TruyenFull.Me

Tuyet Roi Mua He Phan 1 Full

Lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất.

Một đám nữ sinh vây xung quanh Hàn Phong.

"Anh Phong, anh thích màu gì?"

"Anh thích màu đen."

"Anh thích mẫu con gái như thế nào?"

"Anh cũng không rõ nữa, có lẽ là giống các em."

Như thường ngày, chàng hoàng tử Vương Hàn Phong luôn rất kiên nhẫn trả lời hết tất cả những câu hỏi của đám nữ sinh tò mò. Hơn nữa lại còn trả lời bằng một thái độ dịu dàng nhất có thể, ưu nhã nhất có thể. Đối với người mình không ưa, đối xử tốt một lần cũng cảm thấy mệt mỏi, còn anh ta thì luôn luôn cười, luôn luôn lịch sự, thậm chí còn biết đùa thật dí dỏm.

Cho nên cô gái nào cũng tự nhủ với bản thân mình rằng, anh ta thực sự yêu thích bọn họ.

Còn chân tướng ra sao, chỉ có Vương Hàn Phong mới là người biết rõ nhất.

Đám sinh viên đang đi trên hành lang, một bóng người lướt vụt qua. Hàn Phong nhìn theo, ngay lập tức ngây ngẩn.

Ánh nắng mùa thu vàng óng chiếu nghiêng nghiêng xuống bóng dáng nhỏ nhắn của cô gái ấy, mái tóc đen dài thật dài buộc cao lên, để lộ chiếc gáy mịn màng trắng ngần. Đuôi tóc rung rung theo từng bước chân, bóng lưng xinh đẹp ấy không cần nhìn mặt anh cũng đoán được là ai.

Trong đầu lại không tự chủ được nhớ về ánh mắt lạnh lùng của cô ta khi đứng trong căn nhà kho phế thải âm u kia. Đó thực sự là một đôi mắt đẹp được đặt trên một gương mặt của thiên thần. Thiên thần này không mang vẻ ngây ngô trong sáng, mà lại là vẻ thuần khiết nhưng lãnh đạm.

Mỗi khi nhìn cô ta, trong lòng anh lại nảy sinh ra một thứ tham vọng, tham vọng được tóm lấy cô ta trong tay, mặc sức chơi đùa, mặc sức hủy hoại. Anh thực sự muốn xem xem, vẻ thuần khiết ấy của cô ta khi bị nhuốm bẩn sẽ thế nào, vẻ lãnh đạm ấy khi bị phá hủy sẽ lộ ra gương mặt ra sao.

Đang miên man suy nghĩ, bỗng 'bộp' một cái, một thứ gì đó vừa lao đến, va vào người Hàn Phong và cả đám con gái. Anh hơi loạng choạng, sau một hồi định thần nhìn lại, thì thấy Trần Ngọc Nhã, cô gái được mệnh danh là "cô nàng xấu xí" của lớp Quản trị doanh nghiệp năm nhất, vừa đụng phải anh, chồng sách trên tay rơi xuống. Cô nàng đang lúi húi nhặt lại mấy quyển sách rơi lộn xộn dưới đất với vẻ lúng túng. Mấy đứa con gái khó chịu ra mặt, buông lời mỉa mai:

"Không có mắt à vịt xấu xí, nhặt nhanh lên cái coi, dẹp đường cho người ta đi!"

Ngọc Nhã khuôn mặt nóng ran, cô cắm cúi nhặt lại sách, nhưng vì vụng về nên nhặt được cuốn này, thì cuốn kia lại rơi mất.

Đúng lúc đám con gái càng nhìn càng sốt ruột, thì một bàn tay thon dài xinh đẹp đưa ra, nhặt lại giúp Ngọc Nhã vài quyển vừa rơi, cô kinh ngạc nhìn lên, ngay lập tức ngây người.

Vương Hàn Phong, với nụ cười chết người treo bên khóe môi, đưa ra trước mặt Ngọc Nhã cuốn sách.

"Cẩn thận hơn một chút. Em đang đi đâu vậy?"

"Em ... em, giảng viên nhờ em mang chỗ sách này đến thư viện..."

Một nữ sinh tên Thanh Huyền cười khẩy một cái. "Ai thèm quan tâm mày đi đâu chứ? Anh ấy chỉ hỏi xã giao vậy thôi."

Mặt Trần Ngọc Nhã ngay lập tức đỏ ửng lên như quả cà chua chín, cô vội vàng ôm chồng sách, quay đầu chạy mất.

Thanh Huyền nhìn theo bóng Nhã, rồi lại nhìn sang Hàn Phong, làm bộ trách nhẹ.

"Anh nhặt giúp nó làm gì, mấy đứa con gái như thế, anh tùy tiện giúp nó một chút cũng làm nó tưởng anh thích nó đó."

Còn mấy cô thì sao? Nói người khác mà không nghĩ lại mình à. Hàn Phong thở dài phẩy phẩy tay.

"Chỉ là nhặt vài cuốn sách thôi mà. Cùng là con gái, sao em phải cay nghiệt với người ta thế."

Thanh Huyền tự dưng bị dạy dỗ, liền xị mặt, ra vẻ oan ức nói.

"Anh Hàn Phong, anh không thể biết được lòng dạ của mấy đứa con gái này đâu. Chúng ta cùng là con cái nhà giàu, ba mẹ anh với ba mẹ em cũng quen biết nhau, anh cần phải tin em. Trường Thánh Ân này nhận cả những sinh viên không có điều kiện vào bằng học bổng. Những đứa con gái này thường chỉ muốn kết thân với mấy anh trai nhà giàu để đào mỏ mà thôi."

