TruyenFull.Me

Van Khoi Tinh Tram Seungin Skz

"Cố nhân tương ngộ dưới trăng, nhất tiếu khuynh tâm đoạn."

***

Trăng lên đầu ngọn trúc, sáng bạc như một nét mực mảnh vắt ngang màn đêm. Bên hồ, gió khẽ lay mặt nước, hắt ánh trăng lung linh lên hai bóng người đứng cách nhau mấy bước.

Kim Thăng Mân khoanh tay sau lưng, trường bào lam nhạt khẽ động theo gió, trông y như một bức hoạ tĩnh mịch. Đối diện y, Lương Tinh Dần yên lặng đứng, vạt áo đen viền bạc đẫm ánh trăng, sắc mặt khó dò.

"Kim thiếu gia gọi ta ra đây," Tinh Dần lên tiếng trước, giọng vẫn lạnh như thường, "chỉ để ngắm cảnh hồ đêm?"

Thăng Mân khẽ cười, nụ cười dịu như gió đầu xuân, nhưng ánh mắt thì sâu thẳm. "Nếu chỉ là để nhìn cảnh, ta đã chẳng cần chờ đợi ngươi."

"Vậy, hẳn là Kim thiếu muốn hỏi ta chuyện đêm qua?" Tinh Dần không vòng vo.

Y gật đầu, tiến lên một bước, dừng bên mép hồ. "Ngươi cũng thấy rõ, kẻ đó không giống đệ tử tu chân bình thường. Khinh công phi thân thoắt ẩn thoắt hiện, xuất thủ lại tuyệt không lưu tình."

Dừng một thoáng, ánh mắt khẽ nghiêng. "Chẳng phải có gì... rất quen thuộc sao?"

Tinh Dần mím môi. Một thoáng bất định lướt qua trong mắt, nhưng nhanh chóng bị thay bằng vẻ thản nhiên. "Chưa đủ chứng cứ. Có quen hay không... chẳng còn quan trọng nữa."

Thăng Mân nhìn người thiếu niên thật lâu. Trong lòng đã thầm chua xót dáng vẻ của cậu lúc này. Chàng thiếu niên vẻ ngoài phóng khoáng, vì lẽ chính đạo mà phá bỏ luật của gia môn, nay lại trở thành một kẻ vô tâm, chẳng còn màn đến tà đạo vừa xuất hiện vừa rồi.

"Tâm ngươi, từ bao giờ lại học được cách phủi sạch như vậy?"

Không khí bất giác trầm xuống.

Tinh Dần quay đầu nhìn hồ nước, ánh trăng phản chiếu trong mắt như có gợn sóng. "Từ năm đó... có người nói, nếu muốn sống yên ổn, thì lòng đừng giữ lại gì cả."

Một làn gió thoáng qua, mang theo hương hoa quế nhàn nhạt. Thăng Mân khẽ cụp mắt, giọng trầm đi. "Chuyện năm đó, là do bất đắc dĩ. Liệu bản thân ngươi có từng nghĩ rằng, vẫn có kẻ đợi ngươi ở chốn cũ?"

Tinh Dần siết chặt tay, môi mím chặt. Một lúc sau, cậu bật cười khẽ, tiếng cười tự giễu.

"Kim thiếu, ngươi có biết, có những nơi... dù có người đợi, ta cũng chẳng thể quay về."

Im lặng phủ lên mặt hồ, chỉ còn tiếng gió và tiếng lòng vang vọng.

Thăng Mân không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ nói. "Dù thế nào, đêm đó ta thấy ngươi ra tay không do dự. Ngươi vẫn như xưa, không để tâm đến hậu quả."

"Còn ngươi... vẫn thích nói những điều khiến người khác khó thở."

Gió thổi qua, hai vạt áo tung bay. Nhưng lần này, giữa họ đã không còn là gió lạnh, mà là một chút xao lòng không tên.

***

Sáng hôm sau, nắng xuyên qua màn mây chiếu xuống tầng tầng mái ngói lưu ly, ánh sáng phản chiếu như vẩy vàng rải khắp Tụ Linh Cảnh. Hôm nay là buổi đầu tiên bắt đầu chương trình tu luyện chính thức. Các đệ tử được chia nhóm theo ngũ hành tương sinh tương khắc, mỗi môn cử một trưởng lão đảm trách.

Trên quảng trường, từng nhóm đã tụ lại theo dấu hiệu được chia. Giữa dòng người, một bóng người mới tiến vào gây chú ý.

