TruyenFull.Me

Vai Phụ Phản Thiên (The Heaven-Rebelling Supporting Character)

Chương 10: Liễu Nhi.

Linh21152

Một tháng sau.

Hận Thiên đã đưa Liễu Nhi đến một hang động bí mật để huấn luyện. Hắn là một người thầy vô cùng tàn nhẫn. Hắn không dạy cô đạo lý, chỉ dạy cô cách giết người. Hắn truyền cho cô một bộ ma công hệ Thủy tên là "Huyền Âm Thực Cốt Châm", một công pháp có thể ngưng tụ ma khí thành những cây kim băng vô hình, chuyên phá hủy kinh mạch và linh hồn của đối thủ từ bên trong. Hắn bắt cô chiến đấu với ma thú, bắt cô phải tự mình sinh tồn trong đêm tối. Dưới sự huấn luyện địa ngục đó, Liễu Nhi lột xác từng ngày, trở nên lạnh lùng, quyết đoán và vô cùng nguy hiểm.

Khi hắn cảm thấy cô đã sẵn sàng, màn kịch chính thức được bắt đầu.

Tại các thị trấn thuộc địa bàn của Thiết Lang Môn, một bóng ma đã xuất hiện.

Mỗi đêm, đều có một hoặc hai đệ tử Thiết Lang Môn bị giết một cách bí ẩn. Chúng không chết vì vết thương bên ngoài, mà chết vì toàn bộ kinh mạch bị đóng băng từ bên trong, nội tạng vỡ nát. Hiện trường không có dấu vết đấu đá, chỉ có một ký hiệu vòng xoáy đen được vẽ bằng băng, rất lâu sau mới tan đi.

Nạn nhân đầu tiên là một đệ tử ngoại môn. Rồi đến đệ tử nội môn. Thậm chí có cả một chấp sự Hồn Cung Cảnh Đỉnh Phong. Bóng ma đó ra tay không quy luật, mục tiêu hoàn toàn ngẫu nhiên, khiến cho tất cả đệ tử của Thiết Lang Môn đều sống trong sợ hãi. Chúng không còn dám đi tuần tra một mình, thậm chí không dám ngủ một mình. Uy danh của tông môn bị sụt giảm nghiêm trọng, người dân trong các thị trấn bắt đầu có dấu hiệu chống đối.

Cứ như vậy, trong vòng một tuần, một bóng ma đã bao trùm lấy mười thị trấn thuộc địa bàn của Thiết Lang Môn. Mỗi đêm, đều có đệ tử của chúng bị giết một cách bí ẩn. Nạn nhân đều bị hút cạn tinh huyết, và hiện trường luôn có một ký hiệu vòng xoáy đen đáng sợ.

Tin tức nhanh chóng lan truyền. "Bóng Ma Hấp Huyết", "Ác Quỷ Vòng Xoáy"... những cái tên đầy ghê rợn được người dân truyền tai nhau. Ban đầu là sự hả hê, nhưng nhanh chóng chuyển thành sự sợ hãi. Còn đối với Thiết Lang Môn, đây là một sự sỉ nhục và khiêu khích chưa từng có. Những tên đệ tử vốn hung hãn, giờ đây trời vừa tối đã không dám ra khỏi cửa. Việc thu phí bảo kê hoàn toàn đình trệ. Uy danh của Thiết Lang Môn bị giáng một đòn nặng nề.

Trong đại điện của Thiết Lang Môn, Tông chủ Lang Khiếu Thiên đập nát chiếc bàn trước mặt, giận dữ gầm lên.

"Một tuần! Đã một tuần rồi! Gần năm mươi đệ tử ngoại môn đã chết! Các ngươi có ai nói cho ta biết, cái thứ quỷ quái đó rốt cuộc là gì không?!"

Các trưởng lão bên dưới đều im lặng cúi đầu, không dám thở mạnh.

"Tông chủ bớt giận," Đại trưởng lão, một lão già gầy gò có tu vi Thần Thông Cảnh Trung Kỳ, bước ra. "Theo thuộc hạ thấy, kẻ này ra tay tàn độc, chuyên hút tinh huyết, rất có thể là một ma tu nào đó đang đi ngang qua. Hắn chỉ nhắm vào các đệ tử cấp thấp, chứng tỏ tu vi không quá cao, có lẽ chỉ ở khoảng Thần Thông Cảnh Sơ Kỳ. Thuộc hạ xin dẫn một đội tinh nhuệ đi tuần tra, nhất định sẽ lôi đầu hắn về đây!"

