TruyenFull.Me

V Trans Kagehina Kageyama Da Go Mot Tin Nhan

osaka, 2018.

cái đù má.

hinata kí hợp đồng với msby bởi hàng tá lý do, nhưng em không hề hay biết mình sẽ thấy biết ơn nhường nào cho tới tận bây giờ. tất nhiên, họ là đội mạnh nhất có buổi thử tập, nhưng em cũng đã biết mình sẽ rất vui khi được ở cạnh anh bokuto, thực hiện được một trong hai lời hứa với anh atsumu, và cả suy nghĩ được chung đội với cái cổ tay dẻo quẹo của anh omi chiếm lấy em với cảm giác sợ hãi lạ lùng.

họ vui tính, tốt bụng, rất chào đón em, và cả đội đã cho em một bệ đỡ tuyệt vời để hạ cánh khi em quyết định trở về nhật bản.

và cũng thật may, vào lúc hinata cần nhất, họ lại có người đàn ông đáng xấu hổ nhất trong danh sách đội của mình.

"anh atsumu!" hinata hét lên, đạp thẳng vào cửa mà chẳng thèm gõ.

atsumu ngã nhào khỏi giường, nơi anh còn đang mê mải tập tạo dáng để chụp ảnh với các fans.

"ow, shoyo! lần sau nhớ gõ cửa biết không hả?"

bởi cái tật không đúng chỗ từ những ngày còn ở inarizaki, atsumu luôn để cửa phòng không khóa. và cũng vì nhu cầu cần phải "dạy cho hắn biết tí ý thức về an toàn không gian riêng" mà sakusa đã yêu cầu cả đội không gõ cửa cho tới khi atsumu biết dùng cái ổ khóa của mình.

(cũng đã mất mấy tháng trời và hinata sợ chết khiếp rằng lỡ có ai đó vào phòng trong khi atsumu đang làm điều gì đó riêng tư, nhưng ảnh cũng đã thề thốt với sakusa rồi, và điều ấy cũng dễ hơn cho mấy việc như là cùng xem băng đĩa game, ăn trộm sáp vuốt tóc, hoặc là khi có ai gặp rắc rối, như em bây giờ.)

chuyền hai của đội nằm bẹp dí dưới sàn, mặt mũi đỏ lựng lên sau bàn tay che mà hinata có thể thấy, "nè, ca này cấp cứu đó, em cần anh giúp!"

nghe vậy khiến atsumu hứng thú hẳn, anh bật dậy như thể chẳng có vết tím bầm nào đang dần thâm lại trên đùi mình mà bokuto chắc chắn sẽ chọc vào sau đó, và khoác cánh tay quanh vai hinata y như một quân tử ga-lăng đang tiếp cận mục tiêu của mình. "ờ hớ? vậy anh có thể giúp gì cho người bạn thân thiết và đồng đội của mình đây nào?"

"làm thế nào để gỡ tin nhắn mình đã gửi cho ai đó hả anh?"

atsumu ỉu xìu. "đó là toàn bộ những gì em muốn biết hả, shoyo?"

hinata gật đầu, như một mũi tên đâm phập vào trái tim atsumu. "em phát hiện ra anh là người thích hợp nhất để hỏi đó!" lại một mũi tên khác. "em không nghĩ được ai biết cái trò đó đâu!" ném ba trúng ba luôn.

"hở, sao em nghĩ thế? em nghĩ anh sẽ là cái kiểu gửi thứ gì đó cực kì nhục nhã và sẽ ngay lập tức phủi bỏ chứng cứ đó hả? em nghĩ anh là kiểu thế đó à???" cả người anh khô héo như đóa hoa tàn tạ ngay trước mặt shoyo. và cũng thật không may, là atsumu nói đúng rồi.

"vậy có nghĩa là anh biết cách phải không?" hinata hỏi, nghịch quả bóng dưới chân mình. em muốn biết lắm rồi.

em chắc rằng kageyama chưa kịp xem tin nhắn, bởi em vừa xem cậu ta trả lời phỏng vấn trực tiếp đó mà. kageyama không mang điện thoại bên mình khi phỏng vấn nữa, kể từ cái lần duy nhất cậu quên không tắt chuông hồi năm nhất ở v-league, và ai đó với nhạc chuông xấu hổ muốn đào lỗ chui xuống đất đã gọi điện. (là yamaguchi đó, nhưng mà người đổi chuông là tsukishima). nhưng hoàn toàn có khả năng buổi phỏng vấn sẽ kết thúc sớm lắm, kageyama sẽ lấy điện thoại từ chỗ anh hoshiumi, kiểm tra tin nhắn và sẽ thấy được những gì hinata viết; tim em đập vội vàng từng phút giây trôi qua gần hơn với khả năng kageyama có thể đọc được nó, và-

