TruyenFull.Me

Tuyen Tap An Mang Luan Don Va Nu Tham Tu Lap Di


  Chap 2: Ta không phải là người tốt...


Hai người nhìn nhau chằm chằm. Người chủ nhà giật mình nhớ ra điều gì đó:


-À tôi xin lỗi. Từ nãy tới giờ tôi cứ ba hoa. Mời ngồi. Tôi là Authoria Blackwood. 


-À vâng – Yoko theo phản xạ ngồi xuống chiếc ghế đằng sau lưng cô không hiểu xuất hiện một cách thần kì nào . Cô thề là 5 giây trước nó không có ở đó cơ mà. 


-Tôi là một... uhm cứ cho nó là cố vấn tội phạm của cảnh sát đi. Vậy cậu có sợ máu không?


-Không ạ.


-Cậu sợ xác chết không?


-Không.


-Cậu chịu được bóng tối chứ?


-Có. 


-Cậu chịu được những loài vật kinh khủng, người đột biến, UFO, những bí ẩn vũ trụ, ngục tối, hiện tượng siêu nhiên, người sói, ma cà rồng, vếu... 


-Ờ... não bộ đang xử lí. Chắc là có hết ạ. 


-Cậu đã muốn bỏ việc chưa? Thường thì người được phỏng vấn nghe đến UFO họ sẽ xách mông đi về. 


Yoko hít một hơi dài, bình tĩnh nào Yoko, vì một căn biệt thự được bao ăn ngủ nghỉ hàng tháng và tiền lương. Cô học sinh có nặn ra một nụ cười:


-Em nhận việc. 


-Tốt, giờ cậu rảnh không?


-Để làm gì ạ?


-Thời gian làm việc bắt đầu từ bây giờ! Đi thôi!


Nói đoạn Authoria kéo Yoko ra cửa. Yoko hét ầm lên trước khi bị tống vào xe và đi với một tốc độ như đua xe công thức 1:


-Đi đâu ạ!!!!!???


-Đến hiện trường vụ án!!!!!!


Ôi mẹ ơi, cô ấy có cần thiết phải đi nhanh thế không. Yoko run run thắt dây an toàn, cô như bị lún vào ghế vậy. Chiếc xe phanh gấp trước một căn nhà bị cảnh sát vây quanh. Authoria đi xuống trước, theo sau là một Yoko nghiêng ngả và cảm thấy yêu thương đất mẹ hơn bao giờ khác. Vênh váo đi đến trước mặt tên cảnh sát, người thám tử yêu cầu: 


-Tránh ra. 


-Tôi không nghĩ cô có thẩm quyền để đi vào đây thưa cô tốt nhất cô nên tránh sang một bên để chúng tôi... khọt!!


Người cảnh sát chưa nói hết câu đã lãnh ngay một cú đấm vào mặt. Ơn trời là không có cái răng nào bị rụng ra. Authoria có vẻ không để ý đến điều này lắm:


-Các người không nghe thấy tiếng gọi ai oán của tội ác đang mời gọi ta ư – Yoko một lần nữa rụi mắt, cô thề là con mắt vàng của người thám tử đang sang lên – Ta không thể cưỡng lại một tội ác kinh khủng như vậy được. 


Authoria tiến đến gần và xách cổ nhân viên pháp y lên:


-Nói ta nghe, có bao nhiêu người chết, bao nhiêu bộ lòng, tim có bị moi ra không, xác có bị treo lên trần nhà không, nạn nhân bị đầu độc hay ngạt chết, máu có màu gì lạ không...


-Bỏ cậu ta xuống mau Authoria!! 


Yoko ngạc nhiên nhìn người kia. Và rồi cô reo lên:


-Thanh tra Hotaru! Chị phụ trách vụ này ạ?


-Yoko! Không ngờ gặp cô ở đây. Đúng tôi phụ trách vụ này và – Hotaru, vị thanh tra nữ có mái tóc dài đen nhánh và đôi mắt màu đỏ đậm, trông cô ấy thực sự giống một con búp bê nhật bản lộng lẫy và xinh đẹp. Con mắt đỏ nheo lại đầy nguy hiểm nhìn Authoria đang phủi phủi vai áo – Chào Authoria, cô chắc hẳn cũng có một buổi sáng tốt lành chứ hả quý–cô–sới–tung–hiện–trường?


