TruyenFull.Me

Verkwan Bay Tinh Phan Chu

chiều muộn, ngôi trường dần chìm vào tĩnh lặng khi học sinh lần lượt ra về, để lại những tiếng bước chân rải rác vọng lại giữa hành lang dài. ánh hoàng hôn len qua khung cửa sổ, phủ lên những dãy ghế một màu vàng nhạt, phản chiếu trên gương mặt trầm tư của seungkwan.

tiết học thêm vừa kết thúc, em không muốn nán lại lâu hơn nên vội vã thu dọn sách vở, định nhanh chóng rời đi. nhưng khi bước xuống bậc thang cuối cùng, một bóng dáng quen thuộc khiến bước chân em khựng lại.

hansol.

hắn đứng tựa lưng vào tủ đồ dọc hành lang, tay đút hờ vào túi quần, ánh mắt trầm lặng nhưng kiên định hướng về phía em. không có lời gọi nào vang lên, cũng chẳng có bất kỳ hành động níu kéo nào, nhưng sự hiện diện của hắn vẫn đủ khiến không khí xung quanh chùng xuống.

seungkwan cắn nhẹ môi, cố gắng phớt lờ. nhưng tim em lại không nghe lời.

những ngày qua, em cũng nhớ hắn lắm. nhớ cái cách hắn cứ thích trêu ghẹo khiến em ngượng chín mặt, nhớ những hành động ngốc nghếch hắn làm chỉ để đổi lấy một nụ cười của em. nhớ những lần hắn kiên nhẫn dỗ dành, dù em có ngang bướng thế nào. thật lòng mà nói mỗi lần nhìn thấy hắn, em chỉ muốn chạy đến, ôm hắn thật chặt, để hơi ấm của hắn xoa dịu những trống trải trong lòng.

nhưng... chỉ cần nhớ lại vụ cá cược đó, sự tổn thương lại trào lên như một cơn sóng dữ. nó dựng nên một bức tường vô hình giữa hai người, dù gần nhau đến mấy cũng chẳng thể chạm vào.

seungkwan cúi đầu lặng lẽ bước ngang qua hắn, nhưng lần này hansol không để em dễ dàng rời đi nữa.

hắn nhanh hơn một bước, vòng ra trước mặt em, ánh mắt chưa từng rời khỏi em dù chỉ một giây.

"bạn chờ đã"

giọng hắn trầm thấp, không còn sự đùa cợt hay ép buộc như trước. chỉ còn lại sự ấm áp, dịu dàng, như thể chỉ cần em muốn, hắn sẵn sàng bỏ hết mọi tôn nghiêm để giữ em lại.

seungkwan khựng lại, ánh mắt thoáng tối sầm. em phải nhắc nhở bản thân, phải lạnh lùng, phải dứt khoát, không được để hắn có cơ hội bước vào lòng mình thêm một lần nào nữa. tất cả những gì đã xảy ra, em không thể quên.

ngón tay em siết chặt quai balo, từng khớp trắng bệch vì lực nắm quá mạnh. không khí giữa hai người đặc quánh lại, như thể chỉ cần một chút dao động thôi em sẽ bị hắn kéo vào thế giới của hắn lần nữa.

"tránh ra" giọng em lạnh lẽo, không mang theo một chút cảm xúc nào.

nhưng hansol không nhúc nhích. hắn đứng yên trước mặt em, ánh mắt sâu thẳm, như đang cố tìm kiếm điều gì đó trong em. rồi hắn hít sâu, chậm rãi lấy từ túi áo khoác ra một phong thư được gấp gọn gàng, chìa đến trước mặt em.