"trời, được rồi, được rồi. bình tĩnh đi shoyo, rồi thì đưa điện thoại đây cho anh."

atsumu nhìn nó một lúc lâu, đọc những gì hinata viết, và huýt một hơi sáo nhỏ. "ồ, shoyo", anh nói, và liền tay gỡ luôn tin nhắn - dễ hơn nhiều so với hinata tưởng- "anh nghĩ em nên đưa cậu bạn đó đi ăn tối trước đã."

"anh atsumu!" hinata la lên, rời đi và bỏ lại tiếng khúc khích của atsumu.

(và cũng khóa luôn cửa khi ra ngoài.)

***

2:47 p.m. [hinata đã gỡ một tin nhắn]

3:28 p.m. kageyama: ????? gửi gì đó đồ đần

3:29 p.m. hinata: ủa xin lỗi nha, đang đi qua hầm! bzzzz bzz bz mạng kém quá đi nè

nhìn chằm vào điện thoại tới tận hết bữa trưa muộn của mình, kageyama chớp mắt. "osaka nhiều hầm lắm hả anh ushijima?"

"anh biết đâu," ushijima trả lời sau khi húp miếng mì soba. "nhưng anh có thể hỏi kiyoomi đó."

"tốt nhất là không," kageyama lẩm bẩm.

hoshiumi nhìn cả hai, nheo mắt. "cần anh mày cầm hộ điện thoại lần nữa không, kageyama?"

***

sau trận jackals - adlers, tháng 11, 2018.

sau một trận đấu dài, cũng là lúc 'những con quái vật' trở về ổ của mình. và đôi khi, họ cần một quãng đường dài hơn cả để nghỉ ngơi.

"kageyama!" hinata khóc lóc, say mèm trong vinh quang, đấm thùi thụi vào vai người bên cạnh. họ ngồi cạnh nhau trên bàn izakaya; chủ quán rất quý hoshiumi, nên tất cả bọn họ đã có thể ngồi hét lớn và ăn uống thoải mái.

người thắng chiêu đãi, nên bữa này đội jackals bao.

"cậu tin được không, tụi mình đã ở đây rồi đó?"

kageyama khịt mũi, nhìn ly của mình.

"biết cậu sẽ làm được mà, đồ ngốc." cậu nói khiến hinata bỗng chốc thấy người mình ấm lên, giật thót. màu ửng hồng lan dài trên hai má, kageyama uống cạn ly rồi tránh ánh nhìn sang một bên.

lạ kỳ làm sao; tiếp tục gần gũi với kageyama, cùng ăn một bữa sau trận đấu như cách đầy quen thuộc họ đã làm thời trung học, sau nhiều năm cách xa đáng lẽ phải trở nên thật khác. họ cũng chẳng phải người lạ, nhưng cả hai đã đổi thay trong những môi trường khác thay vì cùng nhau như trước, và giờ thì hinata đã thấy.

hinata có được sự vững vàng qua tháng năm mài dũa trên cát biển, còn kageyama lĩnh hội sự tự tin tựa như khoác lên mình chiếc áo choàng nạm ngọc; da dẻ hinata vẫn chưa hoàn toàn mất đi màu ngăm do bóng chuyền bãi biển, còn kageyama cũng đã rẽ ngôi tóc kiểu khác rồi. và có lẽ, tâm trí của hinata giờ cũng đang choáng váng bởi chiến thắng, thân nhiệt của những người trong phòng và khoảng cách gần gũi giữa cả hai, cũng như cách em có thể cảm nhận được mấy sợi lông tơ mềm trên cánh tay kageyama cọ vào em, rồi em bắt đầu thấy hình như cậu ta trông bảnh trai hơn hồi cấp ba thì phải.

điều ấy khiến em gần như muốn làm liều sau bấy nhiêu năm cố để trở nên hoàn hảo.

"này, kageyama." hinata bắt đầu mà chẳng hề biết mình sẽ đi tới đâu. kageyama đặt ly rỗng của mình xuống, nhìn em.

hinata dựa đầu lên bàn tay, nhìn kageyama với đôi mắt như loài quạ, đôi mắt đã từng thèm khát những cú chuyền và giờ đây đang kiếm tìm đỉnh cao.

