TruyenFull.Me

Uong Thac Nhuc Nhoi

Không gian tĩnh lặng đến mức ngay cả tiếng gió ngoài ban công cũng nghe rõ. Trì Sính cuối cùng vẫn buông tay, lùi từng bước nặng nề rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn tiếng thở dồn dập của Uông Thạc, cùng từng vòng siết lo lắng của Giấm Nhỏ quanh tay đã thấm đỏ máu.

Uông Thạc cúi mắt nhìn miếng băng gạc đã nhuộm màu, khẽ cười một tiếng. Cậu xoay người định đi thay băng thì bị một cánh tay giữ lại.

" Em thật sự muốn quay lại với hắn?" Giọng nói ấy vang lên, lạnh lẽo hơn cả con gió bên ngoài.

" Đây không phải là điều em mong sao? Mục đích của em khi về nước." Uông Thạc nhìn miếng băng gạc đã nhuộm máu mình, vẫn là nên đi thay thì tốt hơn. 

"Uông Thạc!" Uông Trẫm gầm lên, bước thẳng vào, tiếng giày nện xuống sàn như búa nện. Anh chụp lấy cổ tay em trai, lực đạo mạnh đến nỗi Giấm Nhỏ lập tức xoắn chặt hơn để phòng vệ.

" Yêu anh ấy thêm một lần nữa. Hạnh phúc thêm một lần nữa!"

" Yêu? Hạnh phúc?" Ánh mắt đỏ ngầu của anh gắt gao khóa chặt Uông Thạc, như muốn xé toạc lớp bình thản giả vờ kia ra, ép cậu phải thừa nhận, ép cậu phải đối diện với nỗi đau mình vừa tự rước lấy.

" Anh không cho phép em quay về với hắn." Giọng anh trầm khàn, như dội thẳng vào tim người đối diện:" Em là của anh, không phải của hắn." 

Uông Trẫm siết chặt hơn, gần như ép Uông Thạc không còn đường thở. Ánh mắt anh đỏ rực, hơi thở nóng rát, cả người tỏa ra khí thế như sẵn sàng xé nát tất cả những gì dám cướp mất em trai khỏi anh.

Ngay lúc ấy, ' tách!' âm thanh rít gằn khẽ vang lên.

Chỉ một giây, Giấm Nhỏ không còn xoắn quanh tay papa nhỏ để phòng vệ nữa. Con rắn nhỏ tung mình khỏi cánh tay papa, lao thẳng vào Uông Trẫm. Cái lưỡi mảnh thè ra, nanh trắng loáng dưới ánh sáng ban mai, nhắm thẳng, cắn phập vào cổ tay người đang làm Uông Thạc sắp thở không nỗi kia. 

"Giấm Nhỏ!" Uông Thạc hoảng hốt hét lên, cánh tay còn lành vội ghì lấy nó.

Máu bật ra.

"Khốn kiếp!" Uông Trẫm buông lỏng theo phản xạ, đau điếng. Nhưng anh không lùi lại, ngược lại, đôi mắt càng thêm đỏ ngầu. Cơn đau chẳng những không khiến anh tỉnh táo, mà còn giống như có ai đó đổ thêm dầu vào ngọn lửa điên cuồng đang thiêu đốt trong lòng.

Mùi máu, tiếng tim đập loạn, ánh mắt đỏ ngầu của Uông Trẫm, tất cả hòa vào tiếng phì phì giận dữ của Giấm Nhỏ, đẩy bầu không khí lên đến cực hạn, như chỉ cần thêm một động tác thôi, tất cả sẽ vỡ tung.

" Thấy chưa?" Uông Trẫm gằn từng chữ, giọng khàn đặc:" Ngay cả con vật kia cũng biết bảo vệ em... vậy mà em, lại không biết bảo vệ chính mình!"

Uông Thạc ngồi bịch xuống ghế, tay vò đầu bức tai. Cậu hiểu, hiểu hết ý trong câu nói ấy. Và chính điều đó càng khiến lồng ngực cậu nghẹn chặt.

" Trì Sính, hắn không những tổn thương em về thể xác, mà hắn còn làm tổn thương em về tinh thần." Uông Trẫm quỳ gối, nắm lấy bàn tay đang vò đầu bức tai kia, ép cậu phải nghe, phải đối diện:" Vậy mà em vẫn muốn quay về bên cạnh hắn?  Muốn hạnh phúc lại với hắn?

