TruyenFull.Me

Tuan Triet Tinh Khong Son

7.

A Hạn đưa tay sờ vào hình vẽ trên giày, đầu ngón tay A Hạn bất giác run lên.
Bên cạnh kệ giày là một cái rương, lần đầu A Hạn đến nhà Cung Tuấn đã thấy nó ở đó, nhưng chưa bao giờ cất lời hỏi Cung Tuấn.
Lúc này bỗng dưng A Hạn ngồi xổm xuống.
A Hạn nghĩ trong chiếc rương này có lẽ đang chưa bí mật lớn nhất của Cung Tuấn.

Tại sao trên đôi giày đó lại có hình vẽ mình?
Cung Tuấn rốt cuộc là ai?

Linh lực của A Hạn dần dần biến mất, không có cách nào để chạm vào ổ khoá mật mã ngay lần đầu cả, A Hạn phải thử rất nhiều lần mới có thể chạm vào những nút số thực thể ấy.
A Hạn thử đi thử lại nhiều lần lắm, thử bấm sinh nhật của Cung Tuấn, thử những dãy số đơn giản, những dãy số kì lạ quái đản gì cũng bấm nốt, nhưng không đúng cái nào.
Sắp không kịp mất, tiếng cát chảy đếm giờ bên tai, tiếng tíc tắc của kim giây đồng hồ cũng dần dần rõ hơn, vang vọng trong đầu càng lúc càng lớn.
Trong lòng bỗng chốc trào lên cảm giác hoảng loạn, luân hồi mà A Hạn đem ra cược chỉ vì một đáp án gần như ngay trước mắt lúc này, nhưng lại không thể nào mở chiếc rương đã cất giữ mọi thứ đó ra.
A Hạn muốn đứng dậy gọi Cung Tuấn, chất vấn Cung Tuấn, nhưng lại khó có thể rời khỏi chỗ đó, sức lực đang dần trôi tuột đi mất, thậm chí không thể hét thành lời, A Hạn chỉ có thể im lặng bám víu vào chút nhận thức cuối cùng còn sót lại mà thử nhập mật mã.

Rốt cuộc là gì?

A Hạn tuyệt vọng lật ngang lật dọc cái rương nặng nề, một góc mảnh giấy thò ra từ bên trong, A Hạn cố hết sức kéo ra mới kéo được một nửa.
Đó là một bức thư viết tay rách nát, có bút tích của Cung Tuấn, A Hạn cố gắng chắp ghép chữ nghĩa mới đọc hiểu được.

Cung Tuấn viết.
"Triết Hạn."

.
.
.

"Triết Hạn.
Lại đến ngày 11 tháng 5 rồi, nhưng anh vẫn ở mãi tuổi ba mươi ba, không già đi.
Năm nay em ba mươi tư tuổi rồi, cuối cùng cũng đã lớn hơn anh rồi.
Trước đây anh cứ thích gọi em là nhóc con, nói em ngoài được cái đẹp ra thì còn được cái ngốc nghếch nữa, vậy mà bây giờ đến lượt anh phải gọi em một tiếng anh rồi đó.

Sau khi anh đi, em không dám tự làm sinh nhật, mỗi tối sinh nhật em sẽ lại giật mình thức dậy từ những cơn ác mộng, luôn nghĩ rằng nếu như năm đó anh không đến chúc mừng sinh nhật em thì tốt biết mấy. Thế thì những lúc giật mình vì ác mộng, em đã có thể ôm anh vào lòng, nói với anh rằng, Triết Hạn ơi, em vừa mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, mơ thấy anh rời xa em lâu ơi là lâu.
Đáng tiếc rằng trên đời này hiếm khi nào có thể để con người ta ước gì được nấy.
Anh thật sự đã rời xa em lâu thật lâu.
Sau khi anh đi, giường trống không, em thì trống rỗng.

Em nhớ anh đến phát điên lên được, nhưng chưa gặp anh trong mơ dù chỉ một lần.
Năm ngoái em gặp một ông thầy đồng, bảo em xăm một cái hình là có thể thấy được thế giới bên kia.
Anh biết mà, em chưa bao giờ tin mấy thứ này, nhưng ông ta nói có lí lắm, nói anh vẫn chưa chuyển kiếp đầu thai, vẫn còn ở lại trần thế này tìm em. Em sợ vụt mất anh quá, nên em nghe lời ông ta, dù gì vết sẹo ở cổ tay cũng xấu, xăm đè lên để che lại cũng được, tốn của em một mớ tiền luôn đó.
Thầy đồng nói anh đi lâu quá rồi, có thể đã quên hết mọi chuyện lúc còn sống, bảo em rằng cho dù có gặp được anh thì cũng đừng để anh nhớ lại, sẽ ảnh hưởng đến việc anh chuyển kiếp luân hồi.
Quên mất em là ai cũng không sao, em chỉ muốn được gặp lại anh.
Em sẽ giấu kĩ quá khứ, dùng thân phận của một người xa lạ để có thể bước tiếp cùng anh đoạn đường cuối cùng.
Em cất hết bàn thờ thần phật, sợ họ chặn đường anh về nhà tìm em, nhưng sao lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa về.