-Không có thời gian cho mấy câu chào hỏi mỉa mai đâu thanh-tra-bắt–tội–phạm–rùa–bò ạ. Cái xác ở đâu!? 


Hotaru thở dài chỉ về phía trong căn nhà:


-Mời vào. Nạn nhân là Hiratake Yoshi, 36 tuổi là một người chồng của một gia đình 2 con, có một người vợ đẹp nhưng gần đây hai vợ chồng có vẻ xảy ra bất hòa. Nhưng chúng tôi đã bắt được thủ phạm rồi.


-Thủ phạm là...?


-Người anh trai Hishimoto Yoshi, hắn tự thú ngày hôm qua. – Hotaru dừng lại một lúc – Cũng chẳng ngạc nhiên lắm. Hắn là một thiếu niên 18 tuổi nghiện ngập. À tiện đây, cái xác vẫn còn nguyên nhé ngài thám tử. 


-Cố vấn tội phạm Cảnh sát! Thủ phạm thực sự không phải cậu con cả mà là người con thứ cơ. 

  

Hotaru giật mình:


- Nhưng... nhưng cậu ta đã nhận tội rồi mà! Hơn nữa ngoài cậu con cả thì không thể nào là người vợ được vì khi đó người vợ thực chất đang ở ngoài siêu thị. Không lẽ cô định kết tội cậu con trai út Yamoto Yoshi sao! Cậu bé mới chỉ có 8 tuổi!


- Cô chú ý đến cái xác xem. Nó bị đâm ở đằng sau lưng, gần phần hông chứng tỏ hung thủ đâm lén. Cán dao chúc xuống chứng tỏ ngươi đâm dao đã phải chọc từ trên lên mới có thể với tới nghĩa là người này chỉ cao tầm khoảng 1m4 trong khi nạn nhân cao 1m8. Không có lý do gì người anh lại phải đâm gần hông cả, anh ta hoàn toàn có đủ chiều cao để đâm vào giữa lưng. Và nếu muốn đổ tội cho em trai thì anh ta còn nhận tội ngay sau khi nạn nhân chết và gọi cảnh sát làm gì. Một thanh niên 18 tuổi cao 1m8 2 như anh ta để đâm lén hông bố mình sẽ phải gù lưng xuống và bạt lên trên. Gớm khổ thằng bé có phải là quay phim hay gì đâu mà làm kịch tính thế, cứ đâm một phát giữa lưng cho lành. Chỉ còn có thể là thằng em trai 8 tuổi còn lại trong nhà, sau khi giết bố xong bị anh chứng kiến, người anh không muốn em bị bắt nên đã nhận tội thay cho em mình.

 

Vị thanh ta trợn ngược mắt , vẻ tức giận thấy rõ:


- Nhưng nó mới chỉ 8 tuổi!!! 


- Thực chất những vụ giết người do trẻ em gây ra không phải là hiếm. Và cậu Yamoto do hoàn cảnh gia đình có bố mẹ cãi nhau thường xuyên nên cậu rất yêu quí người anh trai mình và hai anh em sống nương tựa vào tình cảm của nhau. Cả bố và mẹ đều không quan tâm đến người con của mình chứng tỏ qua việc trên người Yamoto có nhiều vết bầm do bị bắt nạn và Hishimoto thì thường xuyên bị bố bóp cổ khiến cậu ta ngay cả mùa hè như bây giờ cũng phải mặc áo cao cổ. Cậu ta không hề có hình xăm ở cổ thanh tra ạ vì một thanh niên như cậu ta sống bất cần đời như vậy cần quái gì phải che thứ như vậy. Có lẽ cậu em trai sau khi nhìn thấy người anh bị bố hành hạ đã sinh hận và trả thù. 


Hotaru lặng đi, mặt nhăn lại đầy khinh bỉ, đôi con ngươi thu hẹp. Tên này có nhân tính không vậy. Trẻ con mà hắn cũng suy ra ngay được như thế sao, ít nhất phải cho đứa bé một con đường sống chứ. Trái ngược với biểu cảm vị thanh tra trẻ tuổi, Yoko há hốc mồm nhìn người thám tử. Thế bất nào nhìn cái xác thôi mà cô ta suy ra được những thứ như thế trong khi cảnh sát nhìn nát mắt còn không được manh mối gì. Authoria nhìn hai người:


- Nhìn gì?


