tại biệt thự ngoại ô của gia tộc lee.khi màn đêm giăng kín lối mòn, dãy hành lang cô quạnh hun hút đến đáng sợ. không gian được bao bọc bởi cơn gào thét thịnh nộ của chúa trời, những tia sáng giáng xuống mặt đất như muốn xé toạc bóng tối làm hai nửa. cơn mưa xối xả trút như thác đổ, hung một mùi hương đặc trưng của mặt đất. từ khung cửa sổ tia sáng của cơn giông đổ chiếc bóng đen ngòm của lee chanyoung lên vách tường, gã ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế lounge bọc nhung đỏ, trên tay lắc lư chất lỏng đỏ đặc quánh, miệng ngậm điếu xì gà đỏ hỏn. hằng đêm, lee chanyoung đều mơ về một người phụ nữ.người phụ nữ với mái tóc xù cùng chiếc áo măng tô màu gụ, trên vai vắt khẩu súng nặng trịch đóng cọc ở phía cây cổ thụ bất kể ngày đêm. ánh mắt của cô ta quá đỗi ám ảnh. đôi mắt của cô như một quả cầu pha lê, hai khóe mắt đầy ụ nước như đang chực chờ tuôn trào, gã không thể đoán được sắp tới cô ta sẽ làm gì, nổ súng vào đầu gã hay vào tim gã?và rồi cô ta cười với hai hàng lệ rơi lã chã, trôi tuột qua gò má lốm đốm tàn nhang. lee gawon khoác hờ chiếc áo lụa mỏng rời giường vì hơi ấm từ phía bên cạnh đã không còn, chỉ còn lại những vệt sáng yếu ớt mờ mịt của ánh trăng từ cửa sổ. nàng băng dọc qua hành lang dài đằng đẵng để tìm kiếm bóng hình của chanyoung. vì mỗi lần trời đổ mưa đến nàng không thể nào yên giấc nỗi. đám hầu trong nhà đã lui hết, không còn bóng dáng ai lẽo đẽo theo sau. bóng nàng đổ dài, lảo đảo như bóng ma.lee gawon chốc đã tìm được lee chanyoung, nàng đứng ở đằng sau rồi từ từ tiến đến xem gã trăn trở gì. cuộc sống hôn nhân vốn đã không màu hồng, nên việc mà nàng mang mối bận tâm dành cho gã cũng chỉ là sự thừa thãi."sao không ngủ mà lại ra đây uống rượu? tôi nhớ anh đâu phải bượm rượu.""cô quan tâm làm gì? để tôi chết quách ở đâu đó đi.""anh chết cũng là một điều tốt, như vậy thì tôi sẽ được thừa kế khối tài sản của nhà lee. cũng không tồi.""cô tưởng bở à?"lee gawon giật phắt ly rượu từ tay gã, nhấp một ngụm lấy chút vị."thấy anh dạo gần đây kì lạ, bộ có chuyện gì xảy ra à?""không có gì.""tôi nghe chuyện cha anh rồi, ông ấy đang hấp hối trên giường bệnh.""cha tôi không phải cũng là cha của cô à?""dù ông ta trông có vẻ là tốt với tôi nhưng đâu có nghĩa ông ta là cha của tôi. nếu anh lo lắng về chuyện thừa kế thì không có gì phải bận tâm, anh là trưởng nam nên việc tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc cũng là lẽ thường tình. lee hyunseo còn quá nhỏ để bị kéo vào trò chơi thâu tóm quyền lực này.""tôi không ngờ cô lại thốt ra được những lời tình cảm như thế. tôi biết cô là loại người không quan tâm gì về chuyện gia tộc. nhưng bây giờ cô lại đề cập tới chuyện này, cô đang âm mưu chuyện gì?""làm dâu nhà này hai năm làm tôi thay đổi khá nhiều, từ một người không biết gì lại sắp biến thành một con hồ ly xảo trá. anh thích loại ngây thơ hay quỷ quyệt?"ánh mắt của lee chanyoung dường như không chất chứa hình bóng của lee gawon. gã chán ngấy cái điệu bộ gây hấn vô cớ nên chẳng thèm bận tâm nàng luyên thuyên gì. những lời nói câu dẫn nhàm chán ấy dù có trả lời thì thế cục vẫn thế, chẳng có gì thay đổi."ngày mai đại gia tộc sẽ tề tựu, mong anh chỉnh đốn lại thái độ. tôi không muốn họ bàn tán tôi là loại phụ nữ không biết quản chồng."lee chanyoung nhếch miệng, lộ một đường cong vút ở khóe môi..
.sau trận mưa tầm tã ngày hôm qua, quang cảnh dần thoáng đãng và đọng lại một màn sương đặc quánh vào tờ mờ sáng. lee gawon đã thức dậy từ rất sớm mặc cho cơn mất ngủ hoành hành. nếu họ hàng bắt gặp nàng nằm lì trên giường thì e rằng họ sẽ trưng bộ dạng dè bỉu và liến thoắng bên tai nàng mãi. đám hầu tất bật đi đi lại lại để chuẩn bị cho buổi tiệc, khi nàng rảo bước ra ngoài vườn đã thấy lee hyunseo cũng đang đi dạo."em về từ khi nào vậy?""chỉ mới ban nãy thôi ạ."trong mắt nàng, lee hyunseo là một thiếu nữ mang đậm cốt cách vương giả được dạy dỗ cẩn thận từ nhỏ, trầm tính và ít nói. cũng vì một phần như thế mà tình cảm chị em giữa họ có một khoảng cách nhất định. số lần gặp mặt của hai chị em cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay vì phần lớn thời gian lee hyunseo dành ở trường nội trú. họ chỉ gặp nhau vào những dịp đặc hiệt như thế này. "em vào nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay sẽ vất vả lắm đấy.""em nghe nói cha đã lâm bệnh nặng, sao chị và anh chanyoung không nói cho em biết?"- lee hyunseo buồn bã, cúi gầm mặt."em nên chú tâm vào chuyện học hành thì hơn, chuyện gia tộc cứ để anh chanyoung lo.""anh chị vẫn xem em là con nít à?""chị xin lỗi."lee hyunseo tức giận bỏ vào trong, cùng lúc đó lee chanyoung đi ra ngoài. gã đã thu gọn thấy khoảnh khắc cả hai lớn tiếng vào trong đáy mắt."cô hết chuyện đi gây lộn với con nít à?""anh câm miệng lại đi, người đầy mùi rượu.""hyunseo đã biết chuyện cha bệnh nặng rồi. anh không cần phải giấu nữa đâu, đưa con bé đi gặp ông ấy lần cuối trước khi nó bị chú tống vào trường nội trú."lee gawon nói rồi bỏ vào trong, để lại lee chanyoung hàng tá suy nghĩ trong đầu. lee chanyoung chưa bao giờ vén vun tình cảm với tư cách là một người anh ruột thịt của hyunseo. gã nơm nớp lo sợ rằng một khi người cha vĩ đại của gã ngã ngựa, gã phải thay mặt lão bảo vệ đứa em gái duy nhất của mình trước những con mắt xâu xé khối tài sản kết xù mà ngài cả đời gầy dựng.