức mà chẳng dám nói, Vương Khải biết thân biết phận nuốt cục tức vào trong. Trương Triết Hạn sau khi đã đánh bay bát cháo thì liền miễn cưỡng ăn thêm vài miếng thức ăn do Vương Khải nấu. Đồ ăn rất ngon mà cứ ứ nghẹn ở cổ họng, Trương Triết Hạn vừa ăn vừa có cảm giác bữa cơm này chẳng khác gì như đi đánh giặc cả, sát khí bao quanh cùng với ánh mắt giết người đang đấu đá lẫn nhau của hai tên Alpha ấu trĩ kia khiến cho anh cảm thấy ngột ngạt vô cùng.Cuối cùng cũng đã ăn xong, Trương Triết Hạn vỗ vỗ cái bụng căng tròn sau đó lại thấy Vương Khải từ từ đứng lên thu dọn bát đũa thì liền vội vàng nói.
- Để tôi làm cho! Cậu lên phòng nghỉ ngơi đi, cẩn thận vật thuốc tôi không khiêng nổi cậu đâu?
- Không cần, không cần...để em rửa!
Vương Khải nói xong thì liền vội vàng bê bát đũa đi, Trương Triết Hạn ái ngại đưa mắt sang nhìn Cung Tuấn một cái rồi đứng lên nói với theo bóng lưng của người con trai đáng thương của mình.
- Cậu cất công nấu nướng rồi, để tôi rửa đi!
- Bảo bối! Bây giờ tập đoàn làm ăn khó khăn lắm, anh làm vỡ hết đống bát đó, lấy gì mà ăn?
Cung Tuấn giữ tay Trương Triết Hạn lại, sau đó quay ra nhìn Vương Khải đang chôn chân trong bếp kia rồi thờ ơ mà nói.
- Để cậu ta rửa đi! Dù sao cậu ta cũng là khách! Bảo bối à, lên phòng nghỉ thôi!
Vương Khải nghe vậy liền kinh hãi, bàn tay dùng sức mà kì cọ đống bát trước mặt, ok, cậu là khách, còn bọn họ mới là người một nhà. Dẫu biết điều Cung Tuấn nói là đúng nhưng sao Vương Khải cậu vẫn thấy bực, rất bực, bực đến nỗi đang rửa bát cũng lên cơn vã thuốc được luôn.
***
Trương Triết Hạn đi đi lại lại bên ngoài cửa phòng, toàn bộ trạng thái lo lắng, sốt ruột đều phơi bày hết trên khuôn mặt tinh xảo của anh. Nhìn thái độ quan tâm lo lắng mà Trương Triết Hạn dành cho Vương Khải chẳng khác thêm dầu vào lửa, trực tiếp đốt cháy làm cho lửa giận trong lòng Cung Tuấn bốc lên đùng đùng.
Cung Tuấn nhớ lại khoảng khắc Trương Triết Hạn hốt hoảng chạy tới đỡ lấy cơ thể đang dần gục xuống của Vương Khải, trên mặt ngập tràn lo lắng, vẻ mặt đó đúng ra chỉ dành cho Cung Tuấn cậu vậy mà tại sao hiện giờ nó lại lộ ra trước mặt Vương Khải như vậy chứ.
Cửa phòng mở ra, Simon chầm chậm bước chân ra ngoài, vừa thấy bộ dạng của hai người trước mặt hiển nhiên đã bị doạ cho hết hồn. Trương Triết Hạn nhìn thấy Simon bước ra liền sốt ruột tiến đến hỏi.
- Tình hình cậu ấy thế nào? Có vấn đề gì không? Cậu ấy không phải bị phản ứng với thuốc đó chứ?
Khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Trương Triết Hạn rồi lại nhìn sang hũ giấm siêu to bên cạnh anh thì Simon không kiềm chế được mà nhoẻn miệng lên cười sau đó hạ giọng nói.
