Vai Phu Phan Thien The Heaven Rebelling Supporting Character
Chết là gì?Lãnh Hàn Phong đã từng cho rằng, chết là sự chấm dứt, là trở về với hư vô tịch diệt, là sự giải thoát khỏi mọi xiềng xích của trần thế. Chàng đã từng tin rằng, sau khi thiêu đốt Thánh Hồn, chút chân linh cuối cùng của mình sẽ tiêu tan vào đất trời, một sự kết thúc quang minh và thanh thản cho một đời Hạo Nhiên Kiếm Thánh.Chàng đã lầm.Đối với một linh hồn mang theo sự oán hận và không cam lòng đến tột cùng, chết không phải là sự giải thoát. Nó chỉ là khởi đầu của một cuộc tra tấn vĩnh hằng trong một nhà tù không có song sắt, không có lối ra.Không có ánh sáng, không có bóng tối, không có âm thanh, không có thời gian. Chỉ có một cõi hư vô vô tận, trống rỗng và lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng cả ý thức. Linh hồn của Lãnh Hàn Phong, hay đúng hơn là những mảnh vỡ ý niệm còn sót lại của chàng, trôi nổi vô định trong sự tĩnh mịch tuyệt đối đó. Chàng không còn thân thể để cảm nhận nỗi đau, nhưng sự thống khổ lại còn kinh khủng hơn vạn lần, nó trực tiếp ăn mòn vào bản nguyên sinh mệnh của chàng.Những ký ức cuối cùng của cuộc đời cứ lặp đi lặp lại không ngừng, giống như những lưỡi dao cùn, cứa đi cứa lại vào linh hồn vốn đã đầy vết thương của chàng.Chàng "thấy" lại khung cảnh Hạo Nhiên Đại Điện ngày hôm đó. Cái lạnh lẽo của nền bạch ngọc, ánh mắt dửng dưng của các vị trưởng lão, và giọng nói uy nghiêm nhưng vô tình của Tông chủ Thượng Quan Bác: "Hôn ước giữa ngươi và Linh Lung, từ nay hủy bỏ. Vị trí Đệ Nhất Đệ Tử, nên được giao lại cho người xứng đáng hơn."Chàng "thấy" lại gương mặt của Thượng Quan Linh Lung. Đôi mắt nàng đẫm lệ, nhưng nàng không hề nhìn chàng. Khi chàng dùng chút hy vọng cuối cùng để hỏi nàng, nàng chỉ im lặng. Sự im lặng đó, còn sắc bén hơn cả vạn thanh kiếm, đã đâm nát trái tim chàng, đánh sập cả thế giới của chàng.Chàng "thấy" lại trận chiến cuối cùng. Chàng thiêu đốt tất cả, hóa thành một mặt trời trắng bi tráng để bảo vệ họ. Nhưng khi chàng ngã xuống, khi cơ thể chàng tan biến, đáp lại chàng chỉ là những tiếng reo hò tung hô dành cho Diệp Trần. Không một ai hay biết, không một ai quan tâm.Và cuối cùng, là dòng chữ lạnh lẽo trong cuốn sử xanh: "...và các đệ tử khác đã dũng cảm chiến đấu...""Đệ tử khác... Ha... Haha... HAHAHAHA!"Một tiếng cười câm lặng, điên cuồng và bi phẫn vang vọng trong cõi hư vô. Tiếng cười của một linh hồn đã bị dồn đến đường cùng.Sự hy sinh của ta! Sự quang minh lỗi lạc cả một đời của ta! Tình yêu thanh mai trúc mã của ta! Tất cả... tất cả chỉ là một trò cười! Một trò cười bị thế nhân vứt bỏ, bị lịch sử lãng quên, bị Thiên Mệnh chà đạp không thương tiếc!Chính Đạo ư? Nực cười! Tình nghĩa ư? Giả dối! Hẹn ước ư? Rác rưởi!Trong cái thế giới chó má này, làm người tốt không có kết cục tốt đẹp! Kẻ quang minh chính trực chỉ có thể trở thành đá lót đường cho tên tiểu nhân được Thiên Mệnh ưu ái!"KHÔNG CAM LÒNG! TA KHÔNG CAM LÒNG!!!"Sự oán hận.Nó không còn là một cảm xúc, nó đã trở thành bản chất, thành thực thể duy nhất của Lãnh Hàn