Tuyet Roi Mua He Phan 1 Full
Học viện Thánh Ân, sáu giờ tối.Băng Hạ đang đứng ngoài ban công phòng 2514 tưới nước cho giàn hoa giấy, nhân tiện đưa mắt nhìn lang thang xuống phía dưới sân học viện. Sáu giờ tối, hoàng hôn đã tắt, chỉ còn lại vài tia sáng le lói ở chân trời phía tây, toàn bộ bầu trời phủ một màu xanh dương thăm thẳm. Khuôn viên học viện Thánh n đã lên đèn, vài bóng bảo vệ lác đác đi lại. Ngôi trường hoa lệ trong giây phút kết thúc một ngày chợt trở nên tĩnh lặng yên bình khó tả.Bỗng ánh mắt của cô đột nhiên dừng lại ở một bóng người đang chậm rãi đi dưới hàng cây Giáng Hương. Anh ta mặc sơ mi trắng đồng phục, cravat thắt lỏng, mái tóc xõa lòa xòa trước trán, hai tay đút túi quần ung dung bước đi.Giờ này anh ta còn ở trường làm gì?Cô tự hỏi một câu như vậy, sau đó lại lắc lắc đầu không quan tâm, nâng bình nước lên tiếp tục tưới cây. Giống như có cùng suy nghĩ, người con trai đang đi ngay dưới sân kí túc xá chợt dừng chân lại, sau đó ngẩng lên nhìn cô. Tia nước bắn tung tóe, cô gái bên ban công có mái tóc xõa tung, mặc một bộ quần áo ở nhà có chút tùy tiện. Nhưng cho dù ánh sáng có rất tối, cho dù dáng vẻ của cô đứng khuất sau giàn hoa kia, thì anh cũng vẫn nhận ra cô. Có lẽ là cảm nhận được mùi hương của cô, một loại mùi hương thanh thuần dịu dàng, như có như không len lỏi trong không khí. "Băng Hạ!" Anh gọi.Tiếng nước trên ban công đột nhiên ngưng lại, hình như là bóng người kia có chút do dự, sau đó chậm chạp tiến đến gần lan can, nhìn xuống dưới.Anh mỉm cười hỏi cô. "Đã ăn tối chưa?"Cô không trả lời."Có thể xuống đây không?"Bóng người trên ban công vẫn không nhúc nhích."Nếu em không xuống, tôi sẽ lên trên đó vậy."Lần này thì cô gái kia im lặng khoảng ba giây, sau đó quay người đi mất. Hạo Thiên mỉm cười thỏa mãn, chắc cô cũng biết rằng không thể chống đối được lại với người sở hữu cả học viện này đi. Chừng ba phút sau đã thấy Băng Hạ xuất hiện dưới sân kí túc xá, cô vẫn mặc bộ đồ ở nhà đó, đến mái tóc rối cũng không buồn chải lại, Hạo Thiên thật không biết rốt cuộc là cô không để ý đến vẻ ngoài thật, hay là không coi anh là người khác giới nữa. "Anh đủ chưa hả?" Cô vừa nhìn thấy anh đã cau mày hỏi."Tôi đói quá." Anh thản nhiên nhìn cô."Vậy thì tự đi ăn đi.""Đi một mình thật là chán." Anh đưa tay muốn kéo lấy tay cô. "Đi cùng với tôi."Băng Hạ giật tay lại, gắt gỏng. "Anh có bệnh à?"Hạo Thiên chợt dừng lại một chút, sau đó hạ giọng hỏi. "Hôm nay em có chuyện không vui sao?"Sân trường vắng tanh, ánh sáng phía chân trời Tây đã hoàn toàn tắt lịm, ánh đèn vàng vọt trong khuôn viên trường phủ xuống cô một vẻ cô độc.Trong đầu Băng Hạ chợt văng vẳng mãi câu nói của Hàn Phong lúc ở trong quán cafe chiều nay. 'Trịnh Hạo Thiên đã có bạn gái, đó là điều ai cũng biết.'Cô cố để cho giọng nói của mình trở về vẻ bình thường nhất có thể, để anh ta không nhận ra cô đang có một sự khó chịu trong lòng mà đến bản thân cô cũng không rõ lý do."Không phải anh đã có bạn gái rồi sao, sao không đi cùng bạn gái của anh đi."Hạo Thiên nghe cô nói xong mà hơi ngây người. Câu nói này của cô là có ý gì? Sao anh bỗng có cảm giác giống như cô đang ghen thế nhỉ.Hoặc là... Hạo Thiên bỗng dưng nhớ đến chuyện cô từng bị Phù Dung đánh trước mặt sinh viên toàn trường, đáy lòng bỗng nổi lên một trận đau xót. Có lẽ cô không muốn tiếp xúc với anh, cũng không muốn gặp phải những chuyện phiền phức do anh mang lại. Anh nói thích cô nhưng bản thân lại không bảo vệ được cho cô, thật là một chuyện quá đáng cười.Anh nhẹ nhàng đưa tay xoa mái tóc rối của cô, trầm giọng nói."Xin lỗi em."Cô giương mắt lên hoài nghi nhìn anh, trong đêm tối, đôi mắt cô sáng rực như vì sao giữa sông Ngân Hà. Tại sao anh ta lại nói xin lỗi cô?"Là do tôi đã không nghĩ chu toàn cho em."Trước đây khi tin đồn hôn ước giữa hai nhà Trịnh u và Chim Ưng được nổ ra, Hạo Thiên đi đến đâu cũng có người mặc định anh và Phù Dung là một đôi, bản thân anh tuy không yêu cô ấy, nhưng cũng không lên tiếng đính chính hay phản đối vì thực sự anh không để tâm. Từ lúc anh còn nhỏ đã có người ở bên tai anh nói rằng, hôn ước giữa hai nhà là một chuyện bất di bất dịch, cho dù như thế nào cũng không thể thay đổi. Lúc đó anh thầm nghĩ, không thay đổi thì không thay đổi, đối với anh chuyện Phù Dung ở bên cạnh là chuyện có cũng được, không cũng không sao.Nhưng lúc ấy anh không nghĩ rằng, sẽ có một ngày mình sẽ bị dao động bởi một cô gái khác.Lại bị dao động vào lúc hôn ước giữa hai nhà đã như đóng đinh vào tiềm thức mọi người. Anh nói với Phù Dung, cô ta lấy tư cách gì để có thể ghen với Băng Hạ, vì chỉ có anh và cô biết rằng chuyện hôn ước giữa hai gia tộc này chỉ là một cái vỏ không hơn không kém. Phù Dung vì thể diện, anh cũng là vì ép buộc. Thế nhưng tất cả mọi người lại đều nghĩ rằng Phù Dung làm thế là đúng, ai ai cũng lên tiếng buộc tội Băng Hạ. Băng Hạ không có lỗi, cô đâu có thích anh, nhưng anh lại không kịp thời ngăn cản, để cô phải chịu tổn thương vô lý.Là vì anh đã không nghĩ chu toàn cho cô."Từ nay, tôi sẽ bảo vệ em."Băng Hạ im lặng, sự tức giận trong lòng cô đột nhiên bay biến hết đi đâu mất. Cô không biết tại sao mình lại nổi cáu với anh. Hạo Thiên từ trên nhìn xuống sự gượng gạo trốn tránh trong mắt cô, nhất thời cảm thấy lòng mình là một mảnh mềm mại. Ở con người cô luôn tồn tại hai loại khí chất, vẻ ngoài của cô rất thanh thuần dịu dàng, mái tóc buông dài, hàng mi rợp bóng, nhu mì tĩnh lặng như nước. Nhưng trong đôi mắt màu xám tro của cô