Vi Khach May Man
Lamai – một cô gái thắt bím tóc thấp và mặc váy trắng lao thẳng đến Khaotung mà không chút đắn đo đánh rơi luôn chiếc túi mua sắm đang cầm trên tay và ôm chặt lấy Khaotung vào lòng, suýt nữa khiến cậu ngạt thở. Một ngày không gặp như cách ba thu, cô không thể đếm được đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ khi gặp lại anh.“Đây là bạn của cậu sao?” First hơi kinh ngạc nhìn cô gái trên khuôn mặt tràn đầy cảm xúc phức tạp kia, hơi trầm tư một giây liền hoài nghi người này căn bản không phải đơn giản chỉ là bạn bè của cậu. Chẳng lẽ là bạn gái cũ?“Là bạn gái cũ của tôi.” Khaotung trầm tĩnh giới thiệu thân phận Lamai với First, “Em có thể buông anh ra trước được không?” Khaotung vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Lamai ra khỏi mình.Giờ phút này, Lamai cũng có thể cảm nhận được cảm giác xa lạ trên người Khaotung. Mặc dù hành động và lời nói của Khaotung vẫn dịu dàng như trước nhưng cô vẫn cảm nhận được cảm giác xa cách mà Khaotung đã tạo ra khi đối mặt với cô.“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng với anh ấy được không?” Tình cảnh của Lamai lúc này đột nhiên trở nên khó xử, cô hy vọng First có thể đồng ý.“Một mình cậu có thể không?” First suy nghĩ thay cho Khaotung, cố ý hỏi cậu.“Tôi tự làm được, cậu chờ tôi một chút tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này.” Khaotung trao cho First một ánh mắt trấn an rồi cùng Lamai đi đến cuối kệ hàng.Lúc Lamai quay lưng lại với First, cô thậm chí còn liếc nhìn lại anh một chút. Mà First đứng đó với cảm xúc lẫn lộn nhìn bóng lưng hai người rời đi. Anh có vẻ không vui. Sự ghen tuông mờ nhạt dâng lên từ trái tim của anh.Nhưng người này lúc này không thể đọc được trái tim của chính mình. Chỉ cảm thấy bản thân phẫn uất muốn bênh vực cho Khaotung mà thôi. Rõ ràng là cô ta nói chia tay, vì sao bây giờ còn dây dưa với Khaotung, người như vậy thật xấu xa.......“Anh biết không? Vì cha em thăng chức nên gia đình em mới chuyển đến thành phố này. Em nghĩ gặp lại anh chắc là ông trời sắp đặt, gặp lại anh lần nữa thật may mắn. Anh nói xem... chúng ta còn có cơ hội bắt đầu lại một lần nữa không?” Lamai hé môi, trên mi mắt mang theo nụ cười ôn nhu. Niềm vui và sự hồi hộp đan xen trên khuôn mặt của cô, cô đầy mong đợi nhưng lại mơ hồ biết đáp án cho câu hỏi của mình.“Bắt đầu lại từ đầu cái gì?” Khaotung cố ý hỏi.“Anh đừng giả ngốc nữa có được không?” Lamai hiểu ý cậu, hỏi ngược lại .“Bắt đầu lại từ đầu cái gì?” Khaotung không ngại phiền toái hỏi lại.“Chúng ta có thể quay lại với nhau được không?”“Giữa chúng ta đã kết thúc rồi.”“Đã kết thúc, chúng ta không thể bắt đầu lại sao?” Mặc dù hy vọng rất mong manh, nhưng Lamai vẫn muốn hỏi.“ Lamai, em không hiểu anh sao? Chuyện anh đã quyết định sẽ không có khả năng thay đổi.”“Vì em mà thay đổi một lần không được sao? Chúng ta yêu nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh nỡ lòng nào từ chối em sao?” Giọng nói của Lamai xen lẫn tiếng khóc.“ Lamai, em xứng đáng có người tốt hơn mà không phải là anh.”“Được rồi, bây giờ anh đã nói như vậy em sẽ không giữ anh lại nữa... nhưng anh đúng là đồ ngốc, gọi điện thoại không nghe, tin nhắn cũng không trả lời. Chúng ta chẳng nhẽ ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?” Lamai gượng cười, cười trước sự bất lực không thể với tới người trước mặt cô. “Vậy anh đi đi.” Thấy Khaotung trầm mặc không lên tiếng Lamai cúi đầu, cụp mắt không nhìn Khaotung nữa, quyết tâm để cậu rời đi. Mà để Khaotung đi, từ đầu đến cuối đều là một quyết định khiến Lamai đau lòng. Lamai mất Khaotung giống như một con diều đứt dây, bay không mục đích trên bầu trời bao la không tìm thấy nơi về. Từ khi Khaotung rời xa cô, cô mới dần bắt đầu nhớ đến tất cả mọi thứ về Khaotung, sự chu đáo, sự kiên nhẫn của cậu...Vốn dĩ, cô chỉ coi Khaotung đối tốt với mình là chuyện đương nhiên. Mà hóa ra, bản chất con người thực sự là như vậy, chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng nó. Cô không kìm được hốc mắt tuôn ra những giọt nước mắt trong suốt như hạt đậu, những giọt nước mắt nhạt nhòa như màng nhện bao phủ khuôn mặt thanh tú của cô.