Tuyet Roi Mua He Phan 1 Full
CHƯƠNG 19.Biệt thự Kim Cương vào một buổi sáng chủ nhật yên tĩnh.Bảo Vy đứng bên ban công tầng hai tưới nước cho giàn hoa tigon nhà Nhật Long, bình nước trong tay cô vung vẩy, tia nước trong veo lấp lánh dưới ánh nắng. "Em khóc nói với anh rằng, những câu chuyện cổ tích đều chỉ là giả dối
Anh không thể nào là hoàng tử của lòng em..."Nhật Long đã đứng ở phía sau lưng cô từ bao giờ, anh khoanh tay nhàn nhã dựa tường, chăm chú nhìn bóng lưng cô đang làm việc. Tia nắng vàng đậu lại trên hàng mi cong, đôi mắt nâu đang chớp chớp ngắm nhìn giàn hoa xinh đẹp thì bất ngờ bị phủ một màu tối đen, có ai đó đã đưa tay bịt mắt cô lại. "Này đồ biến thái, anh hết trò để làm rồi hả?"Nhật Long buông tay, liếc nhìn cô khinh bỉ."Cô không thể dùng tên gọi khác để gọi tôi sao? Một câu biến thái, hai câu biến thái, tôi đã giở trò gì với cô hay chưa?"Hay là chỉ có cô dùng một màn 'hô hấp nhân tạo' hôm trước dọa tôi suýt thì nhảy dựng?Nửa câu sau anh không định nói ra, vì con nhóc dưa chuột này luôn chỉ nghĩ rằng việc cô ta làm hôm đó là nghĩa cử nhân đạo.Bảo Vy không thèm đáp lại lời của anh, cô quay đi tiếp tục tưới cây và bài hát đang dang dở."Nhưng có lẽ em không hiểu rằng, từ khi em nói yêu anh
Bầu trời của anh ngập tràn những ngôi sao lấp lánh..."Nhật Long đứng bên cạnh không cam lòng bị bơ đẹp, lại lên tiếng cắt ngang."Cô không thể hát bài khác được à, sao lúc nào cũng chỉ hát mỗi cái bài sến sẩm này thế?""Sến sẩm??" Bảo Vy ngay lập tức xù lông. "Đây là bài hát mà tôi thích nhất đấy.""Lúc nào cũng là hoàng tử với công chúa, con gái các cô chỉ thích mơ mộng mấy cái đó thôi à?""Ừ đấy, anh không thích nghe có thể ra chỗ khác, ai bảo dây vào đây rồi lên tiếng chê bai."Nhật Long rút trong túi ra một vật gì đó, lắc lắc trước mắt Bảo Vy."Tôi định cho cô cái này, nhưng nếu cô không thích thì thôi vậy. Là do cô đuổi tôi đấy nhé."Bảo Vy nghe thấy anh ta nói cho mình cái gì đó liền sáng bừng mắt. Tên biến thái này có khi nào lại tử tế như thế đâu. Thứ đang trong tay anh ta là một vật dài dài, dẹt dẹt, màu hồng, lại còn có hình trái tim nữa. Cô tò mò muốn chết, vội vàng nhảy tới ôm chặt lấy cánh tay anh ta."Đó là cái gì vậy?""Buông ra! Cô nói tôi ra chỗ khác cơ mà!""Không phải anh muốn cho tôi cái đó sao, sao lại chưa đưa đã định đi chứ...!""Tôi đổi ý rồi, thà tôi quăng cho con Milu ở dưới nhà còn hơn..."Cuộc chiến tranh giành của hai người kéo dài hai phút đồng hồ, phần thắng nghiêng về Thiều Bảo Vy. Cô dùng một tay ôm choàng lấy cổ Nhật Long từ đằng sau, tay kia cướp lấy vật trong tay anh. Cái loại tư thế ám muội y hệt hôm trước này mà trêu đùa thêm lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn mất, nghĩ vậy Nhật Long liền thả tay.Thứ mà anh muốn cho cô là một cây kẹo mút màu hồng xinh xắn, bọc giấy bóng kính trong suốt, trên mặt kẹo in những vòng xoáy màu hồng nhạt. Bảo Vy thích thú vô cùng, không ngờ rồi cùng có ngày hắn ta có thể tặng cho cô một thứ dễ thương đến thế này."Anh lấy ở đâu ra vậy?" Cô giương mắt lên nhìn anh chớp chớp mắt.Nhật Long tỉnh bơ đáp. "Xem còn ăn được không, tôi thấy nó nằm lăn lóc trên đường, nên nhặt mang về cho cô."Bảo Vy nghe xong phồng mang trợn mắt, giơ cao bình nước hắt về phía anh, miệng mắng anh là biến thái. Nhật Long tá hỏa vội vàng giơ tay lên che từng hạt nước hắt vào mặt mình, nhìn cảnh như đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang trêu đùa nhau, tiếng cười giòn tan khanh khách hòa vào tia nắng vàng rực phủ lên hai người, rộn rã một vùng trời..Bảo Vy ngồi bó gối trên ban công, ngắm nghĩa cây kẹo mút trong tay. Từng đường xoắn trên cây kẹo như đang mỉm cười ngây ngô."Thích thì bóc ra ăn đi." – Nhật Long cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy cô cứ nghịch mãi cây kẹo thì lên tiếng."Trông nó đẹp quá, tôi không nỡ ăn." – Cô vẫn nhìn cây kẹo, mỉm cười."Ngốc." – Anh thẳng tay cốc vào đầu cô một cái. – "Kẹo không ăn thì để ngắm chắc?"Bảo Vy ôm đầu hét lên. "Tên biến thái chết tiệt, anh không thể nói chuyện tử tế được à mà cứ phải dùng vũ lực thế?""Cứ nhìn thấy cô là tôi đã cảm thấy muốn đánh rồi. Đưa đây!" Nhật Long duỗi tay cướp lấy cây kẹo trong tay Bảo Vy, 'xoẹt' một cái xé bay vỏ kẹo, một lần nữa đưa đến trước mặt cô. "Giờ không muốn ăn cũng phải ăn."Bảo Vy trề dài môi, quả nhiên là bá đạo xấu tính, thích bắt người khác phải theo ý mình bằng được. Cô cúi xuống nhìn chiếc kẹo trong tay, thoang thoảng mùi hương thơm phức, thầm suy nghĩ xem làm thế nào để có thể một lần ăn hết chiếc kẹo lớn như thế này. 'Cạch' một tiếng, chiếc kẹo hình trái tim bị bẻ đôi, cô chìa ra trước mặt Nhật Long một nửa. "Làm gì vậy?" Anh nhíu mày thắc mắc."Ăn cùng đi.""Không thích ăn đồ ngọt."Bảo Vy chưng hửng, cô mất hứng thu tay về. Chê thì để cô ăn một mình vậy, người ta đã có lòng mời rồi thì ít gì cũng phải lịch sự thử một miếng mới phải phép chứ.Cô há miệng nhét thẳng một miếng kẹo thật to vào, kẹo dâu vỡ tan trong miệng cô, vị chua chua ngọt ngọt khá dễ ăn. Ừm, tên biến thái này cũng biết chọn kẹo đấy chứ.Nhật Long đưa mắt sang bên cạnh, từ đầu đến cuối đều chằm chằm nhìn cô. Đôi mắt màu cafe sữa phản chiếu lấp lánh ánh nắng vàng như mật, đôi má phúng phính ửng hồng cùng khuôn miệng phồng lên thật sự đáng yêu. Bờ môi nhỏ như hoa đào, anh ngây ngẩn nhìn nó, lại nhớ đến làn môi mềm mại áp vào môi mình hôm trước, không khỏi bị thôi thúc muốn đưa tay sờ lên đó một cái."Bảo Vy..." Anh khẽ gọi một câu."Hả?" Cô ngẩn người quay đầu lại.Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Nhật Long nhoài người về phía cô, một tay giữ lấy bên sườn mặt cô, anh cúi đầu, chạm môi mình lên môi cô.Cái chạm nhẹ như làn sương mờ vào lúc sớm mai, bờ môi cô mềm mại như tơ lụa, thoang thoảng mùi hương của kẹo dâu, đầu lưỡi Nhật Long cũng cảm nhận được vị ngọt đến từ chiếc kẹo cô đang ngậm trong miệng.Giàn hoa tigon khúc khích cười trong cơn gió thu.Bảo Vy trợn to đôi mắt lên nhìn người con trai trước mặt, anh ta đang làm gì vậy?Thời gian như đông cứng lại, ánh nắng ngưng đọng trên vai hai người, Nhật Long càng lúc thần trí càng không tỉnh táo, vật thể trong lồng ngực bên trái của anh đang đập rất nhanh và mạnh, mạnh đến nỗi anh sợ rằng cô gái trước mặt anh này sẽ nhìn ra sự bối rối của anh mất.Nhưng Bảo Vy vẫn như cũ không có phản ứng, cô ấy đang nghĩ gì thế?Một lúc lâu sau, Nhật Long cảm thấy nếu anh không chủ động rời bỏ làn môi này, hai người sẽ cứ giữ mãi tư thế như này mất. Dù sao cũng là một cô gái trưởng thành, bị người con trai khác bất ngờ cưỡng hôn, ít nhiều gì cũng nên giãy dụa một cái có được không vậy?Anh nhìn cô vẫn ngây người ngồi đó, giơ tay tát nhẹ lên má cô."Này, cô bị sao thế, ngu người luôn rồi hả?"Bảo Vy từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt lên trân trối nhìn anh, một lát sau mới chậm chạp hỏi."Anh... Anh vừa mới làm gì vậy hả?" "Ăn kẹo." Anh thản nhiên trả lời như chuyện bình thường. "Tôi thích ăn kẹo kiểu này hơn.""Ăn kẹo kiểu này?? Tùy tiện cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mà nói chỉ là ăn kẹo thôi ư??" Bảo Vy đứng bật dậy hét ầm lên. "Anh biến thái bệnh hoạn cũng một vừa hai phải thôi chứ!!!""Nụ... nụ hôn đầu?" Nhật Long bị bộ dạng kích động của cô dọa sợ, không ngờ con nhóc dưa chuột này sống mười chín năm trên đời mà vẫn chưa từng có nụ hôn đầu. Hóa ra ngây người ra như vậy không phải là vì không có cảm giác gì, mà là vì quá sững sờ sao. Bỗng dưng lại có cảm giác như vừa... cưỡng gian con gái nhà lành, anh hơi cười cười chữa cháy."Tôi chẳng qua chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, cũng không tính là hôn..."BỐP!!Hôn xong rồi lại phủi tay nói là chẳng qua chỉ chạm nhẹ một cái, đã biến thái còn bỉ ổi... Bảo Vy tức muốn điên người, cô vơ lấy bình tưới nước trên ban công đổ thẳng vào người Nhật Long...Tối hôm đó, Nhật Long vừa soi mặt vào gương, vừa xuýt xoa vết tát đỏ rực in hình năm ngón tay rõ mồn một, hằn trên má phải, bỏng rát.Anh thật không hiểu nổi, tại sao một đứa con gái có thể thản nhiên 'hô hấp nhân tạo' bằng cái kiểu ái muội như thế kia thì không vấn đề gì, vậy mà chỉ chạm môi nhẹ có một cái liền đánh người ta đến nổ đom đóm mắt?."Con vẫn khỏe chứ, Băng Hạ?""Dạ."
"Ba gọi cho Bảo Vy mà con bé không bắt máy. Ở Thánh Ấn mọi người đều tốt chứ? Không ai gây khó khăn cho con cả, phải không?"
"Dạ vâng."
"Hai đứa vẫn chăm sóc tốt cho nhau chứ?"
"Dạ, vẫn."
"Có chuyện gì nhớ gọi về cho ba nhé! Khi nào nghỉ hè, con cùng Bảo Vy hãy về đây thăm ta, có được không?"
"Dạ."
"Ba cúp máy đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe."
Giọng ông Thiều Dĩ Tuấn có vẻ chùng xuống. Băng Hạ cũng không nói thêm gì, cô chào ông một câu rồi cúp máy.
Thiều Dĩ Tuần rất ít khi gọi cho cô, phần nhiều sẽ là gọi cho Bảo Vy, vì ông biết nếu như cô nghe máy, ngoài những câu 'vâng, dạ' khách sáo ra thì sẽ chẳng nói gì khác. Cho dù chỉ là một câu hỏi thăm về sức khỏe của ông, cô cũng không đả động đến. Cũng hơi buồn, nhưng ông không có nhiều thất vọng. Ông nghĩ rằng có lẽ vì mình không phải là cha ruột của cô, nên dẫu rằng cô có gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, thì tình cảm cha con cũng không mấy mặn mà. Hơn nữa, ông cũng là người rõ hơn ai hết chuyện năm xưa đã để lại vết thương lớn thế nào trong lòng cô.
Băng Hạ đứng dưới tán cây Giáng Hương xanh ngắt trong khuôn viên học viện Thánh Ân, cúi đầu nhìn mãi vào màn hình điện thoại đã tối đen.
