Tuyen Tap Doan Van
Author : Chiryo
Beta : JVào một mùa đông lạnh giá ở Honmaru, Yamato đang chán nản ngồi dựa lưng vào trước cửa ngắm những ngôi sao lấp lánh trên màn đêm yên tĩnh. Mọi người chắc ngủ hết rồi, chán thật!" Sao hôm nay mặt mày trông có vẻ bất cần đời thế? Có chuyện gì xảy ra à " Kashuu đi vào phòng thấy vậy liền hỏi" Chả có chuyện gì xảy ra "" Thật không đó? Mà trời lạnh thế này sao không vào nhà? " Anh vẫn tiếp tục hỏi, bình thường thì thằng ngốc này ghét lạnh lắm mà" Mày đang lo cho tao đấy à? " Cậu bất ngờ quay sang hỏi tên cuồng đỏ đang hướng ánh mắt đầy nghi ngờ về phía mình" Làm... làm gì có! Ai mà thèm lo cho mày " Anh vội quay mặt đi, có ai biết rằng mặt anh lúc này đang đỏ như cà chuaBầu không khí một lần nữa lại tĩnh lặng, tuyết bắt đầu rơi. Yamato nhìn những hạt tuyết lạnh giá đó, cậu có cảm giác như hình bóng của người tóc xanh đậm mặc đồng phục của Shinsengumi đang thấp thoáng đâu đây...Từ khi có cơ thể của con người, cậu rất muốn được gặp ngài, muốn được chạm vào ngài. Cái cảm xúc đó càng ngày càng mãnh liệt hơn. Nhưng... cậu không thể, dù có muốn cũng không bao giờ có thể làm được. " N... này, mày đang khóc đấy à! "Yamato chợt nhận ra nước mắt cậu đã lăn dài trên hai gò má từ lúc nào, " Làm gì có, tao không có khóc ", vội quay đi, lấy tay lau nước mắt" Lại nhớ về Okita à? Mày nên nhớ là Okita không còn là chủ nhân của mày nữa, đừng mù quáng vì quá khứ " " Mày không hiểu gì cả! Okita... ngài ấy... " Cậu quay sang nhìn Kashuu với khuôn mặt nghiêm túc" Tất nhiên là tao hiểu! Tao cũng là kiếm của Okita mà!!! Tao cũng như mày mà thôi " Anh nói, giọng anh như muốn khóc. Đâu phải chỉ mình cậu đau khổ, ai cũng thế cả, kể cả anh...Yamato như nhận ra được gì đó, cúi mặt xuống để giấu đi những giọt nước mắt không kiềm chế được " Tao... có muốn... cũng không thể gặp ngài ấy "" Yên tâm đi, có tao ở đây rồi " " Gì... gì cơ.... "" Thôi, vào nhà ngủ đi không trời sáng giờ "" Ừ... "" Phải rồi, có Kiyomitsu cũng hạnh phúc rồi nhỉ? "
Beta : JVào một mùa đông lạnh giá ở Honmaru, Yamato đang chán nản ngồi dựa lưng vào trước cửa ngắm những ngôi sao lấp lánh trên màn đêm yên tĩnh. Mọi người chắc ngủ hết rồi, chán thật!" Sao hôm nay mặt mày trông có vẻ bất cần đời thế? Có chuyện gì xảy ra à " Kashuu đi vào phòng thấy vậy liền hỏi" Chả có chuyện gì xảy ra "" Thật không đó? Mà trời lạnh thế này sao không vào nhà? " Anh vẫn tiếp tục hỏi, bình thường thì thằng ngốc này ghét lạnh lắm mà" Mày đang lo cho tao đấy à? " Cậu bất ngờ quay sang hỏi tên cuồng đỏ đang hướng ánh mắt đầy nghi ngờ về phía mình" Làm... làm gì có! Ai mà thèm lo cho mày " Anh vội quay mặt đi, có ai biết rằng mặt anh lúc này đang đỏ như cà chuaBầu không khí một lần nữa lại tĩnh lặng, tuyết bắt đầu rơi. Yamato nhìn những hạt tuyết lạnh giá đó, cậu có cảm giác như hình bóng của người tóc xanh đậm mặc đồng phục của Shinsengumi đang thấp thoáng đâu đây...Từ khi có cơ thể của con người, cậu rất muốn được gặp ngài, muốn được chạm vào ngài. Cái cảm xúc đó càng ngày càng mãnh liệt hơn. Nhưng... cậu không thể, dù có muốn cũng không bao giờ có thể làm được. " N... này, mày đang khóc đấy à! "Yamato chợt nhận ra nước mắt cậu đã lăn dài trên hai gò má từ lúc nào, " Làm gì có, tao không có khóc ", vội quay đi, lấy tay lau nước mắt" Lại nhớ về Okita à? Mày nên nhớ là Okita không còn là chủ nhân của mày nữa, đừng mù quáng vì quá khứ " " Mày không hiểu gì cả! Okita... ngài ấy... " Cậu quay sang nhìn Kashuu với khuôn mặt nghiêm túc" Tất nhiên là tao hiểu! Tao cũng là kiếm của Okita mà!!! Tao cũng như mày mà thôi " Anh nói, giọng anh như muốn khóc. Đâu phải chỉ mình cậu đau khổ, ai cũng thế cả, kể cả anh...Yamato như nhận ra được gì đó, cúi mặt xuống để giấu đi những giọt nước mắt không kiềm chế được " Tao... có muốn... cũng không thể gặp ngài ấy "" Yên tâm đi, có tao ở đây rồi " " Gì... gì cơ.... "" Thôi, vào nhà ngủ đi không trời sáng giờ "" Ừ... "" Phải rồi, có Kiyomitsu cũng hạnh phúc rồi nhỉ? "
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me