“Lamai đừng khóc nữa được không”, Khaotung không đành lòng để cô khóc, cũng không muốn người bên cạnh vì cậu mà đau lòng.“ Chết tiệt, còn không đi, cuối cùng vẫn còn ôn nhu như vậy, không sợ em đổi ý ôm anh không cho anh đi nữa sao?” Lamai một tay che mặt rơi lệ, mà tay kia của cô cũng không nhàn rỗi không ngừng đẩy về phía Khaotung.“Lamai, em là một cô gái tốt.”“Nói nhảm, em không tốt thì có thể buông để anh đi sao? Nếu như có thể, em hy vọng chúng ta ngay từ đầu không quen biết.”“ Vậy anh đi đây, em chú ý nhớ giữ gìn sức khoẻ.”Khaotung bước đi, một lần cũng không quay đầu lại nhìn cô. Bởi vì cậu sợ cậu sẽ mềm lòng. Mà con người này thật sự là tự mâu thuẫn, mềm lòng lại ác ý.“Đúng là đồ khốn, một đồ khốn dịu dàng!” Lamai dùng mu bàn tay thay phiên lau đi nước mắt trên khuôn mặt, trong lòng rối bời nhìn theo bóng lưng quen thuộc dần dần đi xa. Nhưng đồng thời Lamai cũng hy vọng rằng cậu có thể gặp một người tốt hơn cô. “Cảm ơn vì tất cả những gì anh đã làm cho em, em nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp được một người bạn trai tốt như anh nữa.” Trái tim của Lamai đau đớn không thể kiểm soát.“Lần này, có lý do chính đáng để uống,” Khaotung lấy thêm vài lon bia lúa mạch trên kệ và ôm chúng vào lòng.“Đừng làm thế, tôi biết là câụ rất buồn nhưng xin cậu đừng làm tổn thương bản thân như vậy có được không?”“Hãy uống với tôi, nếu cậu xem tôi là bạn.” Khaotung bỏ qua lời nói của First bước đi nặng nề về phía quầy thanh toán.“ Tôi cầm giúp cậu.” First vẫn luôn nói nhiều đột nhiên không biết nên nói cái gì, muốn nói gì đó nhưng lại thôi và anh mở miệng sau khi bầu không khí ngưng đọng trong vài giây.“Cảm ơn.” Khaotung ngước mắt nhìn First, First bị ảnh hưởng trầm mặc một hồi.Sau đó, First chia một nửa số lon bia cho Khaotung. Mà trên đường trở về First không để ý thời điểm thích hợp hay không thích hợp, anh cố gắng tỏ ra hài hước, đóng vai chú hề đáng yêu, kể chuyện cười để làm sôi động bầu không khí buồn tẻ. Cho đến khi đến ktx của First, anh vẫn kể cho Khaotung nghe chuyện vui, cậu thỉnh thoảng sẽ đáp lại anh. Khaotung sẽ khắc ghi sâu trong tim lòng tốt mà First đã làm cho cậu.Khaotung sử dụng ngón trỏ của mình để mở nắp lon bia ra. Cậu uống một ngụm bia, ánh mắt dần dần bị nụ cười ấm áp của First nhuộm màu, từ ảm đạm biến thành có chút dịu dàng. First cũng uống một ngụm, từ khóe miệng bia tràn ra dọc theo làn da trắng nõn của anh chảy xuống. Nhưng con người này không biết uống rượu, tửu lượng không tốt, dần dần, má anh nóng lên không thể cứu vãn. “ Đây là cảm giác say rượu sao?” First lại uống thêm mấy ngụm, phút chốc cảm thấy thân thể lâng lâng.“Mèo con, tôi có nên dọn dẹp đống lộn xộn cho cậu không?” Khaotung bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào First đang đỏ bừng mặt, thầm nghĩ.First mặt đỏ bừng đầu gối trên tay, tay còn lại thì nhẹ nhàng cầm lon bia đã thấy đáy lắc lư.“First, cậu ổn chứ?” Khaotung đặt lon bia lên bàn, lo lắng kiểm tra tình trạng của anh.“Tôi nóng quá, có thể giảm nhiệt độ điều hòa xuống một chút không?” First nâng đôi mắt trong veo như nước lên thỉnh cầu Khaotung nói.Còn tiếp ......
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me