Diệp Linh đứng đằng sau cũng lên tiếng nói giúp Thanh Huyền.

"Cậu ấy nói đúng đó anh. Anh thấy con bé vừa đi ngang chứ, nó cũng vào đây bằng học bổng đó, mỗi ngày đến lớp đều làm bộ thanh cao. Cả con bé bạn của nó nữa, tất cả chúng nó đều cùng một giuộc. Có điều nhắm ai không nhắm, lại đi nhắm ngay tới anh Hạo Thiên..."

Nghe họ nhắc đến cô nữ sinh vừa đi ngang, Hàn Phong liền nghiêm túc lắng nghe.

"Cô bạn vừa đi ngang, tên là... Băng Hạ?"

"Đúng vậy, là Dương Băng Hạ. Con bé đó không biết liêm sỉ quấn lấy anh Hạo Thiên, nhưng mà bị chị Phù Dung xử đẹp rồi."

Hàn Phong nhíu mày. "Xử đẹp?"

"Bị tát mười mấy cái vào mặt, không nhẹ chút nào."

Cho dù Phù Dung đã công khai xin lỗi Băng Hạ trước toàn trường, nhưng cũng vẫn có những người lựa chọn không tin tưởng. Cả học viện này có bao nhiêu nữ sinh? Sao bao nhiêu người như vậy không ai bị đánh mà lại chỉ có mình cậu ta? Chắc chắn trong chuyện này phải có lửa mới có khói, chỉ là để kết thúc vụ bê bối này nên Niệm Phù Dung mới cao thượng ra mặt xin lỗi mà thôi.

Hàn Phong đang muốn hỏi thêm thì Thanh Huyền cùng Diệp Linh và mấy đứa con gái khác đã nhanh chóng kéo tay anh đi khỏi.

"Thôi nào, bàn tán về mấy con bé đó làm gì cho mất thời gian, chúng ta xuống canteen đi, hôm nay nóng bức quá."

Hàn Phong bị kéo đi mà trong lòng ngổn ngang những suy nghĩ. Anh không nghĩ cô gái đó lại là loại con gái như thế, hơn nữa cũng đâu phải chỉ có cô ấy đơn phương quấn lấy Hạo Thiên như lời bọn họ nói. Ai có thể không biết, nhưng riêng anh, người đã tận mắt chứng kiến dáng vẻ lo lắng của Hạo Thiên khi ở bên ngoài căn nhà kho phế thải lúc Băng Hạ bị bắt cóc, thì hoàn toàn có thể khẳng định rằng, cậu ta cũng có tình cảm gì đó với cô ấy.

Có điều, nếu thích đến thế thì sao lại để cô ấy bị vị hôn thê của mình sỉ nhục trước bao nhiêu người như vậy?

Anh thực sự muốn chứng kiến xem, ác quỷ nằm trong lốt thiên thần đó, lúc bị đánh đập nhục mạ sẽ có biểu cảm gì.

.

Bầu trời mùa thu cao và xanh ngắt.

Biệt thự Kim Cương của nhà họ Phùng.

Bảo Vy vừa tung tăng bước vào, còn chưa kịp chào hỏi ai đã bị cô Trường Di kéo lại một góc, nói nhỏ.

"Cậu chủ hôm nay đặc biệt dặn dò, nếu cháu đến thì bảo cháu lên phòng."

"Cháu ạ?" Bảo Vy ngây ngốc hỏi lại. Tên biến thái này hôm nay ăn phải cái gì hay sao mà lại một mực muốn gặp cô như vậy?

Khoan đã, ăn phải cái gì...

Canh gà... muối... Á ...

Giờ thì cô đã nhớ ra rồi, mới chỉ tối qua thôi, cô cho anh ta ăn bát canh gà mặn như muối biển, phá đám anh ta nói chuyện với chủ nhiệm khoa, sau đó co giò chạy thẳng. Hôm nay lại đặc biệt muốn gặp cô, e là... không có gì tốt lành ở đây.

Bảo Vy làm bộ ôm bụng, mếu máo với Trường Di.

"Cô Di, cô Di, tự dưng cháu đau bụng quá, cô bảo với Nhật... à với cậu chủ là cháu phải đi về, cháu không thể..."

Bỗng 'roẹt' một cái, rèm cửa sổ phòng ngủ trên tầng năm bị ai đó mạnh mẽ kéo ra, một giọng nói lạnh lùng như ác quỷ đòi mạng.

"Thiều Bảo Vy, cô lên đây ngay, đừng có giở trò..."

Bảo Vy nhìn thấy cái đầu của tên ác ma kia thò ra ngoài cửa sổ thì kinh hãi phát khóc.

"Nhật Long à, tôi bị đau bụng, tôi nói thật đó..."

Nhưng tên ác ma kia hoàn toàn không để vào tai, anh ta lạnh lùng nói với cô Trường Di.

"Cô Di, nếu cô không lôi được cô ta lên đây thì tháng này cháu trừ lương tất cả mọi người."

Sau đó đóng rèm cái 'xoẹt'.

Cuối cùng, Bảo Vy đâu còn cách nào khác, cho dù trong lòng ngàn vạn lần không muốn thì chân vẫn phải bước lên. Đứng trước cánh cửa gỗ phòng ngủ, cô không ngừng vừa hít thở sâu, vừa tự hỏi mình. Nếu như anh ta định giết mình, thì mình phải trốn chạy như thế nào? Nhảy ra khỏi cửa sổ ư, đây là tầng năm đó. Chạy ra ngoài cửa ư, anh ta có ngu thế nào cũng biết phải khóa cửa mà.