lại luôn có một vẻ lạnh lùng cô độc, không muốn đến gần ai, càng không muốn ai chạm vào. Đôi mắt cô thực sự rất đẹp, trong vắt như ngọc, lại sâu như giếng cổ. Chính vì hai loại khí chất khác biệt đó cứ song song tồn tại trên người cô, mới khiến anh càng nhìn càng không muốn rời mắt, càng ở bên lại càng đắm chìm.Một hồi lâu sau, Băng Hạ cảm thấy hai người cứ đứng mãi thế này cũng không hay, đành gượng gạo lên tiếng phá tan bầu không khí."Chuyện cô nhi viện Thiên Sứ, cảm ơn anh."Hạo Thiên nhìn những sợi tóc của cô bay tán loạn trong gió, vừa muốn đưa tay lên vuốt lại giúp cô, lại vừa không dám. Chẳng biết đến bao giờ, sự giúp đỡ và bảo vệ anh dành cho cô mới không cần phải nhận lại câu cảm ơn khách sáo như thế này."Trịnh u đang cần một dự án từ thiện để gây tiếng vang."Anh chỉ nói như thế, hàm ý rằng chuyện anh giúp đỡ cô nhi viện Thiên Sứ là chuyện đôi bên cùng có lợi, cô không cần cảm thấy biết ơn. "Nhưng nếu thực sự muốn cảm ơn, có thể đi dạo cùng tôi không?".Thành phố về đêm lung linh ánh đèn, sầm uất, nhộn nhịp hơn ban ngày rất nhiều.Băng Hạ và Hạo Thiên cùng nhau đi bộ song song, anh mặc đồng phục trường Thánh n, còn cô lại vẫn mặc bộ quần áo ngủ khi nãy. Thực ra cô cũng định lên phòng thay quần áo, nhưng anh nói không cần, nên cô cũng chẳng để ý. Cơn gió thu lành lạnh thổi tung mái tóc, Băng Hạ khẽ rùng mình một cái. Hạo Thiên vội vàng hỏi."Có cần quay về lấy áo khoác không?"Cô đưa tay vuốt lại tóc, lạnh nhạt đáp. "Không cần đâu. Chẳng phải chỉ đi một lát thôi à."Rồi như nhớ ra điều gì, cô hỏi anh. "Sao giờ này anh vẫn còn ở học viện?""Sắp tới lễ kỉ niệm thành lập trường." Anh trả lời ngắn gọn.Con đường trước mặt hai người chợt có tiếng động ồn ào, Băng Hạ và Hạo Thiên cùng quay sang nhìn, một người phát tờ rơi đang trong trang phục thú bông không ngừng đặt vào tay người đi đường những tờ quảng cáo đầy màu sắc, liên tục mời chào. Chẳng mấy chốc, anh ta đã đến trước mặt hai người. Người thú bông đưa ra trước mặt Băng Hạ tờ giấy, vui vẻ nói."Hôm nay công viên vui chơi chúng tôi mới khai trương, hai người có rảnh thì ghé qua ủng hộ nhé, ở ngay phía kia thôi!"Nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, Băng Hạ nhìn thấy một khu vui chơi ánh sáng nhấp nháy rực rỡ, có rất nhiều người hứng thú ghé vào. Hai người thú bông ở cổng nhiệt tình cúi chào khách, khung cảnh ồn ào vui vẻ. Đợi cho người phát tờ rơi kia đi khỏi, Hạo Thiên mới quan sát sắc mặt Băng Hạ, thấy cô vẫn nhìn chăm chú về phía công viên kia, mới nhẹ nhàng hỏi."Em muốn về chưa?""Có thể vào kia một lát không?" Cô nhìn anh. Đã rất lâu rồi, từ ngày chia tay ba mẹ, cô chưa từng đến khu vui chơi..Trong khu vui chơi, người người tấp nập còn đông hơn ngoài phố, Hạo Thiên và Băng Hạ cùng nhau đi qua cổng, người thú bông đột nhiên đeo vào tay hai người hai sợi dây ruy băng đỏ, tươi cười dặn dò."Chàng trai trẻ, đừng để lạc nhau nhé!"Đừng để lạc nhau nhé.Hạo Thiên cúi đầu ngẩn ngơ ngắm nhìn sợi dây đỏ bay bay trên cổ tay mình, lại nhìn sợi dây y hệt trên tay Băng Hạ, đáy lòng xao động một sự ấm áp vô cùng.Người người qua lại đông đúc chen lấn nhau, Hạo Thiên thỉnh thoảng lại phải để ý xem có ai va vào Băng Hạ không để kịp thời đỡ cô. Nhưng hình như cô không có mảy may quan tâm, ánh mắt sáng rực nhìn quanh khắp nơi.Cô ấy rất thích nơi này sao? Một người lạnh lùng khó gần như cô ấy sao lại thích một nơi ồn ào đông người như thế này chứ?Thực ra những gì có liên quan đến ba mẹ, Băng Hạ đều thích. Ngày trước cứ mỗi cuối tuần là Dương Trung và Tạ Khiết Anh đều cùng nhau đưa cô đến khu vui chơi. Tất cả bạn bè đều ghen tị với Băng Hạ, vì cho dù ba cô có bận rộn việc công ty đến mức nào, mẹ cô có dày đặc lịch diễn ra sao, cũng không có tuần nào họ quên đưa cô đi chơi. Đối với Băng Hạ, nơi này như in sâu vào tiềm thức, là nơi chứng kiến nhiều nhất những nụ cười hạnh phúc thời thơ ấu của cô. Chợt, một bàn tay kéo kéo cô, Hạo Thiên nhìn cô cười cười, vẻ mặt như đứa trẻ muốn xin phép gia đình cho đi chơi. "Băng Hạ, tôi có thể chơi ném vòng được không?"Trò chơi ném vòng là mỗi người sẽ được mua mười chiếc vòng một lượt, sau đó đứng cách đích khoảng bốn năm mét, lần lượt ném từng chiếc vòng vào một trong số các cột mốc đặt sẵn. Mỗi cột mốc sẽ có một giải thưởng khác nhau, cột càng xa thì giải thưởng càng lớn.Mười lăm phút trôi qua, Hạo Thiên đã ném đi tổng cộng là bốn mươi chiếc vòng, nhưng chưa từng ném trúng một cột mốc nào, cho dù là cột gần nhất. Đến mấy em nhỏ đứng xung quanh xem và người chủ trò chơi cũng phải bật cười."Cái trò nhảm nhí này..." Hạo Thiên nhìn đống vòng xanh đỏ nằm la liệt trên mặt đất, có cái nằm ngay cạnh chân một cột mốc, nhưng đặc biệt không nỡ móc vào lấy một lần.Băng Hạ nhìn vẻ mặt bất mãn của anh, vừa thấy đáng thương lại vừa thấy buồn cười. Nếu như không biết chơi tại sao lại nằng nặc đòi chơi bằng được chứ."Chú ơi, tôi muốn mua mười cái nữa." Hạo Thiên gọi người chủ trò chơi, gương mặt trông vô cùng khó coi.Băng Hạ kéo kéo tay anh. "Anh đã chơi nhiều lắm rồi, không thắng được đâu, đi thôi.""Không thắng được đâu?!" Hạo Thiên nghe câu nói của cô mà muốn phát hỏa. "Em đang khinh thường tôi đó à?""Chẳng phải là anh đã ném bốn lượt rồi sao?""Lần này tôi nhất định sẽ thắng cho em xem!"Hạo Thiên liếc nhìn chú gấu mèo xinh xắn to bằng thân người đang nằm im trên giá, đó là phần thưởng dành cho người ném được vào cột mốc xa nhất, cũng là phần thưởng đắt giá nhất ở đây. Anh thực sự muốn chiến thắng, vừa