"đọc cái này đi"

không phải là một lời van xin, cũng không phải một yêu cầu gượng ép. chỉ đơn thuần là một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại khiến lòng seungkwan chấn động hơn bất cứ điều gì.

seungkwan nhìn bức thư, rồi lại nhìn hansol. vẻ ngoài vẫn bình thản, nhưng trong lòng lại cuộn lên những cảm xúc khó tả. khó chịu có, do hắn cứ mãi quấn lấy em không buông. nhưng đồng thời, cũng có một chút dao động mơ hồ. một phần nhỏ trong em vẫn muốn tin rằng lần này, hansol thật lòng.

seungkwan nhếch môi, nở một nụ cười nhạt, nhưng trong mắt lại chẳng có chút ý cười nào "cậu lại định giở trò gì nữa à?" giọng em mang theo chút mỉa mai như muốn giữ khoảng cách với hắn.

hansol không tránh né, cũng không phản bác. hắn chỉ lặng lẽ nhìn em, đôi mắt đầy chân thành, không còn sự ngông nghênh hay cố chấp như trước.

"không phải trò đùa" hắn lắc đầu, giọng nói trầm ổn nhưng mang theo chút khẩn cầu "anh thật sự muốn bạn đọc nó"

sự nghiêm túc trong giọng nói của hansol khiến seungkwan khựng lại trong thoáng chốc. em không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn dấy lên một tia ấm áp nhỏ bé, mỏng manh đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi tắt.

dù sao thì những ngày qua, hắn vẫn luôn kiên trì tìm cách dỗ dành em, không một lời than vãn, không một lần bỏ cuộc.

seungkwan nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy. em không thể mềm lòng.

không buồn nhìn bức thư thêm một giây nào nữa, em giật lấy nó, nhét thẳng vào balo như thể đó chỉ là một món đồ dư thừa không đáng bận tâm, rồi quay lưng rời đi.

hansol không đuổi theo, cũng không níu kéo. hắn chỉ lặng lẽ đứng đó, dõi theo bóng lưng seungkwan khuất dần sau dãy hành lang dài.

hắn biết lần này mình không thể vội vã. muốn có lại seungkwan, hắn phải dùng thời gian để chứng minh.

-

tối hôm đó, seungkwan trở về phòng với tâm trạng chẳng mấy khá hơn những ngày trước. em quăng balo lên bàn, định bụng đi tắm rồi làm bài tập như mọi khi. nhưng khi mở khóa kéo để lấy sách vở, một mảnh giấy gấp gọn gàng trượt ra khỏi túi, rơi xuống nền nhà.

là bức thư của hansol.

seungkwan khựng lại. em đứng im nhìn tờ giấy ấy một lúc lâu, trong lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

cảm giác đầu tiên vẫn là tức giận. em vẫn chưa thể tha thứ cho trò cá cược ngu ngốc ấy, vẫn chưa thể quên được khoảnh khắc trái tim mình vỡ vụn khi biết bản thân chỉ là một ván cược vô nghĩa. nhưng đồng thời, một cảm giác khác cũng len lỏi vào tim - một chút xót xa, một chút thương cảm trước sự kiên trì của hansol suốt những ngày qua.

hắn chưa từng than vãn, chưa từng bỏ cuộc. mỗi ngày đều cố gắng tìm cách tiếp cận em, dỗ dành em bằng những cách ngốc nghếch nhất có thể. và bây giờ, là một bức thư.

đọc hay không đọc?

seungkwan mím môi, do dự trong vài giây. nhưng rồi, như có một lực hút vô hình, em cúi xuống nhặt bức thư lên, ngón tay chạm vào mặt giấy hơi sần sùi, cảm giác là lạ. hẳn là hansol đã vò nó đi vò lại trước khi quyết định đưa cho em.

em hít sâu, chậm rãi mở nó ra.

nét chữ của hansol hiện lên ngay ngắn, không hoa mỹ, không cầu kỳ. chỉ đơn giản là những dòng chữ viết tay chân thành, từng nét bút như in sâu vào trang giấy, như thể mỗi chữ đều mang theo sự hối lỗi của hắn.

và rồi, bao nhiêu can đảm em cố gắng gồng mình giữ suốt những ngày qua, bỗng vỡ vụn như cơn sóng trào. đôi mắt seungkwan mờ đi. em hít một hơi thật sâu, nhưng chẳng thể ngăn được cảm xúc dâng lên trong lồng ngực.

em không muốn khóc. nhưng những con chữ ấy lại khiến em không thể không rơi nước mắt.

seungkwan chậm rãi lướt qua từng con chữ, từng nét bút đều thấm đẫm sự chân thành đến mức khiến tim em run lên.

