Twice Alphabet Project
12.Lúc lễ cưới của đồng nghiệp vừa kết thúc, Nayeon có nhớ Son Chaeyoung nói thế này: "Chị thấy không, nhẫn đeo ở ngón áp út tay trái, tức là một người đã thuộc về một người."Cô hơi chớp chớp mắt, nhìn theo hướng mà Chaeyoung chỉ sang, trên tay Hirai có chiếc nhẫn đính kim cương nhỏ, Jungyeon cũng đeo một cái y như thế.Lồng ngực cô có chút ê ẩm. Nếu Jungyeon và Momo là người yêu thôi thì cô cứ mãi tiếp tục diễn trò với Myoui để thoải mái ở cạnh em cũng chẳng sao hết, nhưng nếu họ kết hôn, thì thôi, Im Nayeon mà còn cố chấp nữa, có khi chết vì đau lòng.Nhưng biết buồn nên vừa về đến nhà đã trộm lấy rượu trong tủ kính nhà Myoui mà uống.Khi Mina về đến nhà, có thấy rèm cửa giật rất mạnh và người kia cứ thế ngồi đón từng cơn gió lớn. Trên đầu Im Nayeon vẫn chưa gỡ xuống vòng hoa còn tươi rói, chỉ là bên tay lắc lắc cái ly chứa chất lỏng màu đỏ đô, mắt thì buồn, miệng đang ngân nga bài gì đó nhưng trông ra chẳng vui vẻ gì.Ở chung được một thời gian, Mina biết thừa cái tính sớm nắng chiều mưa của người này, nhưng không hỏi thì dễ bị dỗi vô cớ nên vớ vẩn một câu: "Gì nữa đấy? Vừa nãy không phải còn vui lắm sao?"Im Nayeon say đến hai má ửng hồng, rồi tự dưng đập đập đầu vào thành cửa sổ: "Mina, tay Jungyeon đeo nhẫn, tay Hirai đeo nhẫn."Myoui bước đến, gỡ lấy ly rượu trên tay của cô gái kia, chỉ bảo: "Ừ, biết rồi mà."Nayeon trở tay giữ chặt cái ly: "Thế sao không nói."Mina thở dài: "Bảo sợ chị đau lòng nghe có đáng tin không.""Đương nhiên, không.""...""Mina này.""Gì cơ?""Em cũng đau lòng mà.""Ừ, thì thế"Nayeon có ngẩn ra một lúc, Mina cũng không phiền đến, cứ thế ngồi cạnh nhau.Cô khép khép mắt, rượu làm người ta buồn ngủ quá, nhưng lại có thêm can đảm nói tiếp: "Mina. Vậy giờ hết hả, mai tôi chuyển khỏi nhà em nhé."Myoui nhìn sang, thấy đôi mắt nhắm hờ kia đang rung, không nghĩ gì nữa mà trả lời: "Không, cứ ở vậy đi.""Tại sao thế? Sợ cô đơn à?""Không có.""Vậy thì chung nhà làm gì cho rách việc?""Không biết."Im Nayeon uể oải ngã người trên sàn nhà, muốn ngủ, lại nói gắng thêm một câu: "Nhưng nói cho em nghe, tôi không muốn làm thế thân cho Hirai Momo."Hiểu.Myoui Mina cũng không muốn làm thế thân cho Yoo Jungyeon.*~ 0O0 ~*13.Má phải Im Nayeon bị sưng và xem chân mày đang nhíu chặt thì thấy đang khó ở vì cái gì đấy.Như thường lệ, thức giấc đã thấy đồ ăn sáng Myoui mua về, nhưng không có hứng.Đau răng.Mina không bị ngớ ngẩn, nhìn cái người đang lượn qua lượn về trước mặt mình là hiểu ngay phải làm công tác hỏi thăm: "Sao đấy?""Thất tình nên đau răng." Miệng sưng nên trả lời ngắn củn thế.Myoui chẳng buồn ừ hử, nói xạo thiếu phong cách, không thèm hỏi nữa."Uống rượu nên đau răng."Myoui híp mắt tỏ vẻ khinh thường. Dối trá quen thói.Im Nayeon mím mím môi, thấy quá đáng: "Được rồi, hôm qua ở tiệc cưới lỡ ăn nhiều đồ ngọt quá, đau răng."Mina cười hài lòng, lại bảo bằng cái giọng dỗ dành: "Lại đây tôi xem cho."Im Nayeon nãy giờ vốn chờ cái câu này, vì lúc rửa mặt có tự mình ngửa cổ xem nhưng nhìn không ra cái răng đau nó ra sao. Thế là nhanh nhảu ngồi xuống ghế cạnh Mina, mở sẵn miệng, ý bảo đây này, nhìn lẹ giùm đi.Myoui Mina đứng hẳn dậy, một tay đỡ lấy cái má không đau của cô gái kia, từ góc cao mà nhìn xuống, chỉ nói: "Đến bệnh viện thôi, trông không ổn lắm."Hình như Im-trưởng-thành có mếu mặt trong nửa giây: "Thôi khỏi đi, phiền lắm."Mina mới véo má trái người kia một cái, đùa: "Chị bao nhiêu tuổi rồi còn sợ nha sĩ?""Hơn em hai tuổi."Véo mạnh tay thêm chút nữa cho biết, đồ con nít: "Đừng có giả ngu, tôi đưa chị đi khám."Thế là thiếu nữ hai-mấy-tuổi đó tính đánh bài chuồn, rón rén chạy khỏi phòng bếp. Khỏi mơ đi, Myoui gầy nhưng mà khỏe lắm, tóm ngay cổ áo.Đời biến động thiệt chứ, sớm qua được mặc đẹp ăn ngon, chiều tối say xỉn vì thất tình, sáng nay thì bị người ta thiếu đường kéo lê đi gặp nha sĩ.*~ 0O0 ~*14.Răng đau thì mặt bớt nọng. Răng khỏe rồi phải ăn-ăn-ăn bù đắp mấy cân thịt vừa thất thoát khỏi người.Ây chà, nhưng mà ăn một mình thì ngại lắm, vì muốn gọi thiệt nhiều đồ ăn, sợ bị kêu là heo.Ây chà, nhưng mà rủ Jungyeon thì sẽ kèm theo Momo, vì có gọi thiệt nhiều thì cũng bị Hirai ăn hết.Ây chà, đành phải kéo theo Mina, dạ dày bé không có khả năng tranh phần với mình.Thế là chỉ chờ tổng giám Myoui-kén-ăn tan làm, trưởng phòng Im đã đứng chầu chực dưới nhà xe, lấy lý do nào là nhờ em chăm sóc, nhờ em đưa đi nha sĩ mới hết bệnh, mời cơm trả ơn.Nhà hàng ở phố người Hoa, không có phòng riêng, lại dùng toàn đèn lồng vàng kiểu nghệ thuật nên trông tối tối, nhưng được cái bàn rất lớn, dọn được bao nhiêu là món. Mina ngồi ghế đối diện trợn mắt nhìn, ăn hết sao?Im Nayeon chẳng thèm quan tâm, tập trung chuyên môn, tay cứ liên tục xoay xoay mép bàn tròn gắp lấy gắp để. Mãi đến mươi mười phút sau thấy người kia không động đũa mới ngẩng đầu lên, thấy Myoui Mina đang nhìn mình như động vật kỳ thú trong rạp xiếc: "Gọi nhiều thì cũng là tôi trả tiền mà, có phí gì của em đâu, ăn đi, ăn đi.""Không phải ý đó.""Là sao?"Ý là chị ăn như heo, nhưng mà sợ người ta cào ở nơi công cộng, nên thôi, không dám nói móc.Thế là Myoui Mina cũng cúi đầu ăn-ăn-ăn. Lúc trở đũa lại hổng tay một cái, viên há cảo nhân tôm rơi vào chén nước tương, bắn hẳn hai giọt vào bên má. Đang quê độ tính lấy khăn giấy lau ngay thì tự dưng sững người.Im Nayeon ha ha mấy tiếng lộ ra cả hai cái răng thỏ trắng trắng, rồi tự nhiên vươn tay sang, dùng ngón tay cái quệt qua phần dính bẩn nho nhỏ trên má Myoui, giọng đầy châm chọc: "Nói ai ba tuổi, em mới ba tuổi."Myoui Mina nóng mặt, lí do xấu hổ thì nhiều lắm.Đại khái là, hành động này có hơi dơ đó, nhưng mà cảm giác rung rinh không tệ, khiến Myoui đắn đo suy nghĩ, lát nữa có nên làm rớt bánh quẩy hay không.o
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me