là vì lòng tự trọng của chính mình đã bị tổn thương nặng nề bởi cái trò này, vừa là vì nó. Nhận thêm mười chiếc vòng nữa, Hạo Thiên nhìn về phía con gấu mèo thêm lần nữa, lại nhìn cô gái đang khoanh tay dựa tường nheo mắt nhìn anh đầy vẻ khinh bỉ kia. Mười, chín, tám... những chiếc vòng trên tay anh ít dần, nhưng vẫn chưa có gì khả quan. Những chiếc cột mốc vẫn gan lỳ đứng hiên ngang như thách thức, Hạo Thiên đưa tay quẹt mồ hôi một cái, chợt có một tiếng nói non nớt vang lên sau lưng anh."Haha, mẹ ơi, anh kia chơi trò ném vòng dở quá, không trúng một cái nào!"Băng Hạ đang đứng dựa vào tường nghe vậy cũng không nhịn được nữa mà phá lên cười. Hạo Thiên cầm chiếc vòng cuối cùng trên tay mà run run, trong công viên này có biết bao nhiêu trò chơi, tại sao anh lại chọn đúng cái trò tự rước lấy nhục này chứ? Còn không phải là muốn tặng cô ấy một con gấu mèo hay sao. Gấu bông chỉ cần anh bỏ tiền ra, mua bao nhiêu con mà chẳng được, còn không phải là muốn tự công sức mình lấy về cho cô hay sao. Vậy mà nhìn cô kìa, lại còn cùng với một đứa trẻ cười vào mặt anh. Hạo Thiên tức tối nhét chiếc vòng cuối cùng vào tay cô."Em cười cái gì, giỏi thì thử ném xem."Băng Hạ ngưng cười, nhìn xuống chiếc vòng duy nhất trên tay mình, nhướn mày nhìn anh."Anh chắc chứ?""Có gì mà không chắc?" Anh lườm cô. Anh đã tốn bốn mươi chín cái vòng còn chưa từng thắng được lấy một lần, giờ chỉ đưa cho cô có một cái, còn sợ cô sẽ thắng hay sao. Băng Hạ nhếch môi cười một cái. "Thách rồi thì đừng có hối hận đấy."Cô lắc lắc chiếc vòng trên tay, sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của Hạo Thiên, cô thản nhiên đứng quay lưng lại với điểm đích của trò chơi. Năm đó tuần nào cô cũng đến công viên trò chơi, và trò thích chơi nhất chính là trò ném vòng này chứ đâu. Cô chơi nhiều đến mức nhắm mắt cũng có thể biết được vị trí của cột mốc nằm ở đâu, số gấu bông thắng được mang về nhà còn muốn chất đầy cả một xe tải luôn kìa. Băng Hạ giơ tay, ném ngược chiếc vòng ra đằng sau, Hạo Thiên dán mắt theo đường bay của nó, và thật bất ngờ khi chiếc vòng hạ cánh viên mãn vào cái cột xa nhất, chính là cái cột cứng đầu mà bốn mươi chín chiếc vòng trước đó của Hạo Thiên chưa chạm vào được lấy một lần.Băng Hạ quay lại, nhếch miệng cười nhìn anh, muốn thách tôi à.Còn khuôn mặt Hạo Thiên khỏi cần nhìn cũng biết đã đen đi mấy phần...."Thua tôi khó chịu đến thế sao?""..."Băng Hạ ôm con gấu mèo trên tay, đi bên cạnh là Hạo Thiên với khuôn mặt vẫn chẳng sáng sủa hơn chút nào. Thực ra anh bứt rứt khó chịu không phải là vì thua cô, mà là vì tự trách bản thân sao lại có thể kém như vậy, rõ ràng là đã dùng những bốn mươi chín cái vòng cũng không thể lấy được một con gấu bông.Hai người vừa đúng lúc đi ngang qua quầy bán kẹo bông gòn, Băng Hạ ngẩn người ngắm nhìn một hàng treo đầy kẹo bông to bự. Hạo Thiên thấy cô nhìn chăm chú, khẽ hỏi."Em muốn ăn không?"Băng Hạ đưa ánh mắt mê man nhìn anh, hồi nhỏ cô rất thích ăn loại kẹo này, màu hồng xinh đẹp, cảm giác mềm, xốp như bông, không mát như kem nhưng lại tan nhanh hơn cả kem. Lúc đó, người luôn đi mua kẹo bông cho cô là ba cô. Cho dù vào lúc cô giận dỗi khó chịu nhất, cũng chỉ cần một cây kẹo bông gòn là quên sạch, cầm cây kẹo trên tay lại cười đến là vui vẻ. Trong lúc cô đang suy nghĩ ngẩn ngơ, Hạo Thiên đã cầm cây kẹo bông trở về. Cây kẹo rất to, to hơn bình thường, hình như chính anh đã bảo người bán cho thêm. Băng Hạ rút một miếng bông đưa lên miệng, kẹo bông vẫn như năm xưa, mềm mềm mịn mịn, ngọt ngào tan trên đầu lưỡi. "Anh có muốn nghe một câu chuyện cổ tích không?"Thực ra, không phải tất cả các cây kẹo bông gòn đều có vị ngọt. Vào một ngày rất lâu về trước, thần Zeus quyết định tạo ra hạnh phúc để gửi tặng nhân gian. Ngài vất vả ngày đêm và tạo ra một 'khối hạnh phúc'. Nhưng có một vấn đề nan giải xuất hiện, làm thế nào để thần Zeus có thể phân phát đều khối hạnh phúc này cho tất cả mọi người dưới nhân gian?Rồi sau đó, thần Zeus đã tạo ra một chiếc máy có thể đánh 'khối hạnh phúc' đó ra thành những sợi bông nhỏ giống như kẹo bông gòn. Ngài làm việc rất chăm chỉ trong vòng năm trăm ngày, sau đó ngài đã ngủ thiếp đi vì quá mệt khi chỉ mới làm được một nửa của 'khối hạnh phúc'. Trong lúc đó, thần Hades đã xuất hiện. Ngài lén đánh tráo 'khối hạnh phúc' của Zeus thành một khối khác gồm bất hạnh,đau khổ, tuyệt vọng, sợ hãi, ... Nhưng thần Zeus không hề hay biết chuyện này, ngài thức dậy và vẫn tiếp tục tạo ra những chiếc kẹo bông gòn - mà ngài nghĩ rằng - đó là những chiếc kẹo hạnh phúc. Sau một nghìn ngày, cuối cùng thần Zeus cũng làm xong và phân phát hết chỗ kẹo bông gòn đó xuống nhân gian. Mỗi người đều nhận được một chiếc kẹo bông gòn. Thần nói rằng, tất cả chúng đều có vị ngọt, và chúng là những chiếc kẹo của sự hạnh phúc. Mọi người ăn kẹo, rồi nhìn nhau hỏi, bạn có hạnh phúc không?Người gật đầu bảo có, người khăng khăng là không.Người thấy không hạnh phúc, nhưng vì không dám đắc tội với thần, nên nói có.Người thấy hạnh phúc, nhưng lại mong muốn được hạnh phúc hơn, nên bảo không.Người chưa bao giờ biết cảm giác hạnh phúc là thế nào, nên khi đáp không, khi lại đáp có. Người sợ người khác biết mình không hạnh phúc, nên nói có.Người ganh tị với hạnh phúc của người khác, so sánh nó với mình, nên bảo không.Người nếm trải đủ hết các vị khi đáp không, khi lại đáp có.
Người mệt mỏi không muốn thử nữa khi đáp có, khi lại đáp không.
Người lỡ đánh rơi cây kẹo bông gòn thì im lặng.