Thực ra, Thiều Dĩ Tuấn không biết, những người có vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm như cô, lại là người một khi đã có tình cảm với ai, thì cực kỳ sâu sắc. Cô yêu ông, không hề thua kém tình cảm với cha mẹ ruột.
Ông bị bệnh lao phổi. Không nhẹ. Cô biết rồi đến một ngày nào đó ông sẽ lại ra đi, tuy là phũ phàng và tàn nhẫn, nhưng cô luôn nhắc mình phải đối diện và thừa nhận nó. Không bao giờ gọi điện về, vì cô sợ nếu có quá nhiều tình cảm, thì đến khi ông ra đi sẽ phải đau lòng đến mức nào. Không bao giờ hỏi thăm sức khỏe, vì mỗi khi nghe thấy ông nói dối rằng mình vẫn ổn, cô làm sao có thể bình tĩnh mà trả lời 'vâng' được đây?
Vì đã từng nếm trải sâu sắc cảm giác bị bỏ lại một mình, nên Băng Hạ rất sợ mất mát, cũng rất sợ chia ly. Thà rằng ngay từ đầu không thân thuộc, còn hơn là đến cuối phải chịu chia xa. Cánh cửa phòng 2514 đã ở trước mặt, Băng Hạ mở cửa bước vào, nhìn thấy Bảo Vy đang ngồi ngây người bó gối trên sofa, lạnh nhạt nói."Ba nói gọi cho cậu không được."Bảo Vy vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cũng không trả lời. Băng Hạ quay sang nhìn, thấy cô nàng ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, hồn phách đã trôi mãi tận đâu, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói."Bảo Vy!" Cô cao giọng gọi.Cô nàng trên ghế bấy giờ mới giật nảy mình, ngây ngô hỏi. "Cậu về từ khi nào vậy?""Từ khi cậu còn đang mải ngồi nhìn nền nhà kìa." Băng Hạ rót một cốc nước lạnh. "Đang nghĩ gì thế?"Bảo Vy thở dài một cái, cô nằm phịch xuống sofa, cánh tay buông thõng xuống đất sờ sờ đầu Bảo Bảo đang nằm cuộn tròn ngoan ngoãn trên thảm lông. Cô rất muốn kể cho Băng Hạ nghe chuyện hồi chiều, nhưng phải kể thế nào bây giờ, không lẽ nói rằng cô đi làm giúp việc cho nhà tên biến thái Phùng Nhật Long, tiền đã chẳng nhận được đồng nào còn để bị anh ta... sàm sỡ hôn một cái ư?
Rồi mặt mũi Thiều Bảo Vy này phải để vào đâu mới hết xấu hổ..."Này Băng Hạ..." Bảo Vy nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà. "Nếu như có một tên con trai ... vào lúc cậu vừa ăn kẹo xong lại cúi đầu hôn cậu... rồi nói là chỉ muốn gián tiếp ăn kẹo thôi, cậu sẽ làm gì?""Cái gì?" Băng Hạ cau mày. "Có ai làm thế với cậu à?""À, không... không..." Bảo Vy bật dậy ngay tức thì, lắc đầu như trống bỏi. "Là... là mình xem phim... thấy nam chính làm thế với nữ chính. Nữ chính không hiểu việc làm đó có ý nghĩa gì, mình cũng không hiểu...""Suốt ngày xem mấy cái phim tình cảm sến sẩm..." Băng Hạ lườm Bảo Vy một cái. Việc làm như vậy thì làm gì có ý nghĩa gì chứ, chắc chắn không phải là muốn gián tiếp ăn kẹo như lời anh ta nói, mà là đang có ý đồ gì đó với cô gái kia rồi.Nhưng mà không đúng...Trong đầu Băng Hạ chợt hiện ra hình ảnh tối hôm đó trong công viên trò chơi, lồng đèn kéo quân chiếu sáng xoay tròn, cô cũng vừa ăn một miếng kẹo bông, lại đúng lúc ấy có một chàng trai cúi người hôn cô. Anh ta hỏi, bây giờ lòng cô đã ngọt hơn chưa.Việc anh ta làm là có ý gì, chính cô cũng không hiểu..."Băng Hạ!" Tiếng Bảo Vy gọi làm cô giật mình quay lại, cô nàng ngồi khoanh chân trên sofa chau mày."Bây giờ lại đến cậu thẫn thờ gì vậy. Mình đang muốn hỏi cậu, sắp đến lễ thành lập học viện rồi, hôm ấy sẽ có vũ hội, cậu đã chuẩn bị gì chưa?""Vũ hội là cái gì?""Vũ hội mà cậu cũng không biết là gì ư?" Bảo Vy vò đầu bứt tai. "Dương Băng Hạ, cái đầu thông thái của cậu đâu rồi? Là bữa tiệc tối dành cho các sinh viên của tất cả các khoa trong trường đó! Chúng ta có thể ăn mặc tự do, có thể ăn uống, có thể khiêu vũ, còn có thể kiếm bạn trai nữa!"Kiếm bạn trai? Này là suy nghĩ hơi quá xa rồi, bản thân mình ngày mai phải ăn gì để sống còn chưa nghĩ xong mà đã mơ tưởng đến chuyện kiếm bạn trai ư?Băng Hạ phẩy phẩy tay, đi thẳng vào phòng ngủ. Tiếng cô từ bên trong vọng ra."Cậu còn muốn kiếm bạn trai ở đâu nữa, không phải đã có đối tượng rồi à?"
"Đối tượng, sao mình có đối tượng nào mà mình còn không biết thế?"Băng Hạ vừa dọn dẹp bàn học trong phòng ngủ, vừa hờ hững nói."Này Bảo Vy, cậu xem phim thần tượng nhiều vậy có biết chuyện ông chủ đẹp trai giàu có thường bỗng dưng đem lòng yêu cô người giúp việc trong sáng hồn nhiên không?""..." Mất hẳn một phút đồng hồ để Bảo Vy có thể thấm được hàm ý trong lời nói của cô bạn thân, ngay lập tức từ trên sofa nhảy dựng. "Dương Băng Hạ!! Cậu điên rồi sao! Cho dù mình có ế đến già không ai thèm lấy cũng không bao giờ yêu tên biến thái bỉ ổi đó đâu!!"Băng Hạ thò đầu ra khỏi cửa phòng ngủ, thản nhiên nói."Mình làm gì đã nói đối tượng của cậu là ai đâu, mình mới chỉ hỏi mỗi một câu như vậy thôi mà. Hóa ra Bảo Vy nhà mình có đối tượng thật cơ đấy, lại còn 'biến thái', 'bỉ ổi', này cô gái, cậu có biết câu nói 'ghét của nào trời trao của nấy' không?""Dương Băng Hạ, cậu dám trêu mình à?? Cậu chán sống rồi đúng không, đứng yên đó cho mình!!" Bảo Vy tức tối vơ lấy chiếc nệm bông trên ghế sofa ném thẳng về phía Băng Hạ.Băng Hạ hơi nghiêng người tránh khỏi chiếc nệm. "Mình lại sợ cậu quá cơ.""Dương Băng Hạ!!"Con mèo Bảo Bảo mở bừng đôi mắt hai màu lên nhìn hai cô gái đang cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, kêu meo một tiếng..Sáng thứ Hai.Bảo Vy ngồi đùa nghịch với Bảo Bảo, trong khi đợi Băng Hạ ăn nốt bữa sáng. Con mèo ăn thức ăn dành riêng cho vật nuôi do Bảo Vy mua về, dưới sự chăm chút từng li từng tí của cô, nó càng ngày càng béo tròn mập mạp, nhưng vẻ cao quý sang trọng của giống mèo Ba Tư thì vẫn không hề mất đi."Chăm sóc ít thôi, càng ngày càng mập ú, trông xấu hoắc."Băng Hạ ngồi bên bàn ăn buông một câu chọc ghẹo. Bảo Bảo đang chăm chú ngồi ăn cũng phải ngước lên kêu meo một tiếng tỏ ý không đồng tình."Mập ú? Xấu hoắc?" Bảo Vy quay lại quắc mắt nhìn Băng Hạ. "Kẻ chưa từng đi mua thức ăn cho nó lần nào như cậu cũng có tư cách lên tiếng à?""Người còn chưa nuôi nổi, thêm con mèo thật đúng là phiền phức." Băng Hạ lườm Bảo Bảo một cái. "Biết vậy ngày đó tao không nên nhận nuôi mày, tốn cơm tốn gạo, lại còn rụng lông khắp nhà."Con mèo dường như có linh tính, nghe thấy cô nói vậy liền buồn bã cúi đầu cụp đuôi, rúc vào phía sau lưng Bảo Vy. Bảo Vy cầm chiếc gối tựa lên ném về phía Băng Hạ."Đừng có làm con mình tủi thân! Đồ miệng chó không mọc được ngà voi!""Thiều Bảo Vy, cậu vì một con mèo rụng lông khắp nơi mà mắng mình như vậy không sợ mình tổn thương sao?""Còn cậu nói con mình như vậy không sợ nó tổn thương chắc??".Lớp Quản trị doanh nghiệp năm nhất, giờ nghỉ giải lao.Băng Hạ muốn nằm xuống bàn ngủ nhưng vì mấy hôm nay các sinh viên trong lớp đang bàn bạc với nhau chuyện sẽ tổ chức tiết mục gì cho lễ kỉ niệm thành lập trường vào hơn ba tuần nữa, không khí trong phòng học ồn ào như chợ vỡ, máy Mp3 âm lượng lớn nhất cũng không giúp cô ngủ yên. Băng Hạ cáu kỉnh vô cùng, đang định đứng dậy ra vườn Bằng lăng ngủ thì điện thoại trong túi áo khoác rung lên.Một tin nhắn vừa được gửi đến với nội dung."Ra cầu thang khu phòng học năm ba."Những người biết số điện thoại của cô không nhiều, danh bạ của cô cũng chỉ lưu số của ba nuôi và Bảo Vy, ngoài ra không còn ai khác. Tin nhắn được gửi đến bằng một số điện thoại lạ, giọng điệu ra lệnh này sẽ là của ai chứ? Trịnh Hạo Thiên sao? Nhưng trước giờ cô và anh ta chỉ là vô tình gặp nhau chứ chưa bao giờ anh ta chủ động hẹn cô như thế này.Băng Hạ tự cảm thấy mình cũng là một nhân vật tương đối bí ẩn, số điện thoại đăng kí phòng kí túc xá và tất cả những nơi yêu cầu để lại thông tin công khai cô đều dùng của Bảo Vy, vậy thì làm gì có ai tự dưng mà có số điện thoại của cô cơ chứ.Cũng khá là tò mò đấy. Cuộc sống của cô yên bình được mấy ngày lại bắt đầu có sóng gió sao?Băng Hạ đút điện thoại vào túi áo, một đường đi thẳng đến cầu thang khu phòng học năm ba.Khu của sinh viên năm ba tương đối yên tĩnh, ở cầu thang phía cuối hành lang vắng tanh, chỉ có duy nhất một cô gái có mái tóc dài đang đứng quay lưng về phía cô. Đồng phục viền tay áo màu đen của sinh viên năm ba, giày cao gót hàng hiệu, mái tóc nâu dài uốn xoăn lọn to, bóng lưng xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ. Băng Hạ hơi nheo mắt lục tìm trong trí nhớ, cô có quen một người nào có dáng vẻ như thế này sao?Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô gái kia quay người lại, gương mặt xinh đẹp tinh xảo được trang điểm tỉ mỉ, từng đường nét như được vẽ lên từ tranh, nghiêng nước nghiêng thành. Cô gái ấy nhìn Băng Hạ đang uể oải bước đến, khẽ mỉm cười.Một nụ cười nhìn qua có vẻ thân thiện vui vẻ, nhưng thực chất lại vô cùng nhạt nhẽo."Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ không đến."Băng Hạ dửng dưng nhìn lại Phù Dung. "Chị là người đã nhắn tin cho tôi sao?""Phải." Niệm Phù Dung thản nhiên thừa nhận.Chỉ cần nghe thấy điều đó, Băng Hạ quay lưng bước thẳng. Cô chỉ đến đây vì muốn biết ai là người tìm được số điện thoại của cô mà thôi, đã biết rồi cũng nên quay về. Còn về phần tại sao cô Công chúa xinh đẹp này lại nhàn rỗi muốn gọi cô ra ngoài đàm đạo thì cô đặc biệt không có hứng thú.Nhưng cô không có hứng thú không có nghĩa là người kia cũng vậy, giọng nói cao vút của Phù Dung vang lên sau lưng Băng Hạ, nghe đặc biệt chói tai."Dương Băng Hạ, cô sợ tôi sao?"Bước chân cô ngừng lại, Băng Hạ quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói."Sao tôi lại phải sợ chị chứ?"Phù Dung hơi nghiêng người dựa vào lan can cầu thang, cười khẩy."Thời thế bây giờ thay đổi nhiều quá. Kẻ thứ ba lại còn dám đứng trước mặt bạn gái chính thức mà dõng dạc nói 'sao tôi lại phải sợ chị chứ'. Chậc chậc, giọng điệu của cô thực sự khiến tôi sợ hãi thay đây này."Cái gì mà 'người thứ ba', cái gì mà 'bạn gái chính thức', lần nào gặp Niệm Phù Dung cũng là liên quan đến Trịnh Hạo Thiên, một hoa khôi xinh đẹp, một tiểu thư giàu có như cô ta mở miệng ngậm miệng đều chỉ quan tâm đến một người con trai, thật là quá mất đi khí chất rồi. Những lời này Băng Hạ cũng không nói ra, cô không có hứng thú muốn dạy một cô gái lớn hơn tuổi mình về vấn đề nên hay không nên vì một người con trai mà biến mình trở nên hèn kém đi trong mắt người khác. Nếu như anh ta một lòng hướng về mình, thì không cần phải lo lắng, nếu như anh ta không hề hướng về mình, lo lắng cũng vô ích.Phù Dung chậm chạp từng bước tiến về phía Băng Hạ, đôi mắt được kẻ sắc nét nhìn chăm chú vào cô, lạnh lùng đánh giá gương mặt cô. Nếu như ánh mắt cô ta có thể biến thành lưỡi dao, thì Băng Hạ không biết mặt mình đã bị đâm thủng bao nhiêu lần."Cô thích Hạo Thiên sao?" Phù Dung hỏi."Không." "Vậy chắc là Hạo Thiên thích cô rồi." Phù Dung cúi đầu tự cười giễu bản thân. "Có điều..." Cô ta đưa tay nắm lấy cằm Băng Hạ, hạ giọng thì thầm. "Gương mặt này, đôi mắt này, cái miệng này, cho dù có xinh đẹp thì cũng có ích gì? Cô có biết là bao nhiêu năm qua có biết bao nhiêu con bé như cô muốn ngã vào lòng Hạo Thiên không, cô so với người ta còn chẳng đáng xách dép, cô nghĩ mình là ai đây?"Băng Hạ giương mắt lạnh lùng nhìn lại Niệm Phù Dung. "Cho dù tôi không là ai, tôi cũng là chính tôi. Tôi không cần phải vì một người con trai không để mình trong lòng mà đau đầu phiền não. Chị không tự tin về bản thân mình đến thế sao? Nếu tôi là chị, tôi sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình để làm những việc tự hoàn thiện bản thân, chứ không đứng đây làm nhảm những điều vô nghĩa đâu."Dường như Phù Dung không ngờ rằng Băng Hạ sẽ nói với mình như thế, trong suy nghĩ của cô ta, khi Băng Hạ đến đây và nhìn thấy mình chắc chắn sẽ sợ hãi đến run rẩy, dù sao thì cô ta cũng đã từng bị mình hạ nhục trước toàn bộ sinh viên trường, cho dù không hoảng sợ thì cũng nên e ngại mới đúng chứ?Nhưng Niệm Phù Dung không biết, Băng Hạ vốn dĩ chẳng ngại ngần gì cô ta, vì cô vẫn tin bản thân mình không làm gì sai. Lần trước cam chịu để cho cô ta hành hạ như vậy là vì sợ cô ta làm hại đến Bảo Vy, còn lần này, chỉ đấu võ mồm mà cô ta cũng nghĩ rằng có thể làm cô mất đi miếng thịt nào được sao.Sau giây phút hơi ngỡ ngàng, Phù Dung giận quá hóa cười. "Đã lâu không gặp, miệng lưỡi cũng ghê gớm quá. Dương Băng Hạ, tôi cảnh cáo cô, trong học viện này cô muốn tiếp cận tên công tử nào cũng được, nhưng thân phận và địa vị của Hạo Thiên không phải chuyện để đùa, cô không xứng với anh ấy đâu. Còn nữa, cô nghĩ anh ấy là thích cô thật lòng sao? Thiếu gia nhà giàu như anh ấy làm sao có thể vứt bỏ tiền đồ của mình vì một con kiến như cô chứ? Anh ấy chỉ là cảm thấy mới lạ nên muốn chơi đùa cô chút thôi, tỉnh lại đi."Giọng nói của Phù Dung rất êm ái dễ nghe, nhưng những lời cô ta nói như những mùi kim sắc nhọn đâm vào tai Băng Hạ. Cô cười nhạt một cái, bản thân cô chưa từng trông đợi gì vào Trịnh Hạo Thiên, cho nên những lời nói cho dù cay độc hơn thế nữa cũng không có mảy may ảnh hưởng gì đến cô cả. Thầm nghĩ cũng đã phung phí thời gian đứng đây tiếp chuyện với cô ta đủ lâu rồi, cô nên quay về thôi.Băng Hạ vừa quay lưng bước đi, tiếng của Phù Dung lại vang lên sau lưng, dường như cô ta nhất định không muốn buông tha cô. "Dương Băng Hạ, tôi đã xem hồ sơ của cô. Người giám hộ của cô mang họ Thiều, cô là được nhận nuôi đúng không?"Đôi chân Băng Hạ khựng lại.Phù Dung khoanh tay trước ngực, khóe môi thanh tú nhếch lên giễu cợt."Quả đúng là đứa con gái không được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng tử tế, cho dù có gương mặt xinh đẹp và khoác lên dáng vẻ học giỏi ưu tú để vào được Thánh Ân, nhân cách cũng chỉ đến thế mà thôi."Băng Hạ quay phắt đầu lại, gằn giọng. "Niệm Phù Dung!""Tôi nói sai gì sao?" Cô ta nhướn mày nhìn lại cô, tiếp tục nói. "Mẹ tôi nói rằng, những đứa con gái không có ba mẹ, nhân cách sẽ bị méo mó, vì thiếu đi hạnh phúc nên mới luôn muốn đi tranh cướp hạnh phúc với người khác. Trước đây tôi chỉ thấy mẹ tôi nói có vẻ hơi phiến diện, nhưng sau khi gặp cô, tôi mới thấy là bà nói đúng."Cô ta cúi đầu ngắm nghía móng tay mình, thở dài một cái như tiếc hận."Vậy nên mới nói, con gái có người mẹ tốt rất quan trọng, mẹ cô có thể giáo dục cô không được đánh mất lòng tự trọng, không được lợi dụng mà bám lấy bạn trai của người khác, không được trở thành loại con gái khiến người khác coi thường. Trừ phi, cô có mẹ nhưng mẹ cô cũng là loại phụ nữ ..."'BỐP!!!'Hành lang vắng lặng vang vọng tiếng cái tát giòn giã, Băng Hạ giơ cao tay, cô như dùng hết sức lực hiện có và sự phẫn nộ đang cuồn cuộn trong lòng vào cái tát này. Niệm Phù Dung gương mặt bị lệch sang một bên, trong miệng ngập lên dư vị tanh ngòm đắng chát.Băng Hạ có thể bỏ ngoài tai tất cả những lời cô ta nói về mình, nhưng lại không thể tha thứ cho dù chỉ là nửa chữ cô ta nói về ba mẹ cô. Ba mẹ cô là trời là đất, là tín ngưỡng quan trọng nhất của cô, cô ta có tư cách gì để nhắc đến chứ?Sau lưng Băng Hạ đột nhiên vang lên một giọng nói thảng thốt."Phù Dung!"Hai người đang đứng ở cầu thang của khu phòng học sinh viên năm ba. Băng Hạ đứng đối diện Phù Dung, còn cô ta đứng quay lưng về phía cầu thang. Người vừa lên tiếng là bạn thân cô ta, Diệp Mai Đông.Rồi sau đó, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, phía sau Diệp Mai Đông xuất hiện rất nhiều học viên, gần như tất cả các sinh viên năm ba trong tòa nhà này đều đổ xô hết về phía hai người. Ngay khi Băng Hạ còn nghi hoặc chưa hiểu chuyện gì thì Phù Dung đã lao đến nắm lấy tay cô, vừa khóc vừa nói, cái tát của cô vừa rồi còn hằn nguyên trên má cô ta, đỏ ửng chói mắt."Băng Hạ, em đánh chị tiếp đi, em đánh chị thêm nữa cũng được! Chỉ xin em hãy tha thứ cho chị! Hiểu lầm lần trước chị biết sai rồi, em hãy tha thứ cho chị có được không?"Băng Hạ bị tiếng khóc của cô ta làm cho lùng bùng lỗ tai, cô đau đầu không chịu nổi, cau mày cố gắng rút tay mình ra khỏi tay cô ta."Chị làm gì vậy, buông ra!"Hai con người cứ thế giằng co xô đẩy nhau ở gần cầu thang, đám đông xung quanh vừa quan sát vừa không ngừng xì xầm bàn tán với nhau, chỉ có Diệp Mai Đông vẫn bình tĩnh đứng đó. Khoảng chừng một phút sau, từ trong đám đông vang lên giọng nói của một người con trai."Có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?"Là giọng của Phùng Nhật Long.Suy nghĩ đó vừa vụt qua đầu Băng Hạ thì cô đã kịp nhìn thấy một cái nhếch môi thật khẽ của Phù Dung, cô ta níu lấy tay cô, sau đó đẩy người ra sau...Phía sau cô ta là một cái cầu thang rất dài.Đôi mắt Băng Hạ mở lớn, cánh tay giơ ra vẫn còn lơ lửng trên không trung.Các học viên xung quanh cùng kêu lên kinh ngạc.Niệm Phù Dung, cô ta điên rồi, thế nhưng lại có thể làm đến mức độ này.Băng Hạ nghe thấy tiếng của Diệp Mai Đông hét lên bên tai mình. "Phù Dung!!"Sau đó là một loạt thân ảnh chạy qua trước mắt cô, một nửa đám đông kéo nhau chạy xuống dưới cầu thang, nơi Niệm Phù Dung đang nằm bất tỉnh ở đó, trán cô ta bị va đập xuống nền cầu thang, máu tươi chảy dọc xuống bên sườn mặt. Mai Đông nâng cô ta lên, không ngừng khóc lóc gọi tên cô ta. Từ trong đám đông sau lưng Băng Hạ, thân ảnh cao lớn của một chàng trai bước ra, anh ta không nhanh không chậm tiến đến, dùng một giọng nói rất bình tĩnh lên tiếng. "Nhật Long, gọi xe cấp cứu!"Phùng Nhật Long rút điện thoại ra ném cho một nam sinh phía sau, nam sinh đó ngay lập tức bấm số xe cứu thương, còn anh thì cúi người bế Phù Dung lên, cùng với đám đông rời khỏi đó. Chàng trai kia từ đầu đến cuối gương mặt đều không có lấy một biểu cảm nào, và cũng không nhìn Băng Hạ đang đứng ngây người trên cầu thang lấy một cái. Sau khi đám đông bên dưới đưa Phù Dung đi khỏi, anh ta cũng xoay người biến mất.Băng Hạ cảm thấy từ đầu cho đến ngón chân mình đều lạnh buốt.Đám đông sau lưng cô lại tiếp tục bàn tán. "Con bé đó vừa làm trò gì vậy?""Mình cũng không nhìn rõ nữa, hình như là nó vừa đẩy Phù Dung xuống cầu thang.""Cái gì?? Con bé đó điên rồi sao?""Cậu nhận ra con bé đó không, đó chính là con bé nữ sinh dính tin đồn có quan hệ với Hạo Thiên đó. Lần trước Phù Dung chẳng phải đã làm ầm lên ở bên khu năm nhất sao.""Vậy không lẽ lần này là muốn trả thù lại Phù Dung? Chậc chậc, trông mặt mũi không đến nỗi mà tâm địa thật đáng sợ.""Cậu không nhìn thấy đâu, ban nãy nó đã tát cậu ấy một cái, sau đó cậu ấy vẫn luôn miệng xin lỗi nó, mà chớp mắt một cái nó đã xô cậu ấy xuống cầu thang.""..."Đôi mắt Băng Hạ cụp xuống, tối sầm.Cô lạnh lùng quay người lại định bước về lớp học, nhưng không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy một đám nữ sinh đứng trước mặt. Đứa nào đứa nấy khuôn mặt hung hãn phẫn nộ, như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Băng Hạ. "Này em gái, em chán sống rồi sao, mới ít tuổi ranh tại sao lại có thể xấu xa như vậy?"Băng Hạ cảm thấy vô cùng nhức đầu, cô cần đến một chỗ yên tĩnh để bình tĩnh lại, không muốn đôi co nhiều với đám nữ sinh bị dắt mũi chỉ với một màn kịch, liền lạnh lùng nói."Tránh ra."Con bé nữ sinh tóc vàng vừa rồi cao giọng dọa nạt Băng Hạ bị một ánh mắt sắc lạnh của cô lướt qua mà sợ hãi đến ngây người. Quả nhiên là yêu tinh, làm bị thương người ta xong vẫn có một vẻ không sợ trời không sợ đất như vậy. Nhưng tất cả mọi người đứng ở đây đều bất mãn với nó, có sự đồng tình của mọi người mà mình còn phải sợ nó hay sao? Con bé tóc vàng lấy lại vẻ ngang ngược trong phút chốc, nó tiến đến, giơ tay thô lỗ đẩy mạnh Băng Hạ ra sau."Mày tưởng thế là xong sao? Muốn đi là đi được à? Công chúa của Thánh Ân lại có thể để mày muốn làm gì cũng được sao?"