Phong. Một sự oán hận tinh thuần đến cực điểm, lạnh lẽo và đen kịt như vực thẳm, đã trở thành ngọn lửa duy nhất giữ cho ý thức của chàng không bị hư vô đồng hóa. Ngọn lửa đó không thiêu đốt, nó đóng băng tất cả, kể cả sự lãng quên. Nó gào thét, nó gầm rú, nó nguyền rủa tất cả.Chính sự oán hận kinh thiên động địa này, giống như một tiếng gọi từ thời viễn cổ, đã xuyên qua vô tận không gian, chạm đến một sự tồn tại không thể lý giải.Một nhịp đập trầm hùng, cổ xưa, bắt đầu vang vọng trong hư vô. Sự rung động này mang theo một khí tức hủy diệt và hỗn loạn, khiến linh hồn của Lãnh Hàn Phong vừa run rẩy sợ hãi, vừa cảm thấy một sự quen thuộc đến lạ lùng.Không gian trước mặt chàng bắt đầu vặn vẹo. Từ trong sự trống rỗng, một đôi mắt từ từ mở ra. Mỗi một con ngươi dường như chứa đựng cả một vũ trụ đang lụi tàn. Ánh mắt đó không có cảm xúc, chỉ có sự thờ ơ của một vị thần nhìn xuống dòng chảy của vô số kỷ nguyên. Đó là ý chí của Ma Thần Hoàng tối cao, một trong những sinh vật cổ xưa nhất, đã cảm nhận được tiếng gọi của sự oán hận hoàn mỹ này.Một giọng nói cổ xưa, không thuộc về bất kỳ ngôn ngữ nào, trực tiếp vang lên trong linh hồn chàng.[Ngươi hận?]"Ta hận!" Linh hồn Lãnh Hàn Phong gầm lên.[Ngươi hận cái gọi là Thiên Đạo đã sắp đặt cho ngươi một số phận bi thảm? Hay hận những kẻ phàm nhân ngu muội đã phản bội ngươi?]"Ta hận tất cả!"[Sự hận thù của ngươi rất thú vị. Nó tinh thuần, không một chút tạp niệm. Nó không phải sự hận thù của kẻ ác, mà là sự hận thù của một người tốt đã bị dồn đến đường cùng. Một linh hồn như ngươi, chính là hạt giống hoàn mỹ nhất.]Lãnh Hàn Phong im lặng, sự cảnh giác dâng lên.Ý chí kia dường như cảm nhận được, nó chậm rãi nói tiếp, mỗi một lời đều là một sự cám dỗ chí mạng.[Ngươi đi theo chính đạo, ngươi tin vào Hạo Nhiên. Nhưng Hạo Nhiên là gì? Đó là quy tắc do kẻ thắng đặt ra để trói buộc kẻ yếu. Sự quang minh của ngươi là một thanh kiếm đẹp, nhưng ngươi lại dùng nó để xây nên một cái lồng, tự nhốt mình vào trong đó. Ngươi bị trói buộc bởi nguyên tắc, bởi danh dự, trong khi kẻ thù của ngươi thì không.][Ngươi tin vào sự bảo vệ. Ngươi bảo vệ tông môn, bảo vệ người ngươi yêu. Nhưng khi ngươi gặp nạn, ai bảo vệ ngươi? Sự bảo vệ mà không có sức mạnh tuyệt đối để áp đặt ý chí của mình, cuối cùng chỉ là sự hy sinh ngu xuẩn cho những kẻ vong ân bội nghĩa.]Những lời nói đó như những nhát búa tạ, đập nát những mảnh vụn lý tưởng cuối cùng của Lãnh Hàn Phong."Ta... ta là Hạo Nhiên Kiếm Thánh..." Chàng yếu ớt phản kháng, cố gắng bám víu vào thân phận cuối cùng của mình.[Ngươi không còn là gì cả!] - Ý chí đó gầm lên, khiến linh hồn chàng rung chuyển. [Ngươi thua rồi! Ngươi thua Diệp Trần không phải vì Thiên Mệnh, mà vì chính sự ngu xuẩn của ngươi! Ngươi sai lầm khi cho rằng thế giới này vận hành bằng đạo lý. Không! Nó vận hành bằng ý chí! Ý chí muốn vươn lên của Diệp Trần mạnh hơn ý chí muốn bảo vệ sự hoàn mỹ của ngươi. Ngươi không thua Thiên Mệnh, ngươi thua ý chí của chính mình!]Sự thật tàn nhẫn này đã hoàn toàn đánh sập Lãnh Hàn Phong. Đúng vậy, chàng đã quá tự tin vào sự hoàn mỹ của mình, quá tin vào tình nghĩa, vào những thứ vốn không hề tồn tại. Chàng đã thua.Sự thiện lương ban đầu, giờ đây trong mắt chàng, đã trở thành sự ngu xuẩn. Lý tưởng quang minh, giờ đây đã trở thành gông cùm.Chàng không còn gì để mất nữa. Chàng cũng không còn gì để tin nữa."Ngươi muốn gì ở ta?" Linh hồn chàng lạnh lẽo hỏi.