"seungkwan à,
anh biết mình không có tư cách cầu xin bạn tha thứ, nhưng anh vẫn muốn bạn biết rằng, những ngày qua, anh chưa từng có một giây phút nào ngừng hối hận. không phải vì anh bị bạn ghét bỏ, mà vì chính anh cũng ghê tởm bản thân mình"

bàn tay seungkwan khẽ siết chặt mép giấy, hơi thở em nặng dần. từng chữ như lưỡi dao cứa vào trái tim em, gợi lại vết thương chưa kịp lành.

"ngay từ đầu, anh đã sai rồi. nhưng sai lầm lớn nhất của anh không phải là tham gia trò cá cược đó, mà là để bản thân rơi vào bạn theo cách ngu ngốc nhất. anh đã thích bạn, thích từ lúc nào anh cũng không biết. để rồi khi nhận ra, anh đã không còn đường quay lại nữa"

seungkwan cắn môi, cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng. cái gì chứ? thích em ư? hắn có tư cách nói những lời này sao? em đã đau khổ đến mức nào vì hắn, đã thất vọng đến mức nào khi biết tất cả những dịu dàng ấy chỉ là một trò chơi. bây giờ hắn lại nói thích em, có đáng tin không?

nhưng trái tim em vẫn rung lên một nhịp nhẹ.

"anh đã thử buông tay. anh đã thử nghĩ rằng, nếu bạn ghét anh, vậy thì anh sẽ biến mất khỏi thế giới của bạn, sẽ không làm phiền bạn nữa. nhưng anh không làm được. anh không chịu được việc không còn nhìn thấy bạn mỗi ngày, không chịu được việc bạn lướt qua anh như một người xa lạ. anh thà rằng bạn mắng anh, đánh anh, ghét bỏ anh cả đời, cũng không muốn bạn xem anh như không khí"

một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trang giấy, làm nhòe đi nét chữ phía dưới. seungkwan vội đưa tay lau đi, nhưng nước mắt lại cứ thế chảy xuống, không thể kiểm soát.

trái tim em như có một thứ gì đó vừa tan ra. là đau lòng, là tức giận, là xót xa, là những xúc cảm chất chồng suốt bao ngày qua không có cách nào giải tỏa.

hansol là đồ tồi, là kẻ đã làm tổn thương em, nhưng cũng là kẻ đã kiên nhẫn theo đuổi em không ngừng nghỉ, là kẻ luôn tìm cách làm em vui dù em lạnh lùng quay lưng.

ghét hắn.

thương hắn.

seungkwan không biết bản thân nên làm gì nữa.

em siết chặt bức thư trong tay, đôi mắt đỏ hoe. dù có muốn giả vờ mạnh mẽ đến đâu, em vẫn không thể phủ nhận rằng, có một phần trong em chưa từng thực sự muốn buông bỏ hansol.

-

ngày hôm sau, seungkwan đến trường như mọi khi, nhưng trong lòng lại mang theo một cảm giác khác lạ. em tự nhủ rằng mình vẫn sẽ phớt lờ hansol, vẫn sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra. thế nhưng ngay từ lúc bước vào cổng trường, em đã nhìn thấy hắn.

hansol vẫn đứng ở đó, tựa lưng vào lan can hành lang tầng hai, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân của em. nhưng lần này hắn không bước đến, không cố tìm cách chặn đường em nữa. chỉ đơn giản là đứng từ xa, âm thầm quan sát.

suốt cả buổi sáng, seungkwan có thể cảm nhận được ánh mắt ấy dõi theo mình trong từng khoảnh khắc, nhưng em không quay lại. hoặc có lẽ em sợ nếu mình nhìn, sẽ không đủ mạnh mẽ để bước đi tiếp.