"ừ?" cậu trả lời, nhìn thẳng vào hinata. trong một giây phút nào đó, cảm tưởng như cả hai là những người duy nhất trong vũ trụ, như cả hai cách cái izakaya(*) cổ xưa này cả vạn dặm; âm thanh của bạn bè hay đồng đội dường như tan đi, chẳng còn gì ngoài hơi thở và nhịp tim của họ, cả mùi bia và đồ ăn cũng được thay thế bẳng thứ mùi sạch sẽ và rõ ràng hơn: thứ mùi phòng tập sạch sẽ và mùi da của bóng chuyền.

cả hai đã từng thế này rồi, lửng lơ trong một khoảnh khắc tưởng như vĩnh hằng, như cả quá khứ và tương lai hội ngộ nhau trong một tích tắc. đó là lần đầu tiên lướt qua nhau khi còn cấp hai, là cú chuyền nhanh quái dị đầu tiên, hay hàng triệu lần đầu tiên khác. đó là cách hinata lơ lửng trên cú nhảy đường cung, là khi kageyama trên sân đấu có cả một đội quân quái vật phía sau mình. khoảnh khắc đó như khi tạm biệt nhau trong phòng tập, như những tin nhắn đã gỡ đi, và như chiếc hộp nhỏ phía sau tâm trí hinata đang dần mở ra từng chút.

là khi hinata mở miệng mà chẳng dám chắc về những gì mình sẽ nói, nhưng em tin rằng kageyama sẽ điền vào những chỗ trống đó thôi.

"cậu có bao giờ-"

"vãi chưởng shoyo, anh đoán đây cũng là cách để đãi người ta bữa tối hửm." atsumu trượt xuống chiếc ghế trống đối diện, cùng với bong bóng xung quanh cả hai vỡ tan; tiếng lèo xèo nhà bếp và tiếng đồ uống trên bàn quay trở lại, và hinata nhớ ra rằng mình đang đói bụng vì miếng karaage(*) họ đang chia nhau thơm nức mũi. lạ lùng thay, ushijima cũng ở đó với atsumu, ngồi vào chiếc ghế trống còn lại với tiếng cọt kẹt đầy hăm dọa. nhưng hinata đành phải bỏ sự thắc mắc đó qua một bên, vì đang còn nhiều chuyện căng thẳng hơn cần để ý tới.

"anh atsumu!" hinata suỵt một tiếng, rướn người qua bàn và tuyệt vọng cầu xin đồng đội mình hãy tắt đài ngay lập tức. "anh nói cái gì đấy?"

atsumu chớp mắt nhìn lại em, và đôi mắt đó híp lại thành một cái nhìn có tính đe dọa cực cao mà hinata vẫn còn nhớ từ thời trung học; một chút thèm khát, một chút hỗn loạn. nhưng chủ yếu là điên rồ. "chú em không nhớ hả?" anh hỏi, và cả mặt ngay lập tức biến thành bức tranh nai tơ hoàn hảo. "khi mà em khen kageyama căng đét ấy? anh đã bảo em nên mời người ta ăn tối trước rồi mà. mừng là chú em chịu nghe anh đó!"

ba thứ xảy ra chớp nhoáng.

"căng đét á?" kageyama choáng nặng, mắt mở to và tay chạm lên ngực mình như thể không tin nổi lời khen này.

hinata hất ngay cốc nước lên thẳng đùi của atsumu, người sau đó đứng dậy kêu toáng lên và lấy một xấp dày khăn ăn từ bàn của kiyoomi kế bên. 

và gương mặt nhăn nhó như táo bón của ushijima xuất hiện mang nghĩa rằng anh đang suy tư về điều gì.

"sao chú mày làm thế!!" atsumu khóc ròng, liên tục thấm lên mảng quần jeans sậm màu và lạnh toát trước khi từ bỏ rồi che đùi lại bằng áo khoác. "thế này thì đến kiếp sau mới khô mất. em hủy hoại anh rồi đó shoyo." 

"sao anh nói thế!!" hinata nhục điên lên. atsumu trông cũng chẳng có vẻ say, chỉ đang quay cuồng trong chiến thắng thôi; nên chẳng có lý gì anh sẽ tiết lộ một trong những bí mật không thể bật mí nhất của hinata cho kageyama, mà không phải ai khác. có thể là sự trả thù muộn màng cho việc vô tình nói atsumu là anh đúng là đáng xấu hổ thật - ờ đấy, em nghĩ thế, vì đã có ánh nhìn ranh ma như cáo xuất hiện trên mặt atsumu nói với hinata rằng cưng ơi cưng mắc bẫy rồi.