Trong khi cô còn đang suy nghĩ đường đi nước bước thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, một bàn tay thò ra lôi Bảo Vy vào trong, cô hoảng hốt hét lên một tiếng, sau đó bị bàn tay to lớn đó bịt chặt miệng.

Căn phòng không mở cửa sổ, tối om. Bảo Vy bị đè nghiến vào cửa phòng, Nhật Long hằm hằm đứng đối diện cô, hai tay anh chống lên bức tường sau lưng cô.

Cô nuốt nước bọt một cái, cười cười cầu hòa. "Nhật Long à, anh..."

Còn chưa kịp nói nốt câu, cô đã nhận ra sự khác thường. Nhật Long chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng cả một hàng cúc không cài cái nào, toàn bộ vùng ngực và bụng trần của anh ta phô bày trước mắt cô. Vòm ngực nhìn là biết có qua tập thể hình, rắn chắc, bóng loáng màu bánh mật, múi nào ra múi nấy...

Bảo Vy vô thức đưa tay lên sờ mũi. May quá, không có máu chảy ra.
Nhật Long cúi đầu nhìn cô, tóc tai anh ta tán loạn, đôi mắt vằn đầy tia máu đỏ ngầu, bên dưới mắt có quầng thâm mờ mờ trũng xuống.

"Anh... anh..."

Anh vươn đôi tay lạnh ngắt giữ chặt lấy cằm Bảo Vy, bóp một cái. Trong đôi mắt mệt mỏi thấp thoáng có sự phẫn nộ.

"Cô có biết hậu quả của việc hôm qua cô làm là gì không hả???"

Bảo Vy sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy, anh ta còn chưa kịp làm gì mà cô đã bị cái dáng vẻ này dọa cho chết khiếp rồi. Làm gì thì làm, nhưng trước khi làm thì làm ơn mặc áo cho tử tế vào có được không. Tình huống này làm cô cảm thấy như mình bị cưỡng gian vậy.

Hôm qua thầy chủ nhiệm khoa bị anh 'lỡ miệng' mắng nhiếc nên đã phật ý, kiên quyết bác bỏ báo cáo nghiên cứu khoa học kết thúc môn của anh, hại anh phải làm lại một dự án khác, không những thế còn bị loại thẳng khỏi danh sách những sinh viên xuất sắc của khoa.

Tất cả là vì con nhóc này, đã lừa anh uống bát canh mặn chát đó. Tại sao anh lại tin tưởng cô ta cơ chứ, dám ăn món do cô ta làm mang lên, anh cảm thấy mình cũng không phải ngu bình thường nữa rồi.

Bảo Vy đảo đi đảo lại trong đầu xem nên nói như thế nào để có thể hoàn hảo rũ bỏ trách nhiệm.

" y da... Nhật Long à, cái này cũng không thể trách tôi được... Bảo tôi xuống nấu canh gà là anh, tôi nói tôi không biết nấu ăn anh cũng không để ý. Bây giờ tôi nấu đồ ăn mang lên, chỉ là cho hơi quá tay muối, tôi làm sao biết khẩu vị của anh lại nhạt như vậy..."

Thao thao bất tuyệt một hồi rồi lại im lặng, căn phòng tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc của Nhật Long.

Cái gì gọi là cho hơi quá tay muối? Nếu như muối nhà anh còn lại nhiều hơn chỉ sợ cô ta cũng mang đổ thẳng hết vào rồi. Bây giờ lại mồm năm miệng mười tự bào chữa rồi quy trách nhiệm về cho anh, tưởng anh là thằng ngốc sao.

Ngón tay cái của Nhật Long mân mê viền môi Bảo Vy. Thề với trời, anh ta có thể quát tháo gào thét cô đều không sợ, nhưng mỗi khi anh ta làm thế này là cô khiếp đảm muốn chết đó biết không?
"Xem ra, tôi phải dạy dỗ cô lại thật tử tế rồi."

"Anh... Anh định làm gì?" Bảo Vy run rẩy.

"Để cảm ơn cô đã mất công nấu cho tôi bát canh gà ngon như hôm qua, tôi có món quà đáp lễ."

Bảo Vy ngay lập tức lắc đầu như trống bỏi. "Không, không cần đâu, tôi là người giúp việc, nấu ăn cho cậu chủ là điều cần thiết, không cần đáp lễ đâu..."

Nhưng Nhật Long hoàn toàn bỏ ngoài tai, bàn tay anh như gọng kìm sắt giữ chặt lấy hàm cô, gương mặt dần dần cúi sát xuống.

Hơi thở của anh dần dần sát đến bên tai, nóng hổi, dồn dập. Ngay lúc Bảo Vy đang định tự hỏi bản thân có nên dùng hết sức lấy đầu mình đập thẳng vào đầu anh ta để anh ta bất tỉnh hay không, thì bàn tay nắm lấy cằm cô chợt từ từ buông lỏng, thân thể cao lớn sừng sững của anh ta đổ ập xuống người cô. Cánh tay Bảo Vy theo bản năng chống lên, ngay lập tức lòng bàn tay tiếp xúc với vùng ngực rắn chắc kia.

Người anh ta rất nóng.

Bảo Vy chỉ kịp nghĩ như thế, sau đó bị thân thể anh ta đè ngã xuống đất. Hai mắt Nhật Long nhắm nghiền, cánh tay một phút trước còn như gọng kìm sắt giờ đây đã mềm nhũn vô lực. Cô đưa tay sờ lên trán anh ta, nóng rẫy như lửa.