đến giờ ra chơi, em ra sân thể dục như thường lệ. khi vừa đến chiếc bàn đá quen thuộc dưới tán cây lớn, seungkwan khựng lại. một lon nước lạnh đặt ngay ngắn trên mặt bàn, vỏ lon còn đọng hơi sương như vừa được mua cách đây không lâu. không có lời nhắn, không có tên người gửi, nhưng seungkwan biết không ai ngoài hansol làm chuyện này.

em không chạm vào lon nước, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. có lẽ hansol cũng hiểu rằng, vào lúc này em không muốn bị làm phiền. hắn không cố ép buộc, chỉ lặng lẽ ở đó theo cách dịu dàng nhất.

lúc tan học khi seungkwan vừa bước ra khỏi cổng trường, một lần nữa hắn lại xuất hiện. hansol đứng bên kia đường, dáng vẻ trông có vẻ tùy ý nhưng ánh mắt vẫn kiên định hướng về phía em.

hắn không bước tới, không cất tiếng gọi, không làm bất cứ điều gì để thu hút sự chú ý của em. nhưng seungkwan biết, hắn vẫn ở đó, như một thói quen chưa từng thay đổi.

trái tim em khẽ rung lên. hansol không còn dùng những lời nói hay hành động đường đột để níu kéo em nữa, mà thay vào đó hắn dùng sự kiên trì lặng lẽ của mình để chứng minh.

seungkwan không biết bản thân có thể cứng rắn đến bao giờ, nhưng có một điều em chắc chắn, hansol chưa từng có ý định buông bỏ.

cứ thế ngày qua ngày, hansol vẫn âm thầm ở đó, theo đuổi seungkwan theo cách riêng của hắn. không khoa trương, không ồn ào, chẳng có những lời biện hộ hay hứa hẹn sáo rỗng, chỉ là những hành động nhỏ bé nhưng bền bỉ, từng chút một len lỏi vào cuộc sống của em.

một ngày nọ, seungkwan tan học muộn hơn thường lệ. trời đã chập choạng tối, sân trường vắng lặng, chỉ còn những cơn gió nhẹ lướt qua mang theo chút hơi lạnh của đêm. em bước ra cổng định lấy điện thoại gọi taxi, nhưng bất giác khựng lại khi nhận ra một bóng người quen thuộc đứng lặng lẽ gần đó.

hansol.

hắn vẫn ở đây sao?

seungkwan khẽ nhíu mày bước nhanh hơn, cố tình phớt lờ sự hiện diện của hansol. nhưng khi chỉ còn cách hắn vài bước, giọng nói trầm ấm pha chút dè dặt vang lên phía sau lưng.

"bạn đã đọc thư chưa?"

bước chân seungkwan khựng lại trong giây lát. một cơn gió thoảng qua, cuốn theo sự im lặng giữa cả hai. mãi một lúc sau em mới cất giọng, lạnh nhạt như thể câu chữ chẳng mang chút trọng lượng nào.

"đọc rồi"

hansol không nói gì ngay. hắn chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát em, như đang tìm kiếm điều gì đó trong ánh mắt kia. nhưng seungkwan không cho hắn cơ hội. em không nói thêm, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

cuối cùng hansol khẽ cười, một nụ cười nhạt đến mức gần như vô hình. hắn nhẹ gật đầu, giọng khẽ như tiếng thở dài.

"vậy là đủ rồi"

hansol không hỏi seungkwan nghĩ gì, cũng không đòi hỏi một lời hồi đáp. hắn chỉ muốn em biết rằng hắn nghiêm túc, rằng tất cả những gì hắn làm không phải là một trò đùa.

seungkwan không biết mình nên cảm động hay khó chịu. lý trí bảo em rằng không thể dễ dàng tha thứ, rằng vết thương kia vẫn chưa lành hẳn. nhưng trái tim lại mềm yếu hơn em tưởng. bởi vì dù có cố gắng tỏ ra lạnh lùng đến đâu, em vẫn không thể phủ nhận một sự thật.

em vẫn thích hắn, nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me