Năm ngoái hết hợp đồng với công ty, em không kí tiếp, không muốn vật vờ trong cái giới này một mình nữa. Cuối năm, em về khu phố cũ mở tiệm lẩu, trang trí theo phong cách mà anh từng nói với em, nếu anh quay về thì đã là bà chủ tiệm rồi, chắc chắn anh sẽ rất thích cửa tiệm của chúng ta.
Hôm đi xăm hình vào năm ngoái vừa hay là sinh nhật em, mưa to như trút nước, em nhặt được một cậu bé mít ướt trên con phố cũ, mẹ cậu bé vừa mất không lâu. Bây giờ ngày nào cũng đến tiệm em chơi, nhóc con đáng yêu lắm.
Em nói với nó rằng chỉ cần nó nghe lời thì mẹ nó sẽ không bỏ đi đâu. Hồi trước anh thích nhìn em rồi cười lắm, em nói, chú nghe lời bà chủ nên ngày nào cũng vui vẻ, thế thì bà chủ cũng sẽ không rời xa chú.

Triết Hạn, em vẫn luôn cảm thấy anh chưa rời xa em, luôn cảm giác rằng anh ở ngay bên cạnh em, chỉ là em không nhìn thấy mà thôi.
Nếu em cứ như hai năm trước, anh chắc sẽ khó chịu lắm, bây giờ em đã ổn hơn rồi, ngày nào cũng vui hết, hy vọng anh nhìn thấy cũng sẽ thấy vui theo.
Đợi một lát đóng cửa tiệm rồi em còn phải đi một chuyến đến phía đông thành phố lấy bánh kem đã đặt trước cho anh về, năm nay cũng là em ước vào sinh nhật giúp anh.
Năm nay ước gì nhỉ?
Mong sao anh có thể tìm thấy đường về nhà, mong sao anh có thể quay về bên em. Điều ước của hai năm trước dường như tham lam quá nên không thực hiện được.

Em đi đứng chậm chạp, nói chuyện cũng chậm rì rì, lúc trước anh hay cằn nhằn em như thế.
Vậy năm nay em ước cho dù là anh đi nhanh đến đâu thì em vẫn có thể đuổi kịp.
Ước gì anh có thể đợi em.
Ước gì kiếp sau chúng ta mãi không chia lìa.
Triết Hạn, Triết Hạn.
Kiếp sau anh phải sống lâu trăm tuổi, phải đi chậm hơn em một chút."

0511.
Tiếng khoá mở vang lên.

Nhẫn.
Khung hình.
Lắc tay đôi.
Một tá thư viết tay.

Không có giấy kết hôn, chỉ có một tờ giấy mỏng manh, trên đó là những nét chữ xiêu vẹo trông như chữ con nít.
"Quà sinh nhật tuổi ba mươi cho Cung Tuấn: Trương Triết Hạn đồng ý kết hôn với cậu, giấy kết hôn đợi đến khi ba mươi lăm tuổi sẽ bổ sung sau."

Trăm nghìn giấc mơ sụp xuống từ không trung, từ trên đỉnh đầu A Hạn đổ xuống lục phủ ngũ tạng mình, hồi ức va chạm với linh hồn làm nứt toạc lòng biển, nhấn chìm A Hạn trong vô vàn quá khứ, cơ thể đã chết đi từ lâu bỗng trào dâng máu nóng.

Tiếng kèn inh ỏi làm rách cả màng nhĩ, lớp kem tươi trắng xoá, máu đỏ tuôn trào, chiếc nhẫn lăn ra xa theo đường viền của vạch ngăn cách, tay với không tới.
A Hạn cảm giác mình đang bị nước biển bao bọc, lượn lờ tới lui, ngang qua một người đàn ông đang khóc không ngừng ngoài phòng bệnh, linh hồn đã rời khỏi xác thịt khó mà ôm lấy người ấy; lướt đến vô số những đêm dài yên giấc bên người yêu, đau đớn tột cùng nhưng vẫn phó mặc mình cho người ấy, cất lời chúc mừng sinh nhật người ấy; đi ngang qua cây ngô đồng mà cả hai đã bao lần sánh vai, người ấy lấy nhẫn ra, căng thẳng hỏi một câu đồng ý chứ, lúc đó mình đã đùa rằng sao anh phải ở lại khu Tây Nam này với em; người ấy mở điều hoà vì mình sợ nóng, trong bếp là bóng lưng nấu ăn của người ấy. Từng mặc trường bào sánh vai chạy cùng nhau trước ống kính, sau này lúc nắm tay ôm ấp thật sự chỉ có thể lén lút ở một góc không người; tháng ba của mùa xuân trước kia, có hai người cười tươi trên màn hình, mưa phùn và tuyết lớn của sau này, có cặp tình nhân bên nhau ngắn ngủi, gặp gỡ, thề ước lại chia ly.
Phía Tây Nam của anh, nhân gian của anh ấy.
Mỗi một cảnh tượng của kiếp này bắt đầu tua ngược lại, quay về với tiếng khóc to vang lúc vừa chào đời, linh hồn già nua đã đến khi cạn dầu tắt đèn, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Benjamin lại nhớ ra mình đã từng dũng cảm không sợ sệt gì mà yêu Daisy.

