Tuyen Tap Oneshot Cua Raku
*Kétttt...
Tiếng cửa mở nặng nề vang lên, trước mặt tôi là một căn phòng hình bán cầu, toàn bộ căn phòng được sơn lên một màu xám xịt, đơn điệu. Là một bác sĩ, tôi thấy đây chã khác gì màu xương người.
Giữa căn phòng được đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là một cái đồng hồ cát bằng thuỷ tinh, những hạt cát đen tuyền, huyền bí rơi xuống dưới, bên cạnh là một cô gái có mái tóc xanh, cô sở hữu một khuôn mặt xinh xắn, nhan sắc phải gọi là ngút trời khiếng tôi như muốn nổ tung vì sự xinh đẹp đó.
"Chào anh, tôi là Kronii."

Cô gái mặc một bộ quần áo kì lạ với chiếc quần dài, bó sát đôi chân tựa như siêu mẫu của cô ấy, bên trên là chiếc áo hở rốn với một cái ruy băng xinh xinh giữa lồng ngực, càng làm tô điểm thêm cho bộ ngực đầy đặn của cô ấy.
Trên đầu cổ là một cái đồng hồ? Không biết nữa nhưng nó đang lơ lửng giữa không trung ngay bên trên đầu cô ấy và chuyển động đều quanh 12 con số la mã nằm xung quanh. Cô ấy có cười khoái trá sao khi nói chuyện với tôi lúc nãy, tuy nói chậm nhưng giọng lại rất khó nghe, tôi phải căng cả tai lên mới hiểu hết, bù lại cô ấy sở hữu một tông giọng trầm, ấm áp cực kì.
"Chuyện này là sao hả ngài hầu tước Res? Nếu là đang đùa thì tôi đoán là tôi đang tức giận lắm đây."
Tôi quay đầu, nhìn ngài hầu tước thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy ngài hầu tước đang đi về phía cô gái kia.
"Cậu có tin được không Toby? Cô gái này là một vị thần đấy! Thật sự là một vị thần đấy! Chính cô ta đã đến đây gặp tôi, nói cho tôi biết hết sự phát triển của số phận con người chúng ta. Nếu cho rằng đây là một trò đùa thì cậu đã lầm rồi."
Hầu tước tỏ ra rất hăng hái còn tôi thì đương nhiên không thể tin nổi làm thế nào mà một vị thần lại ở đây? Với cả, thần chỉ có trong các câu truyện thần thoại giả tưởng thôi mà? Làm thế nào mà?
"Có vẻ như anh không tin tôi? Thôi được rồi, để tôi chứng minh cho anh. Khoảng 10 phút nửa anh sẽ nhận được tin một bệnh nhân của mình qua đời. Hình như bệnh nhân là Bà Haru."
"Làm gì có chuyện đó! Tuần trước tôi đã đến kiểm tra sức khoẻ cho bà ta. Nhiệt độ cơ thể đã ổn định, không còn sốt nữa, cơ thể đã hồi phục bình thường rồi. Tôi chắc chắn đã chữa dứt điểm căn bệnh thương hàn của bà Haru!"
"Đừng có làm ầm lên như thế chứ? Chúng ta có thể chờ mười phút mà."
Hầu tước đưa hai tay ra đỡ lấy cơ thể đang run rẩy của tôi. Không biết vì nguyên nhân gì, tôi bỗng thấy cô gái trước mặt mình thật đáng sợ.
Đây là mười phút dài nhất cuộc đời tôi. Rốt cuộc thì nó cũng trôi qua, và làm gì có điều gì xảy ra. Tôi nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình. Đúng lúc vui mừng ra mặt, định lên tiếng giáo huấn cô ta một trận thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Hầu tước chạy vội đến, mở cửa ra tôi nhìn thấy ông quản gia đang vội vã đến độ còn chưa kịp lau hết mồ hôi trên người, quần áo thì nhăn nheo, vẻ lịch sự, nghiêm túc gần như biến mất. Chỉ còn đó biểu cảm hoản loạn.
"Bà Haru vừa qua đời rồi, tôi phải chạy đến đây để thông báo với ông, chồng bà ấy đang tìm ông ở khắp nơi. Ông ta đã nói ông chỉ là một gã bác sĩ thú y tầm thường đã giết vợ ông ta. Ông ta đang ngồi ở nhà ông với một khẩu súng trên tay cùng với một đám cảnh sát mặc áo mưa màu đen. Tôi biết được là nhờ trợ lí của ông đã đến đây với một vết đạn ngay vai và kể cho tôi toàn bộ sự việc. Tốt nhất ông đừng nên về nhà nữa."
Nói xong, ông quản gia chạy vội đi, để lại mình tôi đứng đờ người như một bức tượng.
"Giờ thì cậu biết tại sao tôi kiên quyết muốn cậu đến nhà tôi vào cái thời tiết này rồi chứ?"
Hầu tước Res đưa tôi tách cà phê nóng hỏi nhưng tôi còn lòng dạ nào mà uống.
Chồng bà Haru là ông Drakut, người có quyền thế rất lớn trong vùng. Ông ta có một nông trại rất lớn dùng để trồng cần cùng với hàng tá người giúp việc. Ông ta đã dùng rất nhiều tiền bạc để cảnh sát London cho phép mình trồng thuốc phiện, thậm chí còn có quan hệ mật thiết với quân đội khi vợ ông ta là con gái duy nhất của ngài thủ tướng.
Tôi bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. Tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng là bà Haru đã được tôi chữa khỏi bệnh rồi cơ mà. Hơn nữa bà ta còn được nghĩ ngơi, tịnh dưỡng theo đúng sự chỉ dẫn của tôi, tuyệt đối không thể chết đột như vậy được.