Ba của Băng Hạ từng nói với cô rằng, kẹo bông gòn là hiện thân của sự hạnh phúc, chừng nào cô vẫn còn cảm thấy vị ngọt của chúng, tức là chừng đó cô vẫn còn đang hạnh phúc.
Nhưng sau khi ba mẹ ra đi, Băng Hạ từng một lần nếm lại kẹo bông gòn. Trái tim cô đã tan nát tuyệt vọng, nhưng kẹo thì vẫn ngọt ngào như thế, cô cảm thấy kẹo bông gòn thật giả dối, nên không bao giờ muốn ăn lại chúng nữa.
Khu vui chơi đông người trong phút chốc như chỉ còn lại đôi nam nữ đứng bên đường. Cô gái ôm trong tay con gấu bông lớn, tay còn lại cầm một cây kẹo bông gòn được bọc bằng giấy kính trong suốt, tha thẩn kể một câu chuyện từ xa xăm. Chàng trai yên lặng lắng nghe, cho dù câu chuyện của cô kể rất hoang đường, nhưng anh không bỏ sót một chữ nào.
Sau khi cô kể xong, anh mới nhẹ nhàng hỏi.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào, kẹo bông gòn có còn ngọt không?"
Băng Hạ nhìn cây kẹo, cười nhạt một cái.
"Nó vẫn ngọt như thế. Chỉ có lòng tôi là không thôi."
Khu vui chơi ồn ào náo nhiệt, phía bên kia đường, đám trẻ con ríu rít tranh nhau mua kẹo bông, nụ cười hồn nhiên nở rộ trên những gương mặt non nớt. Kẹo bông gòn là hiện thân của niềm vui và hạnh phúc, nhưng giữa nhân gian vẫn lưu lạc những chiếc kẹo bất hạnh và khổ đau, mà, một trong số chúng lại rơi xuống người cô.
Phía trước hai người là một vòng xoay lồng đèn kéo quân lớn, ánh sáng lấp lánh rực rỡ như mặt trời, từng con ngựa gỗ chạy vụt qua trước mắt Băng Hạ như mộng ảo. Tâm trí cô mơ màng về những tháng ngày trong quá khứ, về những lần ngồi trên những con ngựa gỗ đó, xoay mãi một vòng mà không biết chán, vì xoay một lần, là được nhìn thấy ba mẹ đứng bên dưới đợi mình một lần.
Trưởng thành là bi thương, chia ly là tuyệt vọng, bây giờ cho dù có ngồi trên đó đến bao lâu, có những cảm giác không bao giờ còn có thể tìm lại, cũng có những bóng hình không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy vai mình nằng nặng, Băng Hạ hơi ngước đầu lên, chợt thấy trước mắt tối sầm. Ánh sáng từ lồng đèn kéo quân lớn bị che mất, chàng trai đứng trước mặt cô cao hơn cô hẳn một cái đầu, đang cúi xuống sát mặt cô, môi anh ta chạm vào môi cô. Bàn tay anh ta đặt trên vai cô, còn cô thì một tay ôm gấu bông, mọt tay cầm que kẹo lớn, cũng quên mất là bản thân cần phải giãy dụa.
Lồng đèn kéo quân vẫn không ngừng xoay tròn, xoay tròn. Làn môi chàng trai kia giữa tiết trời thu thật ấm áp vô cùng, Băng Hạ cảm thấy lòng mình thật dịu dàng, dường như cô đang trở nên bé nhỏ lại như ngày xưa, mặc chiếc váy công chúa ngồi trên con ngựa gỗ lớn nhất, không ngừng giơ tay vẫy chào ba mẹ ở bên dưới.
Ba nói, 'Băng Hạ, hãy ngồi vững'.
Hãy ngồi vững.
Nước mắt trong suốt ấm áp trào ra khỏi đuôi mắt.
Một lát, chàng trai kia ngẩng đầu, anh ta đưa tay lau đi dòng nước trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Bây giờ lòng em đã ngọt hơn chưa?"
Đã ngọt hơn chưa?
Băng Hạ tự hỏi chính mình, thực ra tất cả các cây kẹo bông trên đời đều ngọt ngào, chỉ có lòng người là không thôi. Mà khoảnh khắc này, dường như chính cô cũng cảm thấy được vị ngọt đến từ đáy lòng mình, ngọt hơn bất kì cây kẹo bông nào cô từng ăn.Không gian trở nên náo nhiệt trở lại, lòng Băng Hạ cũng bình tĩnh lại. Cô còn chưa kịp nói điều gì, bỗng nhiên nghe thấy lẫn giữa những tiếng cười đùa trong đám đông là tiếng khóc nức nở của một bé gái. Hai người cùng nhìn về phía xa, ở đó có một bé gái chừng năm, sáu tuổi, mặc một chiếc váy hai dây trắng muốt cực đẹp, đang ôm mặt khóc thảm thiết. Tiếng khóc của cô bé như tủi thân hơn, khi đáp lại chỉ là sự vô tâm đến đau lòng của những người xung quanh.Hạo Thiên phản ứng rất nhanh, anh chạy đến bên bé gái nhỏ, dịu dàng hỏi."Cô bé, em sao thế? Sao lại khóc như vậy? Mẹ em đâu?""Anh ơi... em bị lạc mất mẹ rồi..." Cô bé nghẹn ngào nói không lên lời, giọng khản đặc đi, có lẽ vì khóc quá nhiều và quá lâu."Nín đi nào, ngoan, anh sẽ tìm lại mẹ giúp em. Em tên là gì?""Như Mai..."Hạo Thiên dùng hai bàn tay bao lấy hai bên má Như Mai, lau đi những giọt nước mắt loang lổ trên gương mặt cô bé."Như Mai ngoan, em có nhớ được mình lạc mẹ ở chỗ nào không?""Em muốn chơi đu quay, mẹ bảo em đứng đó chờ... mẹ đi mua vé... nhưng em chạy theo chú bán bóng bay... rồi không thấy mẹ nữa..." Nước mắt đã thôi rơi, nhưng tiếng nói trong veo của Như Mai vẫn bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc cụt. Bàn tay bé xíu đưa lên dụi mắt, trông tội nghiệp vô cùng."Vậy chắc bây giờ mẹ em đang ở chỗ đu quay đấy, chắc mẹ cũng đang mong em lắm, anh đưa em về lại chỗ đấy nhé?"Như Mai thành thật gật gật đầu. Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn về phía Băng Hạ trong bộ quần áo ngủ vẫn đứng đó ngây người. "Em còn đứng đó làm gì, cùng đi tìm mẹ cho cô bé này thôi."Băng Hạ cũng không rõ tại sao mình lại ngẩn ra như vậy, là do nụ hôn vừa nãy ư, hay là do lần đầu nhìn thấy vẻ ân cần dịu dàng với người khác như vậy của anh ta. Cho dù có bao nhiêu giông tố, nguyên bản của con người vẫn là một tâm hồn thiện lương. Băng Hạ một tay ôm gấu bông, một tay cầm kẹo, yên lặng đi đằng sau nhìn Hạo Thiên đang nâng Như Mai, cho cô bé ngồi lên vai mình, luôn miệng nhắc cô bé tìm thật kĩ mẹ trong đám đông. Anh ta rất cao, cũng phải hơn một mét tám lăm, Như Mai ngồi trên vai anh ta không khác gì ngồi trên một cái cột, tầm nhìn không hề bị hạn chế. Dòng người chật như nêm cối, Băng Hạ thấp hơn anh cả một cái đầu, hoàn toàn không thể giúp gì cho cô bé trong việc tìm mẹ, nhưng cô nhìn về phía Như Mai, cô bé ngồi trên vai anh hoàn toàn là một bộ dạng an toàn và tin tưởng, không một chút e sợ, bờ vai anh rất vững chắc, cộng thêm cả giọng nói trấn an của anh không ngừng đều đều vang lên bên tai. Dường như chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, cũng có cảm giác một lòng tin tưởng rằng mọi chuyện trên đời anh đều có thể giải quyết được. 'Huỵch!'Một người nào đó vừa đi ngang qua huých vào vai Băng Hạ một cái, cô tay ôm rất nhiều thứ, nhất thời mất thăng bằng chúi người về phía trước. Một bàn tay khác nóng hầm hập như lửa trong khoảnh khắc nhanh như gió đã nắm chặt lấy tay cô, giữ cho cô khỏi ngã. Băng Hạ ngước đầu lên nhìn, lập tức chìm trong biển mắt dịu dàng của anh. Hạo Thiên không nói thêm lời nào cướp con gấu bông từ tay cô, tay kia nắm chặt lấy tay cô, vững vàng bước đi trong đám đông, cô bé Như Mai ngồi trên vai anh không một chút nghiêng ngả. Trái tim làm bằng đá của Băng Hạ trong giây phút ấy tưởng chừng như sắp xao động đến mức muốn nhảy ra ngoài luôn rồi. Giọng nói của một đôi nam nữ vô tình lọt vào tai cô."Anh xem, chàng trai kia trên vai đỡ con gái, một tay dắt vợ, một tay còn ôm gấu giúp con gái, thật là một người chồng tốt. Anh nhìn anh xem, suốt ngày chỉ dán mắt vào điện thoại, nãy giờ em bị va vào bao nhiêu người rồi anh có biết không hả?""Ây da, em chú ý đi cẩn thận một chút, vào đây có biết bao nhiêu người, làm sao anh có thể giúp em tránh được hết chứ, anh còn phải xách đồ nữa mà..."Đột nhiên Băng Hạ cảm thấy mặt mình nóng ran, may mà Hạo Thiên kia không nghe thấy, nếu không không biết cô và anh sẽ gượng gạo đến mức nào.Tiếng nói lanh lảnh của Như Mai vang lên bên tai."A!! Mẹ!"Cô bé ngồi trên vai Hạo Thiên vô cùng phấn khích chỉ về phía một người phụ nữ mặt mày tái mét đang lắp bắp khai báo gì đó với nhân viên bảo vệ của khu vui chơi, đôi mắt người phụ nữ ấy, nhìn từ xa cũng thấy được đang hoe hoe đỏ."Trời ơi! Như Mai, con tôi!" Người phụ nữ nhìn thấy Như Mai đang ngồi trên vai Hạo Thiên thì mừng đến òa khóc, bà chạy thật nhanh lại, đỡ con xuống, nước mắt chảy thành hàng dài."Mẹ xin lỗi, từ nay mẹ sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình nữa, mẹ xin lỗi!""Mẹ à, anh chị này đã giúp con tìm mẹ đấy!"Như Mai ôm lấy mẹ, tuyệt nhiên không khóc, cô bé tươi cười chỉ vào Hạo Thiên và Băng Hạ. Mẹ cô bé nhìn hai người, sụt sịt lau nước mắt rồi cúi gập người, rối rít cảm ơn.Băng Hạ nhìn mẹ con Như Mai ôm nhau nức nở, lại ngẫm nghĩ mãi về câu nói của người mẹ khi nãy.Sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình.Mong rằng tất cả những ông bố bà mẹ trên thế giới này đều không bao giờ bỏ con lại một mình.Cô đón lấy con gấu mèo trên tay Hạo Thiên, ngồi xuống đưa ra trước mặt Như Mai."Từ nay em phải nghe lời mẹ, không bao giờ được tự ý bỏ đi đâu, có biết không?" Cô chìa ra cho cô bé con gấu bông. "Tặng em này."Như Mai nhoẻn miệng cười tươi, cô bé đón lấy con gấu, ríu rít cảm ơn Băng Hạ. Trong đôi mắt trong vắt long lanh chỉ thấy được sự vui vẻ hạnh phúc, hoàn toàn quên mất chuyện khi nãy, khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy nhẹ nhõm yên bình.Bóng hai mẹ con cô bé trong phút chốc hóa thành hai chấm đen nhỏ hòa vào dòng người đông đúc trong khu vui chơi. Nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.Một cơn gió thổi qua, mái tóc đen phủ xuống mặt, che đi những cảm xúc hỗn độn và phức tạp trên khuôn mặt Băng Hạ.Một bàn tay xoa xoa đầu cô, Hạo Thiên hơi cười cười hỏi nhỏ."Đang nghĩ gì thế?""Không có gì.""Đang nghĩ xem tôi có phải là một người chồng tốt không ư?"Băng Hạ đang suy nghĩ miên man chợt giật mình quay phắt đầu lại. "Nói cái gì vậy hả...??".Thời gian trôi dần về đêm muộn, Băng Hạ vốn chỉ định đi dạo cùng Hạo Thiên một lát, cuối cùng lại đi chơi cùng anh hết cả một buổi tối. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đồng hồ đã chỉ mười rưỡi rồi."Nên về thôi, bạn tôi sắp về rồi, cậu ấy không có chìa khóa.""Tối muộn rồi bạn em còn đi đâu vậy?" Hạo Thiên thuận miệng hỏi.Ai ngờ Băng Hạ lại lườm anh một cái. "Còn không phải là cậu em họ của anh giữ của con gái nhà người ta một sợi dây chuyền, còn bắt cậu ấy ngày ngày phải đến làm người giúp việc không lương đó sao?""Em họ tôi?" Anh ngẩn người. "Nhật Long?"Thằng nhóc này tự dưng lại đổi gu thích trêu chọc con gái nhà lành à? Còn bắt người ta đến làm giúp việc? Thực sự là hết trò mà.
