Tuong Quan Lenh Mdts Dong Nhan
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân là tù binh chiến tranh mà lại quá thoải mái đi.Ngoại trừ việc giúp hắn tìm cuốn Xuân cung đồ, Đại tướng quân Cô Tô Lam Vong Cơ đối với hắn là tù bình lại có thể nói gì nghe nấy. Đương nhiên Ngụy Vô Tiện bày tỏ sự ngạc nhiên cực lớn đối với việc Lam Vong Cơ chưa bao giờ xem qua Xuân cung đồ."Ngươi chưa bao giờ xem Xuân cung đồ?!!!"Lam Vong Cơ nhìn hắn và phớt lờ. Ngụy Vô Tiện ở tại thư phòng kiêm phòng ngủ của Lam Vong Cơ. Trong khi Lam Vong Cơ phê duyệt mớ tài liệu, Ngụy Vô Tiện ngồi kế bên, Lam Vong Cứ có thể tiếp tục phê duyệt mà không cần nhấc mi lên nhìn."Ôi chao không ổn rồi, Lam Trạm, Xuân cung này..."Bên ngoài cánh cửa, "Choang", Ngụy Vô Tiện trông ra thì thấy người hầu bé đang nhìn xuống sàn với bát thuốc vỡ tan tành.Lam Vong Cơ, "..."Ngụy Vô Tiện, "..."Mặt người hầu kia xanh lét, gần như kêu lên, "Chuyện vừa nãy...ta không nghe thấy gì chuyện vừa nãy...tướng quân tha tội."Lam Vong Cơ, "Hừm, đi lĩnh phạt." Trong giọng nói không có gì trách cứ. Người hầu thở dài và vội vã đi theo người kia."Ngươi bình thường ngược đãi bọn hắn sao, khiến bọn họ sợ hãi như vậy?" Đôi mắt Ngụy Vô Tiện dõi theo bóng dáng mất tăm của người hầu."Cô Tô quân kỷ, quy phạm, nghiêm minh." Lam Vong Cơ nói rõ ràng 8 chữ xong bắt đầu phê duyệt tập tài liệu của mình."Rồi rồi rồi..." Ngụy Vô Tiện đảo mắt. Cô Tô quân kỷ thực sự đủ ngắn gọn cô đọng súc tích. Mọi người đều nề nếp và không nói năng gì. Khi họ không ở chiến trường, họ mặc đồng phục một thân bạch y. Không biết rằng họ đang than khóc cả ngày.Hồi hắn còn ở Cô Tô, hắn muốn tóm hai tên lính quèn chơi với hắn. Hai tên đó liền chạy trối chết, khiến hắn vô cùng nhàm chán. Giá yếu đặt ở Vân Mộng, quy củ vậy coi như cái gì, đức An vương tay ngứa ngáy đều cho tất cả đi ra và tiểu binh khoa chân múa tay hai cái. Đám lính đều vui mừng, có bị ngược đãi cũng đều cam tâm tình nguyện.Lam Trạm phê duyệt xong tập tài liệu chính thức cuối cùng, y liền sắp xếp lại gọn gàng, ngăn nắp, y đặt cây bút sang một bên rồi nhìn Ngụy Vô Tiện, "Ngươi có biết Ôn Triều người này không?"Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu ra chiều nghĩ ngợi, "Tướng quân Kỳ Sơn?" Thấy Lam Vong Cơ gật đầu, Ngụy Vô Tiện liền hỏi, "Hỏi hắn làm gì?"Lam Vong Cơ nghiêm minh nói, "Ngươi như thế này, ngươi không thể thoát khỏi hắn.""Ta? Ôn gia? Vân Mộng? Kỳ Sơn?" Ngụy Vô Tiện có một mớ hỗ độn.Lam Vong Cơ bật ra tiếng thở dài. Bên này quên mất như thực ra sạch sẽ, không dễ để tra ra được.Theo thông tin được gửi bởi ám vệ, chỉ có thể thấy rằng khi đức An vương đi ra ngoài ba tháng trước thì bị người ám toán cướp đi một hồi. Sau mấy hôm, người trở về an toàn. Chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề nằm ở chỗ vết thương của Ngụy Vô Tiện lại xảy ra đúng thời điểm đó.Đã có chuyện gì xảy ra, tại sao Ngụy Vô Tiện lại tỉnh dậy ở Cô Tô, những việc này không được biết đến. Nhìn vào Ngụy Vô Tiện, hắn vẫn đang phải chịu đựng điều đó, ánh mắt Lam Vong Cơ bỗng chìm xuống."Lam Trạm, trong phủ của ngươi có hoa sen hả?