Từng đoạn kí ức lại nối đuôi nhau chiếu lại trong tâm trí cậu. Phải, lúc trước cậu và Trì Sính đã giày vò nhau cả thể xác lẫn tinh thần. 

Những lần cãi vã đến bật máu, những đêm men rượu biến tên của cậu thành cái bóng của người khác. Uông Thạc không cần ai nhắc, tự bản thân cậu đã khắc sâu.

Cả hai vết sẹo ấy vẫn luôn hiện diện song hành trong cậu. 

Uông Trẫm siết chặt bàn tay gân guốc của mình quanh tay em trai, đôi mắt đỏ ngầu, gần như rống lên: " Em vẫn muốn quay lại cái địa ngục gọi là hạnh phúc? Uông Thạc, em yêu Trì Sính đến như vậy sao? "

Từng câu từng chữ như muốn đâm sâu vào tim cậu, đâm sâu tận cùng gốc rễ của trái tim.

Trong vô thức Uông Thạc lại tự làm đau chính mình. 

Ánh mắt anh nhìn em trai, bàn tay đang nắm bàn tay em trai đang run lên vì đau. Nắm lấy bàn tay đầy máu ấy, áp vào má mình.

 Giọng Uông Trẫm nài nỉ: " Yêu anh không được sao?" 

Cả căn phòng chấn động, như thể chính khoảng lặng sau câu hỏi ấy còn nặng nề hơn ngàn vạn tiếng sấm.

Không khí xung quanh dường như bị rút cạn, mỗi lần hô hấp đối với cậu điều khó khăn. Cơn đau hiện tại, nó dường như không còn tồn tại nữa.

Cậu rút mạnh tay về. Ánh mắt Uông Thạc nhìn Uông Trẫm không chút gợn sóng, giống như cảm xúc của một kẻ vô cảm. À mà kẻ vô cảm thì làm gì có cái gọi là cảm xúc.

Uông Trẫm thuộc làu từng thay đổi nhỏ nhất trên khuôn mặt em trai mình. Cái lạnh nhạt này, cái trống rỗng này anh đều nhìn thấu. Chính vì vậy, khóe môi anh mới cong lên thành một nụ cười chua xót đến nghẹn lòng.

" Được em yêu là thứ hạnh phúc xa xỉ. Tiếc là trước nay anh chưa từng được yêu."

Lời nói ấy như sấm đánh thẳng xuống, khiến không gian đông cứng lại. Trì Sính có thể làm cậu đau, có thể giày vò cậu đến tan nát nhưng ít nhất, đã từng có lúc Uông Thạc được hắn đặt vào tim, được hắn yêu.

 Còn Uông Trẫm thì sao? Từng đứng ngay bên cạnh, từng dang tay ra, nhưng chưa một lần được đặt vào tim em trai mình.

" Con tắc kè hoa thích biến thành dáng vẻ người khác như anh thì là sao được yêu? Làm sao được hạnh phúc? Ngay cả hạnh phúc dành cho bản thân anh còn không cho nỗi, thì anh trông chờ vào ai ban cho?"

' Nhưng anh có thể cho em hạnh phúc mà?' Uông Trẫm vùi mặt mình xuống đùi em trai. Lần đầu tiên anh rơi lệ, nhưng không phải lệ của hạnh phúc.

Giấm Nhỏ trườn mình bên cạnh sofa, ánh mắt nhỏ ấy cứ nhìn chằm chằm vào cổ tay papa nhỏ. 

Từ bao giờ Giấm Nhỏ lại biết làm tổn thương papa nhỏ rồi. Rõ ràng là nó đang bảo vệ papa nhỏ của nó thôi.

Nhưng mỗi lần Giấm Nhỏ rơi vào trạng thái phòng bị, điều sẽ siết chặc. Cũng chính vì vậy, đứa con bé bỏng ấy đang bảo vệ papa nhỏ của mình để người khác không thể ức hiếp được. Nhưng nó lại quên đi chính bản thân nhỏ bé của mình, cũng có thể làm papa nhỏ bị thương. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me