"nhưng mà cậu không bao giờ khen tôi căng đét cả," kageyama nói "cậu nói tôi căng đét lúc nào cơ?"

"ngừng ngay cái từ căng đét đi!" hinata nói, và atsumu gật đầu tỏ vẻ đồng tình. "lỗi của anh đó anh kêu cái gì!"

"ớ shoyo, anh đang giúp em cơ mà."

kageyama tóm lấy cổ tay hinata - trong cái đống hỗn độn này, đáng ra hinata không nên nghĩ về việc bàn tay cậu ấy ấm áp thế nào, mềm mại và được yêu thương hết mực từ chu trình dưỡng ẩm của kageyama ra sao, và chắc chắn là không nên nghĩ về cái nắm tay này chặt tới mức nào, bởi điều đó sẽ dẫn tâm trí em vào một lối đi không phù hợp chút nào trong quán ăn toàn mấy tên đần bóng chuyền này - và rồi cậu nhìn thằng vào mắt em lần nữa. "cậu nói thế lúc nào?" giọng cậu ta như nài nỉ, một sự gấp gáp mà hinata chưa từng nghe qua.

biết nói gì đây? nói rằng em đã xem kageyama mắc lỗi trong khi phỏng vấn và nhận ra cậu ta đã trở nên thu hút cỡ nào hả? nói rằng em đã gỡ những tin nhắn kia vì em cảm thấy mấy tin nhắn đó thật đáng xấu hổ và kinh khủng và chắc chắn không phải mấy lời đáng được kageyama nghe? nói rằng-

"ồ." ushijima nói, và tông giọng trầm cất lên trước ba cặp mắt hướng về mình. "khi cậu đang đi qua hầm." 

hinata chớp chớp.

kageyama chớp chớp.

atsumu rướn người qua phía ushijima. "cậu nói gì cơ?"

ushijima nhìn atsumu khoảng nửa giây trước khi đặt toàn bộ sự chú ý lên người hai bạn trẻ. "cậu có nhớ lúc hinata nói mình đang đi qua hầm không? cậu ấy gặp vấn đề kết nối và không nhắn cậu được, và ngay trước đấy cậu ấy gỡ một tin nhắn đó."

ôi toang, hinata nghĩ, lần này còn nhục hơn lần trước.

vẻ mặt atsumu như dần nhận ra điều gì và cười toe toét. "này em thật sự nói dối là em đang đi qua - ow!!!" anh nhăn nhó xoa đùi mình rồi nhìn ushijima như kiểu ai đó vừa ăn cắp cái onigiri khỏi tay mình.

"hoshiumi với tôi đang nhìn điện thoại của kageyama lúc đó." ushijima tiếp tục coi như atsumu chưa nói gì, "và chúng tôi cũng thấy tin nhắn bị gỡ luôn."

"rồi sao anh nhìn điện thoại của em?"

ushijima nhún vai. "túi hoshiumi hết chỗ để rồi, nên phải cầm trên tay." bên kia izakaya, giác quan thứ sáu của hoshiumi như thức tỉnh và liếc nhìn ushijima cùng atsumu. "chắc bọn tôi nên rời đi rồi." ushijima nói, nhẹ nhàng và lịch thiệp, mặc kệ cho đồng đội của mình chiếu ánh nhìn lao vút từ phía bên kia, bộ dạng như sẵn sàng phá bất kì một cái kỉ lục khỉ khô gì đó.

"ai là bọn tôi cơ- ơ kìa ơ kìa!" ushijima tóm lấy cẳng tay atsumu và kéo anh lên làm chiếc áo khoác rơi xuống đất, rồi lôi tới chỗ hoshiumi.

("ê mấy người đó.....là bạn hả?" bokuto hỏi từ bàn bên cạnh.

sakusa rùng mình. "cầu trời là không.")

hinata và kageyama bị bỏ rơi lần nữa sau lời thú nhận bị hủy kia, đống hỗn độn của atsumu, và cách mà ushijima lướt vụt qua mọi chuyện, như loài bò húc hoặc một loài bò đầy năng lượng nào đó.

cậu vẫn đang nắm lấy cổ tay hinata; cái nắm từ bàn tay thon dài đầy tài năng thật nhẹ nhàng. hinata sẽ coi nó thật thanh lịch, nếu em không biết rằng kageyama có thể cảm nhận được nhịp tim đập liên hồi của mình lúc này.