- Trương Triết Hạn! Anh doạ chết tôi rồi! Cậu ta không sao, chỉ bị sốt thôi! Cũng có lẽ là do phản ứng của thuốc! Cậu ta cũng có phải sắp chết đâu mà anh phải bày ra cái bộ mặt như cậu ta đang trúng kịch độc như thế?
Trương Triết Hạn thở phào một hơi rồi cất tiếng hỏi lại.
- Cậu chắc chắc cậu ấy không sao đúng chứ?
- Chắn chắn thì cũng không hẳn, dù sao ở đây cũng không có máy móc để làm kiểm tra toàn diện, nhưng bây giờ nhịp tim và huyết áp đã ổn định, nếu anh vẫn còn lo lắng thì hãy đưa cậu ra đến bệnh viện lớn để kiểm tra!
Trương Triết Hạn nghe xong thì liền lắc đầu, Vương Khải dù sao cũng là một cái tên khá nổi so với giới ẩm thực, cậu ta còn định mở rộng thương hiệu ở nơi đây, nếu đưa đến bệnh viện rồi chẳng may gặp ai đó phát hiện ra thì quả thật không hay. Nghĩ như thế, Trương Triết Hạn liền ngẩng đầu lên nói với Simon.
- Mọi thiết bị cần thiết tôi sẽ chuẩn bị! Chỉ có điều phiền cậu để ý đến cậu ta giúp tôi!
Trương Triết Hạn nói xong thì liền cất bước tiến vào bên trong, nhìn thấy Vương Khải nằm đó, mu bàn tay cắm kim truyền nước, sắc mặt trắng bệch yếu ớt nằm trên giường, trong lòng anh liền thấy nặng trĩu. Một người tốt như Vương Khải thật sự không đáng bị giày vò như thế, hiện giờ anh chỉ mong cậu có đủ nghị lực để vượt qua giai đoạn khó khăn này mà thôi.
Cung Tuấn đứng ở ngoài cửa, nhìn Trương Triết Hạn buồn bã lặng lẽ ngồi bên cạnh giường như thế thì sắc mặt ngay lập tức trở nên vô cùng nặng nề. Đang định tiến bước vào trong thì cánh cửa đã bị Simon đóng lại, quay đầu nhìn Cung Tuấn, Simon hít vào một hơi rồi lên tiếng.
- Cậu đang bực tức, tốt nhất đừng vào!
- Làm một ly không? - Cung Tuấn ảm đạm lên tiếng hỏi rồi xoay người bước đi.
Trương Triết Hạn quan tâm Vương Khải như vậy, Cung Tuấn thật sự rất rất không vui, cậu cảm thấy tâm can mình thương tổn như thể bản thân mình bị anh gạt sang một bên vậy. Thế nhưng thật sự giờ đây cậu thấy mình không vào đó là tốt nhất, một mối quan hệ bền chặt là một điều đẹp đẽ, cậu đã tin tưởng anh thì cũng nên cho anh không gian riêng của chính mình. Nếu anh đã muốn trả ơn cho Vương Khải, thì Cung Tuấn cậu sẽ cam tâm tình nguyện cùng anh trả cái ơn đó.
Trong thư phòng.
Cung Tuấn lắc lắc ly rượu trên tay rồi ngẩng đầu lên uống một ngụm, trông thấy bộ dạng chán nản của Cung Tuấn, rõ là ghen mà không làm gì được, vẻ mặt của Simon cũng đầy bất đắc dĩ, đưa ly lên chạm vào ly của Cung Tuấn rồi chầm chậm nói.
- Rốt cuộc tên nhóc đó có quan hệ gì với Trương Triết Hạn mà khiến anh ta lo lắng như thế? Lo đến mức lôi cả tôi đến nữa, tuy tôi là bác sĩ, nhưng là bác sĩ khoa sản mà!!
Vừa nghe xong câu nói đó, ánh mắt của Cung Tuấn hơi xao động, sau đó nhàn nhạt mà đáp lời.
- Khoa gì thì cũng là bác sĩ! Cậu ta có ơn với anh ấy, anh ấy chỉ đang trả ơn thôi!