Đứng sau đám nữ sinh hung hãn kia là hai bóng dáng vô cùng quen thuộc của lớp Quản trị doanh nghiệp năm I, Chu Diệp Linh và Lã Thanh Huyền. Hai con bé vừa nghe thấy sự việc kinh thiên động địa bên này liền chạy ngay tới, nhìn thấy Băng Hạ bị những nữ sinh khóa trên bao vây, hai đứa đều nhìn nhau cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa. "Băng Hạ à..." Lã Thanh Huyền tiến đến dịu dàng lên tiếng. "Bình thường ở trong lớp cậu ngang ngược tùy hứng như thế nào bọn mình không chấp với cậu, nhưng lần này cậu sai thật rồi, dù gì chị Phù Dung cũng là người có địa vị rất cao trong học viện này, cậu không thể làm như thế với chị ấy, nếu chị ấy có xảy ra chuyện gì thì...""Thì sao?"Băng Hạ mất kiên nhẫn thực sự, cô nhìn thẳng vào Lã Thanh Huyền cùng đám nữ sinh khóa trên, đôi mắt lạnh lùng sáng rực như ma quỷ trong đêm tối. Thanh Huyền bị dáng vẻ của cô dọa cho ngu người, nửa câu nói phía sau cứ thế nuốt thẳng vào bụng. "Thì sao à?" Nữ sinh tóc vàng ban nãy cười phẫn nộ. "Con bé này điên rồi, không dùng lời nói suông mà dạy bảo được nó đâu. Cứ đẩy thẳng nó xuống dưới như hồi nãy nó làm với Phù Dung là xong!"Khuôn mặt Băng Hạ lạnh băng."Làm được thì hãy nói."Câu nói thách thức của cô đã phá vỡ chút lí trí cuối cùng của đám nữ sinh nọ, con bé tóc vàng cầm đầu cười khẩy một cái, cô ta tiến đến định nắm lấy vai Băng Hạ đẩy ra sau, thì cô bất ngờ nghiêng người tránh đi, duỗi chân đạp thẳng vào bụng cô ta. Nữ sinh tóc vàng ôm bụng bước lùi vài bước về phía sau, ngã vào đám con gái đang đứng sau lưng, đau đớn buông một câu chửi thề. Băng Hạ bây giờ đã phẫn nộ thực sự, dù sao thì trong mắt đám người này cô đã là người hành hung người khác rồi, hành hung thêm cơ số người khác cũng không sao.Từ cầu thang phía sau lưng Băng Hạ có tiếng bước chân chạy vội vàng gấp gáp, rồi một tiếng quát lanh lảnh vang lên."Mấy người định làm gì vậy hả?"Chu Diệp Linh nhìn thấy Bảo Vy đùng một cái xuất hiện, cười cười mỉa mai nói. "Thiều Bảo Vy, cậu đến đúng lúc lắm, cậu hãy xem cô bạn tốt của cậu đã làm ra chuyện gì kìa. Cậu ta vừa đẩy Công chúa Phù Dung xuống cầu thang, người ta vừa phải lên xe cứu thương đến bệnh viện rồi. Băng Hạ của cậu lần này sợ là không xong rồi.""Cái gì mà không xong chứ!" Bảo Vy gân cổ tranh cãi. "Chị ta cũng có phải dạng người hiền lành gì đâu, chắc chắn cũng đã phải làm gì đó Băng Hạ thì cậu ấy mới đẩy chị ta như vậy. Mang chuyện này ra soi xét kĩ lại còn chưa biết ai sai ai đúng đâu, mấy người định ở đây mà hành hung người khác chắc?"Băng Hạ đưa mắt nhìn Bảo Vy một cái, ánh mắt sắc lạnh ngay lập tức trở nên dịu dàng. Cuộc đời này có một người bạn, một người chị em như cậu ấy thật tốt, trong mọi hoàn cảnh đều bênh vực cô không quan tâm cô đúng hay sai, cũng không cần hỏi cô câu nào. "Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã." Con bé tóc vàng kia vẫn ôm bụng tức tối nói. "Thánh Ân có hai con bé coi trời bằng vung như chúng mày chết cũng đáng lắm."Rồi cô ta lừ mắt một cái, đám nữ sinh đứng sau cùng nhất loạt tiến đến, xem ra hôm nay chúng nhất định chúng phải xử Băng Hạ bằng được.Nhân vật chính mặt vẫn lạnh như băng, nhưng Bảo Vy thì trong lòng đang run rẩy, với số lượng người như thế này là quá đông, huống hồ hai cô còn đang ở thế bị động, phía sau lưng là cầu thang dài dằng dặc, chỉ cần một cú đẩy không mạnh cũng có thể ngã xuống dưới.Nữ sinh tóc vàng kia đứng một góc phía sau, nhếch miệng cười tà ác. Diệp Mai Đông đã dặn dò cô ta, sau khi mọi chuyện xảy ra phải dùng áp lực của các sinh viên làm cho con bé đó sợ hãi mà biến ra khỏi trường này.Khi đám nữ sinh kia đang dần dần thu nhỏ vòng bao vây Băng Hạ, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ấy, hoàn toàn không có bất cứ một hành động chống cự nào, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong bầu không khí căng thẳng."Lưu Sa Diễm, trường Thánh Ân cho em quyền phán xét bạn học từ khi nào vậy?"Con bé tóc vàng Sa Diễm chợt sững lại, nó quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, đôi mắt ngay lập tức mở lớn.Đám nữ sinh đang bao vây Băng Hạ và Bảo Vy cũng giật mình kinh ngạc."Anh Hàn Phong??"Danh tiếng của con cả nhà họ Vương trong học viện này không ai là không biết. Lưu Sa Diễm thân là bạn cùng lớp của Vương Hoàng Yến, cũng từng có rất nhiều lần gặp mặt Hàn Phong, ấn tượng về anh là một chàng công tử luôn tỏ vẻ lịch sự hào hoa nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác xa cách. Sao đột nhiên chàng hoàng tử không màng chuyện thế sự này lại xuất hiện ở đây?Vương Hàn Phong lạnh lùng đứng đó, đôi mắt anh ta như cơn gió xuân diễm lệ tình tứ nhưng buốt lạnh, anh ta nhìn về phía Băng Hạ đang đứng trong đám đông, ánh mắt của hai người giao nhau trong không gian. Ánh mắt cô lạnh nhạt dửng dưng, ánh mắt anh ta lại có vẻ nghiền ngẫm.Sa Diễm nhìn anh, trong đầu lựa chọn từ ngữ, cố gắng tỏ vẻ thành thật nhất có thể."Anh Hàn Phong, con bé này khi nãy đã đẩy Phù Dung xuống cầu thang, tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm, đã được đưa đi bệnh viện rồi. Bọn em ở đây chỉ là đang dạy dỗ mấy câu...""Dạy dỗ mấy câu?" Hàn Phong không thèm nhìn cô ta, cười lạnh lùng. "Dồn ép người ta đến thế kia mà gọi là dạy dỗ mấy câu sao, anh thấy hình như các em đang muốn đẩy người ta xuống dưới thì đúng hơn. Cô bạn đó đúng hay sai sẽ có Ban giám hiệu trường giải quyết, em lấy tư cách gì mà dùng bạo lực với người ta chứ?"Đám nữ sinh kia, bao gồm cả Lã Thanh Huyền và Chu Diệp Linh đều ngây người, học chung lớp với Vương Hàn Phong bao lâu nay, họ chưa bao giờ thấy anh tức giận như thế, cũng chưa bao giờ nặng lời như thế với bất cứ cô gái nào. Hàn Phong bước từng bước tiến đến, rồi nhanh như một cơn gió bắt lấy tay Băng Hạ đang đứng trong đám đông, kéo đi. Khi Bảo Vy cũng như đám người kia còn đang ngơ ngác thì cô bạn của cô đã bị anh ta không nói một lời mà lôi đi mất. Lưu Sa Diễm tức giận đến dậm chân, sao con bé này có thể cao số đến thế kia chứ, hết Trịnh Hạo Thiên để ý đến nó giờ lại đến Vương Hàn Phong ra mặt bảo vệ nó.Hành lang khu phòng học năm III vắng lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Băng Hạ liên tục giãy dụa vùng vẫy khỏi tay Hàn Phong, nhưng anh vẫn thản nhiên nhìn về phía trước không quan tâm, bàn tay cứng như gọng kìm sắt, giữ lấy tay cô thật chặt.Vương Hoàng Yến từ xa bước đến, cô ta hơi nheo mắt nhìn bóng hình hai người một nam một nữ đang đi trên hành lang. Cho đến khi Hàn Phong kéo cô gái kia đến gần, cô ta mới kinh ngạc mở to mắt nhận ra đó là Dương Băng Hạ. Hàn Phong từ đầu đến cuối đều không nói gì, cứ như thể không nhìn thấy Hoàng Yến, anh ta kéo tay Băng Hạ đi lướt qua cô ta, hoàn toàn không nhìn em gái mình lấy một cái..Hai người đi đến một góc khuất của hành lang, Băng Hạ lạnh lùng giật tay về. Cô mở to mắt trừng trừng nhìn vào Hàn Phong."Sao lại giúp tôi?"Hàn Phong lạnh nhạt nhìn cô. "Tôi thích giúp ai là chuyện của tôi, em quản sao?"Được, anh thắng, Băng Hạ nhức đầu vô cùng, cảm thấy chuyện gì cũng không được như ý, cô phẩy tay quay lưng bước khỏi, thì Hàn Phong lại giữ cô lại."Em và Phù Dung đã xảy ra chuyện gì vậy?"Băng Hạ giờ phút này cảm thấy phiền lòng muốn chết, làm sao còn kiên nhẫn ngồi trình bày lại cho anh ta nghe, mà kể cả còn đi chăng nữa, cô cũng không muốn nói chuyện đó với người không liên quan. "Như anh thấy." Cô trả lời ngắn gọn.Hàn Phong chỉ hơi nhướng mày một chút, dường như không có vẻ gì là quá ngạc nhiên. "Tại sao vậy?"Băng Hạ không thèm trả lời, cô giơ chân bước đi lại bị anh ta níu lại."Sao tôi lại phải trả lời anh chứ?" Cô cáu gắt.Hàn Phong bị quát vào mặt cũng không tỏ vẻ phật ý, nụ cười thoáng qua môi anh ta dịu dàng thanh nhã như hoa nhài."Em nghĩ Trịnh Hạo Thiên sẽ đứng về phía ai trong chuyện này? Vị hôn thê, hay, cô người yêu bé nhỏ?"Tại sao cô lại phải quan tâm chuyện anh ta sẽ đứng về phía ai cơ chứ. Cô không làm gì sai, chuyện này chỉ cần mình cô biết là được rồi.Băng Hạ bị anh ta giữ chặt lấy tay, giãy dụa mãi cũng không thoát ra được, phát cáu quát ầm lên."Buông ra!!"Hàn Phong vẫn tươi cười dịu dàng càng làm cô muốn phát điên, anh ta dùng hai ngón tay vuốt lên má cô, cợt nhả nói. "Xem này, bông Bằng lăng nhỏ đã mất kiên nhẫn rồi. Có muốn tôi bảo vệ em không?"Băng Hạ phẫn nộ giương mắt nhìn anh. Trong trí nhớ chợt văng vẳng lại câu nói thâm trầm dịu dàng của ai đó vào buổi chiều tà dưới tán cây Giáng Hương trong sân kí túc xá. Anh ta nói 'Từ nay, tôi sẽ bảo vệ em'.Những kẻ này ai ai cũng nói muốn bảo vệ cô, nhưng cô thà tự bảo vệ mình còn hơn tin lời bọn họ. "Không."Cô lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó dứt khoát giằng tay về. Vương Hàn Phong cũng không giữ nữa, anh mỉm cười nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi."Băng Hạ, chúng ta là bạn nhé!" Anh nâng cao giọng, nói với theo cô."..." Cô không thèm trả lời."Tôi hứa sẽ không để ai bắt nạt em.""...""Dương Băng Hạ, tôi tin em!"Bước chân cô khựng lại. Hít một hơi, lại tiếp tục bước về phía trước. Bên ngoài sân học viện Thánh Ân, bầu trời vẫn trong xanh mát mẻ, không một gợn mây.Nhưng lòng người thì lại nổi cơn giông bão.