"vậy là," kageyama giở giọng cộc cằn, quay đầu đi để che vệt đỏ ửng đã lan hết cả cằm và cổ. "cậu thấy tôi căng đét à?" giọng cậu đặc lại, như đang cố kiềm nén.

"làm ơn đừng nói từ đó nữa."

"tại sao? vì không đúng hả?"

"hả?" hinata ngố luôn. kageyama nhiều khi cũng đần, nhưng hinata không tin nổi cậu ta đang phủ nhận một sự thật hiển nhiên như thế. "đấy là sự thật! đương nhiên! tất nhiên là cậu trông căng đét rồi!"

kageyama quay lại nhìn em, và trong một khoảnh khắc như có sự điên cuồng chiếm lấy ánh mắt, nhưng nhanh chóng bị lấp đầy bởi sự bất lực. "nếu tôi trông căng đét thì cậu cũng căng đét!" cậu trả lời.

ngồi bên cạnh, sakusa khẽ đảo mắt.

"được thôi!" hinata nói. "nhưng tôi trông căng hơn nhiều!"

"không phải thi thố gì ở đây!" kageyama đáp, câu nói nhưng nếu có thì tôi đang đấu đấy ẩn dưới tông giọng mình.

"ugh!" hinata cầm lấy cốc nước định bụng giải lao khỏi cuộc trò chuyện này, nhưng rồi lại thấy cốc nước của mình trống không và còn bị hất đổ. ờ phải rồi. "tên atsumu ngốc", em lẩm bầm, môi dẩu ra.

kageyama khẽ cười, cũng đặt ánh nhìn vào chiếc cốc trống. "không tin được ushijima lại nhìn điện thoại tôi."

nói xong cũng khiến hinata phải bật cười, nhưng rồi khi kết thúc thì sự im lặng giữa cả hai còn lớn hơn cái izakaya này.

"cậu nghĩ thế thôi hả?" kageyama hỏi, câu hỏi nghe hơi mỏng manh so với một đêm đi chơi này.

"cái gì?"

"rằng tôi căng đét ấy?"

vào khoảnh khắc đó, hinata vỡ ra hai điều. thứ nhất, có thể đôi lúc kageyama chẳng hề đi theo con đường mình đã vạch ra thật rõ ràng. rằng vẫn có những thứ khiến cậu bất ngờ, và rồi tất cả sẽ cùng sửa chữa với nhau.

dù sao thì, hinata cũng chưa từng gặp thử thách nào mà em không muốn vượt qua.

và thứ hai là, kageyama vẫn đang nắm cổ tay hinata, nhưng những ngón tay lại đang run rẩy như lo lắng. hiếm khi thấy cơ thể kageyama lại phản bội cậu ấy một cách thật trung thực, và điều ấy khiến hinata có thể đánh giá cậu nhiều hơn, nhiều nhất có thể.

cậu ấy trông như thể sẽ vỡ vụn ngay nếu hinata nói phải, rồi em sẽ nhanh chóng rời đi, về nhà vào ban đêm mà không hề thú nhận gì với kageyama như cách em đã không nói với cậu ấy thời trung học, bởi không dám chắc ngày sau của cả hai sẽ thế nào.

nhiều năm rồi. tương lai vẫn mịt mù như vậy, nhưng có một điều hinata đã luôn biết chắc trong suốt khoảng thời gian này, và đã luôn tin vào nó.

"cậu sẽ lại chuyền bóng cho tôi," hinata nói, và em biết rằng kageyama sẽ hiểu thôi.

em nhìn kageyama dần vỡ lẽ, sáng bừng lên và thật ấm áp; bờ vai cậu thả lỏng, và nụ cười dịu dàng như đang dần đắm chìm vào cảm xúc đó. nhận ra rằng điều này thật quen thuộc làm sao dẫu cho mới được nói ra đi nữa.

"ừm," kageyama đáp, bàn tay trượt xuống khỏi cổ tay rồi đan mười ngón vào nhau, bàn tay chuyền hai mềm mại của cậu đan vào đôi cánh của hinata. "tôi vẫn luôn biết, đồ ngốc. cậu sẽ lại đập bóng cho tôi."

luôn có một cách đúng đắn để làm mọi thứ, còn đây là cách hinata và kageyama thực hiện. quay người đi và không nói lời nào. một tin nhắn bị gỡ này gỡ kia, một lời thú nhận chỉ nghe như lời yêu ở trong tâm trí và trái tim của hai chú quạ hoang.