Hai người vừa đúng lúc dừng ở cột đèn giao thông đợi sang đường. Bỗng điện thoại trong túi quần của Hạo Thiên rung lên, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện ngay, là tin nhắn từ Nhật Long."Hạo Thiên, anh có đang ở ngoài không?""Chuyện gì?""Ghé qua mua giúp em..."Băng Hạ ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Hạo Thiên sang đường thì thấy anh đang cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn của Nhật Long, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền một mình bước sang đường trước.Đi trên vạch trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Băng Hạ quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô muốn đứng lại chờ anh, thì giật mình nhìn thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Hạo Thiên."Hạo Thiên!! Cần thận!!!"Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Băng Hạ, Hạo Thiên đã kịp nhìn thấy chiếc xe tải đang lao về phía mình, tốc độ nhanh đến mức xé gió, ánh đèn chói lóa khiến anh không nhìn thấy được gì. Hình như khoảng cách ngày càng bị rút ngắn lại rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Trong tích tắc sinh tử ấy, Hạo Thiên sững sờ nhìn thấy, hình như có một thân ảnh phía bên kia đường đang lao đến bên anh..."Không! Băng Hạ! Đừng lại đây, nguy hiểm !!!"Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu thét lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chói mắt đang chiếu thẳng vào hai người.Bóng hai người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử Thần khiến người ta ghê sợ.Trái tim trong lồng ngực Băng Hạ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng dao sắc cứa mạnh vào từng nhát, từng nhát.Hạo Thiên không còn nghe thấy tiếng đập của trái tim trong lồng ngực mình nữa, nó như chết dần đi theo từng bước chân cô đang chạy lại gần.Không!!Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi...Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh tượng ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Băng Hạ dùng hết sức lực có trong người khi ấy, lao đến bên Hạo Thiên, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn."Băng Hạ!!"Tiếng anh gọi tên cô vang lên bên tai.'Két...ket...'Tiếng phanh của xe tải ma sát xuống mặt đường nhựa chói tai.'Rầm!!'Băng Hạ giơ tay dùng hết sức đẩy Hạo Thiên một cái, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.Và may sao...Vẫn còn kịp...Trước khi lưỡi hái Tử Thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi.Chiếc xe tải lao đi, đám người đứng bên đường thở dài nhẹ nhõm. Điện thoại của Hạo Thiên vỡ nát nằm trên mặt đường.Nhưng chẳng ai còn quan tâm, trong đôi mắt xanh lục chất chứa đầy lo lắng của Hạo Thiên bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Băng Hạ. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, hoảng hốt quan sát cô từ đầu đến chân."Băng Hạ!! Em có sao không?? Có bị thương không?!"Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, thẫn thờ. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử Thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng, mình lại một lần nữa phải chứng kiến sự chia ly ngay trước mắt mà không thể làm gì để ngăn cản. Suýt chút nữa đã nghĩ rằng, mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng, mất vĩnh viễn."Không... không sao..."Chỉ chờ có câu nói ấy, Hạo Thiên ôm chầm lấy Băng Hạ vào lòng, giọng nói vẫn còn run lên từng hồi."Em có biết mình vừa làm gì không? Có biết không? Tại sao lại chạy tới?? Chỉ một chút nữa thôi là xảy ra chuyện gì em có biết không hả??"Băng Hạ vẫn thẫn thờ ngồi trong vòng tay ấm áp của anh, không trả lời."Tôi xin em... tôi cầu xin em, đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa... xin em, đừng bao giờ nữa..."Trái tim Băng Hạ đập dồn dập từng nhịp, từng nhịp...Thật đáng sợ.Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của nó. Cô luôn phủ nhận sự chú ý của cô khi hướng về anh, cũng luôn biện minh cho những sự phiền lòng của mình khi nghĩ về anh. Nhưng phải đến khi hành động trong vô thức thôi thúc cô chạy đến bên anh vào phút giây nguy hiểm nhất, cô mới mơ hồ nhận ra, thì ra Hạo Thiên không phải là không có chỗ đứng nào trong trái tim cô như cô vẫn nghĩ.Còn Hạo Thiên thì lại biết rằng, tình cảm anh dành cho người con gái đang ở trong vòng tay này, không đơn thuần chỉ là 'thích' nữa.
Người mệt mỏi không muốn thử nữa khi đáp có, khi lại đáp không.
Người lỡ đánh rơi cây kẹo bông gòn thì im lặng.
Ba của Băng Hạ từng nói với cô rằng, kẹo bông gòn là hiện thân của sự hạnh phúc, chừng nào cô vẫn còn cảm thấy vị ngọt của chúng, tức là chừng đó cô vẫn còn đang hạnh phúc.
Nhưng sau khi ba mẹ ra đi, Băng Hạ từng một lần nếm lại kẹo bông gòn. Trái tim cô đã tan nát tuyệt vọng, nhưng kẹo thì vẫn ngọt ngào như thế, cô cảm thấy kẹo bông gòn thật giả dối, nên không bao giờ muốn ăn lại chúng nữa.
Khu vui chơi đông người trong phút chốc như chỉ còn lại đôi nam nữ đứng bên đường. Cô gái ôm trong tay con gấu bông lớn, tay còn lại cầm một cây kẹo bông gòn được bọc bằng giấy kính trong suốt, tha thẩn kể một câu chuyện từ xa xăm. Chàng trai yên lặng lắng nghe, cho dù câu chuyện của cô kể rất hoang đường, nhưng anh không bỏ sót một chữ nào.
Sau khi cô kể xong, anh mới nhẹ nhàng hỏi.
"Bây giờ em cảm thấy thế nào, kẹo bông gòn có còn ngọt không?"
Băng Hạ nhìn cây kẹo, cười nhạt một cái.
"Nó vẫn ngọt như thế. Chỉ có lòng tôi là không thôi."
Khu vui chơi ồn ào náo nhiệt, phía bên kia đường, đám trẻ con ríu rít tranh nhau mua kẹo bông, nụ cười hồn nhiên nở rộ trên những gương mặt non nớt. Kẹo bông gòn là hiện thân của niềm vui và hạnh phúc, nhưng giữa nhân gian vẫn lưu lạc những chiếc kẹo bất hạnh và khổ đau, mà, một trong số chúng lại rơi xuống người cô.
Phía trước hai người là một vòng xoay lồng đèn kéo quân lớn, ánh sáng lấp lánh rực rỡ như mặt trời, từng con ngựa gỗ chạy vụt qua trước mắt Băng Hạ như mộng ảo. Tâm trí cô mơ màng về những tháng ngày trong quá khứ, về những lần ngồi trên những con ngựa gỗ đó, xoay mãi một vòng mà không biết chán, vì xoay một lần, là được nhìn thấy ba mẹ đứng bên dưới đợi mình một lần.
Trưởng thành là bi thương, chia ly là tuyệt vọng, bây giờ cho dù có ngồi trên đó đến bao lâu, có những cảm giác không bao giờ còn có thể tìm lại, cũng có những bóng hình không bao giờ có thể nhìn thấy nữa.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy vai mình nằng nặng, Băng Hạ hơi ngước đầu lên, chợt thấy trước mắt tối sầm. Ánh sáng từ lồng đèn kéo quân lớn bị che mất, chàng trai đứng trước mặt cô cao hơn cô hẳn một cái đầu, đang cúi xuống sát mặt cô, môi anh ta chạm vào môi cô. Bàn tay anh ta đặt trên vai cô, còn cô thì một tay ôm gấu bông, mọt tay cầm que kẹo lớn, cũng quên mất là bản thân cần phải giãy dụa.
Lồng đèn kéo quân vẫn không ngừng xoay tròn, xoay tròn. Làn môi chàng trai kia giữa tiết trời thu thật ấm áp vô cùng, Băng Hạ cảm thấy lòng mình thật dịu dàng, dường như cô đang trở nên bé nhỏ lại như ngày xưa, mặc chiếc váy công chúa ngồi trên con ngựa gỗ lớn nhất, không ngừng giơ tay vẫy chào ba mẹ ở bên dưới.
Ba nói, 'Băng Hạ, hãy ngồi vững'.
Hãy ngồi vững.
Nước mắt trong suốt ấm áp trào ra khỏi đuôi mắt.
Một lát, chàng trai kia ngẩng đầu, anh ta đưa tay lau đi dòng nước trên mặt cô, nhẹ giọng hỏi.
"Bây giờ lòng em đã ngọt hơn chưa?"
Đã ngọt hơn chưa?