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên hỏi một câu như vậy, khiến Lam Vong Cơ lúng túng. Y trả lời, "Có."Ngụy Vô Tiện cười nói, "Đưa ta đi xem đi."Lam Vong Cơ gật đầu, khi y đi qua và muốn bế hắn lên, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nói, "Không cần làm thế đâu,"Những ngày này hắn có thể ra ngoài và đi loanh quanh, thỉnh thoảng nghe thấy những người trong phủ như muốn cắn lưỡi họ. Bọn họ thực sự đã nói tất cả mọi thứ, danh tiếng của Lam Vong Cơ sẽ bị hủy hoại bởi Ngụy Vô Tiện.Lam Vong Cơ cúi xuống và cõng hắn lên.Vết thương ở chân của Ngụy Vô Tiện, kéo dài quá lâu, và nó không dễ chữa trị. Ngay cả khi được chữa khỏi, y không biết có để lại di chứng hay không. Y sư giỏi nhất ở Cô Tô là y sư của Vương phủ, ông lão xoa râu mép và nói rằng ông chỉ có thể làm hết sức mình.Nhưng thật ra Ngụy Vô Tiện có phần choáng váng nói hắn không thể khỏi nếu ông ta không thể chữa khỏi, bị Lam Vong Cơ không nặng không nhẹ trừng mắt một cái."Ôi chao, thật là có a." Ngụy Vô Tiện ghé mặt sau lưng Lam Vong Cơ ló ra. Trước mặt là một hồ nước lớn, tràn ngập hoa sen ở một nửa hồ.Trạch Vu vương phủ rất lớn, Lam Vong Cơ đã đưa hắn đến đây trong một khoảng cách ngắn. Trên lưng y, miệng Ngụy Vô Tiện nói không ngừng, nhưng hầu như những gì hắn nói Lam Vong Cơ đều lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại, một hai câu.Đưa hắn đến chòi mát bên hồ ngồi nghỉ, Lam Vong Cơ đặt hắn xuống."Này, có đàn cầm ở đây này!" Ngụy Vô Tiện hét lên như một điều gì đó mới lạ.Lam Vong Cơ, "Có lẽ là của thúc phụ."Cổ cầm của Lam Vong Cơ nằm ở thư phòng, khi phê duyệt văn kiện thấy mệt mỏi, y thỉnh thoảng sẽ đàn hai thanh âm. Ngụy Vô Tiện ở bên cạnh y chẳng thể biết từ khúc nào hắn nghe được từ đốm sáng lập lòe, còn Lam Vong Cơ không bao giờ hoàn tất thì đốm sáng đã vụt tắt."Đàn ta nghe đi, hôm nay không làm khó ngươi." Ngụy Vô Tiện được hắn đặt trên băng ghế, giống như vẻ mặt nghiêm túc nói.Trên gương mặt Lam Vong Cơ rõ ràng viết hai chữ không tin, nhưng vẫn ngồi xuống, nhẹ nhàng gảy đàn, tiếng cầm vang lên trong trẻo.Lặng lẽ suy nghĩ một lúc, Lam Vong Cơ bắt đầu gảy dây đàn, ngón tay y thon dài, phảng phất trời sinh là vì đánh đàn hoặc thưởng thức trà, nhưng cầm lấy kiếm cũng nửa phần nghiêm túc.Có tiếng sáo cất lên, Lam Vong Cơ kinh ngạc quay lại, đã thấy Ngụy Vô Tiện cầm ống sáo đen bóng trong tay, bông hoa tua rua đỏ tươi một bên đầu lắc lư, khóe mắt hắn lóe lên ánh cười và nhướng mày.Thanh âm tiếng sáo rất hay, thật không quá khi nói rằng nó vô cùng thuần thục. Có thanh âm của cầm, từ khúc có vài phần đơn bạc lạnh lẽo, nhưng với âm thanh sáo của Ngụy Vô Tiện sẽ biến điểm này thành nhẹ nhàng.Khúc tất, dư âm còn văng vẳng bên tai.Nỗi ngạc nhiên của Lam Vong Cơ vẫn chưa tan biến, "Ngươi biết thổi sáo," Hơn nữa kỹ năng thật tuyệt vời."Hơi biết một chút," Ngụy Vô Tiện khêu khêu bông hoa tua rua đỏ. Lam Vong Cơ nhìn vào nó, nó là một cây sáo tốt, chưa kể trông rất cũ, trong lòng biết nó có lai lịch.Ngụy Vô Tiện đưa sáo lên môi thổi, Lam Vong Cơ thi triển kỹ năng của mình, tiếng sáo réo rắt uyển chuyển không sai, nhưng sau khi nghe một đoạn, khuôn mặt của Lam Vong Cơ đã thay đổi.