[Ta muốn cho ngươi một cơ hội. Một cơ hội để viết lại tất cả.] - Giọng nói của Ma Thần Hoàng trở nên đầy mê hoặc. [Hãy từ bỏ cái thiện lương yếu đuối đó. Từ bỏ sự quang minh giả tạo đó. Dung hợp với ta. Ta không biến ngươi thành một con rối vô tri. Ngược lại, ta sẽ giải phóng ngươi. Ta sẽ cho ngươi sức mạnh để tự mình định đoạt số phận, sức mạnh để khiến cho cái Thiên Đạo kia phải cúi đầu! Ta không cần ngươi phải tà ác. Ta chỉ cần ngươi mạnh mẽ. Mạnh mẽ đến mức không ai có thể phản bội ngươi được nữa!]Lãnh Hàn Phong im lặng một lúc lâu. Toàn bộ cuộc đời chàng chạy lại trong tâm trí. Cuối cùng, một sự giác ngộ lạnh lẽo đến cùng cực hiện lên.Nếu thế giới này là một ván cờ tàn nhẫn... vậy thì ta sẽ học luật chơi mới của nó."Ta... chấp nhận."Ngay khi ý niệm đó vừa hình thành, ý chí của Ma Thần Hoàng điên cuồng lao vào linh hồn chàng.Sau khi tiếp nhận ý niệm của Ma Thần Hoàng, một sự thay đổi kinh thiên động địa đã diễn ra trong bản nguyên linh hồn của chàng. Chàng thức tỉnh dị biến Nghịch Thiên Ma Đạo Linh Căn, một loại linh căn trong truyền thuyết chỉ thuộc về các Ma Thần sơ khai! Toàn bộ cơ thể linh hồn của chàng giờ đây tràn đầy ma khí.Một trái tim của ma quỷ, đen kịt và mạnh mẽ, bắt đầu đập những nhịp đầu tiên. Những đường kinh mạch đen kịt, mang theo ma khí cuồn cuộn, bắt đầu hình thành. Xương cốt, da thịt... một cơ thể hoàn toàn mới đang được đúc nặn lại từ con số không. Linh hồn của chàng, được sức mạnh của Ma Thần ném qua vô tận không gian, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm dừng.Không biết đã trôi qua bao lâu.Trong một hang động ẩm ướt, người đó từ từ mở mắt ra. Chàng nhận ra mình đang ở vùng Man Hoang.Mắt chàng... đó không còn là đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như nước hồ thu. Đó là một đôi mắt màu đỏ thẫm như máu, sâu thẳm như vực thẳm, bên trong không còn một tia tình cảm, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận và một ngọn lửa tham vọng ngập trời. Chàng khẽ đưa tay lên, nhìn vào lòng bàn tay trắng nõn của mình, cảm nhận sức mạnh cuồn cuộn chưa từng có.Chàng không còn là Lãnh Hàn Phong, Hạo Nhiên Kiếm Thánh.Cái tên đó, con người đó, đã chết rồi. Chết trong sự lãng quên ở Hạo Nhiên Tiên Tông."Hạo Nhiên đã chết," một giọng nói khàn khàn, xa lạ vang lên từ cổ họng chàng. "Từ nay về sau, chỉ có ta."Chàng ngẩng đầu, ánh mắt dường như có thể xuyên qua vô tận hư không, nhìn về phía thế giới đã vứt bỏ chàng."Diệp Trần... Thượng Quan Linh Lung... Hạo Nhiên Tiên Tông... và cả cái Thiên Đạo chó má kia...""Hãy chờ đấy.""Ta sẽ trở về. Ta sẽ khiến cho cả trời đất này, vì sự tồn tại của ta, mà phải run rẩy."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me