"Này..." Cô lay lay anh ta. Không phải là đang giả vờ chứ. Nhưng thân nhiệt kia rõ ràng là ... ít cũng phải ba mươi chín độ...

Bảo Vy dùng hết sức ngồi dậy, vừa lôi vừa kéo mới miễn cưỡng mang được Nhật Long lên giường của anh ta. Người cao hơn mét tám, cơ thể nặng trình trịch, ngã xuống người cô đúng là muốn đè chết cô.

Sau đó, cô chạy xuống nhà gọi quản gia Trường Di, bà vừa nghe cậu chủ ngất xỉu liền nhảy dựng, vội vội vàng vàng gọi bác sĩ đến.

Bác sĩ đến, tiêm cho Nhật Long một mũi hạ sốt, sau đó chẩn đoán rằng, vì làm việc quá sức, thức khuya mấy đêm liền nên bị suy nhược cơ thể.

Bảo Vy đứng bên nghe thấy thế trong lòng âm thầm bĩu môi, người to như con voi vậy mà nói suy nhược liền có thể suy nhược được ngay. Cái này là vì bắt nạt cô nên mới bị quả báo đó.

Bác sĩ khám xong liền được cô Trường Di đưa ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn cô và anh. Cô đứng bên mép giường nhìn anh, anh đang ngủ, đôi mắt nhắm nghiền,
quầng mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi, hơi thở đều đều khiến người ta không nỡ đánh thức.

Một trong những mỹ nam của học viện Thánh  n, nước da màu bánh mật khỏe khoắn, mịn còn hơn cả da con gái, sống mũi cao thẳng, hàng lông mày ngang tàng lúc này vì đang bị ốm nên khẽ nhíu lại một chút. Anh lúc ngủ trông thật hiền, không có vẻ phách lối bá đạo như lúc đối mặt với cô. Mang cái bộ dạng này ra nói với mọi người, kẻ này là một tên mặt dày biến thái chính hiệu thì ai mà tin chứ?

"Ngắm đủ chưa?" – Nhật Long bất ngờ mở một nửa bên mắt, anh hỏi Bảo Vy bằng một vẻ mặt vô cùng thản nhiên, như thể, khi đứng trước một nam nhân tuyệt mỹ như anh đây, việc không thể cầm lòng được là điều hoàn toàn có thể thông cảm.

Bảo Vy thất kinh ôm ngực nhảy dựng. "Anh tỉnh từ khi nào vậy? Không phải là..." Cô nheo mắt, không phải là ban nãy anh ta là đang giả vờ bị ngất đấy chứ?

"Đương nhiên không phải." Nhật Long như nghe hiểu được toàn bộ suy nghĩ trong đầu cô, anh liếc xéo cô một cái, thản nhiên nói. "Nếu như lúc nãy giả vờ, thì đáng ra tôi phải hoàn thành nốt việc đó rồi mới ngất được."

Việc đó... Bảo Vy lục tìm trong trí nhớ, ban nãy anh ta đang làm dở việc gì nhỉ. Tay phải nắm lấy cằm cô, rồi dần dần cúi mặt xuống...

Hự... nếu theo đúng tiến trình như vậy, anh ta định, anh ta định hôn cô ư??

Cô nhìn xuống Nhật Long đang thản nhiên nằm trên giường bằng ánh mắt như nhìn quái vật, sao trên đời lại có thể sinh ra kẻ mất nết biến thái như thế này cơ chứ?

"Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy?" Nhật Long ngang nhiên nhìn trả lại. "Ban nãy không phải cô cũng đang nhìn trộm tôi sao, bản thân háo sắc còn nói người khác thô bỉ."

Bảo Vy ngay lập tức thu lại ánh nhìn, người ta nói không sai, lưu manh không đáng sợ, đáng sợ chính là lưu manh có văn hóa.

Cánh cửa sau lưng vang lên tiếng gõ, cô Trường Di ló đầu vào, thấy Nhật Long đã tỉnh thì thở phào một cái, sau đó ân cần hỏi.

"Cậu chủ tỉnh rồi, cậu có muốn ăn gì không?"

Nhật Long lười biếng hất hàm về phía quả dưa chuột đứng bên mép giường. "Bảo cô ta nấu đi."

Bảo Vy nhướn mày trợn mắt, mới hôm qua ăn đồ cô nấu còn chưa tởn đến già hay sao?

"Muốn ăn gì?" Cô cộc cằn hỏi.

"Canh gà."

Tên này là điếc không sợ súng đấy à?

.

Nồi canh đang sôi sùng sục trên bếp, cánh gà đã dần dần chuyển thành màu nâu, trong bếp ngào ngạt mùi thơm hấp dẫn. Bảo Vy dùng muỗng cẩn thận từng li từng tí lật chiếc cánh gà không để chúng dính lại nơi đáy nồi, chờ nước canh đặc lại mới có thể múc ra được.

Bên ngoài cửa phòng bếp vang lên tiếng nói cáu kỉnh.

"Tự dưng cậu chủ lôi cô ta vào phòng đóng cửa xong lăn ra ngất, chúng mày nói xem là vì làm sao?"

"Thì là cậu chủ gọi chị Vy vào phòng định giao việc gì đó nhưng mà vì đang ốm nên đột ngột ngất đi..."