- Đồ vô nhân tính!


- Sếp giỏi vl!!!


Authoria quay sang nhìn Hotaru:


- Chả phải cảnh sát có việc là bắt đúng người đúng tội sao. Giờ thì tiền của tôi đâu?


Cô thanh tra nhìn người kia một cánh khinh bỉ, đưa cho Authoria một xấp tiền:


- Đây là 500 bảng. Cô cầm lấy và về đi.


Vị thám tử bày ra bộ mặt vui vẻ giả tạo. Thoạt nhìn trông cô ta giống một tên sát nhân vừa trót lọt lưới pháp luật thành công vậy. Đôi mắt phượng thu hẹp lại cong lên khi cười tạo thành một đường cung dài và sắc, đôi môi đầy giả tạo và mỉa mai: 


- Rất vui được hợp tác. 


Vị thám tử quay gót rời đi, theo sau là bóng dáng người học sinh mới nhận việc đang hớt hải chạy theo. Bỗng Yoko bị bàn tay Hotaru kéo lại. Mặt vị thanh tra thực sự biểu hiện nỗi căm ghét chân thành:


- Chị khuyên em tránh xa cô ta ra. Cô ta không quan tâm đến đạo lý gì đâu, vụ án càng man rợ cô ta càng thích thú. Cẩn thận không có một ngày cô ta sẽ giết em một cách thật kinh dị đấy. Và lúc đó không ai có thể cứu em đâu vì cô ta sẽ không để lại một manh mối nào hết. Cô ta nắm rõ tất cả tội ác của nhân loại và làm thế nào để bịt mắt người thực thi công lý. Cô ta chính là con quỷ dưới vỏ bọc thiên thần thánh thiện.


Yoko nhíu mày nhìn Hotaru đang vô cùng nghiên túc nắm chặt tay mình. Cô thở dài, đôi lông mày thanh tú xô vào nhau:


- Tại sao chị phải ám ảnh về Authoria vậy?


... rồi bỏ đi để lại một thanh tra đang đứng đó ngẩn ngơ. Và rồi trên môi của người ở lại đó hé ra một nụ cười mỉm:


- Nếu em đã quyết như vậy thì – Chị dạo bước bỏ đi – Chúc may mắn...


Trên đường về,  Authoria đi chậm hơn nhiều lần so với lúc đi. Yoko nhìn người bạn mới của mình:


- Sao cậu không để cho thằng bé một con đường thoát tội?


- Tội lỗi vẫn là tội lỗi, dù nó có thể thoát được tòa án và lương tâm thì khi chết nó cũng sẽ bị trừng phạt, chi bằng cho nó đền tội luôn bây giờ để mai sau biết sửa đổi mà được tha thứ. Với cả mấy cái kính ngữ của cậu đâu rồi?


Yoko lung túng:


- Tôi nghĩ chúng ta đã chở thành bạn rồi nên không cần. 


- Bạn à – Authoria lặng đi – Tôi chưa từng có người bạn nào. 


- Cô giỏi thế cơ mà!?


Người thám tử cười to như thể có điều gì vô cùng hài hước trong câu nói của Yoko vậy:


- Thường họ sẽ nói là cút đi hoặc gì đó tương tự vậy.


Yoko đỏ mặt. Vậy cô là người bạn đầu tiên thật à. Sống mà không có bạn bè sao, rốt cục sếp cô thuộc thể loại gì vậy.


- Vậy thì coi tôi là người bạn đầu tiên của cậu đê. 


Authoria cười nhẹ:


- Uh.. tôi sẽ thử. 


Và đúng như Authoria nói, hôm sau hung thủ thực sự của vụ giết người đã được xác nhận là cậu bé 8 tuổi kia. Nhưng đừng lo cho cậu ấy, sau khi chịu sự quản thúc 10 năm cậu ta sẽ được thay đổi danh tính và làm lại cuộc đời. Lo là lo cho Yoko kia kìa khi cuộc đời cô bé vừa bước sang một tương lai không mấy tươi sang cho lắm với căn biệt thự ma ám, người hầu gái có–vẻ-là–ma–cà-rồng, vị thanh tra quá nghiêm túc và trên hết, vị thám tử bí ẩn như làn sương mù thành phố London...


___________________ END CHAP 2 ________________  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me