Lang Khiếu Thiên gật đầu. "Được! Triệu trưởng lão, ta giao việc này cho ngươi. Phải giết chết hắn, dùng đầu của hắn để răn đe tất cả những kẻ dám coi thường Thiết Lang Môn!"

Đêm đó, Triệu trưởng lão, một Thần Thông Cảnh Sơ Kỳ, đã đích thân dẫn theo hai mươi đệ tử nội môn Hồn Cung Cảnh tinh nhuệ nhất, hùng hổ tiến vào Trấn Phong Sa, nơi đầu tiên xảy ra án mạng. Lão ta vô cùng tự tin, cho rằng với đội hình này, dù đối phương có là Thần Thông Cảnh Trung Kỳ cũng phải bỏ mạng.

Lão ta giăng bẫy ở một thị trấn, chờ đợi con mồi xuất hiện. Nhưng lão không biết, mọi hành tung của lão đều nằm trong sự quan sát của Hận Thiên từ xa.

Đêm đó, Hận Thiên đã dùng thần thức để chỉ điểm cho Liễu Nhi. "Đừng tấn công trực diện. Hãy dùng thân pháp, quấy nhiễu chúng. Mục tiêu của ngươi không phải là giết, mà là kéo dài thời gian và gieo rắc sự hoảng loạn."

Liễu Nhi, dưới sự chỉ huy của Hận Thiên, đã biến thành một bóng ma thực sự. Cô ta dùng Dị Biến Thủy Linh Căn để tạo ra một màn sương mù dày đặc mang theo hàn khí, bao phủ cả một khu phố. Đội quân của Triệu trưởng lão bị chia cắt, mất phương hướng. Từng tiếng hét thảm thiết vang lên trong màn sương. Liễu Nhi như một con cá trong nước, lần lượt ám sát các đệ tử tinh nhuệ.

Triệu trưởng lão gầm lên giận dữ, điên cuồng tấn công vào màn sương, nhưng chỉ phí công vô ích. Khi trời sáng, sương tan đi, lão ta kinh hoàng phát hiện, hai mươi đệ tử tinh nhuệ đi theo mình đều đã biến thành những bức tượng băng, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi tột độ. Còn bóng ma kia đã biến mất không một dấu vết.

Hận Thiên đã quan sát tất cả từ trong bóng tối. "Một Thần Thông Cảnh sao? Vừa hay, ta cũng đang thấy tu vi của lũ đệ tử cấp thấp quá vô vị."

Hắn không vội ra tay. Hắn như một con sói kiên nhẫn nhất, chờ đợi con mồi lơ là. Rạng sáng, khi tất cả mọi người đều đã mệt mỏi, Hận Thiên mới hành động. Hắn không tấn công đội quân, mà trực tiếp nhắm vào Triệu trưởng lão.

U Ảnh Ma Bộ được triển khai đến cực hạn. Hắn như một làn khói đen, không một tiếng động, xuất hiện ngay sau lưng Triệu trưởng lão.

"Ai?!" Triệu trưởng lão giật mình kinh hãi, cảm nhận được một luồng khí lạnh chết chóc sau gáy. Lão ta vội vàng xoay người, tung ra một trảo "Thiết Lang Trảo".

Nhưng đã quá muộn. Một bàn tay lạnh như băng đã bóp chặt lấy cổ họng lão. Ma khí kinh người tuôn vào, phong bế toàn bộ tu vi của lão trong nháy mắt.

"Ngươi... ngươi là... Thần Thông Cảnh... Đại Viên Mãn!" Triệu trưởng lão lắp bắp, trong mắt tràn ngập sự hoảng sợ tột độ. Lão ta không thể hiểu nổi, tại sao một cường giả cấp bậc này lại xuất hiện ở Man Hoang, và lại nhắm vào Thiết Lang Môn.