"Mày quên là từ trước đến giờ ngoại trừ cô Di ra không có ai được phép vào phòng cậu chủ đó à, con bé đó chẳng phải cũng chỉ là người làm như chúng ta thôi sao? Tại sao chúng ta không vào được mà nó lại có thể?"

"Nhưng mà chị Vy..."

Câu nói đang dang dở chợt rơi vào im lặng khi ba cô giúp việc cùng nhau bước vào phòng bếp và nhìn thấy Bảo Vy đang đứng trước nồi canh gà. Cô bé Hương ngay lập tức ngậm chặt miệng, đưa mắt nhìn sang Thảo, chỉ có Liễu là gương mặt vẫn khó coi vô cùng, ôm rổ rau thả cái phịch xuống bồn rửa.

"Đúng là hồ ly tinh ở đâu cũng gặp được, thân là ô sin cũng còn muốn này nọ với cậu chủ, thật chẳng ra làm sao."

Bảo Vy lặng thinh đứng đó, không nói gì. Đợi một lát cho canh sôi, cô thản nhiên mở vung múc ra bát, rồi bưng bát canh gà bước qua đám giúp việc.

Đứng trước cầu thang lên tầng, cô dừng lại, cắn môi, nhắm mắt, điều chỉnh hơi thở. Tự hỏi chính mình, cuộc sống này là thế nào vậy, lúc nào cũng có sẵn những kẻ tự cho mình là hơn người, tự cho mình là đúng để coi thường và phán xét người khác. Băng Hạ đã thế, cô cũng không tránh khỏi.

.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Bảo Vy với gương mặt không vui bước vào. Nhật Long đang nằm trên giường nghịch điện thoại, liếc ánh mắt sang liền thấy có gì đó không đúng, nhưng lại lười hỏi.

Anh hơi đá đá chân, chỉ về phía bàn học. "Đặt trên đó đi."

Bảo Vy đặt bát canh gà cái cạch xuống mặt bàn.

"Mệt lắm hay sao mà mặt mũi lại thế kia?"

"Mệt, mệt lắm, mệt chết đi được." Bảo Vy lườm anh một cái. "Biết thế thì ăn cho hết, đừng có bỏ thừa."

Nhật Long bĩu môi. "Trước giờ tôi không bao giờ bỏ thừa đồ ăn, lần đầu tiên bỏ phí thức ăn là bát canh gà hôm qua của cô đấy."

Bảo Vy. "..."

Anh uể oải ngồi dậy, liếc nhìn bát canh gà trên bàn. Nước canh óng ánh đặc sệt, hương thơm nức mũi, hừ, bát canh hôm qua nhìn cũng ngon như thế, nhưng lúc ăn vào thì...

"Cô ăn trước đi."

Bảo Vy hằm hằm lườm anh một cái, anh ta còn định nghi ngờ cái gì, cô không ngu đến mức chơi một trò những hai lần đâu nhé.

Cô không nói không rằng ngồi phịch xuống, vươn tay cẩn thận múc một muỗng canh thơm lừng, chu miệng ra thổi cho nguội. Ánh nắng rực rỡ xô vào khung cửa sổ, hơi nóng nghi ngút bốc lên làm đôi má phúng phính ửng hồng.

Nhật Long đang chăm chú nhìn, bắt gặp cảnh đó trong lòng lại râm ran rạo rực.

Chuyện... chuyện gì thế này, anh hoảng hốt vội dời mắt đi nơi khác, bị sốt và suy nhược có ảnh hưởng đến mắt thẩm mỹ sao, sao hôm nay anh lại thấy cô nàng này xinh đẹp bất thường thế nhỉ.

"Rồi đấy, giờ anh có ăn không thì bảo." Bảo Vy để chiếc muỗng về lại bát canh, hỏi bằng giọng ghét bỏ.

Nhật Long vùi mặt vào trong chăn, làm bộ yếu ớt nói.

"Chỉ bị sốt thôi mà, sao tay đau thế nhỉ."

"..."

"Cả lưng cũng đau nữa, không thể nào mà ngồi dậy nổi."

"..."

Bảo Vy âm thầm nghiến răng, bổn cô nương nể tình anh đang bị suy nhược liệt giường mà không chấp nhặt thôi nhé.

Cô đưa tay, xoẹt một cái kéo tấm chăn xuống, để lộ gương mặt gian manh của Nhật Long, tay kia múc một muỗng canh đưa tới.

"Há miệng!!"

Kẻ gian manh nào đó đang mở cờ trong bụng, ngoan ngoãn há miệng đón muỗng canh.

Bên ngoài, mặt trời rẽ mây nhìn xuống, ánh nắng vàng rực rỡ lan tỏa muôn nơi, trượt dài trên khung cửa sổ, len cả vào bên trong căn phòng. Trong ngăn kéo, sợi dây chuyền mặt hình ngôi sao chợt... lóe sáng.

.

Buổi sáng hôm sau, lớp Quản trị doanh nghiệp năm thứ nhất có một tiết học Thể chất.

Ở phòng thay đồ nữ, Bảo Vy nhìn đôi giày thể thao trắng của Trần Ngọc Nhã mà xuýt xoa.

"Giày đẹp quá, Nhã mới mua đó à?"

Ngọc Nhã bị gọi hơi giật mình, cô đẩy đẩy cặp kính cận, cười cười ngượng ngùng.

"Đẹp thật à?"

"Ừ đẹp lắm, cậu mua ở đâu vậy?"

Đám nữ sinh còn lại trong phòng nhìn về phía hai người, thấp giọng xì xầm gì đó. Một lát, Thanh Huyền mỉm cười bước đến trước mặt Ngọc Nhã.