Băng Hạ tự hỏi chính mình, thực ra tất cả các cây kẹo bông trên đời đều ngọt ngào, chỉ có lòng người là không thôi. Mà khoảnh khắc này, dường như chính cô cũng cảm thấy được vị ngọt đến từ đáy lòng mình, ngọt hơn bất kì cây kẹo bông nào cô từng ăn.Không gian trở nên náo nhiệt trở lại, lòng Băng Hạ cũng bình tĩnh lại. Cô còn chưa kịp nói điều gì, bỗng nhiên nghe thấy lẫn giữa những tiếng cười đùa trong đám đông là tiếng khóc nức nở của một bé gái. Hai người cùng nhìn về phía xa, ở đó có một bé gái chừng năm, sáu tuổi, mặc một chiếc váy hai dây trắng muốt cực đẹp, đang ôm mặt khóc thảm thiết. Tiếng khóc của cô bé như tủi thân hơn, khi đáp lại chỉ là sự vô tâm đến đau lòng của những người xung quanh.Hạo Thiên phản ứng rất nhanh, anh chạy đến bên bé gái nhỏ, dịu dàng hỏi."Cô bé, em sao thế? Sao lại khóc như vậy? Mẹ em đâu?""Anh ơi... em bị lạc mất mẹ rồi..." Cô bé nghẹn ngào nói không lên lời, giọng khản đặc đi, có lẽ vì khóc quá nhiều và quá lâu."Nín đi nào, ngoan, anh sẽ tìm lại mẹ giúp em. Em tên là gì?""Như Mai..."Hạo Thiên dùng hai bàn tay bao lấy hai bên má Như Mai, lau đi những giọt nước mắt loang lổ trên gương mặt cô bé."Như Mai ngoan, em có nhớ được mình lạc mẹ ở chỗ nào không?""Em muốn chơi đu quay, mẹ bảo em đứng đó chờ... mẹ đi mua vé... nhưng em chạy theo chú bán bóng bay... rồi không thấy mẹ nữa..." Nước mắt đã thôi rơi, nhưng tiếng nói trong veo của Như Mai vẫn bị ngắt quãng bởi những tiếng nấc cụt. Bàn tay bé xíu đưa lên dụi mắt, trông tội nghiệp vô cùng."Vậy chắc bây giờ mẹ em đang ở chỗ đu quay đấy, chắc mẹ cũng đang mong em lắm, anh đưa em về lại chỗ đấy nhé?"Như Mai thành thật gật gật đầu. Hạo Thiên quay đầu lại, nhìn về phía Băng Hạ trong bộ quần áo ngủ vẫn đứng đó ngây người. "Em còn đứng đó làm gì, cùng đi tìm mẹ cho cô bé này thôi."Băng Hạ cũng không rõ tại sao mình lại ngẩn ra như vậy, là do nụ hôn vừa nãy ư, hay là do lần đầu nhìn thấy vẻ ân cần dịu dàng với người khác như vậy của anh ta. Cho dù có bao nhiêu giông tố, nguyên bản của con người vẫn là một tâm hồn thiện lương. Băng Hạ một tay ôm gấu bông, một tay cầm kẹo, yên lặng đi đằng sau nhìn Hạo Thiên đang nâng Như Mai, cho cô bé ngồi lên vai mình, luôn miệng nhắc cô bé tìm thật kĩ mẹ trong đám đông. Anh ta rất cao, cũng phải hơn một mét tám lăm, Như Mai ngồi trên vai anh ta không khác gì ngồi trên một cái cột, tầm nhìn không hề bị hạn chế. Dòng người chật như nêm cối, Băng Hạ thấp hơn anh cả một cái đầu, hoàn toàn không thể giúp gì cho cô bé trong việc tìm mẹ, nhưng cô nhìn về phía Như Mai, cô bé ngồi trên vai anh hoàn toàn là một bộ dạng an toàn và tin tưởng, không một chút e sợ, bờ vai anh rất vững chắc, cộng thêm cả giọng nói trấn an của anh không ngừng đều đều vang lên bên tai. Dường như chỉ cần ở bên cạnh anh thôi, cũng có cảm giác một lòng tin tưởng rằng mọi chuyện trên đời anh đều có thể giải quyết được. 'Huỵch!'Một người nào đó vừa đi ngang qua huých vào vai Băng Hạ một cái, cô tay ôm rất nhiều thứ, nhất thời mất thăng bằng chúi người về phía trước. Một bàn tay khác nóng hầm hập như lửa trong khoảnh khắc nhanh như gió đã nắm chặt lấy tay cô, giữ cho cô khỏi ngã. Băng Hạ ngước đầu lên nhìn, lập tức chìm trong biển mắt dịu dàng của anh. Hạo Thiên không nói thêm lời nào cướp con gấu bông từ tay cô, tay kia nắm chặt lấy tay cô, vững vàng bước đi trong đám đông, cô bé Như Mai ngồi trên vai anh không một chút nghiêng ngả. Trái tim làm bằng đá của Băng Hạ trong giây phút ấy tưởng chừng như sắp xao động đến mức muốn nhảy ra ngoài luôn rồi. Giọng nói của một đôi nam nữ vô tình lọt vào tai cô."Anh xem, chàng trai kia trên vai đỡ con gái, một tay dắt vợ, một tay còn ôm gấu giúp con gái, thật là một người chồng tốt. Anh nhìn anh xem, suốt ngày chỉ dán mắt vào điện thoại, nãy giờ em bị va vào bao nhiêu người rồi anh có biết không hả?""Ây da, em chú ý đi cẩn thận một chút, vào đây có biết bao nhiêu người, làm sao anh có thể giúp em tránh được hết chứ, anh còn phải xách đồ nữa mà..."Đột nhiên Băng Hạ cảm thấy mặt mình nóng ran, may mà Hạo Thiên kia không nghe thấy, nếu không không biết cô và anh sẽ gượng gạo đến mức nào.Tiếng nói lanh lảnh của Như Mai vang lên bên tai."A!! Mẹ!"Cô bé ngồi trên vai Hạo Thiên vô cùng phấn khích chỉ về phía một người phụ nữ mặt mày tái mét đang lắp bắp khai báo gì đó với nhân viên bảo vệ của khu vui chơi, đôi mắt người phụ nữ ấy, nhìn từ xa cũng thấy được đang hoe hoe đỏ."Trời ơi! Như Mai, con tôi!" Người phụ nữ nhìn thấy Như Mai đang ngồi trên vai Hạo Thiên thì mừng đến òa khóc, bà chạy thật nhanh lại, đỡ con xuống, nước mắt chảy thành hàng dài."Mẹ xin lỗi, từ nay mẹ sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình nữa, mẹ xin lỗi!""Mẹ à, anh chị này đã giúp con tìm mẹ đấy!"Như Mai ôm lấy mẹ, tuyệt nhiên không khóc, cô bé tươi cười chỉ vào Hạo Thiên và Băng Hạ. Mẹ cô bé nhìn hai người, sụt sịt lau nước mắt rồi cúi gập người, rối rít cảm ơn.Băng Hạ nhìn mẹ con Như Mai ôm nhau nức nở, lại ngẫm nghĩ mãi về câu nói của người mẹ khi nãy.Sẽ không bao giờ bỏ con lại một mình.Mong rằng tất cả những ông bố bà mẹ trên thế giới này đều không bao giờ bỏ con lại một mình.Cô đón lấy con gấu mèo trên tay Hạo Thiên, ngồi xuống đưa ra trước mặt Như Mai."Từ nay em phải nghe lời mẹ, không bao giờ được tự ý bỏ đi đâu, có biết không?" Cô chìa ra cho cô bé con gấu bông. "Tặng em này."Như Mai nhoẻn miệng cười tươi, cô bé đón lấy con gấu, ríu rít cảm ơn Băng Hạ. Trong đôi mắt trong vắt long lanh chỉ thấy được sự vui vẻ hạnh phúc, hoàn toàn quên mất chuyện khi nãy, khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy nhẹ nhõm yên bình.Bóng hai mẹ con cô bé trong phút chốc hóa thành hai chấm đen nhỏ hòa vào dòng người đông đúc trong khu vui chơi. Nháy mắt đã không còn nhìn thấy nữa.Một cơn gió thổi qua, mái tóc đen phủ xuống mặt, che đi những cảm xúc hỗn độn và phức tạp trên khuôn mặt Băng Hạ.Một bàn tay xoa xoa đầu cô, Hạo Thiên hơi cười cười hỏi nhỏ."Đang nghĩ gì thế?""Không có gì.""Đang nghĩ xem tôi có phải là một người chồng tốt không ư?"Băng Hạ đang suy nghĩ miên man chợt giật mình quay phắt đầu lại. "Nói cái gì vậy hả...??".Thời gian trôi dần về đêm muộn, Băng Hạ vốn chỉ định đi dạo cùng Hạo Thiên một lát, cuối cùng lại đi chơi cùng anh hết cả một buổi tối. Cô lấy điện thoại ra xem giờ, đồng hồ đã chỉ mười rưỡi rồi."Nên về thôi, bạn tôi sắp về rồi, cậu ấy không có chìa khóa.""Tối muộn rồi bạn em còn đi đâu vậy?" Hạo Thiên thuận miệng hỏi.Ai ngờ Băng Hạ lại lườm anh một cái. "Còn không phải là cậu em họ của anh giữ của con gái nhà người ta một sợi dây chuyền, còn bắt cậu ấy ngày ngày phải đến làm người giúp việc không lương đó sao?""Em họ tôi?" Anh ngẩn người. "Nhật Long?"Thằng nhóc này tự dưng lại đổi gu thích trêu chọc con gái nhà lành à? Còn bắt người ta đến làm giúp việc? Thực sự là hết trò mà.