***

khi cả hai chạm môi nhau, ở bên ngoài khách sạn của jackal, tiếng hú hét của bokuto và atsumu vang lên như điên trong khi ushijima cẩn thận trông chừng hai người, còn hoshiumi đang chờ để đưa hai đứa này về phòng nghỉ bởi cả hai sẽ đi lạc nếu không có mình. sakusa đã ngủ lâu rồi, nhưng bởi anh đã thấy đủ cái đôi này cười khúc khích hú hí và nắm tay suốt cả buổi tối, nên thôi hinata tạm tha.

"kageyama," em hỏi khi cả hai rời nhau ra, đôi má phiếm hồng bởi trời lạnh và ngại ngùng, vẫn còn hơi xấu hổ và chưa dám công khai gọi tên tobio. "cậu gỡ cái gì khi tôi còn ở rio đó?"

"ò." môi của kageyama lại biến thành hình dạng kì quái mỗi khi cậu ta xấu hổ, "ừm.."

"cậu biết là cậu có thể nói với tôi mà. tôi sẽ không đùa quá trớn đâu!"

"shoyo," kageyama đáp, và trời đất ơi thật không công bằng nếu nói cậu chẳng cảm thấy ngại chút gì về việc gọi tên. "tôi nói là cậu trông được lắm." 

khi kageyama nói em trông được lắm thì hinata đang đập lô hội vào vệt cháy nắng và đang dần làm quen với những vết tàn nhang, nhưng vệt cháy nắng trông như nét ửng hồng khỏe khoắn trong bức hình em đăng lên instagram, nên hinata nghĩ ờ cũng hợp lý.

"nhưng mà sao cậu phải gửi hai tin nhắn?" kageyama giật mình, đôi mắt liếc trái liếc phải.

"tôi.....hơi hoảng."

"cậu không hoảng."

"cậu làm tôi hoảng, một chút." kageyama nói. "anh ushijima thấy tôi đang làm gì, và đề xuất tôi nên gỡ tin nhắn đi."

hinata nhìn chằm chằm vào ushijima, người vẫn đang trông chừng mình; trông anh vẫn kiên định như khi họ va vào nhau trên đường vào rất nhiều năm trước, và trông cũng chẳng hề già đi.

"nhưng mà sao anh ushijima-"

"shoyo," kageyama ngắt lời, và việc cứ gọi tên này khiến cậu mặt đỏ tía tai, "có nhiều thứ không nên biết thì hơn."

"nhanh lên mấy đứa!" hoshiumi kêu. "hoặc anh sẽ để hai đứa chết cóng ở ngoài luôn nhé!"

"cũng đâu có lạnh đến thế," ushijima nói, coi như không thấy atsumu đang run cầm cập.

mặc kệ cho cậu cằn nhằn, hoshiumi chỉ cho cả hai thơm thơm thêm một cái trước khi lôi kageyama đi và hứa sẽ đưa cậu quay lại vào bữa sáng hôm sau.

dù gì thì hinata cũng chẳng thêm lời hứa nào nữa; cậu đã có được lời hứa quan trọng nhất rồi.


hết./

---

(*) izakaya: một loại quán bar bình dân của Nhật Bản phục vụ nhiều loại đồ ăn, chủ yếu xoay quanh đồ uống có cồn và đồ ăn nhẹ. izakaya là những địa điểm bình thường để uống rượu sau giờ làm việc, là địa điểm phổ biến để tụ tập đồng nghiệp, bạn bè.

(*) karaage: gà (hoặc cá và nhiều loại thịt khác, nhưng chủ yếu là gà) chiên ngập dầu.

-
notes:
tự nhiên 2 giờ sáng vào lại acc nhớ ra còn một nửa chưa dịch nốt, thế là lên cơn dịch hết nửa còn lại luôn...........chắc thời gian mọi người đợi phần 2 ra đủ để đọc đi đọc lại 10 lần bản gốc quá hức hức ;v;

thỉnh thoảng mình vẫn vào đây, vẫn thấy có thông báo dù chắc phải...một năm rồi mình chưa viết thêm gì. cảm ơn mọi người đã đọc mấy dòng mình viết (và dịch), không dám hứa sẽ chăm hơn vì càng ngày chỉ càng thấy bận chứ không thấy ngơi tay :'(

chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ nha, lovee!


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me