Un Siglo Sin Ti The Ky Khong Em
Capítulo 25Ngày 7 tháng 10 năm 2013 07:00Đang ngủ say đột nhiên Ngô Thế Huân nghe thấy tiếng lạch cạch trong phòng khách, mở to mắt, nhìn chằm chằm người đứng trước mặt."Trương Nghệ Hưng!""Kêu lớn tiếng như vậy làm gì!? Sao anh lại không ngủ trong phòng?"Không trả lời lại Trương Nghệ Hưng, Ngô Thế Huân chỉ ngây ngốc nhìn cậu, sau đó lập tức gắt gao ôm lấy Trương Nghệ Hưng :"Nghệ Hưng, Nghệ Hưng, Nghệ Hưng." Thanh âm mềm nhũn. tưởng chừng như vừa bị cả thế giới vứt bỏ."Em ở đây, làm sao vậy?""Em đi có việc sao? Anh còn tưởng em không quan tâm tới anh nữa.""Ngô Thế Huân anh bị thần kinh sao, chẳng phải em đã nói công ty bận chút việc nên em phải tăng ca sao.""Thì bởi vì anh rất nhớ em. Tại sao em có thể vứt bỏ anh đi lâu như vậy!?""Mới chỉ có một ngày thôi nha.""Một ngày!? Tại sao em có thể nói nhẹ hẫng thế được. Em có biết một ngày qua anh vượt qua làm sao không? Nhìn vành mắt anh này, đen rồi đó. Còn nữa, nhìn xem, gầy đi một vòng rồi." [đồ ăn hại =)))]Bị Ngô Thế Huân chọc cười, Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ nói: "Mới có một ngày đã như vậy, nếu em đi công tác những mười người nửa tháng thì anh biết lo liệu làm sao?""Anh. . anh. . .anh. . .Anh khóc cho mà xem!" [phi phi, không có tiền đồ gái út ạ]Trương Nghệ Hưng thích thú nhìn Ngô Thế Huân, nhìn cho đến khi hắn cảm giác lạnh cả sống lưng mới chậm rãi mở miệng nói: "Vậy anh khóc đi.""Mẹ ơi!""Tháng sau em phải đi công tác ở châu Âu, 20 ngày.""Công ty của các người đúng là cái đồ bất nhân! Kỳ nghỉ đã xén bớt thời gian bắt nhân viên tăng ca, đã thế còn muốn kéo em đi tận nơi xa xôi như vậy! Không được đi!""Đây là công việc.""Công việc cái gì. Từ chức. Về nhà anh nuôi em."Liếc Ngô Thế Huân một cái, Trương Nghệ Hưng đi vào phòng bếp. Khỏi nói đi, chỉ có tô mì sợi đang ăn dở. Đại gia hỏa này phỏng chừng cả ngày nay chưa ăn gì."Nghệ Hưng. Vẫn là không nên đi."Không thèm quan tâm."Nghệ Hưng. Em đi rồi anh biết làm sao bây giờ."Như trước, don't care."Nghệ Hưng, anh khóc cho em xem!"Vẫn là không để ý tới. Trương Nghệ Hưng quay lưng về phía Ngô Thế Huân, nụ cười trên miệng không giấu nổi nữa. ho nhẹ hai tiếng ra vẻ trấn định nói: "Cũng không nhất thiết phải đi, nếungười nào đó biểu hiện tốt một chút, em sẽ suy nghĩ lại." Kỳ thật Trương Nghệ Hưng làm sao có thể bỏ hắn một mình lại lâu như vậy, đã sớm kiếm cớ thoái thác nhiệm vụ lần này rồi.Ngô Thế Huân một bên vẻ mặt ủy khuất đến cực điểm ngay được những lời này của đối phương mắt lập tức phát sáng lên. Hắn bước nhanh đi theo Trương Nghệ Hưng vào phòng bếp, từ phía sau ôm chặt lấy cậu: "Chỉ cần em không đi, muốn anh làm gì cũng sẽ nghe theo em hết.""Tốt lắm. Ngô Thế Huân, buông tay. Ắn nốt bát mì đó đi.""Không được, hôm nay là sinh nhật em, chúng ta ra ngoài ăn."Trương Nghệ Hưng, anh không tin yêu nhau nhiều sẽ có lúc mệt mỏi.Bởi vì,un día es un siglo sin ti. Không có em một ngày dài tựa như một thế kỷ.Cho nên, chúng ta luôn luôn bên cạnh nhau, không bao giờ tách rời.Bởi vì,un día es un siglo sin ti. Không có em một ngày dài tựa như một thế kỷ.Chỉ sợ tách ra khỏi nhau mới một ngày đã không chịu nổi.Bởi vì,un día es un siglo sin ti. Không có em một ngày dài tựa như một thế kỷ.Trương Nghệ Hưng, anh yêu em. Ngô Thế Huân yêu em.un día es un siglo sin ti. Không có em một ngày dài tựa như một thế kỷ.END
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me