Tuong Cong La Ke An Choi Trac Tang
Hôm nay, Vạn Minh Tễ vào huyện thành để mua chút dược liệu — Lý Vân nhiễm bệnh, mà những vị thuốc cần thiết ở trấn Thủy Phù lại không có, tiện thể, hắn đem theo một con lợn rừng săn được đêm qua lên huyện bán lấy ít tiền.Sau khi chuyển đến thôn Lâm Thủy, trong nhà có ba gian phòng nhỏ. Lý Vân ở một phòng, hai ca nhi là Vạn Tu Nguyệt và Vạn Tu Bạch ở chung một phòng, còn lại một phòng do Vạn Minh Tễ sử dụng.Nhà tranh đơn sơ, có phần cũ nát. Vạn Minh Tễ mời người trong thôn tới sửa mái ngói, thay ổ khóa, rồi cả nhà cùng nhau thu dọn, bận rộn suốt một ngày mới khiến chỗ ở có đôi phần khang trang.Đồ đạc từ huyện thành vận chuyển về thôn Lâm Thủy quá phiền phức, họ chỉ mua một số vật dụng đơn giản ở trấn Thủy Phù rồi dùng xe tay kéo về. Chuyến ấy, Vạn Minh Tễ gần như tự mình gánh hết phần nặng nhọc.Trước tiên, họ trải lại đệm giường được mang từ phủ xuống. Dù là đồ cũ, nhưng cũng là vật đã quen thuộc, lưu lại để giữ chút kỷ niệm. Cả nhà lại bận rộn một phen.Mấy hôm liền sau đó, trời chưa sáng đã dậy làm việc. Rốt cuộc cũng dọn dẹp đâu vào đấy, nhà mới cũng có dáng dấp hẳn hoi. Trong sân, họ dựng thêm một hàng rào tre, nuôi gà vịt, kiếm thêm chút thu nhập.Vạn Minh Tễ xử lý xong xuôi việc trong nhà, mang theo một hồ lô rượu đục* đến nhà lý chính trong thôn. Rượu đục không nặng mùi như rượu trắng, vị lại có phần ngọt dịu, với người trong thôn mà nói đã là loại tốt. Mang lễ vật đến nhà lý chính vừa là chào hỏi, vừa để biểu thị ý định an cư lâu dài ở thôn Lâm Thủy.( *Rượu đục (浊酒 - zhuó jiǔ): là loại rượu truyền thống được nấu từ gạo hoặc các loại ngũ cốc khác, có màu trắng đục do trong rượu còn lẫn men hoặc bã gạo chưa lọc kỹ. Đây là rượu lên men tự nhiên, độ cồn nhẹ, vị ngọt dịu, thường có chút chua thanh và không gắt như rượu trắng đã chưng cất.)Từ nhà lý chính trở về, hắn cân nhắc chuyện đất đai trong nhà — hai mươi mẫu đất thì đúng là nhiều quá. Vạn Minh Tễ bèn cho thuê mười mẫu, giao cho dân trong thôn canh tác. Khi thu hoạch, bên thuê chỉ cần nộp một phần lương thực làm tiền thuê. Mười mẫu còn lại, hắn định dùng để trồng rau.Vài ngày sau, mấy luống hành tây, hoa tỏi non, gừng tươi cũng đã gieo xong, Vạn Minh Tễ lại xách cung tên lên núi săn thú. Nhưng chưa vào rừng sâu được bao xa thì đã bị Vạn Tu Nguyệt tìm đến báo: Lý Vân đổ bệnh.Tại Túy Tiên Lâu, quản sự chuyên chọn hàng ngó qua con lợn rừng — nặng chừng mười hai cân, không vết thương ngoài da, thịt vẫn còn mềm, xem ra mới chết không bao lâu. Gã nhìn đôi mắt con lợn, rồi ngẩng lên hỏi:"Tiểu ca, con lợn này bị giết thế nào?"Vạn Minh Tễ chỉ vào đôi mắt của con thú — rõ ràng là bị một mũi tên xuyên thẳng vào đầu. Quản sự nhìn qua mà lạnh sống lưng. Gã làm nghề chọn hàng bao năm, đây là lần đầu thấy người có tay bắn cung chuẩn xác đến vậy.Cho nên, quản sự cũng không dám ép giá."Con lợn rừng này vẫn còn tươi, ta trả ngươi hai mươi lượng, coi như giữ chữ tín.""