Anh không thể nào là hoàng tử của lòng em..."Nhật Long đã đứng ở phía sau lưng cô từ bao giờ, anh khoanh tay nhàn nhã dựa tường, chăm chú nhìn bóng lưng cô đang làm việc. Tia nắng vàng đậu lại trên hàng mi cong, đôi mắt nâu đang chớp chớp ngắm nhìn giàn hoa xinh đẹp thì bất ngờ bị phủ một màu tối đen, có ai đó đã đưa tay bịt mắt cô lại. "Này đồ biến thái, anh hết trò để làm rồi hả?"Nhật Long buông tay, liếc nhìn cô khinh bỉ."Cô không thể dùng tên gọi khác để gọi tôi sao? Một câu biến thái, hai câu biến thái, tôi đã giở trò gì với cô hay chưa?"Hay là chỉ có cô dùng một màn 'hô hấp nhân tạo' hôm trước dọa tôi suýt thì nhảy dựng?Nửa câu sau anh không định nói ra, vì con nhóc dưa chuột này luôn chỉ nghĩ rằng việc cô ta làm hôm đó là nghĩa cử nhân đạo.Bảo Vy không thèm đáp lại lời của anh, cô quay đi tiếp tục tưới cây và bài hát đang dang dở."Nhưng có lẽ em không hiểu rằng, từ khi em nói yêu anh
Bầu trời của anh ngập tràn những ngôi sao lấp lánh..."Nhật Long đứng bên cạnh không cam lòng bị bơ đẹp, lại lên tiếng cắt ngang."Cô không thể hát bài khác được à, sao lúc nào cũng chỉ hát mỗi cái bài sến sẩm này thế?""Sến sẩm??" Bảo Vy ngay lập tức xù lông. "Đây là bài hát mà tôi thích nhất đấy.""Lúc nào cũng là hoàng tử với công chúa, con gái các cô chỉ thích mơ mộng mấy cái đó thôi à?""Ừ đấy, anh không thích nghe có thể ra chỗ khác, ai bảo dây vào đây rồi lên tiếng chê bai."Nhật Long rút trong túi ra một vật gì đó, lắc lắc trước mắt Bảo Vy."Tôi định cho cô cái này, nhưng nếu cô không thích thì thôi vậy. Là do cô đuổi tôi đấy nhé."Bảo Vy nghe thấy anh ta nói cho mình cái gì đó liền sáng bừng mắt. Tên biến thái này có khi nào lại tử tế như thế đâu. Thứ đang trong tay anh ta là một vật dài dài, dẹt dẹt, màu hồng, lại còn có hình trái tim nữa. Cô tò mò muốn chết, vội vàng nhảy tới ôm chặt lấy cánh tay anh ta."Đó là cái gì vậy?""Buông ra! Cô nói tôi ra chỗ khác cơ mà!""Không phải anh muốn cho tôi cái đó sao, sao lại chưa đưa đã định đi chứ...!""Tôi đổi ý rồi, thà tôi quăng cho con Milu ở dưới nhà còn hơn..."Cuộc chiến tranh giành của hai người kéo dài hai phút đồng hồ, phần thắng nghiêng về Thiều Bảo Vy. Cô dùng một tay ôm choàng lấy cổ Nhật Long từ đằng sau, tay kia cướp lấy vật trong tay anh. Cái loại tư thế ám muội y hệt hôm trước này mà trêu đùa thêm lát nữa sẽ xảy ra chuyện lớn mất, nghĩ vậy Nhật Long liền thả tay.Thứ mà anh muốn cho cô là một cây kẹo mút màu hồng xinh xắn, bọc giấy bóng kính trong suốt, trên mặt kẹo in những vòng xoáy màu hồng nhạt. Bảo Vy thích thú vô cùng, không ngờ rồi cùng có ngày hắn ta có thể tặng cho cô một thứ dễ thương đến thế này."Anh lấy ở đâu ra vậy?" Cô giương mắt lên nhìn anh chớp chớp mắt.Nhật Long tỉnh bơ đáp. "Xem còn ăn được không, tôi thấy nó nằm lăn lóc trên đường, nên nhặt mang về cho cô."Bảo Vy nghe xong phồng mang trợn mắt, giơ cao bình nước hắt về phía anh, miệng mắng anh là biến thái. Nhật Long tá hỏa vội vàng giơ tay lên che từng hạt nước hắt vào mặt mình, nhìn cảnh như đôi vợ chồng trẻ mới cưới đang trêu đùa nhau, tiếng cười giòn tan khanh khách hòa vào tia nắng vàng rực phủ lên hai người, rộn rã một vùng trời..Bảo Vy ngồi bó gối trên ban công, ngắm nghĩa cây kẹo mút trong tay. Từng đường xoắn trên cây kẹo như đang mỉm cười ngây ngô."Thích thì bóc ra ăn đi." – Nhật Long cũng ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn thấy cô cứ nghịch mãi cây kẹo thì lên tiếng."Trông nó đẹp quá, tôi không nỡ ăn." – Cô vẫn nhìn cây kẹo, mỉm cười."Ngốc." – Anh thẳng tay cốc vào đầu cô một cái. – "Kẹo không ăn thì để ngắm chắc?"Bảo Vy ôm đầu hét lên. "Tên biến thái chết tiệt, anh không thể nói chuyện tử tế được à mà cứ phải dùng vũ lực thế?""Cứ nhìn thấy cô là tôi đã cảm thấy muốn đánh rồi. Đưa đây!" Nhật Long duỗi tay cướp lấy cây kẹo trong tay Bảo Vy, 'xoẹt' một cái xé bay vỏ kẹo, một lần nữa đưa đến trước mặt cô. "Giờ không muốn ăn cũng phải ăn."Bảo Vy trề dài môi, quả nhiên là bá đạo xấu tính, thích bắt người khác phải theo ý mình bằng được. Cô cúi xuống nhìn chiếc kẹo trong tay, thoang thoảng mùi hương thơm phức, thầm suy nghĩ xem làm thế nào để có thể một lần ăn hết chiếc kẹo lớn như thế này. 'Cạch' một tiếng, chiếc kẹo hình trái tim bị bẻ đôi, cô chìa ra trước mặt Nhật Long một nửa. "Làm gì vậy?" Anh nhíu mày thắc mắc."Ăn cùng đi.""Không thích ăn đồ ngọt."Bảo Vy chưng hửng, cô mất hứng thu tay về. Chê thì để cô ăn một mình vậy, người ta đã có lòng mời rồi thì ít gì cũng phải lịch sự thử một miếng mới phải phép chứ.Cô há miệng nhét thẳng một miếng kẹo thật to vào, kẹo dâu vỡ tan trong miệng cô, vị chua chua ngọt ngọt khá dễ ăn. Ừm, tên biến thái này cũng biết chọn kẹo đấy chứ.Nhật Long đưa mắt sang bên cạnh, từ đầu đến cuối đều chằm chằm nhìn cô. Đôi mắt màu cafe sữa phản chiếu lấp lánh ánh nắng vàng như mật, đôi má phúng phính ửng hồng cùng khuôn miệng phồng lên thật sự đáng yêu. Bờ môi nhỏ như hoa đào, anh ngây ngẩn nhìn nó, lại nhớ đến làn môi mềm mại áp vào môi mình hôm trước, không khỏi bị thôi thúc muốn đưa tay sờ lên đó một cái."Bảo Vy..." Anh khẽ gọi một câu."Hả?" Cô ngẩn người quay đầu lại.Dưới ánh nắng chiều ấm áp, Nhật Long nhoài người về phía cô, một tay giữ lấy bên sườn mặt cô, anh cúi đầu, chạm môi mình lên môi cô.Cái chạm nhẹ như làn sương mờ vào lúc sớm mai, bờ môi cô mềm mại như tơ lụa, thoang thoảng mùi hương của kẹo dâu, đầu lưỡi Nhật Long cũng cảm nhận được vị ngọt đến từ chiếc kẹo cô đang ngậm trong miệng.Giàn hoa tigon khúc khích cười trong cơn gió thu.Bảo Vy trợn to đôi mắt lên nhìn người con trai trước mặt, anh ta đang làm gì vậy?Thời gian như đông cứng lại, ánh nắng ngưng đọng trên vai hai người, Nhật Long càng lúc thần trí càng không tỉnh táo, vật thể trong lồng ngực bên trái của anh đang đập rất nhanh và mạnh, mạnh đến nỗi anh sợ rằng cô gái trước mặt anh này sẽ nhìn ra sự bối rối của anh mất.Nhưng Bảo Vy vẫn như cũ không có phản ứng, cô ấy đang nghĩ gì thế?Một lúc lâu sau, Nhật Long cảm thấy nếu anh không chủ động rời bỏ làn môi này, hai người sẽ cứ giữ mãi tư thế như này mất. Dù sao cũng là một cô gái trưởng thành, bị người con trai khác bất ngờ cưỡng hôn, ít nhiều gì cũng nên giãy dụa một cái có được không vậy?Anh nhìn cô vẫn ngây người ngồi đó, giơ tay tát nhẹ lên má cô."Này, cô bị sao thế, ngu người luôn rồi hả?"Bảo Vy từ đầu đến cuối đều không có phản ứng gì, chỉ giương đôi mắt lên trân trối nhìn anh, một lát sau mới chậm chạp hỏi."Anh... Anh vừa mới làm gì vậy hả?" "Ăn kẹo." Anh thản nhiên trả lời như chuyện bình thường. "Tôi thích ăn kẹo kiểu này hơn.""Ăn kẹo kiểu này?? Tùy tiện cướp nụ hôn đầu của con gái nhà người ta mà nói chỉ là ăn kẹo thôi ư??" Bảo Vy đứng bật dậy hét ầm lên. "Anh biến thái bệnh hoạn cũng một vừa hai phải thôi chứ!!!""Nụ... nụ hôn đầu?" Nhật Long bị bộ dạng kích động của cô dọa sợ, không ngờ con nhóc dưa chuột này sống mười chín năm trên đời mà vẫn chưa từng có nụ hôn đầu. Hóa ra ngây người ra như vậy không phải là vì không có cảm giác gì, mà là vì quá sững sờ sao. Bỗng dưng lại có cảm giác như vừa... cưỡng gian con gái nhà lành, anh hơi cười cười chữa cháy."Tôi chẳng qua chỉ là chạm nhẹ một cái thôi, cũng không tính là hôn..."BỐP!!Hôn xong rồi lại phủi tay nói là chẳng qua chỉ chạm nhẹ một cái, đã biến thái còn bỉ ổi... Bảo Vy tức muốn điên người, cô vơ lấy bình tưới nước trên ban công đổ thẳng vào người Nhật Long...Tối hôm đó, Nhật Long vừa soi mặt vào gương, vừa xuýt xoa vết tát đỏ rực in hình năm ngón tay rõ mồn một, hằn trên má phải, bỏng rát.Anh thật không hiểu nổi, tại sao một đứa con gái có thể thản nhiên 'hô hấp nhân tạo' bằng cái kiểu ái muội như thế kia thì không vấn đề gì, vậy mà chỉ chạm môi nhẹ có một cái liền đánh người ta đến nổ đom đóm mắt?."Con vẫn khỏe chứ, Băng Hạ?""Dạ."
"Ba gọi cho Bảo Vy mà con bé không bắt máy. Ở Thánh Ấn mọi người đều tốt chứ? Không ai gây khó khăn cho con cả, phải không?"
"Dạ vâng."
"Hai đứa vẫn chăm sóc tốt cho nhau chứ?"
"Dạ, vẫn."
"Có chuyện gì nhớ gọi về cho ba nhé! Khi nào nghỉ hè, con cùng Bảo Vy hãy về đây thăm ta, có được không?"
"Dạ."
"Ba cúp máy đây, con nhớ giữ gìn sức khỏe."
Giọng ông Thiều Dĩ Tuấn có vẻ chùng xuống. Băng Hạ cũng không nói thêm gì, cô chào ông một câu rồi cúp máy.
Thiều Dĩ Tuần rất ít khi gọi cho cô, phần nhiều sẽ là gọi cho Bảo Vy, vì ông biết nếu như cô nghe máy, ngoài những câu 'vâng, dạ' khách sáo ra thì sẽ chẳng nói gì khác. Cho dù chỉ là một câu hỏi thăm về sức khỏe của ông, cô cũng không đả động đến. Cũng hơi buồn, nhưng ông không có nhiều thất vọng. Ông nghĩ rằng có lẽ vì mình không phải là cha ruột của cô, nên dẫu rằng cô có gọi ông là cha bao nhiêu năm nay, thì tình cảm cha con cũng không mấy mặn mà. Hơn nữa, ông cũng là người rõ hơn ai hết chuyện năm xưa đã để lại vết thương lớn thế nào trong lòng cô.
Băng Hạ đứng dưới tán cây Giáng Hương xanh ngắt trong khuôn viên học viện Thánh Ân, cúi đầu nhìn mãi vào màn hình điện thoại đã tối đen.
Thực ra, Thiều Dĩ Tuấn không biết, những người có vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm như cô, lại là người một khi đã có tình cảm với ai, thì cực kỳ sâu sắc. Cô yêu ông, không hề thua kém tình cảm với cha mẹ ruột.