Hai người vừa đúng lúc dừng ở cột đèn giao thông đợi sang đường. Bỗng điện thoại trong túi quần của Hạo Thiên rung lên, nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện ngay, là tin nhắn từ Nhật Long."Hạo Thiên, anh có đang ở ngoài không?""Chuyện gì?""Ghé qua mua giúp em..."Băng Hạ ngẩng lên nhìn cột đèn giao thông vừa chuyển sang màu đỏ, đang định quay sang giục Hạo Thiên sang đường thì thấy anh đang cúi đầu chăm chú trả lời tin nhắn của Nhật Long, bàn tay thon dài nhanh thoăn thoắt. Cô liền một mình bước sang đường trước.Đi trên vạch trắng sang đến tận bên kia đường rồi, Băng Hạ quay lại nhìn thì thấy anh đang vừa bấm điện thoại, vừa lơ đễnh bước từng bước một chậm chạp, bây giờ mới đến giữa đường. Cô muốn đứng lại chờ anh, thì giật mình nhìn thấy đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh từ bao giờ, một chiếc xe tải đang lao đến với tốc độ kinh hồn, ánh đèn vàng của xe chiếu thẳng vào Hạo Thiên."Hạo Thiên!! Cần thận!!!"Giật mình ngẩng lên bởi tiếng gọi như cào xé không gian của Băng Hạ, Hạo Thiên đã kịp nhìn thấy chiếc xe tải đang lao về phía mình, tốc độ nhanh đến mức xé gió, ánh đèn chói lóa khiến anh không nhìn thấy được gì. Hình như khoảng cách ngày càng bị rút ngắn lại rất gần, chỉ một tích tắc nữa thôi là sẽ không còn cứu vãn được nữa. Trong tích tắc sinh tử ấy, Hạo Thiên sững sờ nhìn thấy, hình như có một thân ảnh phía bên kia đường đang lao đến bên anh..."Không! Băng Hạ! Đừng lại đây, nguy hiểm !!!"Tiếng hét của anh như chìm vào không gian hỗn độn xung quanh, chìm giữa tiếng kêu thét lên của những người qua đường, và chìm vào giữa cái ánh đèn vàng chói mắt đang chiếu thẳng vào hai người.Bóng hai người một nam một nữ trên đường đang chuẩn bị nhập lại làm một. Ánh đèn lóa mắt như ánh sáng của Tử Thần khiến người ta ghê sợ.Trái tim trong lồng ngực Băng Hạ thắt lại, nhói lên đau đớn như có ai dùng dao sắc cứa mạnh vào từng nhát, từng nhát.Hạo Thiên không còn nghe thấy tiếng đập của trái tim trong lồng ngực mình nữa, nó như chết dần đi theo từng bước chân cô đang chạy lại gần.Không!!Chiếc xe tải điên cuồng bấm còi...Vài người trên đường quay mặt đi, không muốn chứng kiến cái cảnh tượng ghê rợn sắp diễn ra trước mắt.Chỉ còn vài tích tắc nữa thôi, Băng Hạ dùng hết sức lực có trong người khi ấy, lao đến bên Hạo Thiên, thật nhanh. Cô cảm thấy như có cái gì đó rất quan trọng đang dần dần tuột khỏi tầm tay mình mà biến mất, rất nhanh, nhanh đến mức không thể giơ tay kéo nó lại, nhanh đến mức tàn nhẫn."Băng Hạ!!"Tiếng anh gọi tên cô vang lên bên tai.'Két...ket...'Tiếng phanh của xe tải ma sát xuống mặt đường nhựa chói tai.'Rầm!!'Băng Hạ giơ tay dùng hết sức đẩy Hạo Thiên một cái, anh cũng nắm tay cô thật chặt, kéo mạnh cô vào trong. Hai người ôm nhau lăn vào lề đường.Và may sao...Vẫn còn kịp...Trước khi lưỡi hái Tử Thần kịp đưa ra, kéo một trong hai người, hoặc cả hai người đi.Chiếc xe tải lao đi, đám người đứng bên đường thở dài nhẹ nhõm. Điện thoại của Hạo Thiên vỡ nát nằm trên mặt đường.Nhưng chẳng ai còn quan tâm, trong đôi mắt xanh lục chất chứa đầy lo lắng của Hạo Thiên bây giờ chỉ thấy mỗi khuôn mặt trắng bệch thất thần của Băng Hạ. Anh ngồi dậy, nắm lấy vai cô, hoảng hốt quan sát cô từ đầu đến chân."Băng Hạ!! Em có sao không?? Có bị thương không?!"Cô nhìn thẳng vào anh với đôi mắt mờ mịt, thẫn thờ. Giây phút ấy, cô đã nhìn thấy lờ mờ phía sau anh, Tử Thần đang hiện lên, dùng cây lưỡi hái nhuốm máu chuẩn bị cướp đi sinh mạng anh. Cô đã tưởng rằng, mình lại một lần nữa phải chứng kiến sự chia ly ngay trước mắt mà không thể làm gì để ngăn cản. Suýt chút nữa đã nghĩ rằng, mình đã để mất một thứ tưởng chừng như không quan trọng, mà lại rất quan trọng, mất vĩnh viễn."Không... không sao..."Chỉ chờ có câu nói ấy, Hạo Thiên ôm chầm lấy Băng Hạ vào lòng, giọng nói vẫn còn run lên từng hồi."Em có biết mình vừa làm gì không? Có biết không? Tại sao lại chạy tới?? Chỉ một chút nữa thôi là xảy ra chuyện gì em có biết không hả??"Băng Hạ vẫn thẫn thờ ngồi trong vòng tay ấm áp của anh, không trả lời."Tôi xin em... tôi cầu xin em, đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa... xin em, đừng bao giờ nữa..."Trái tim Băng Hạ đập dồn dập từng nhịp, từng nhịp...Thật đáng sợ.Chỉ những khi người ta sắp đánh mất một thứ gì đó, thì mới đột ngột nhận ra sự quan trọng của nó. Cô luôn phủ nhận sự chú ý của cô khi hướng về anh, cũng luôn biện minh cho những sự phiền lòng của mình khi nghĩ về anh. Nhưng phải đến khi hành động trong vô thức thôi thúc cô chạy đến bên anh vào phút giây nguy hiểm nhất, cô mới mơ hồ nhận ra, thì ra Hạo Thiên không phải là không có chỗ đứng nào trong trái tim cô như cô vẫn nghĩ.Còn Hạo Thiên thì lại biết rằng, tình cảm anh dành cho người con gái đang ở trong vòng tay này, không đơn thuần chỉ là 'thích' nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me