TruyenFull.Me

Tuyen Tap Doan Van

Tác giả: Hêu

Beta: Hêu

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bầu trời về đêm treo lơ lửng những vì sao, những hạt bông tuyết lấm tấm điểm xuyết trên những mái tôn, hôm nay là ngày đầu Đông lạnh lẽo, tôi phì phà từng hơi thở ấm nóng lên đôi tay gầy trơ xương của mình.

Nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ kia, tôi thầm nghĩ có lẽ ông trời đã ban tặng cho tôi mùa Đông, một mùa đượm buồn có thể chôn dấu tâm tư của chính bản thân mình. Và khi nhìn đến nhành cây xơ xác lá, tôi lại nhớ đến hắn. Người con trai mà tôi thầm thương đến điên dại.

Ba năm trước, tôi vẫn còn là một thằng nhóc ở tuổi mới lớn, cuộc sống xung quanh tôi êm ả trôi qua một cách vi diệu, cho đến cái ngày đầu Đông năm hai trung học, hắn chuyển đến lớp tôi, như một nam thần của các thiếu nữ.

Ánh mắt sắc bén, mũi cao, môi dày, làn da màu bánh mật săn chắc, vận chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt với đồng phục của trường, xung quanh như bầy ong vỡ tổ, nói thật tôi của lúc đó cũng chả mấy quan tâm hắn lắm.

Giọng nói trầm thấp của hắn khiến mọi người xung quanh im lặng :" Xin chào, mình là La Lạc Lâm, mong các bạn giúp đỡ."

Những tràng vỗ tay nồng nhiệt làm dậy lên không khí vui tươi trong lớp học, nhưng tôi vẫn thản nhiên đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, những con chim Hoàng Yến đậu trên cành, hót một bài ca quen thuộc.

Chẳng biết từ lúc nào, giọng nói của hắn vang bên tai tôi :"Trông chúng thật tự do, nhỉ?"

Lúc đó chẳng biết bản thân nghĩ cái gì liền cười ngây ngô một cái :" Phải đó, được bay thả tự do, vi vu hát những bài hát mình thích, còn gì vui vẻ hơn nữa chứ?"

Hắn cười nhẹ một cái, đưa bàn tay tinh tế ra : " Tớ là La Lạc Lâm, rất vui được gặp cậu."

Tôi ngơ ngác một chút, hắn ngồi cạnh tôi từ khi nào nhỉ? Nhưng rồi tôi cũng phải chấp nhận mỉm cười lại với hắn. Nụ cười của hắn như một cơn nắng Hạ giữa trời đầy mây âm u, chẳng biết lúc đó tôi nghĩ gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay của hắn thật ấm.

Kể từ đó hắn luôn gần gũi với tôi một cách bất bình thường, hắn ôn nhu, hắn quan tâm, hắn lo lắng cho tôi như người yêu vậy. Để rồi tôi rơi vào mối quan hệ mập mờ với hắn, thầm thương trộm nhớ hắn một năm ròng.

Một thằng nhóc chẳng bao giờ chịu mở lòng với bất kỳ ai, thế mà tôi lại yêu hắn người bạn thân duy nhất của tôi. Trên đời này đúng là chẳng ai biết trước được chữ ngờ, đúng không? Mỗi khi bắt gặp hắn vui vẻ cười đùa với những đứa con gái trong lớp, trong lòng tôi như có hàn vạn cây kim chi chít đâm vào, khó chịu đến tột cùng, mỗi lúc như thế trong đầu tôi đều là những suy nghĩ "Giết nó đi, giết chết nó đi, đừng để nó tiến gần với cậu ấy."

Thế rồi đỉnh điểm của cơn tức giận là hậu quả mà cả đời tôi không bao giờ có thể sữa chữa. Mà có lẽ bản thân tôi cũng chẳng muốn sữa chữa, tôi nghĩ rằng không phải mình làm sai đâu?

Hôm đó là một ngày cuối Thu, ánh nắng sáng bị tầng mây che khuất không thể chạm đến mặt đất, tôi lặng lẽ theo dõi hắn trên con đường rợp lá vàng, trái tim tôi như bóp nghẹn lại khi trông thấy hắn tay trong tay với cô ta, bọn họ vào một quán cà phê bình dị gần đó, nói chuyện với nhau có vẻ rất vui, còn hôn nhau nữa.