Ông bị bệnh lao phổi. Không nhẹ. Cô biết rồi đến một ngày nào đó ông sẽ lại ra đi, tuy là phũ phàng và tàn nhẫn, nhưng cô luôn nhắc mình phải đối diện và thừa nhận nó. Không bao giờ gọi điện về, vì cô sợ nếu có quá nhiều tình cảm, thì đến khi ông ra đi sẽ phải đau lòng đến mức nào. Không bao giờ hỏi thăm sức khỏe, vì mỗi khi nghe thấy ông nói dối rằng mình vẫn ổn, cô làm sao có thể bình tĩnh mà trả lời 'vâng' được đây?
Vì đã từng nếm trải sâu sắc cảm giác bị bỏ lại một mình, nên Băng Hạ rất sợ mất mát, cũng rất sợ chia ly. Thà rằng ngay từ đầu không thân thuộc, còn hơn là đến cuối phải chịu chia xa. Cánh cửa phòng 2514 đã ở trước mặt, Băng Hạ mở cửa bước vào, nhìn thấy Bảo Vy đang ngồi ngây người bó gối trên sofa, lạnh nhạt nói."Ba nói gọi cho cậu không được."Bảo Vy vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, cũng không trả lời. Băng Hạ quay sang nhìn, thấy cô nàng ngồi thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mặt, hồn phách đã trôi mãi tận đâu, hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói."Bảo Vy!" Cô cao giọng gọi.Cô nàng trên ghế bấy giờ mới giật nảy mình, ngây ngô hỏi. "Cậu về từ khi nào vậy?""Từ khi cậu còn đang mải ngồi nhìn nền nhà kìa." Băng Hạ rót một cốc nước lạnh. "Đang nghĩ gì thế?"Bảo Vy thở dài một cái, cô nằm phịch xuống sofa, cánh tay buông thõng xuống đất sờ sờ đầu Bảo Bảo đang nằm cuộn tròn ngoan ngoãn trên thảm lông. Cô rất muốn kể cho Băng Hạ nghe chuyện hồi chiều, nhưng phải kể thế nào bây giờ, không lẽ nói rằng cô đi làm giúp việc cho nhà tên biến thái Phùng Nhật Long, tiền đã chẳng nhận được đồng nào còn để bị anh ta... sàm sỡ hôn một cái ư?
Rồi mặt mũi Thiều Bảo Vy này phải để vào đâu mới hết xấu hổ..."Này Băng Hạ..." Bảo Vy nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà. "Nếu như có một tên con trai ... vào lúc cậu vừa ăn kẹo xong lại cúi đầu hôn cậu... rồi nói là chỉ muốn gián tiếp ăn kẹo thôi, cậu sẽ làm gì?""Cái gì?" Băng Hạ cau mày. "Có ai làm thế với cậu à?""À, không... không..." Bảo Vy bật dậy ngay tức thì, lắc đầu như trống bỏi. "Là... là mình xem phim... thấy nam chính làm thế với nữ chính. Nữ chính không hiểu việc làm đó có ý nghĩa gì, mình cũng không hiểu...""Suốt ngày xem mấy cái phim tình cảm sến sẩm..." Băng Hạ lườm Bảo Vy một cái. Việc làm như vậy thì làm gì có ý nghĩa gì chứ, chắc chắn không phải là muốn gián tiếp ăn kẹo như lời anh ta nói, mà là đang có ý đồ gì đó với cô gái kia rồi.Nhưng mà không đúng...Trong đầu Băng Hạ chợt hiện ra hình ảnh tối hôm đó trong công viên trò chơi, lồng đèn kéo quân chiếu sáng xoay tròn, cô cũng vừa ăn một miếng kẹo bông, lại đúng lúc ấy có một chàng trai cúi người hôn cô. Anh ta hỏi, bây giờ lòng cô đã ngọt hơn chưa.Việc anh ta làm là có ý gì, chính cô cũng không hiểu..."Băng Hạ!" Tiếng Bảo Vy gọi làm cô giật mình quay lại, cô nàng ngồi khoanh chân trên sofa chau mày."Bây giờ lại đến cậu thẫn thờ gì vậy. Mình đang muốn hỏi cậu, sắp đến lễ thành lập học viện rồi, hôm ấy sẽ có vũ hội, cậu đã chuẩn bị gì chưa?""Vũ hội là cái gì?""Vũ hội mà cậu cũng không biết là gì ư?" Bảo Vy vò đầu bứt tai. "Dương Băng Hạ, cái đầu thông thái của cậu đâu rồi? Là bữa tiệc tối dành cho các sinh viên của tất cả các khoa trong trường đó! Chúng ta có thể ăn mặc tự do, có thể ăn uống, có thể khiêu vũ, còn có thể kiếm bạn trai nữa!"Kiếm bạn trai? Này là suy nghĩ hơi quá xa rồi, bản thân mình ngày mai phải ăn gì để sống còn chưa nghĩ xong mà đã mơ tưởng đến chuyện kiếm bạn trai ư?Băng Hạ phẩy phẩy tay, đi thẳng vào phòng ngủ. Tiếng cô từ bên trong vọng ra."Cậu còn muốn kiếm bạn trai ở đâu nữa, không phải đã có đối tượng rồi à?"
"Đối tượng, sao mình có đối tượng nào mà mình còn không biết thế?"Băng Hạ vừa dọn dẹp bàn học trong phòng ngủ, vừa hờ hững nói."Này Bảo Vy, cậu xem phim thần tượng nhiều vậy có biết chuyện ông chủ đẹp trai giàu có thường bỗng dưng đem lòng yêu cô người giúp việc trong sáng hồn nhiên không?""..." Mất hẳn một phút đồng hồ để Bảo Vy có thể thấm được hàm ý trong lời nói của cô bạn thân, ngay lập tức từ trên sofa nhảy dựng. "Dương Băng Hạ!! Cậu điên rồi sao! Cho dù mình có ế đến già không ai thèm lấy cũng không bao giờ yêu tên biến thái bỉ ổi đó đâu!!"Băng Hạ thò đầu ra khỏi cửa phòng ngủ, thản nhiên nói."Mình làm gì đã nói đối tượng của cậu là ai đâu, mình mới chỉ hỏi mỗi một câu như vậy thôi mà. Hóa ra Bảo Vy nhà mình có đối tượng thật cơ đấy, lại còn 'biến thái', 'bỉ ổi', này cô gái, cậu có biết câu nói 'ghét của nào trời trao của nấy' không?""Dương Băng Hạ, cậu dám trêu mình à?? Cậu chán sống rồi đúng không, đứng yên đó cho mình!!" Bảo Vy tức tối vơ lấy chiếc nệm bông trên ghế sofa ném thẳng về phía Băng Hạ.Băng Hạ hơi nghiêng người tránh khỏi chiếc nệm. "Mình lại sợ cậu quá cơ.""Dương Băng Hạ!!"Con mèo Bảo Bảo mở bừng đôi mắt hai màu lên nhìn hai cô gái đang cùng nhau đùa giỡn vui vẻ, kêu meo một tiếng..Sáng thứ Hai.Bảo Vy ngồi đùa nghịch với Bảo Bảo, trong khi đợi Băng Hạ ăn nốt bữa sáng. Con mèo ăn thức ăn dành riêng cho vật nuôi do Bảo Vy mua về, dưới sự chăm chút từng li từng tí của cô, nó càng ngày càng béo tròn mập mạp, nhưng vẻ cao quý sang trọng của giống mèo Ba Tư thì vẫn không hề mất đi."Chăm sóc ít thôi, càng ngày càng mập ú, trông xấu hoắc."Băng Hạ ngồi bên bàn ăn buông một câu chọc ghẹo. Bảo Bảo đang chăm chú ngồi ăn cũng phải ngước lên kêu meo một tiếng tỏ ý không đồng tình."Mập ú? Xấu hoắc?" Bảo Vy quay lại quắc mắt nhìn Băng Hạ. "Kẻ chưa từng đi mua thức ăn cho nó lần nào như cậu cũng có tư cách lên tiếng à?""Người còn chưa nuôi nổi, thêm con mèo thật đúng là phiền phức." Băng Hạ lườm Bảo Bảo một cái. "Biết vậy ngày đó tao không nên nhận nuôi mày, tốn cơm tốn gạo, lại còn rụng lông khắp nhà."Con mèo dường như có linh tính, nghe thấy cô nói vậy liền buồn bã cúi đầu cụp đuôi, rúc vào phía sau lưng Bảo Vy. Bảo Vy cầm chiếc gối tựa lên ném về phía Băng Hạ."Đừng có làm con mình tủi thân! Đồ miệng chó không mọc được ngà voi!""Thiều Bảo Vy, cậu vì một con mèo rụng lông khắp nơi mà mắng mình như vậy không sợ mình tổn thương sao?""Còn cậu nói con mình như vậy không sợ nó tổn thương chắc??".Lớp Quản trị doanh nghiệp năm nhất, giờ nghỉ giải lao.Băng Hạ muốn nằm xuống bàn ngủ nhưng vì mấy hôm nay các sinh viên trong lớp đang bàn bạc với nhau chuyện sẽ tổ chức tiết mục gì cho lễ kỉ niệm thành lập trường vào hơn ba tuần nữa, không khí trong phòng học ồn ào như chợ vỡ, máy Mp3 âm lượng lớn nhất cũng không giúp cô ngủ yên. Băng Hạ cáu kỉnh vô cùng, đang định đứng dậy ra vườn Bằng lăng ngủ thì điện thoại trong túi áo khoác rung lên.Một tin nhắn vừa được gửi đến với nội dung."Ra cầu thang khu phòng học năm ba."Những người biết số điện thoại của cô không nhiều, danh bạ của cô cũng chỉ lưu số của ba nuôi và Bảo Vy, ngoài ra không còn ai khác. Tin nhắn được gửi đến bằng một số điện thoại lạ, giọng điệu ra lệnh này sẽ là của ai chứ? Trịnh Hạo Thiên sao? Nhưng trước giờ cô và anh ta chỉ là vô tình gặp nhau chứ chưa bao giờ anh ta chủ động hẹn cô như thế này.Băng Hạ tự cảm thấy mình cũng là một nhân vật tương đối bí ẩn, số điện thoại đăng kí phòng kí túc xá và tất cả những nơi yêu cầu để lại thông tin công khai cô đều dùng của Bảo Vy, vậy thì làm gì có ai tự dưng mà có số điện thoại của cô cơ chứ.Cũng khá là tò mò đấy. Cuộc sống của cô yên bình được mấy ngày lại bắt đầu có sóng gió sao?Băng Hạ đút điện thoại vào túi áo, một đường đi thẳng đến cầu thang khu phòng học năm ba.Khu của sinh viên năm ba tương đối yên tĩnh, ở cầu thang phía cuối hành lang vắng tanh, chỉ có duy nhất một cô gái có mái tóc dài đang đứng quay lưng về phía cô. Đồng phục viền tay áo màu đen của sinh viên năm ba, giày cao gót hàng hiệu, mái tóc nâu dài uốn xoăn lọn to, bóng lưng xinh đẹp, thân hình tuyệt mỹ. Băng Hạ hơi nheo mắt lục tìm trong trí nhớ, cô có quen một người nào có dáng vẻ như thế này sao?Nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cô gái kia quay người lại, gương mặt xinh đẹp tinh xảo được trang điểm tỉ mỉ, từng đường nét như được vẽ lên từ tranh, nghiêng nước nghiêng thành. Cô gái ấy nhìn Băng Hạ đang uể oải bước đến, khẽ mỉm cười.Một nụ cười nhìn qua có vẻ thân thiện vui vẻ, nhưng thực chất lại vô cùng nhạt nhẽo."Tôi cứ nghĩ rằng cô sẽ không đến."Băng Hạ dửng dưng nhìn lại Phù Dung. "Chị là người đã nhắn tin cho tôi sao?""Phải." Niệm Phù Dung thản nhiên thừa nhận.Chỉ cần nghe thấy điều đó, Băng Hạ quay lưng bước thẳng. Cô chỉ đến đây vì muốn biết ai là người tìm được số điện thoại của cô mà thôi, đã biết rồi cũng nên quay về. Còn về phần tại sao cô Công chúa xinh đẹp này lại nhàn rỗi muốn gọi cô ra ngoài đàm đạo thì cô đặc biệt không có hứng thú.Nhưng cô không có hứng thú không có nghĩa là người kia cũng vậy, giọng nói cao vút của Phù Dung vang lên sau lưng Băng Hạ, nghe đặc biệt chói tai."Dương Băng Hạ, cô sợ tôi sao?"Bước chân cô ngừng lại, Băng Hạ quay đầu nhìn cô ta, lạnh nhạt nói."Sao tôi lại phải sợ chị chứ?"Phù Dung hơi nghiêng người dựa vào lan can cầu thang, cười khẩy."Thời thế bây giờ thay đổi nhiều quá. Kẻ thứ ba lại còn dám đứng trước mặt bạn gái chính thức mà dõng dạc nói 'sao tôi lại phải sợ chị chứ'. Chậc chậc, giọng điệu của cô thực sự khiến tôi sợ hãi thay đây này."Cái gì mà 'người thứ ba', cái gì mà 'bạn gái chính thức', lần nào gặp Niệm Phù Dung cũng là liên quan