"Cảm ơn ngươi đã tự mình đến nộp mạng," Hận Thiên thì thầm, giọng nói của hắn như đến từ địa ngục.

Thôn Phệ Ma Công được kích hoạt. Triệu trưởng lão chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết, rồi cả cơ thể khổng lồ của lão nhanh chóng khô quắt lại. Hai mươi tên đệ tử tinh nhuệ còn lại thấy cảnh đó, hồn bay phách lạc, quay đầu bỏ chạy. Nhưng Hận Thiên sẽ không để lại một nhân chứng nào. Vô số hắc kiếm từ ma khí ngưng tụ bay ra, kết liễu tất cả.

Sáng hôm sau, người dân của Trấn Phong Sa kinh hãi phát hiện, trên cổng chính của thị trấn, có hai mươi mốt cái xác khô treo lủng lẳng. Ở chính giữa, chính là Triệu trưởng lão của Thiết Lang Môn. Dưới chân họ, ký hiệu vòng xoáy đen được vẽ bằng máu.

Tin tức này như một quả bom, nổ tung cả Thiết Lang Môn. Một trưởng lão Thần Thông Cảnh đã bị giết! Kẻ địch không phải là một ma tu quèn, mà là một cường giả thực sự! Sự sợ hãi bao trùm toàn bộ tông môn. Nhiều đệ tử đã hoảng sợ bỏ trốn.

Lang Khiếu Thiên ngồi trên bảo ngọc, sắc mặt trắng bệch. Hắn biết, tông môn đang đối mặt với một kiếp nạn thực sự. Chỉ trong hơn một tháng, hắn đã mất gần một nửa lực lượng trung cấp và một trưởng lão. Cứ đà này, không cần kẻ địch tấn công, tông môn cũng sẽ tự tan rã.

"Không được... không thể tiếp tục như vậy..."

Trong lúc Lang Khiếu Thiên đang hoảng loạn, một đệ tử gác cổng hớt hải chạy vào, toàn thân đầy máu và vết thương.

"Tông chủ! Tông chủ! Không xong rồi! Thú triều! Một đàn Hắc Lân Tê Giác Thú khổng lồ đang từ phía Bắc tiến về tông môn chúng ta! Căn cứ tiền tiêu đã bị chúng san phẳng rồi!"

Người báo tin, không ai khác, chính là Hận Thiên. Hắn đã tự gây ra vài vết thương, dùng ma khí ngụy tạo thành khí tức của ma thú, rồi diễn một vở kịch hoàn hảo.

"Cái gì?!" Lang Khiếu Thiên đứng bật dậy, đầu óc quay cuồng. Hắc Lân Tê Giác Thú là một loại ma thú Thần Thông Cảnh cực kỳ khó đối phó, phòng ngự kinh người, một khi chúng tập hợp thành bầy thì ngay cả Đại Năng cũng phải đau đầu.

Họa vô đơn chí! Nội môn ngoại hoạn! Một kẻ địch bí ẩn đang tàn sát đệ tử, giờ lại thêm một trận thú triều sắp ập đến.

Lang Khiếu Thiên nhìn xuống các trưởng lão còn lại, ai nấy đều mặt mày xám ngoét, không còn chút ý chí chiến đấu nào. Hắn biết, với lực lượng đã tổn thất gần một nửa của tông môn hiện tại, việc chống lại một trận thú triều quy mô lớn là không thể. Đây chính là "nguy cơ diệt vong".

Hắn nghiến răng, trong mắt lóe lên một tia hy vọng cuối cùng.

"Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử co về phòng thủ! Ta... ta sẽ đi mời Lão tổ xuất quan!"

Nói xong, hắn không chần chừ, vội vã chạy về phía cấm địa sâu trong hậu sơn, nơi vị Lão tổ Đại Năng Cảnh đang bế quan.

Ở một góc khuất bên ngoài đại điện, Hận Thiên, trong lốt một đệ tử đó, lặng lẽ quan sát tất cả. Hắn nhìn bóng lưng hoảng loạn của Lang Khiếu Thiên, khóe miệng sau lớp mặt nạ khẽ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo, tàn độc.

Mọi thứ, đều đang đi đúng theo kế hoạch của hắn. Con cá lớn nhất, cuối cùng cũng sắp cắn câu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me