La Lạc Lâm hắn đang hẹn hò với cô bạn lớp trưởng gương mẫu của chúng tôi. Hay thật đấy... Vậy mà hắn lại có thể tiếp tục đối xử mật thiết với tôi như vậy. Lúc đó tôi đã bỏ đi, giữa lòng đường vắng người vắng xe, độc mình tôi điên dại cười thật lớn, mỗi bước chân đều thật nặng trĩu.

Hai hôm sau, ngồi trong lớp học, mọi người xung quanh đều bàn tán xôn xao một vấn đề nào đó. Ah...Thì ra là vậy...Một thi thể nữ sinh được tìm thấy phía sau vườn trường, thi thể bị chặt ra làm nhiều mảnh rồi treo lơ lửng giữa cành cây, máu me nhỏ xuống làm thấm ướt một mảnh đất, cái đầu của cô ta bị vất ngay dưới gốc cây cùng với nắm tóc bị cắt bấy đi.

Ha ha! Đó không phải là cô lớp trưởng ưu tú của chúng tôi hay sao, nghĩ lại trong lòng cảm thấy thật dễ chịu, cô ta chết rồi.

Nhưng trông hắn cứ thống khổ thế nào ấy, nhìn vẻ mặt của hắn đi, không một nụ cười treo trên gương mặt tuấn lãng đó, La Lạc Lâm anh yêu cô ta đến thế sao? Cô ta chết rồi, anh còn yêu đương gì nữa?

Vài tháng sau đó, hắn trở nên lạnh nhạt với tôi, tại sao thế? Tại vì hắn đã có người yêu mới, hắn yêu một thằng nhóc lớp bên cơ đấy. Nếu bạn hỏi tâm trạng lúc này của tôi thế nào, tất nhiên là tôi sẽ nói tôi muốn giết chết nó.

Trên cầu thang thoát hiểm trong trường, tôi cố tình hẹn hắn ra để nói những lời thật lòng. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ : " Không ngờ cậu lại biến thái như vậy, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, thằng bệnh hoạn."

Tôi nghẹn ngào : "Nhưng...cậu cũng đang hẹn hò với Kính An."

Hắn đút tay vào túi quần, vẻ mặt ngả ngớn :" Chẳng qua tôi chỉ muốn chơi đùa với nó một chút thôi,vậy mà cậu nghĩ tôi thật sự bệnh hoạn như các người sao?"

Hắn bỏ đi, để lại một nỗi trống không trong khoảng không gian tù túng này, thì ra là anh chỉ chơi đùa với Kính An, thật may quá.

Chiều hôm đó tôi hẹn Kính An trong căn nhà bỏ hoang gần trường, đưa cho nó cái máy ghi âm, sau khi nghe những lời nói đó sắc mặt nó nhăn nhó đau khổ vô cùng.

Trong lòng tôi dâng lên nỗi vui sướng khó tả, thằng chó chết mày có thể tỉnh mộng rồi, Lâm Lâm không hề yêu mày! Hắn ta chỉ xem mày như một món đồ chơi không hơn không kém, cần thì giữ lấy không cần thì có thể tùy ý vứt sang một bên.

Thế nhưng trong giây lát thằng nhóc Kính An lại cười thật tươi với tôi, nó đưa cho tôi điện thoại của nó, trong đó là đoạn video một cô gái bị hành hạ đến chết, khung đoạn chặt xác trông thật máu me. Kính An nhìn tôi bằng ánh mắt biết cười :" Hay là tao quay một clip giống như vậy cho mày nhé? Sau đó tao cũng sẽ đem anh ấy giữ cho riêng mình."

Nó rút ra một con dao, nó đặt máy quay lên kệ gỗ, nó cười ha hả tiến lại gần, nhưng nó đâu có ngờ nó phải nằm trên chính vũng máu của mình.

Bàn tay tôi ướt át quá, con dao rọc giấy trên tay cũng dính đầy thứ máu dơ bẩn của nó mất rồi, phiền phức.

Kính An nó ngu ngốc đến nỗi không nhận ra tại sao tôi lại hẹn nó ở đây. Nhìn đi, ánh mắt trợn tròn vẫn còn nhìn chằm chằm tôi, bất ngờ quá đúng không ?