- Ơn? Ơn gì? Cậu ta từng cứu mạng Trương Triết Hạn à? - Simon ngây ngốc hỏi lại.
- Không phải cứu mạng, mà là...Ơn nuôi nấng!
Lời vừa dứt, chợt tiếng chuông điện thoại của Cung Tuấn vang lên, lấy điện thoại ra, là Văn Viễn gọi đến, cậu liền nhận máy, đưa lên tai để nghe.
- Sao rồi?
- Tổng giám đốc! Thật sự có camera ở góc phòng, tôi đã sao chép hình ảnh trong đó, cũng đã gửi qua cho anh rồi!
- Được! Công việc bên đấy ổn rồi thì cậu cũng mau về thôi!
- Vâng thư Tổng giám đốc!
Cung Tuấn ngắt điện thoại, vươn tay lấy chiếc laptop bên cạnh, mở hòm thư, nhận được email của Văn Viễn thì liền bấm vào xem. Simon ở bên cạnh cũng không kiềm được tò mò mà ngó đầu qua nhìn. Hình ảnh trên màn hình bắt đầu hiện lên, càng xem, trái tim Cung Tuấn càng như bị ai đó bóp chặt. Khoảnh khắc Trương Triết Hạn bị bóp cổ, hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn như chính mình đang hấp hối vậy.
Xem xong đoạn video, Cung Tuấn thẫn thờ một lúc, Simon bên cạnh thì cũng chẳng khá hơn, cậu ta xem đến toát cả mồ hôi lạnh, cái miệng nhiều chuyện không kiềm chế được mà lắp bắp hỏi.
- Cung...Cung Tuấn...Trương Triết Hạn...rốt cuộc...là người như thế nào? Cậu không biết điều này...đúng chứ? Trương Triết Hạn...không nói cho cậu sao?
Cung Tuấn lặng lẽ đóng laptop lại, mắt không thèm nhìn sang Simon mà chỉ mỉm cười nói.
- Nếu anh ấy muốn, tự khắc sẽ nói cho tôi biết! Còn nếu không, đó là bí mật của anh ấy, mà đã là bí mật thì không thể bật mí được! Tôi tôn trọng Trương Triết Hạn, cũng đồng nghĩa với việc tôn trọng bí mật của anh ấy, quá khứ của anh ấy có như thế nào, tôi cũng không bận tâm!
Simon nghe xong liền đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Cung Tuấn, yêu đương quả thật làm cho con người ta thay đổi, biến một Cung Tuấn băng khốc tàn nhẫn thấu tình đạt lý trở thành một người cuồng thê đến cái mức độ này. Nhịn không được, Simon liền uống cạn ly rượu trên tay rồi nghiêm túc lên tiếng.
- Cung Tuấn! Cậu trách tôi nhiều chuyện cũng được thế nhưng tôi thấy Trương Triết Hạn này thật sự không đơn giản, cậu cũng đừng nên chìm đắm quá sâu!
Đối với lời nhắc nhở của Simon, Cung Tuấn chỉ nhếch miệng lên cười rồi đáp lại.
- Yêu một người thì có liên quan gì đến chuyện anh ấy có đơn giản hay không? Tôi yêu Trương Triết Hạn không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên mà là trải qua muôn vàn trầm luân mới thấu hiểu được tình cảm của mình! Vậy nên, tôi đâu quan trọng anh ấy từ đâu đến hay đã có một quá khứ ra sao!