"Đừng nghĩ nhiều nữa. Để tôi nói cho bác sĩ Toby biết nhé, đáng nhẽ anh sẽ bị bắt vì tội giết người và sẽ bị tuyên án tử hình. Nhưng anh đã đến chỗ tôi, điều đó sẽ thay đổi cả số phận của anh. Cũng giống như chiếc đồng hồ cát này, cả anh và tôi điều là những hạt cát chảy từ trên xuống dưới, nhưng anh biết đấy..."
Cô gái đứng bên cạnh lấy chiếc búa nhỏ đập vào chiếc đồng hồ cát, nhưng vì lực đập không mạnh lắm nên đồng hồ cát chỉ bị rạn một vết, vài hạt cát rơi xuống mặt bàn.
"Tôi và anh đều là những hạt cát rơi trên mặt bàn này. Nói một cách chính xác thì tôi đã giúp anh tạo ra một vết nứt, trốn thoát khỏi sự trói buộc của thời gian."
Cô ta ném mạnh chiếc búa sắt sang chỗ khác và cố nở một nụ cười thoải mái. Tôi có thể chấp nhận sự giải thích ấy, nhưng cô ta và tên Jack có quan hệ gì với nhau? Hình như cậu ta đã nhận thấy nỗi nghi hoặc của tôi nên đã thở dài một tiếng.
"Tôi đã phải mất rất nhiều thời gian để giải thích với ngài Hầu tước. Tôi không muốn nhắc lại những lời ấy nữa, hãy để ngài hầu tước nói lại với anh."
Cô ta sải bước về phía trước và ngồi xuống chiếc ghế đằng đấy.
Mãi về sau tôi mới hiểu được ý của ngài Hầu tước. Cô gái này là một vị thần đến từ một không gian nằm ngoài thực tại, đến đây để kiểm tra lịch sử. Phải biết rằng thế hệ sau hiểu lịch sử như chiến tranh, bạo loạn, thành quả phát minh... chủ yếu là từ những ghi chép của thế hệ trước, nhưng những thứ này đâu đã chính xác hoàn toàn. Vì thế mà cô ta đã đi kiểm tra tính chân thật của lịch sử để sửa lại cho đúng.
Nhưng cổ đến đây thế nào thì hầu tước lại nói cho tôi biết rất mơ hồ, nào là cô ấy là 'thời gian' nên có thể quay về bất cứ thời điểm nào trong quá khứ lẫn tương lai.
Kiểm tra thân phận Jack đồ tể có tồn tại hay không chính là sứ mệnh của cô ấy lần này.
"Nhưng tôi không hiểu, việc ấy có liên quan gì đến tôi?"
"Đơn giản thôi, vì tôi đã từng có mặt ở nơi xảy ra án mạng hai lần. Nhưng lần trước tôi đã sơ ý để hắn phát hiện. Tôi và hắn đánh nhau nhưng vì tôi là một vị thần nên đã lỡ bẻ cổ hắn ta. Tôi đành phải tìm đến bác sĩ, mong sẽ cứu vãn được gì."
Cô ta nói với khuôn mặt đau khổ
"Việc này không được phép xảy ra, vì tôi đã phá hỏng lịch sử. Không thể tính toán nổi sức công phá của nó đến đâu. Cũng như chiếc đồng hồ cát này, nếu chỉ có một hai vết nứt thôi thì không sao. Nhưng nếu cả chiếc đồng hồ này bị phá hỏng thì thế giới này sẽ không tồn tại nữa, 4 người kia sẽ giết tôi mất, đặt biệt là con cú đó."
Cô gái nói với giọng kích động và tôi bắt đầu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Tôi đã nghĩ đến việc mình tiếp tục đóng vai Jack, nhưng tôi thấy cơ thể mình đang biến mất bao gồm cả ý thức và suy nghĩ."
Cô gái giơ gai tay lên và quả thực bàn tay cô ta lúc có lúc không, nó cứ trong suốt.
"Chuyện này là sao?"
"Đơn giản thôi, tôi là một vị thần và một vị thần không thể nào trực tiếp tác động đến thực tại nơi mà nhân loại đang sống vì nếu làm thế thì các vị thần sẽ chết vì vi phạm luật cấm được hội đồng đưa ra. Thế nên tôi đã tạo cho mình một tồn tại song song nhưng có ít quyền năng hơn bản gốc nhằm can thiệp vào thực tại, mà mọi thứ trong thực tại đều là ảnh phản chiếu của không gian, điểm là phản chiếu của đường, đường là phản chiếu của mặt phẳng, mặt phẳng là phản chiếu của lập thể còn lập thể lại là phản chiếu của vật thể trong không gian bốn chiều của thời gian. Nói cách khác, nếu thế giới này là một bức tranh thì các người chính là những người đã vẽ nên bức tranh đó, còn tôi chỉ là một cái bóng. Khi ánh sáng không còn thì tôi cũng biến mất."
Cô gái nhận một tờ giấy từ giáo sư và đặt tay lên nó, chiếu xuống đó là một cái bóng mờ ảo.
"Tôi không can thiệp được sâu nữa rồi. Việc không để anh bị bắt vào tù đã làm cho cơ thể tôi suy yếu đi rất nhiều. Vì thế tôi cần anh tiếp tục đóng vai, diễn tiếp đoạn lịch sử này. Anh hãy đóng vai Jack để lịch sử đi đúng đường ray của nó. Như vậy mới tôi mới hoàn thành nhiệm vụ của mình."
Giọng cô ta nhẹ như gió thoảng.
——————
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me