"Giày của Nhã đúng là đẹp thật, cậu mua bao nhiêu tiền vậy?"

Trần Ngọc Nhã bị vẻ thân thiện của Thanh Huyền dọa sợ, cô bước lùi về sau, không cẩn thận ngã ngồi trên chiếc ghế trong phòng thay đồ.

"Cũng... cũng không có đắt đâu..."

"Bao nhiêu?" Nụ cười vui vẻ trên mặt Thanh Huyền biến thành nụ cười lạnh lùng.

"Mình... mình cũng không nhớ..." Ngọc Nhã từ chối nói ra giá của đôi giày.

Diệp Linh đứng bên cạnh bĩu môi một cái.

"Hay là Nhã được người ta cho, nên không nhớ giá cũng đúng thôi."

Đám nữ sinh đằng sau được dịp cười lớn.

Ngọc Nhã cúi gằm mặt xuống, đôi chân co lại, giấu phía sau ghế.

Thanh Huyền vẫn giữ nụ cười thản nhiên. "Mình định hỏi cậu giá bao nhiêu để mua cùng thôi mà, nhưng nếu cậu được người ta cho thì thôi vậy. Nhưng mà, có vẻ nó hơi bụi thì phải..." Cô ta vươn tay lấy chai nước trong tay Diệp Linh, mở nắp. "Để mình giúp cậu nha!"

-Ào!!-

Dòng nước trong chai nhựa không một chút ngần ngại mà xối thẳng xuống, Ngọc Nhã giật mình vội vã tránh khỏi, nhưng không kịp nữa rồi, cả thân người cô và đôi giày đều đã ướt sũng.

Bảo Vy kéo Ngọc Nhã ra sau lưng, hét lên với Thanh Huyền và đám nữ sinh kia.

"Này! Cậu bị điên hả??"

"Chỉ là một con bé quê mùa xấu xí nghèo hèn mà không biết thân biết phận. Mày nghĩ với cái mặt của mày thì có thể mồi chài được ai vậy?" Thanh Huyền nhớ đến chuyện hôm qua Trần Ngọc Nhã va vào Hàn Phong, lại nhớ đến chuyện vì cô mà cô ta bị anh mắng, trong lòng chỉ hận không xé xác cô ra ngay tức khắc.

Cô ta khinh khỉnh quay lưng bỏ đi, kéo theo sau là đám tiểu thư với tiếng cười hả hê vẫn không dứt.

Chờ cho chúng đi khỏi phòng, Bảo Vy quay lại, nhìn Ngọc Nhã với đôi mắt hoe hoe đỏ đang cúi gằm mặt xuống, áy náy nói.

"Cho Vy xin lỗi, trong tủ Băng Hạ còn dư một đôi giày, để mình lấy cho cậu mượn."

"Có gì đâu mà Vy phải xin lỗi." Ngọc Nhã dụi mắt, cố gắng làm ra vẻ bình thường. "Cậu ra sân trước đi, mình tự lấy được rồi."

"Vậy... mình ra trước, cậu lau người rồi ra nhanh nha."

"Ừ."

Bảo Vy bước ra ngoài, Ngọc Nhã tiến đến chiếc tủ của Băng Hạ, cô lấy ra một đôi giày màu xanh nhạt, còn rất mới, như chủ của nó chưa từng bao giờ đi. Cô nhẹ nhàng đi vào, đôi giày vừa khít, nhưng có chút không thoải mái, giống như đang xỏ chân vào đôi giày thủy tinh của nàng công chúa kiều diễm, khác với đôi giày bình thường mà cô vẫn đi.

Cửa phòng thay đồ nữ mở ra, Ngọc Nhã bước ra ngoài, bỗng bắt gặp nhóm sinh viên nam của lớp cũng vừa bước ra từ phòng thay đồ nam, vừa đi vừa cười cười cợt cợt. Cô vội cúi mặt xuống, chỉ kịp liếc chàng trai đi đằng sau – Hàn Phong một cái. Đám học viên nam đi lướt qua, không màng đến cô. Ngọc Nhã thở phào, cô vốn là người khép kín, hay ngượng ngùng, đặc biệt sợ bị người ta chú ý.

"Ngọc Nhã?"

Cô giật mình, ngước đầu lên.

"Anh... Anh Hàn..."

Cô trợn tròn mắt, trước mặt cô là Hàn Phong, với nụ cười thiên thần cố hữu trên môi, nhưng ngay sau đó anh lại nhíu mày.

"Người em làm sao mà ướt sũng thế này?"

Trần Ngọc Nhã dù ngốc nghếch cũng biết rằng nếu như nói thật mọi chuyện ra với anh thì chắc chắn cô sẽ không yên thân với Lã Thanh Huyền. Cô đành cúi đầu nói lí nhí.

"Em rửa tay không cẩn thận nên ..."

Rửa tay không cẩn thận như thế nào mới có thể ướt đến cái mức độ này? Nhưng Hàn Phong cũng lười quan tâm, anh cười cười, nhàn nhạt hỏi.

"Em không định ra sân sao?"

"Em có... em đang định ra ngoài."

"Vậy đi chung luôn đi."

Anh quay lưng, toan bước đi, bỗng, Ngọc Nhã lại bất ngờ gọi:

"Anh Hàn Phong!"

Hàn Phong quay đầu lại, hơi nhướn mày.

Ngọc Nhã vội vàng chạy trở lại vào phòng, cô mở cửa tủ của mình, lấy ra một gói quà nhỏ, chạy lại giơ ra trước mặt Hàn Phong. Cô cúi gằm mặt xuống, nhắm tịt mắt lại, ấp úng.