Cứ thế tin đồn nó mất tích cũng vỏn vẹn 3 tháng, nhìn lên lịch thì hôm nay là ngày sinh nhật của hắn, tôi đã âm thầm tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong lớp cho hắn, món ăn là tôi lên thực đơn và cũng là tôi nấu. Bữa ăn gồm 7 món thịt, mọi người đã có một buổi tiệc rất vui vẻ, nhưng tôi không muốn ăn một miếng nào, La Lạc Lâm hắn vẫn vui tươi như bình thường, tôi vẫn âm thầm theo dõi hắn, cho đến hết trung học.

Hiện tại cuộc sống của tôi luôn ảm đạm như vậy, những tội lỗi mà bản thân đã gây ra, không có thứ gì có thể rửa sạch, thời gian trôi qua cũng đã rất lâu rồi. Từ lúc tốt nghiệp cho đến nay cũng đã một năm, tôi cũng không còn liên lạc với hắn nữa, nhưng tình cảm đó tôi không thể nào quên được.

"Ọt~~" Bụng tôi cũng đã kêu lên rồi, từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng. Tôi định đi đến tủ lạnh xem có gì ăn không, nhưng tiếng chuông cửa cắt ngang hành động của tôi.

Bước đến mở cửa, xuất hiện trước mặt tôi là hai viên thanh tra cùng một người phụ nữ, đó chẳng phải là mẹ của La Lạc Lâm hay sao, viên cảnh sát hỏi tôi :" Cậu là bạn học cũ của La Lạc Lâm đúng không?"

Tôi gật đầu, ông ta hỏi tiếp :" Hai ngày nay cậu có liên lạc với cậu ấy không?"

Tôi lắc đầu, ông ta lại hỏi tiếp :" Cậu ấy đã mất tích, cậu có nhớ lần cuối gặp cậu ta là khi nào chứ?"

Tôi vẻ mặt ngạc nhiên :" Mất tích sao? Sao lại có thể như vậy, chúng cháu đã không liên lạc với nhau cũng đã hơn 1 năm nay rồi."

Mẹ của hắn khóc rống lên, trông bà ta thật đáng thương, tôi vỗ vỗ vai bà an ủi :" Bác gái à đừng lo lắng quá, cháu nghĩ cậu ấy sẽ bình an vô sự."

Bọn họ sau vài phút tra hỏi, chẳng tìm ra được gì liền rời đi, tôi thở dài một hơi, hắn mất tích rồi sao? Lúc này bụng tôi lại sôi ùng ục nữa rồi, đói thật. Tôi muốn ăn cháo lòng, cho nên lại lật đật đi nấu, nồi cháo thơm phức xộc vào cánh mũi, những miếng tim, gan, phổi, phèo, đều đã chín tới. Ăn vào hương vị cũng không tệ.

Đặt tô cháo đã vét sạch lên bàn, tôi mệt mỏi nằm lên giường, mái tóc đen nhánh mượt mà lộ ra trong chiếc chăn bông dày, tôi vuốt ve mái tóc đó bằng những ngón tay nhỏ nhắn của mình, mùi thơm oải hương trên tóc thật thơm, tôi nhìn đắm đuối đôi mắt đang ngủ say đó, hôn nhẹ lên đôi môi dày của anh.

" Lâm Lâm, mặc dù không thể ôm lấy cơ thể của anh, nhưng em có thể nhìn thấy gương mặc anh lúc ngủ say như thế này, chúng ta sẽ luôn gắn bó với nhau đến từng tất thịt, anh nhỉ ? Ah có lẽ ngày mai em sẽ nấu món thịt kho đấy, anh thích không."

Anh ấy không trả lời tôi, nhưng tôi vẫn vui vẻ, vẫn hạnh phúc, mặc dù anh ấy không thể nói chuyện.

Tôi nhàm chán bật TV lên xem, lúc này bản tin đang phát sóng tin tức tìm được một thi thể đang bị phân hủy ở nhà kho gần trường X, kết quả khám nghiệm cho thấy thi thể là một học sinh bị mất tích vài năm trước, sau nhiều lần điều tra người chết lại bất ngờ chính là hung thủ đã sát hại dã man nữ sinh bị chặt xác.

Tôi cười khẩy, bị chôn vùi bao nhiêu năm, nó cũng đã được phơi bày trước ánh sáng, liệu mọi tội lỗi của tôi cũng như nó bị mọi người tìm thấy? Hừm~~ Tôi chẳng bận tâm mấy, chỉ cần còn được ở bên Lâm Lâm... Là tôi đã mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me