Trương Triết Hạn cuối cùng cũng nhớ ra mình đã từng yêu Cung Tuấn nhiều thế nào.

A Hạn, A Hạn.
Hoá ra anh thật sự là A Hạn.

Người đàn ông đứng bên cạnh Cung Tuấn trên búc ảnh cười rất tươi, anh đưa tay ra chạm lên gương mặt đó.

Anh tên Trương Triết Hạn, là bạn của Cung Tuấn, cũng là người yêu của Cung Tuấn.
Hoá ra A Hạn chính là Trương Triết Hạn.
Hoá ra tình yêu mà con quỷ vô danh từ bỏ tất cả để đi tìm chưa từng mất đi.
Anh là một tên điên, người anh yêu là một tên ngốc.
Chỉ có đồ điên mới lấy luân hồi mãi mãi ra cá cược.
Chỉ có đồ ngốc mới nhớ nhung mãi một người đã chết ba năm.

Tiếng tích tắc của đồng hồ vẫn vang dội bên tai, một âm thanh vang vọng điếc tai.

Bỗng có tiếng khóc vang lên từ sau lưng anh.

Người đó gọi: "Triết Hạn."

Trương Triết Hạn quay đầu nhìn cậu, nhìn đôi mắt hoen đỏ của cậu.
Trương Triết Hạn đã nhớ lại mọi thứ, nhớ lại người đàn ông này đã từng vui vẻ cười đùa như thế nào.

Cung Tuấn nói: "Triết Hạn, vẫn còn bảy giây."

Cung Tuấn đếm từng số một.

Trương Triết Hạn nấc nghẹn ra một tiếng từ trong cổ họng, một giọt lệ rơi xuống trước, sau đó như mưa tuôn bão táp tuôn trào, anh sắp thở không nổi.
Cung Tuấn đếm đến giây cuối cùng, anh nghe thấy trong tiếng khóc nghẹn của mình là tiếng nhịp tim đập trong lòng ngực.

"Cá vàng." Cung Tuấn cười nhìn anh, trong mắt toàn là nước mắt.
Cậu nói, anh phải nói chúc mừng sinh nhật với em, anh quên rồi sao.

Cá vàng, anh còn nhớ không?
Anh là ai? Em là ai?

Cậu bước về phía Trương Triết Hạn dưới ánh trăng, giống như lúc đứng dưới cây ngô đồng, cậu đưa tay ra.
Giống như vô số ngày đêm đã qua, cậu ôm lấy Trương Triết Hạn vào lòng một cách tự nhiên.
Chân Trương Triết Hạn yếu, lúc nào cậu cũng sợ anh bị thương.
Cho dù biết rõ là quỷ hồn mình không chạm vào được, Cung Tuấn vẫn vô thức đưa tay ra muốn đón lấy anh.
Trương Triết Hạn chạy về phía cậu, anh sờ được vạt áo của Cung Tuấn, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cung Tuấn, anh chạm vào hình xăm trên cổ tay Cung Tuấn, đầu ngón tay cảm nhận được dưới hình xăm đó là một vết sẹo ngang dài, một vết sẹo lồi lớn, cho anh biết người đàn ông trước mắt nay đã làm gì để đuổi theo sự chia li của họ.
Anh khóc không thành tiếng, cảm giác đau đớn như kiến cắn tim mình, anh miết tay lên vết sẹo của Cung Tuấn, nước mắt và hơi thở kết thành một cái lưới có gai cuộn lấy cơ thể anh, đau đến mức anh rít thở thành tiếng.

Anh nói, Cung Tuấn, em điên rồi sao.
Anh nói, sao em dám đày đoạ bản thân thành ra thế này chỉ vì anh.

Trương Triết Hạn lọt thỏm vào cái ôm của Cung Tuấn, giọng nói của Cung Tuấn cũng run rẩy.
Cậu nói, Triết Hạn, em sợ em đang nằm mơ.
Cậu nói, anh về rồi sao.

"Về rồi." Trương Triết Hạn ôm chặt lấy cậu, anh nói anh không bao giờ đi nữa đâu.

"Em đỡ được anh rồi." Cung Tuấn giống như muốn hoà làm một với người đã mất rồi có được lại trước mắt mình, cậu dùng hết sức lực mà ôm chặt lấy Trương Triết Hạn, giống như vết hằn do nhẫn cưới để lại trên tay cậu vậy, để lại một vết hằn khó có thể biến mất.
"Triết Hạn, em đuổi kịp anh rồi."

"Kịp rồi." Trương Triết Hạn nói: "Không bao giờ đi nữa."

"Sinh nhật vui vẻ, Tuấn Tuấn."

"Anh lấy luân hồi mãi mãi ra cược với Chúa Trời, cược em vẫn yêu anh."

"Anh thắng cược rồi!"

.
.
.

-end-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me