"Anh Hàn Phong, em có một món quà... đây là em tự làm, muốn tặng anh làm quà chào mừng anh đến đây học... nhưng mãi vẫn chưa có dịp..."

Hàn Phong hơi ngạc nhiên. Anh im lặng một lát, sau đó khẽ đưa tay đón lấy hộp quà hình trái tim màu hồng phấn, có buộc một sợi ren lụa màu tím nhạt trên tay cô. Khóe môi ưu mỹ khẽ nhếch lên, anh mỉm cười ngọt ngào.

"Là khăn em tự đan sao?"

Ngọc Nhã im thin thít, chỉ gật đầu lia lịa.

"Mất bao lâu vậy?"

"Thực ra... " Ngọc Nhã ngước lên, đôi mắt sau cặp kính cận long lanh khác thường. "Em đã bắt đầu đan nó từ rất lâu rồi, định rằng khi nào gặp được... gặp được chàng trai em thích... em sẽ... sẽ..."

"Cảm ơn em." Hàn Phong ngắt lời, anh nhìn cô bằng ánh mắt cảm kích, biết ơn vô cùng, cứ như thể, đây là món quà đầu tiên anh được con gái tặng vậy.

Ngọc Nhã bất ngờ, vội ngẩng đầu. Mặc dù đã bỏ ngoài tai tất cả những lời đe dọa, sỉ nhục của Lã Thanh Huyền và đám nữ sinh trong lớp rằng không nên có ý nghĩ gì với Hàn Phong mà dồn hết can đảm mang món quà này ra tặng anh, nhưng cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho sự kiêu kì của anh, cô nghĩ rằng có thể anh sẽ không thèm liếc nhìn món quà cô cất công làm, hoặc sẽ ném nó vào thùng rác sau khi cầm đến tay. Vậy mà, anh lại mở ra xem, rồi còn cảm ơn cô, trong lòng Ngọc Nhã đang kinh ngạc vô cùng, chàng hoàng tử mà đám tiểu thư kia bám theo suốt ngày lại thân thiện đến vậy hay sao?

"Em... em thích anh!"

Như có gì đó trong lòng đang không ngừng thôi thúc, miệng Ngọc Nhã không kiềm chế được mà thốt ra những lời này.

.

Băng Hạ bật dậy sau giấc ngủ dưới gốc cây Bằng lăng. Trời mùa thu mát mẻ ngọt ngào, giờ giải lao cô chỉ định đến ngồi ở đây một lát, không ngờ lại lăn ra ngủ lúc nào không hay, lại còn ngủ quên cả giờ học. Điện thoại rung ầm ầm cuộc gọi của Bảo Vy, cô vừa ấn nút nghe, chưa kịp nói gì đã bị cô nàng ở đầu dây bên kia quát tháo đến suýt thủng cả màng nhĩ.

"Dương! Băng! Hạ! Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Giờ này mà cậu còn không chịu về học nữa??"

"Mình về bây giờ đây." Băng Hạ day day lỗ tai, muộn học thì cũng muộn rồi, nói lớn thế làm gì.

"Nhanh lên đi, thầy giáo chưa có điểm danh đâu. Cậu về phòng thay đồ thì tiện nhìn giúp mình Ngọc Nhã có trong đó không. Thay đồ xong lâu rồi mà không thấy cậu ấy ra gì cả, gọi điện không thấy trả lời, hồi nãy cậu ấy bị đám nữ sinh kia bắt nạt, cậu xem cậu ấy có sao không nhé."

"Ờ." Băng Hạ vừa đi vừa ngáp.

Cô nàng này luôn luôn đóng vai người tốt như vậy, chuyện gì của người khác cũng muốn quản. Cá nhân cô thì không thích Trần Ngọc Nhã cho lắm, nhưng nếu là Bảo Vy nhờ thì cũng đành liếc một cái vậy.

.

Đôi chân đã dừng trước phòng thay đồ, Băng Hạ đã cúp máy, đang định giơ tay mở cửa, bỗng, nhìn thấy cánh cửa không được đóng chặt, cô nhướn mắt, nhìn qua khe. Và điều được nhìn thấy sau cánh cửa ấy làm cô khá kinh ngạc.

... Hàn Phong bước đến gần Ngọc Nhã, nụ cười vẫn không giấu trên môi, anh nhẹ giọng hỏi, dường như không có chút gì là bất ngờ.

"Em thích anh sao?"

Giống như lần trước, Ngọc Nhã vẫn im thin thít, gật đầu lia lịa.

"Thật sao?"  Anh hỏi lại, cứ như thể một chàng trai được một cô gái trong mơ tỏ tình, khiến chàng trai không thể tin là sự thật, phải hỏi lại đến lần thứ hai.

"Thật."  Bây giờ câu trả lời đã bật được ra thành tiếng, Ngọc Nhã cuối cùng cũng bình tĩnh được đôi chút, cô ngẩng mặt, nhìn Hàn Phong.

Đôi mắt long lanh tựa sương mai thoáng chút cảm động, anh tiến đến gần, nâng cằm Ngọc Nhã lên, và đặt lên gò má đang ửng hồng của cô một nụ hôn.

Cô kinh ngạc.

Cả Băng Hạ cũng kinh ngạc, nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc thoáng qua đôi mắt ấy trở thành sự khinh miệt ẩn giấu trong nụ cười vừa xuất hiện trên môi.