đến Trịnh Hạo Thiên, một hoa khôi xinh đẹp, một tiểu thư giàu có như cô ta mở miệng ngậm miệng đều chỉ quan tâm đến một người con trai, thật là quá mất đi khí chất rồi. Những lời này Băng Hạ cũng không nói ra, cô không có hứng thú muốn dạy một cô gái lớn hơn tuổi mình về vấn đề nên hay không nên vì một người con trai mà biến mình trở nên hèn kém đi trong mắt người khác. Nếu như anh ta một lòng hướng về mình, thì không cần phải lo lắng, nếu như anh ta không hề hướng về mình, lo lắng cũng vô ích.Phù Dung chậm chạp từng bước tiến về phía Băng Hạ, đôi mắt được kẻ sắc nét nhìn chăm chú vào cô, lạnh lùng đánh giá gương mặt cô. Nếu như ánh mắt cô ta có thể biến thành lưỡi dao, thì Băng Hạ không biết mặt mình đã bị đâm thủng bao nhiêu lần."Cô thích Hạo Thiên sao?" Phù Dung hỏi."Không." "Vậy chắc là Hạo Thiên thích cô rồi." Phù Dung cúi đầu tự cười giễu bản thân. "Có điều..." Cô ta đưa tay nắm lấy cằm Băng Hạ, hạ giọng thì thầm. "Gương mặt này, đôi mắt này, cái miệng này, cho dù có xinh đẹp thì cũng có ích gì? Cô có biết là bao nhiêu năm qua có biết bao nhiêu con bé như cô muốn ngã vào lòng Hạo Thiên không, cô so với người ta còn chẳng đáng xách dép, cô nghĩ mình là ai đây?"Băng Hạ giương mắt lạnh lùng nhìn lại Niệm Phù Dung. "Cho dù tôi không là ai, tôi cũng là chính tôi. Tôi không cần phải vì một người con trai không để mình trong lòng mà đau đầu phiền não. Chị không tự tin về bản thân mình đến thế sao? Nếu tôi là chị, tôi sẽ dành thời gian rảnh rỗi của mình để làm những việc tự hoàn thiện bản thân, chứ không đứng đây làm nhảm những điều vô nghĩa đâu."Dường như Phù Dung không ngờ rằng Băng Hạ sẽ nói với mình như thế, trong suy nghĩ của cô ta, khi Băng Hạ đến đây và nhìn thấy mình chắc chắn sẽ sợ hãi đến run rẩy, dù sao thì cô ta cũng đã từng bị mình hạ nhục trước toàn bộ sinh viên trường, cho dù không hoảng sợ thì cũng nên e ngại mới đúng chứ?Nhưng Niệm Phù Dung không biết, Băng Hạ vốn dĩ chẳng ngại ngần gì cô ta, vì cô vẫn tin bản thân mình không làm gì sai. Lần trước cam chịu để cho cô ta hành hạ như vậy là vì sợ cô ta làm hại đến Bảo Vy, còn lần này, chỉ đấu võ mồm mà cô ta cũng nghĩ rằng có thể làm cô mất đi miếng thịt nào được sao.Sau giây phút hơi ngỡ ngàng, Phù Dung giận quá hóa cười. "Đã lâu không gặp, miệng lưỡi cũng ghê gớm quá. Dương Băng Hạ, tôi cảnh cáo cô, trong học viện này cô muốn tiếp cận tên công tử nào cũng được, nhưng thân phận và địa vị của Hạo Thiên không phải chuyện để đùa, cô không xứng với anh ấy đâu. Còn nữa, cô nghĩ anh ấy là thích cô thật lòng sao? Thiếu gia nhà giàu như anh ấy làm sao có thể vứt bỏ tiền đồ của mình vì một con kiến như cô chứ? Anh ấy chỉ là cảm thấy mới lạ nên muốn chơi đùa cô chút thôi, tỉnh lại đi."Giọng nói của Phù Dung rất êm ái dễ nghe, nhưng những lời cô ta nói như những mùi kim sắc nhọn đâm vào tai Băng Hạ. Cô cười nhạt một cái, bản thân cô chưa từng trông đợi gì vào Trịnh Hạo Thiên, cho nên những lời nói cho dù cay độc hơn thế nữa cũng không có mảy may ảnh hưởng gì đến cô cả. Thầm nghĩ cũng đã phung phí thời gian đứng đây tiếp chuyện với cô ta đủ lâu rồi, cô nên quay về thôi.Băng Hạ vừa quay lưng bước đi, tiếng của Phù Dung lại vang lên sau lưng, dường như cô ta nhất định không muốn buông tha cô. "Dương Băng Hạ, tôi đã xem hồ sơ của cô. Người giám hộ của cô mang họ Thiều, cô là được nhận nuôi đúng không?"Đôi chân Băng Hạ khựng lại.Phù Dung khoanh tay trước ngực, khóe môi thanh tú nhếch lên giễu cợt."Quả đúng là đứa con gái không được ba mẹ dạy dỗ đàng hoàng tử tế, cho dù có gương mặt xinh đẹp và khoác lên dáng vẻ học giỏi ưu tú để vào được Thánh Ân, nhân cách cũng chỉ đến thế mà thôi."Băng Hạ quay phắt đầu lại, gằn giọng. "Niệm Phù Dung!""Tôi nói sai gì sao?" Cô ta nhướn mày nhìn lại cô, tiếp tục nói. "Mẹ tôi nói rằng, những đứa con gái không có ba mẹ, nhân cách sẽ bị méo mó, vì thiếu đi hạnh phúc nên mới luôn muốn đi tranh cướp hạnh phúc với người khác. Trước đây tôi chỉ thấy mẹ tôi nói có vẻ hơi phiến diện, nhưng sau khi gặp cô, tôi mới thấy là bà nói đúng."Cô ta cúi đầu ngắm nghía móng tay mình, thở dài một cái như tiếc hận."Vậy nên mới nói, con gái có người mẹ tốt rất quan trọng, mẹ cô có thể giáo dục cô không được đánh mất lòng tự trọng, không được lợi dụng mà bám lấy bạn trai của người khác, không được trở thành loại con gái khiến người khác coi thường. Trừ phi, cô có mẹ nhưng mẹ cô cũng là loại phụ nữ ..."'BỐP!!!'Hành lang vắng lặng vang vọng tiếng cái tát giòn giã, Băng Hạ giơ cao tay, cô như dùng hết sức lực hiện có và sự phẫn nộ đang cuồn cuộn trong lòng vào cái tát này. Niệm Phù Dung gương mặt bị lệch sang một bên, trong miệng ngập lên dư vị tanh ngòm đắng chát.Băng Hạ có thể bỏ ngoài tai tất cả những lời cô ta nói về mình, nhưng lại không thể tha thứ cho dù chỉ là nửa chữ cô ta nói về ba mẹ cô. Ba mẹ cô là trời là đất, là tín ngưỡng quan trọng nhất của cô, cô ta có tư cách gì để nhắc đến chứ?Sau lưng Băng Hạ đột nhiên vang lên một giọng nói thảng thốt."Phù Dung!"Hai người đang đứng ở cầu thang của khu phòng học sinh viên năm ba. Băng Hạ đứng đối diện Phù Dung, còn cô ta đứng quay lưng về phía cầu thang. Người vừa lên tiếng là bạn thân cô ta, Diệp Mai Đông.Rồi sau đó, mọi chuyện xảy ra rất nhanh, phía sau Diệp Mai Đông xuất hiện rất nhiều học viên, gần như tất cả các sinh viên năm ba trong tòa nhà này đều đổ xô hết về phía hai người. Ngay khi Băng Hạ còn nghi hoặc chưa hiểu chuyện gì thì Phù Dung đã lao đến nắm lấy tay cô, vừa khóc vừa nói, cái tát của cô vừa rồi còn hằn nguyên trên má cô ta, đỏ ửng chói mắt."Băng Hạ, em đánh chị tiếp đi, em đánh chị thêm nữa cũng được! Chỉ xin em hãy tha thứ cho chị! Hiểu lầm lần trước chị biết sai rồi, em hãy tha thứ cho chị có được không?"Băng Hạ bị tiếng khóc của cô ta làm cho lùng bùng lỗ tai, cô đau đầu không chịu nổi, cau mày cố gắng rút tay mình ra khỏi tay cô ta."Chị làm gì vậy, buông ra!"Hai con người cứ thế giằng co xô đẩy nhau ở gần cầu thang, đám đông xung quanh vừa quan sát vừa không ngừng xì xầm bàn tán với nhau, chỉ có Diệp Mai Đông vẫn bình tĩnh đứng đó. Khoảng chừng một phút sau, từ trong đám đông vang lên giọng nói của một người con trai."Có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?"Là giọng của Phùng Nhật Long.Suy nghĩ đó vừa vụt qua đầu Băng Hạ thì cô đã kịp nhìn thấy một cái nhếch môi thật khẽ của Phù Dung, cô ta níu lấy tay cô, sau đó đẩy người ra sau...Phía sau cô ta là một cái cầu thang rất dài.Đôi mắt Băng Hạ mở lớn, cánh tay giơ ra vẫn còn lơ lửng trên không trung.Các học viên xung quanh cùng kêu lên kinh ngạc.Niệm Phù Dung, cô ta điên rồi, thế nhưng lại có thể làm đến mức độ này.Băng Hạ nghe thấy tiếng của Diệp Mai Đông hét lên bên tai mình. "Phù Dung!!"Sau đó là một loạt thân ảnh chạy qua trước mắt cô, một nửa đám đông kéo nhau chạy xuống dưới cầu thang, nơi Niệm Phù Dung đang nằm bất tỉnh ở đó, trán cô ta bị va đập xuống nền cầu thang, máu tươi chảy dọc xuống bên sườn mặt. Mai Đông nâng cô ta lên, không ngừng khóc lóc gọi tên cô ta. Từ trong đám đông sau lưng Băng Hạ, thân ảnh cao lớn của một chàng trai bước ra, anh ta không nhanh không chậm tiến đến, dùng một giọng nói rất bình tĩnh lên tiếng. "Nhật Long, gọi xe cấp cứu!"Phùng Nhật Long rút điện thoại ra ném cho một nam sinh phía sau, nam sinh đó ngay lập tức bấm số xe cứu thương, còn anh thì cúi người bế Phù Dung lên, cùng với đám đông rời khỏi đó. Chàng trai kia từ đầu đến cuối gương mặt đều không có lấy một biểu cảm nào, và cũng không nhìn Băng Hạ đang đứng ngây người trên cầu thang lấy một cái. Sau khi đám đông bên dưới đưa Phù Dung đi khỏi, anh ta cũng xoay người biến mất.Băng Hạ cảm thấy từ đầu cho đến ngón chân mình đều lạnh buốt.Đám đông sau lưng cô lại tiếp tục bàn tán. "Con bé đó vừa làm trò gì vậy?""Mình cũng không nhìn rõ nữa, hình như là nó vừa đẩy Phù Dung xuống cầu thang.""Cái gì?? Con bé đó điên rồi sao?""Cậu nhận ra con bé đó không, đó chính là con bé nữ sinh dính tin đồn có quan hệ với Hạo Thiên đó. Lần trước Phù Dung chẳng phải đã làm ầm lên ở bên khu năm nhất sao.""Vậy không lẽ lần này là muốn trả thù lại Phù Dung? Chậc chậc, trông mặt mũi không đến nỗi mà tâm địa thật đáng sợ.""Cậu không nhìn thấy đâu, ban nãy nó đã tát cậu ấy một cái, sau đó cậu ấy vẫn luôn miệng xin lỗi nó, mà chớp mắt một cái nó đã xô cậu ấy xuống cầu thang.""..."Đôi mắt Băng Hạ cụp xuống, tối sầm.Cô lạnh lùng quay người lại định bước về lớp học, nhưng không ngờ vừa quay lại đã nhìn thấy một đám nữ sinh đứng trước mặt. Đứa nào đứa nấy khuôn mặt hung hãn phẫn nộ, như chuẩn bị ăn tươi nuốt sống Băng Hạ. "Này em gái, em chán sống rồi sao, mới ít tuổi ranh tại sao lại có thể xấu xa như vậy?"Băng Hạ cảm thấy vô cùng nhức đầu, cô cần đến một chỗ yên tĩnh để bình tĩnh lại, không muốn đôi co nhiều với đám nữ sinh bị dắt mũi chỉ với một màn kịch, liền lạnh lùng nói."Tránh ra."Con bé nữ sinh tóc vàng vừa rồi cao giọng dọa nạt Băng Hạ bị một ánh mắt sắc lạnh của cô lướt qua mà sợ hãi đến ngây người. Quả nhiên là yêu tinh, làm bị thương người ta xong vẫn có một vẻ không sợ trời không sợ đất như vậy. Nhưng tất cả mọi người đứng ở đây đều bất mãn với nó, có sự đồng tình của mọi người mà mình còn phải sợ nó hay sao? Con bé tóc vàng lấy lại vẻ ngang ngược trong phút chốc, nó tiến đến, giơ tay thô lỗ đẩy mạnh Băng Hạ ra sau."Mày tưởng thế là xong sao? Muốn đi là đi được à? Công chúa của Thánh Ân lại có thể để mày muốn làm gì cũng được sao?"