Nam tử trẻ, mặc y phục xanh ngọc, mái tóc búi gọn, đôi mắt dài ánh sắc lạnh nhưng sóng mũi cao và gương mặt tuấn mỹ lại mang theo vài phần tuấn nhã. Nam nhân bước tới không ai hay, nhưng khi đứng cạnh hàng Thanh Tịnh Tông, thì mọi ánh nhìn liền đổ dồn về.

Lý Long Phúc khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi Mân Hao, "Hắn là...?"

Trưởng lão bên cạnh mỉm cười. "Hàn Trí Thành - đệ tử tinh tú của Thanh Tịnh Tông. Cũng là con trai của trưởng lão Hàn Nhạc Quân. Hắn đến muộn do phải tiếp nhận truyền pháp cuối cùng ở bản tông."

Tinh Dần nhíu mày khi nhìn Trí Thành. Hai người ánh mắt giao nhau, nhưng cả hai đều không tỏ rõ thái độ gì.

Chương Bân nghiêng đầu nhỏ giọng, "Hàn thiếu gia vẫn vậy, nhìn có vẻ ôn hoà nhưng tâm cơ lại không dễ đoán."

Tinh Dần không đáp, chỉ liếc sang Thăng Mân - lúc này cũng đang lặng lẽ nhìn Trí Thành, ánh mắt không rõ cảm xúc.

***

Buổi chiều hôm đó, sau khi các đệ tử giải tán về phòng nghỉ ngơi, thì bất ngờ, từ hướng đại môn vang lên một tràng tiếng sáo chói tai. Khiến các thiếu niên vừa thảnh thơi chưa bao lâu lại phải gấp rút chạy ra, xem có trận đại pháp nào đang thi chuyển.

Một luồng gió mạnh thổi lên, cánh đào rụng trắng trời. Từ giữa làn khói mỏng, một nữ tử cưỡi bạch hồ từ trên cao hạ xuống. Vạt áo tím viền lam bay phần phật, vòng tay bạc phát sáng chói loà, đôi mắt phượng kiêu kỳ đảo qua từng gương mặt.

Phương Xán lập tức bước ra, chắn trước nhóm đệ tử, trầm giọng. "Kẻ đến là ai?"

Nữ tử chắp tay, cười nhẹ. "Dạ Vân Cốc - Viên Tịnh Lam. Lần này đến, chỉ muốn thăm một cố nhân... mà chẳng ai chịu mời."

Ánh mắt nàng đảo qua đám người, rồi dừng lại ở Kim Thăng Mân. "Thăng Mân công tử, ngươi... còn nhận ra ta không?"

Ánh mắt Thăng Mân khẽ biến, nhưng y vẫn giữ giọng điềm đạm. "Viên cô nương, nơi này là Tụ Linh Cảnh, không phải nơi ngươi có thể tuỳ tiện xuất hiện."

Tịnh Lam cười khẽ, nhưng trong mắt là tia lửa giận. "Vậy ra, làm ơn mắc oán, đó là phong thái của Kim Linh Môn?"

Không khí dần trở nên căng thẳng, các đệ tử tiên môn dần trở nên cảnh giác hơn bao giờ hết. Có lẽ, họ sợ chỉ cần lơ là một chốc, Viên Tịnh Lam sẽ đưa nơi này thành đống tro tàn. Tinh Dần nghiêng người nhìn sang Thăng Mân, Phương Xán thì đã nhẹ nhàng siết chặt chuôi kiếm.

Trí Thành tiến lên nửa bước, ánh mắt loé sáng. "Viên cô nương, nếu không mang thiện ý mà đến. E rằng... phải mời Viên cô nương rời đi."

Tịnh Lam cười lớn, tiếng cười vang vọng cả không trung.

"Rời đi? Được thôi... Nhưng trước đó, ta phải để lại lời nhắn: Ngọc Tâm Lộ, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay người xứng đáng."

Nói rồi, nàng búng tay. Một chùm pháo tín hiệu nổ tung trên trời cao, tạo thành hình hoa mẫu đơn đen sẫm - biểu tượng của Dạ Vân Cốc. Giữa tiếng kinh hô, nàng hoá thành luồng sáng tím mà biến mất, chỉ để lại dư ảnh như khói sương lẩn trong chiều tà.

Phương Xán siết chặt kiếm, giọng trầm xuống. "Ngọc Tâm Lộ." Trong mắt người, một tia nghi kỵ thoáng hiện - nhưng lại không nói gì thêm.

Còn Thăng Mân, đứng đó bất động, tay khẽ siết lại. Gió lùa qua áo, nhưng lòng y lại không lạnh vì gió... Mà vì câu nói kia - như gợi lại một điều y từng muốn quên, nay lại phải đối diện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me