Bên trong, Trần Ngọc Nhã vẫn chưa hết ngạc nhiên và bất ngờ. Cho dù là trong mơ, cô cũng không dám nghĩ đến khoảnh khắc được Hàn Phong hôn lên má như thế này.

"Cảm ơn em." Anh khẽ nói.

Chàng hoàng tử ưu nhã như nước, ôn nhuận như ngọc, với nụ cười như hoa đào ngày xuân.

Cho dù là cô gái xấu xí nhất tỏ tình, anh vẫn luôn luôn giữ vẻ lịch sự như vậy, nhẹ nhàng nói cảm ơn.

"Nhưng mà..." Bỗng nhiên, anh hơi chau mày, lộ vẻ khó xử. Ngọc Nhã biết anh định nói gì, cô vội vàng lên tiếng.

"Anh không cần áy náy vì không thể đáp lại tình cảm của em. Chỉ cần em có thể nói ra với anh những lời này... là... là em mãn nguyện lắm rồi..."

Bên ngoài cửa phòng thay đồ, Băng Hạ nhàn nhạt quay đầu đi.

"Alo, Bảo Vy, hiện giờ phòng thay đồ không vào được, mình không thể thay quần áo, xin phép giảng viên giúp mình đi. À..." Cô liếc nửa con mắt về phía cửa phòng. "... xin phép giúp cho cả Ngọc Nhã hiền lành của cậu nữa. Cậu ta đang bị ốm, ốm rất nặng..."

Từ lúc đó cho đến hết hai tiết học Thể chất, Băng Hạ vứt bỏ hoàn toàn mối quan tâm đối với hai con người trong phòng thay đồ vừa nãy đi, một mình lang thang quanh khu rừng phong sau học viện.

Trời mùa thu dịu nhẹ, lá trên cành cây cao đung đưa, bầu trời qua những kẽ lá xanh trong như gột.

Đi một vòng rồi lại về với vườn Bằng lăng. Buổi sáng mát mẻ, tinh khôi, hương thơm dìu dịu nhẹ nhàng lan tỏa, lại vừa được đánh một giấc xong, khiến trong người cô dâng lên một cảm giác khoan khoái.

Bầu trời tím ngắt một màu Bằng lăng, ánh sáng vàng ngọt ngào chiếu xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh, óng ánh nghiêng nghiêng rọi xuống mặt đất, nơi những cánh hoa bằng lăng đã rụng, nằm yên lặng. Một chàng trai mải mê ngắm hoa, làn gió thổi lướt qua những cánh hoa nhỏ nhắn xinh xắn rụng lả tả, óng ánh như tuyết, đậu lại trên vai người con trai ấy.

Một khung cảnh mê hồn.

Hạo Thiên đẹp lạ lùng đứng lặng lẽ dưới gốc cây, hồn như thả vào những cánh hoa bằng lăng tím ngắt một mảng trời.

Mái tóc màu hạt dẻ óng ánh, làn da mềm mại mỏng manh như men sứ.

Nghe tiếng bước chân mỗi lúc một gần, anh quay đầu lại, nhìn người con gái đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, anh mỉm cười, nhẹ như sương.

"Có duyên quá, lại gặp nhau rồi."

"..."

Băng Hạ từ chối cho ý kiến, cô khẽ giơ tay đón lấy một cánh hoa Bằng lăng đang bay bay.

"Nơi này rất đẹp, đúng không?" Ánh mắt Hạo Thiên như bỏ quên nơi lòng bàn tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn, trắng muốt như ngọc, nơi có một cánh hoa tím mỏng manh như cánh ve đang nằm lặng lẽ.

"Chỗ ngủ của tôi, không được chiếm."

Băng Hạ lạnh lùng tiến đến ngồi dưới gốc cây, thản nhiên nhắm mắt lại. Hạo Thiên mỉm cười, một cách đánh dấu chủ quyền độc đáo.

"Có ghi tên cô không?" Anh ngó nghiêng như tìm kiếm thứ gì đó. "Theo tôi biết thì ở đây trước giờ chẳng ghi tên ai cả."

Nói thẳng ra là, 'không ghi tên ai, nên nó là của tôi mới đúng'.

Băng Hạ nghe xong liền mở mắt, xoay người nhặt lấy một cành cây khô, vạch ngang dọc trên đất dòng chữ 'Dương Băng Hạ', sau đó hất mặt về phía Hạo Thiên.

"Anh thấy rồi chứ."

Hạo Thiên nhìn chăm chăm vào dòng chữ vừa được viết trên nền đất. Toàn bộ Thánh  n này là của anh, khu vườn Bằng lăng này cũng là do anh thiết kế và lên ý tưởng, cô nàng này thực sự muốn dùng một dòng chữ gió thổi là bay ấy tranh giành quyền sở hữu với anh ư.

Nhưng sau đó, Hạo Thiên lại cười nhạt một cái. "Được rồi, tôi thua. Tất cả đều là của em."

"Rồi thì yên cho tôi ngủ." Đôi mắt màu xám lạnh vừa khuất bóng sau bờ mi dài đen nhánh, một nụ cười trên môi Hạo Thiên lại nhanh chóng hình thành. Trước đây anh không biết bản thân lại khó hiểu như vậy, thấy người ta xấc xược, thấy người ta ngang ngược chống đối mình lại cảm thấy vui?

Anh thò lay lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, giơ về phía cô gái đang ngủ ngon lành dưới gốc cây Bằng lăng. Lập tức, hình ảnh của cô hiện lên trên màn hình, sắc nét. Anh mỉm cười, ngón tay cái miết nhẹ lên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me