Đứng sau đám nữ sinh hung hãn kia là hai bóng dáng vô cùng quen thuộc của lớp Quản trị doanh nghiệp năm I, Chu Diệp Linh và Lã Thanh Huyền. Hai con bé vừa nghe thấy sự việc kinh thiên động địa bên này liền chạy ngay tới, nhìn thấy Băng Hạ bị những nữ sinh khóa trên bao vây, hai đứa đều nhìn nhau cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa. "Băng Hạ à..." Lã Thanh Huyền tiến đến dịu dàng lên tiếng. "Bình thường ở trong lớp cậu ngang ngược tùy hứng như thế nào bọn mình không chấp với cậu, nhưng lần này cậu sai thật rồi, dù gì chị Phù Dung cũng là người có địa vị rất cao trong học viện này, cậu không thể làm như thế với chị ấy, nếu chị ấy có xảy ra chuyện gì thì...""Thì sao?"Băng Hạ mất kiên nhẫn thực sự, cô nhìn thẳng vào Lã Thanh Huyền cùng đám nữ sinh khóa trên, đôi mắt lạnh lùng sáng rực như ma quỷ trong đêm tối. Thanh Huyền bị dáng vẻ của cô dọa cho ngu người, nửa câu nói phía sau cứ thế nuốt thẳng vào bụng. "Thì sao à?" Nữ sinh tóc vàng ban nãy cười phẫn nộ. "Con bé này điên rồi, không dùng lời nói suông mà dạy bảo được nó đâu. Cứ đẩy thẳng nó xuống dưới như hồi nãy nó làm với Phù Dung là xong!"Khuôn mặt Băng Hạ lạnh băng."Làm được thì hãy nói."Câu nói thách thức của cô đã phá vỡ chút lí trí cuối cùng của đám nữ sinh nọ, con bé tóc vàng cầm đầu cười khẩy một cái, cô ta tiến đến định nắm lấy vai Băng Hạ đẩy ra sau, thì cô bất ngờ nghiêng người tránh đi, duỗi chân đạp thẳng vào bụng cô ta. Nữ sinh tóc vàng ôm bụng bước lùi vài bước về phía sau, ngã vào đám con gái đang đứng sau lưng, đau đớn buông một câu chửi thề. Băng Hạ bây giờ đã phẫn nộ thực sự, dù sao thì trong mắt đám người này cô đã là người hành hung người khác rồi, hành hung thêm cơ số người khác cũng không sao.Từ cầu thang phía sau lưng Băng Hạ có tiếng bước chân chạy vội vàng gấp gáp, rồi một tiếng quát lanh lảnh vang lên."Mấy người định làm gì vậy hả?"Chu Diệp Linh nhìn thấy Bảo Vy đùng một cái xuất hiện, cười cười mỉa mai nói. "Thiều Bảo Vy, cậu đến đúng lúc lắm, cậu hãy xem cô bạn tốt của cậu đã làm ra chuyện gì kìa. Cậu ta vừa đẩy Công chúa Phù Dung xuống cầu thang, người ta vừa phải lên xe cứu thương đến bệnh viện rồi. Băng Hạ của cậu lần này sợ là không xong rồi.""Cái gì mà không xong chứ!" Bảo Vy gân cổ tranh cãi. "Chị ta cũng có phải dạng người hiền lành gì đâu, chắc chắn cũng đã phải làm gì đó Băng Hạ thì cậu ấy mới đẩy chị ta như vậy. Mang chuyện này ra soi xét kĩ lại còn chưa biết ai sai ai đúng đâu, mấy người định ở đây mà hành hung người khác chắc?"Băng Hạ đưa mắt nhìn Bảo Vy một cái, ánh mắt sắc lạnh ngay lập tức trở nên dịu dàng. Cuộc đời này có một người bạn, một người chị em như cậu ấy thật tốt, trong mọi hoàn cảnh đều bênh vực cô không quan tâm cô đúng hay sai, cũng không cần hỏi cô câu nào. "Đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã." Con bé tóc vàng kia vẫn ôm bụng tức tối nói. "Thánh Ân có hai con bé coi trời bằng vung như chúng mày chết cũng đáng lắm."Rồi cô ta lừ mắt một cái, đám nữ sinh đứng sau cùng nhất loạt tiến đến, xem ra hôm nay chúng nhất định chúng phải xử Băng Hạ bằng được.Nhân vật chính mặt vẫn lạnh như băng, nhưng Bảo Vy thì trong lòng đang run rẩy, với số lượng người như thế này là quá đông, huống hồ hai cô còn đang ở thế bị động, phía sau lưng là cầu thang dài dằng dặc, chỉ cần một cú đẩy không mạnh cũng có thể ngã xuống dưới.Nữ sinh tóc vàng kia đứng một góc phía sau, nhếch miệng cười tà ác. Diệp Mai Đông đã dặn dò cô ta, sau khi mọi chuyện xảy ra phải dùng áp lực của các sinh viên làm cho con bé đó sợ hãi mà biến ra khỏi trường này.Khi đám nữ sinh kia đang dần dần thu nhỏ vòng bao vây Băng Hạ, cô vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng ấy, hoàn toàn không có bất cứ một hành động chống cự nào, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.Một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong bầu không khí căng thẳng."Lưu Sa Diễm, trường Thánh Ân cho em quyền phán xét bạn học từ khi nào vậy?"Con bé tóc vàng Sa Diễm chợt sững lại, nó quay đầu nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, đôi mắt ngay lập tức mở lớn.Đám nữ sinh đang bao vây Băng Hạ và Bảo Vy cũng giật mình kinh ngạc."Anh Hàn Phong??"Danh tiếng của con cả nhà họ Vương trong học viện này không ai là không biết. Lưu Sa Diễm thân là bạn cùng lớp của Vương Hoàng Yến, cũng từng có rất nhiều lần gặp mặt Hàn Phong, ấn tượng về anh là một chàng công tử luôn tỏ vẻ lịch sự hào hoa nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác xa cách. Sao đột nhiên chàng hoàng tử không màng chuyện thế sự này lại xuất hiện ở đây?Vương Hàn Phong lạnh lùng đứng đó, đôi mắt anh ta như cơn gió xuân diễm lệ tình tứ nhưng buốt lạnh, anh ta nhìn về phía Băng Hạ đang đứng trong đám đông, ánh mắt của hai người giao nhau trong không gian. Ánh mắt cô lạnh nhạt dửng dưng, ánh mắt anh ta lại có vẻ nghiền ngẫm.Sa Diễm nhìn anh, trong đầu lựa chọn từ ngữ, cố gắng tỏ vẻ thành thật nhất có thể."Anh Hàn Phong, con bé này khi nãy đã đẩy Phù Dung xuống cầu thang, tình trạng của cậu ấy rất nguy hiểm, đã được đưa đi bệnh viện rồi. Bọn em ở đây chỉ là đang dạy dỗ mấy câu...""Dạy dỗ mấy câu?" Hàn Phong không thèm nhìn cô ta, cười lạnh lùng. "Dồn ép người ta đến thế kia mà gọi là dạy dỗ mấy câu sao, anh thấy hình như các em đang muốn đẩy người ta xuống dưới thì đúng hơn. Cô bạn đó đúng hay sai sẽ có Ban giám hiệu trường giải quyết, em lấy tư cách gì mà dùng bạo lực với người ta chứ?"Đám nữ sinh kia, bao gồm cả Lã Thanh Huyền và Chu Diệp Linh đều ngây người, học chung lớp với Vương Hàn Phong bao lâu nay, họ chưa bao giờ thấy anh tức giận như thế, cũng chưa bao giờ nặng lời như thế với bất cứ cô gái nào. Hàn Phong bước từng bước tiến đến, rồi nhanh như một cơn gió bắt lấy tay Băng Hạ đang đứng trong đám đông, kéo đi. Khi Bảo Vy cũng như đám người kia còn đang ngơ ngác thì cô bạn của cô đã bị anh ta không nói một lời mà lôi đi mất. Lưu Sa Diễm tức giận đến dậm chân, sao con bé này có thể cao số đến thế kia chứ, hết Trịnh Hạo Thiên để ý đến nó giờ lại đến Vương Hàn Phong ra mặt bảo vệ nó.Hành lang khu phòng học năm III vắng lặng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân của hai người. Băng Hạ liên tục giãy dụa vùng vẫy khỏi tay Hàn Phong, nhưng anh vẫn thản nhiên nhìn về phía trước không quan tâm, bàn tay cứng như gọng kìm sắt, giữ lấy tay cô thật chặt.Vương Hoàng Yến từ xa bước đến, cô ta hơi nheo mắt nhìn bóng hình hai người một nam một nữ đang đi trên hành lang. Cho đến khi Hàn Phong kéo cô gái kia đến gần, cô ta mới kinh ngạc mở to mắt nhận ra đó là Dương Băng Hạ. Hàn Phong từ đầu đến cuối đều không nói gì, cứ như thể không nhìn thấy Hoàng Yến, anh ta kéo tay Băng Hạ đi lướt qua cô ta, hoàn toàn không nhìn em gái mình lấy một cái..Hai người đi đến một góc khuất của hành lang, Băng Hạ lạnh lùng giật tay về. Cô mở to mắt trừng trừng nhìn vào Hàn Phong."Sao lại giúp tôi?"Hàn Phong lạnh nhạt nhìn cô. "Tôi thích giúp ai là chuyện của tôi, em quản sao?"Được, anh thắng, Băng Hạ nhức đầu vô cùng, cảm thấy chuyện gì cũng không được như ý, cô phẩy tay quay lưng bước khỏi, thì Hàn Phong lại giữ cô lại."Em và Phù Dung đã xảy ra chuyện gì vậy?"Băng Hạ giờ phút này cảm thấy phiền lòng muốn chết, làm sao còn kiên nhẫn ngồi trình bày lại cho anh ta nghe, mà kể cả còn đi chăng nữa, cô cũng không muốn nói chuyện đó với người không liên quan. "Như anh thấy." Cô trả lời ngắn gọn.Hàn Phong chỉ hơi nhướng mày một chút, dường như không có vẻ gì là quá ngạc nhiên. "Tại sao vậy?"Băng Hạ không thèm trả lời, cô giơ chân bước đi lại bị anh ta níu lại."Sao tôi lại phải trả lời anh chứ?" Cô cáu gắt.Hàn Phong bị quát vào mặt cũng không tỏ vẻ phật ý, nụ cười thoáng qua môi anh ta dịu dàng thanh nhã như hoa nhài."Em nghĩ Trịnh Hạo Thiên sẽ đứng về phía ai trong chuyện này? Vị hôn thê, hay, cô người yêu bé nhỏ?"Tại sao cô lại phải quan tâm chuyện anh ta sẽ đứng về phía ai cơ chứ. Cô không làm gì sai, chuyện này chỉ cần mình cô biết là được rồi.Băng Hạ bị anh ta giữ chặt lấy tay, giãy dụa mãi cũng không thoát ra được, phát cáu quát ầm lên."Buông ra!!"Hàn Phong vẫn tươi cười dịu dàng càng làm cô muốn phát điên, anh ta dùng hai ngón tay vuốt lên má cô, cợt nhả nói. "Xem này, bông Bằng lăng nhỏ đã mất kiên nhẫn rồi. Có muốn tôi bảo vệ em không?"Băng Hạ phẫn nộ giương mắt nhìn anh. Trong trí nhớ chợt văng vẳng lại câu nói thâm trầm dịu dàng của ai đó vào buổi chiều tà dưới tán cây Giáng Hương trong sân kí túc xá. Anh ta nói 'Từ nay, tôi sẽ bảo vệ em'.Những kẻ này ai ai cũng nói muốn bảo vệ cô, nhưng cô thà tự bảo vệ mình còn hơn tin lời bọn họ. "Không."Cô lạnh lùng đáp lại một câu, sau đó dứt khoát giằng tay về. Vương Hàn Phong cũng không giữ nữa, anh mỉm cười nhàn nhạt nhìn theo bóng lưng cô rời khỏi."Băng Hạ, chúng ta là bạn nhé!" Anh nâng cao giọng, nói với theo cô."..." Cô không thèm trả lời."Tôi hứa sẽ không để ai bắt nạt em.""...""Dương Băng Hạ, tôi tin em!"Bước chân cô khựng lại. Hít một hơi, lại tiếp tục bước về phía trước. Bên ngoài sân học viện Thánh Ân, bầu trời vẫn trong xanh mát mẻ, không một gợn mây.Nhưng lòng người thì lại nổi cơn giông bão.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me