Cung Tuấn nói xong liền đưa ly rượu lên miệng uống, vị rượu cay xé cổ họng nhưng đi xuống tim thì lại rất ngọt ngào. Mặc dù đã nghe qua lời kể của Vương Khải thế nhưng tận mắt chứng kiến Trương Triết Hạn cầm súng xả đạn như thế, nói không bất ngờ, không ngạc nhiên là nói dối, thế nhưng với Cung Tuấn, nó cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Simon bất giác lắc đầu, nhớ lại cái lúc Cung Tuấn lật cả thế giới để tìm Trương Triết Hạn, bản thân cậu nhìn vào liền biết vị đại ma vương lạnh lùng, kiêu ngạo luôn luôn coi rẻ người khác như một tảng băng ngàn năm ở núi tuyết kia cuối cùng cũng đã động lòng, vì yêu mà tan chảy, thật lòng cậu cũng mong Cung Tuấn được hạnh phúc, thế nhưng những hình ảnh ban nãy vừa thấy đã thức tỉnh cậu, Trương Triết Hạn này, có vẻ là người không đơn giản.Nghĩ như thế, Simon liền trầm giọng, cố gắng lay chuyển, thức tỉnh Cung Tuấn một lần nữa.- Cảnh tượng vừa rồi cậu cũng đã thấy! Trương Triết Hạn giết người không hề chớp mắt hơn thế nữa còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh! Cung Tuấn...dù sao cậu vẫn nên cẩn thận, đề phòng Trương Triết Hạn thì vẫn hơn! Sông sâu mười thước dễ đo, con người một thước không đo nổi lòng! Việc đời khó đoán, người đối với người cũng vô thường!Cung Tuấn nghe xong thì liền cười nhạt một tiếng, lắc lắc cái đầu rồi cất lời phản bác lại ý kiến của Simon.
- Tôi biết cậu lo cho tôi! Nhưng Simon à, nếu đổi lại Trương Triết Hạn là Lý Đại Côn thì liệu cậu có những ý nghĩ phòng bị như thế này hay không?Lời nói ấy của Cung Tuấn ngay lập tức chặn họng Simon khiến cho cậu ta chẳng thể nói lại được gì. Trong lòng thầm nghĩ, quả thực nếu người đó là Lý Đại Côn thì Simon cậu chắc chắn cũng sẽ hành động như Cung Tuấn mà thôi. Không gian tĩnh lặng như tờ, một lúc sau Cung Tuấn lại lên tiếng, cậu ngửa đầu ra ghế rồ chầm chậm nói.
- Tôi đã bỏ lỡ anh ấy quá lâu, tôi đã tốn quá nhiều thời gian để hiểu được lòng mình vậy mà Trương Triết Hạn vẫn ở đó, một lòng chờ đợi tôi! Vậy nên bây giờ được ở bên anh ấy rồi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay!Cung Tuấn nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh sinh tử của Trương Triết Hạn, thế nhưng điều đó không làm cậu bận tâm cho lắm, hiện tại, Cung Tuấn chỉ biết rằng, giờ này phút này cậu đang nghĩ đến anh, đang mong nhớ anh, muốn được gần bên cạnh anh mà thôi."Yêu Trương Triết Hạn là vì lí do gì?"Đó là một dấu hỏi to đùng đã từng ám ảnh Cung Tuấn, nhất là khi cậu mới phát hiện ra mình thích anh mà chẳng có chút lý do nào cả. Thế nhưng càng về sau, bản thân cậu lại chẳng thèm quan tâm đi tìm cái lý do ngớ ngẩn vẩn vơ đó nữa. Thay vào đó, cậu lại đi tìm kiếm những điểm chung, những sở thích, những gì thuộc về Trương Triết Hạn, bởi vì đơn giản là cậu yêu anh, một tình yêu đơn thuần, không một chút lý do hay là toan tính."Cốc...cốc"Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó lại kèm theo giọng nói nhẹ nhàng của Trương Triết Hạn.
- Tuấn Tuấn...em có trong đó không? Sao anh quay đi một chút đã không thấy em rồi?Cung Tuấn nhanh chóng đứng dậy đi ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra, một cái đầu đen xì lập tức gục vào ngực cậu, tiếp theo đó lại là một giọng nói nũng nịu hết sức đáng yêu của người trong lòng.
- Tuấn...anh buồn ngủ rồi!"Anh đã quen với việc ôm Tuấn Tuấn ngủ rồi, không có em anh ngủ không được!"Nhớ đến lời Trương Triết Hạn đã từng nói, Cung Tuấn liền mỉm cười ôm lấy anh, cất bước về phòng ngủ.
- Bảo bối à! Đi ngủ thôi! ***Hí hí
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me