Đây chẳng phải là từ khúc mà y vẫn thường gửi gắm lời thề sao?Lam Vong Cơ có chút khó khăn, "Ngươi...đừng thổi."Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh không nghe thấy, hắn tiếp tục thổi, kéo thật dài giai điệu thậm chí còn phù phiếm hơn.Lam Vong Cơ muốn đoạt lấy cây sáo của hắn, Ngụy Vô Tiện chuyển hướng thổi, Lam Vong Cơ khéo tay với bên này, người nghiêng sang bên kia.Tiếng sáo hơi ngừng.Ngụy Vô Tiện nhìn vào khuôn mặt rất gần trước mặt mình.Lam Vong Cơ cũng phát hiện ra rằng mình thực sự đã tạo ra một vị trí trong đó Ngụy Vô Tiện đang ở trong vòng tay y.Trong khoảnh khắc, Lam Vong Cơ lùi lại một chút và ngay lập tức quay đi.Ngụy Vô Tiện quay người lại với đôi chút buồn rầu.Xấu hổ cái gì? Xấu hổ cái gì!!! Lúc này trong lòng Ngụy Vô Tiện đang gầm thét. Chuyện này không phải rất bình thường sao? Lam Trạm xấu hổ cái gì? Chính xấu hổ cái gì? Có cái gì khó xử đây???Cơn gió thổi trên gương mặt khô khốc của hắn và vuốt ve phần nào sức nóng, vì vậy tinh thần của Ngụy Vô Tiện luôn luôn bị đánh lừa bởi những lời nói thông thường. Lam Vong Cơ hơi sững sờ trước lời nói của hắn, mới vừa rồi đột ngột như thét lên rồi lại đột ngột im lặng.Ngụy Vô Tiện tay cầm sáo, nheo mắt nhìn những bông hoa sen rực rỡ dưới ánh mặt trời. Vân Mộng có nhiều hồ hơn, nhiều sen hơn, từng bông hoa lay động, trắng hồng đan xen, và mùa hè trong hồ luôn luôn nhộn nhịp, gần đến mức như thể bạn có thể nghe được những tiếng lao xao xào xạc.Một bông sen tươi thắm cần được nâng niu, nó hoàn toàn phù hợp với một cô nương xinh đẹp. Ngụy Vô Tiện nghĩ về việc làm xấu của mình trước đây, hắn có chút nhớ nhung.Lam Vong Cơ ngừng gảy đàn, nhìn hắn cười không hề có ý tốt, không thể không hỏi, "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"Ngụy Vô Tiện nhìn y, "Nghĩ đến cô nương xinh đẹp.""..."Ngụy Vô Tiện lại nói, "Này, tự nhiên nghĩ đến nó, tự nhiên nghĩ đến nó, Lam Trạm, chẳng phải ngươi có một vị tiểu hôn thê xinh đẹp hay sao?"Đây không phải trêu ghẹo Lam Vong Cơ. Khi Ngụy Vô Tiện trở lại, hắn cũng nhìn thấy Lô tiểu thư xinh đẹp, lúc đó hắn hoàn đấm ngực giậm chân. Một tiểu thư xinh đẹp như vậy sẽ kết hôn với tiểu cũ kỹ.Lam Vong Cơ tròng mắt, "Hôn ước...đã sớm định.""A" Ngụy Vô Tiện bóp cổ tay, "Ai đã làm điều đó?" Lô tiểu thư đối với Lam Vong Cơ có thể nói tình căn thâm chủng, giá như thế nào trong vài năm qua..."Ta." Lam Vong Cơ ngước lên, tay vẫn đặt trên dây đàn."A? Ngươi cái gì? Ngươi...ngươi?!!" Ngụy Vô Tiện mở to mắt.Hắn muốn hỏi những gì mình muốn, nhưng y không có dự định trả lời. Y tập trung vào cổ cầm.Ánh mắt của Ngụy Vô Tiện vẫn hướng về phía y, không ổn đến mức tất cả những gì xuất hiện trong tâm trí hắn là "Người này thực sự rất đẹp."Vầng dương quang ấm áp, và cũng thật biết làm biếng. Thời gian như vậy dường như là ngắn ngủi và dường như cũng là đủ dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me