Được." Vạn Minh Tễ suy tính một lúc rồi gật đầu đồng ý. Giá này coi như phải chăng, bán ở trấn nhỏ tuy rẻ hơn một chút so với trong huyện thành, nhưng cũng đáng. Hắn mở sọt ra, bên trong còn có ba con thỏ rừng và hai con gà rừng: "Quản sự, mấy con này ngươi xem có thể bán được bao nhiêu?""Một lượng năm trăm văn."Một lượng bạc là một nghìn văn, tính ra cũng hợp lý. Quản sự mỉm cười: "Tiểu ca, sau này nếu còn săn được món ngon, nhớ mang tới bán cho Túy Tiên Lâu nhé."Trước kia nguyên chủ cũng từng đến Túy Tiên Lâu dùng cơm, nhưng quản sự vẫn luôn ở phía sau, không ra tiếp khách. Huống chi giờ đây Vạn Minh Tễ và người trước đã là hai người hoàn toàn khác biệt.Vạn Minh Tễ gật đầu, nhận lấy hai mươi mốt lượng rưỡi bạc, tính mang đi mua thuốc cho Lý Vân."Vạn... Vạn công tử, xin chờ một chút!" Tạ Kiều Ngọc bước vội tới. Cậu nhìn Vạn Minh Tễ thật lâu, thấy rõ đầu lợn rừng cùng sọt đầy món săn hoang dã kia, trong lòng không khỏi chấn động. Cậu không ngờ Vạn Minh Tễ tuy nghèo khó mà vẫn có bản lĩnh như vậy.Cậu làm phấn mặt tinh xảo, một hộp bán ra còn chưa được từng ấy tiền.Thì ra hắn thật sự có bản lĩnh."Ngươi là Tam thiếu gia Tạ gia?" Vạn Minh Tễ dừng bước, không rõ Tạ Kiều Ngọc tìm mình làm gì. Hắn cõng sọt sau lưng, dáng đứng thẳng tắp, áo ngắn gọn gàng sạch sẽ, cử chỉ dứt khoát."Ta tên Tạ Kiều Ngọc... Vạn công tử muốn đi đâu, ta..." Tạ Kiều Ngọc ngập ngừng, mặt thoáng ửng đỏ, khẽ cúi đầu, nghiêng khuôn mặt xinh đẹp nhất về phía hắn.Trâm ngọc nhẹ lay, cổ trắng như tuyết, hương thơm thanh nhã phảng phất quanh chóp mũi. Vạn Minh Tễ lập tức dời mắt."Ta đi mua thuốc cho nương." Hắn nói."Ta cũng đang định mua thuốc cho mình. Ta biết một hiệu thuốc giá phải chăng, lang trung trong đó tay nghề không tệ, thuốc lại rẻ hơn nơi khác." Tạ Kiều Ngọc dè dặt nói. Cậu còn dự định sau khi mua thuốc sẽ ghé mua gà ngâm rượu hoa điêu* cho cha.( *Hoa điêu (花雕 - huā diāo): là một loại rượu gạo lên men truyền thống của Trung Quốc, được ủ lên men từ nguyên liệu chính là gạo nếp, lúa mì và men, thường được ủ lâu năm, có mùi thơm nồng, màu nâu hổ phách, vị ngọt dịu.)"Được, làm phiền Tam thiếu gia dẫn đường." Vạn Minh Tễ trong lòng nghi hoặc không biết Tạ Kiều Ngọc tiếp cận mình làm gì. Dù thế nào, trên người hắn chẳng có thứ gì đáng giá, liền gật đầu, bước theo.Có tiền thì không có, đòi mạng cũng chẳng nổi."Thanh Liên y quán, mời hai vị bên này." Dược đồng cất tiếng chào."Ta lấy thang thuốc như lần trước." – Tạ Kiều Ngọc nói một cách quen thuộc. Quả thật cậu đến đây để bốc thuốc, không phải vì mê sắc mà tiếp cận nam nhân.Tiểu đồng cũng đã quen với Tạ Kiều Ngọc, chỉ gật đầu rồi nhanh nhẹn đi lấy thuốc, không hỏi han gì thêm.Trong lúc đó, ánh mắt Tạ Kiều Ngọc vẫn liếc nhìn về phía Vạn Minh Tễ. Ngón tay hắn có những vết chai mỏng, ánh mắt bình tĩnh quét qua y quán, rồi lễ phép thu hồi."Người tiếp theo."Vạn Minh Tễ bước lên: "Lấy cho ta một thang thuốc có mạch môn*."*Mạch môn (麥門冬 - mài mén dōng): vị hơi đắng, bồi bổ và làm mát cơ thể, được xem là dược liệu loại tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me