TruyenFull.Me

Vi Khach May Man

Khaotung thực sự thích dành thời gian chơi với điện thoại của mình, bởi vì cậu hiếm khi nói chuyện với mọi người và điện thoại là người bạn thân nhất của cậu.Nhưng bây giờ cậu đã có bạn chơi, cậu đã dành nhiều thời gian hơn cho người đó.

Khaotung lặng lẽ ngồi bên bàn của First, lấy vở bài tập ra và mở một trang mới, rất lâu rồi không viết bởi vì trong đầu cậu tràn ngập vô số nụ cười hạnh phúc của First, rất dễ thương, giống như bé mèo con Montow của cậu vậy.

"Cậu đang làm bài à? Tôi mới nhớ ra mình còn chưa làm xong bài tập." First quấn một chiếc khăn tắm quanh cổ vừa lau tóc ướt, một tay nửa ôm Khaotung từ phía sau cậu, cánh tay còn lại khoác lên vai Khaotung.

Khaotung cảm thấy cánh tay mình có chút nặng, nhưng cũng không kêu một tiếng để cho anh bỏ tay ra.Đầu của First gần Khaotung đến nỗi cậu còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh.

"Phải."Khaotung trả lời First.

"Tiến độ giảng dạy của lớp cậu chậm hơn lớp tôi, chúng tôi viết xong trang này rồi." First rút tay về, khôi phục dáng người cao lớn thẳng tắp, lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, vỗ nhẹ vào gáy Khaotung rồi nói: "Cậu viết trước đi, tôi đi sấy tóc đã."Một lúc sau, Khaotung nghe thấy tiếng máy sấy tóc thổi. Cậu chống tay lên lưng ghế, nghiêng người nhìn First đang đứng sấy tóc, rồi lại vội vàng quay người lại.Lúc đó, First lặng lẽ nhắm mắt lại, một tay xoắn tóc, tay kia dùng máy sấy tóc lắc nhẹ. Khaotung tháo nắp bút và đặt nó lên bàn rồi bắt đầu làm bài tập về nhà.First sấy gần khô tóc và từ từ chuyển một chiếc ghế khác sang phía Khaotung. Khaotung liếc về phía First một cách tự nhiên, sau đó cúi đầu im lặng làm bài tập.

"Tôi cũng làm bài tập đây." First ném cuốn vở bài tập lên bàn một tiếng "bụp", tìm một cây bút trong hộp bút và bắt đầu viết.

"Được." Khaotung nhẹ nhàng đáp.

Trong khi học, First phải đi vệ sinh và không may chiếc bút lăn khỏi bàn rơi xuống sàn. Nghe thấy tiếng bút rơi lảnh cảnh, First dừng bước quay đầu nhìn lại thấy Khaotung đang giúp anh nhặt chiếc bút lên.

"Cảm ơn nhé." Nhìn thấy bút đã được nhặt lên, First tiếp tục đi về phía nhà vệ sinh.

Khaotung nhìn chằm chằm vào cây bút của First, cây bút được bao phủ bởi những hình bông hoa rất đẹp. Sau khi nghe thấy tiếng xả nước từ phía nhà vệ sinh phát ra cậu vội đặt bút trở lại vở bài tập của First.

Trong lúc First không có ở đây cậu đã lén liếc nhìn vở bài tập của anh , nét chữ trên đó rất thanh tú. Khaotung đã so sánh chữ viết tay trong bài tập về nhà của chính mình, và nó rất nguệch ngoạc.

"Tôi quay lại rồi đây."First tùy tiện đưa bàn tay ướt lên quần áo để lau, sau khi tay khô cậu trở về chỗ ngồi.

Khaotung hoàn thành bài tập xong trước First. Sau khi ôm đống quần áo mà First đã giúp cậu lấy từ thanh treo quần áo xuống, cậu nói với First rằng cậu sẽ đi tắm rồi quay người bước vào phòng tắm.

Trong lúc Khaotung đang tắm, đầu ngón chân của First vô tình va vào góc giường khiến anh không kìm được mà kêu lên "Đau quá." Cùng lúc đó, tiếng nước chảy từ vòi hoa sen hơi át đi tiếng First nhưng Khaotung vẫn có thể nghe được tiếng anh bị va chạm bên ngoài. Khaotung tắt vòi hoa sen, lau khô người, mặc quần áo rồi bước ra khỏi phòng tắm.

"Cậu không sao chứ ?"

"Có sao, ngón út của tôi đập vào góc giường, cậu có biết nó đau đến mức nào không? Rất đau luôn đó!" First nằm trên chiếc giường mềm mại như cá ngâm muối, vẻ mặt lạnh lùng không ai biết rằng anh đang rất đau nhưng khi thấy Khaotung xuất hiện, anh lập tức ngồi dậy than thở với cậu. Anh phồng má, ôm lấy chân và thổi vào ngón chân bị va chạm.

"Có muốn bôi thuốc không ?"

"Trên đầu cậu có bọt, còn chưa gội sạch kìa ." First quan sát thấy trên tóc ướt của Khaotung vẫn còn nhiều bọt trắng, bỏ qua những lời Khaotung vừa nói, sốt sắng nói : "Cậu vì lo lắng cho tôi nên mới vội ra ngoài mà chưa gội đầu sạch à ?"

"Ừm, cứ cho là vậy đi. Bây giờ ngón chân của cậu cảm thấy thế nào rồi?"

"Vẫn còn đau nữa, và tôi cảm thấy như mình không thể đi được rồi."

"Cậu có hộp thuốc trong phòng không?"

"Có, ở trong ngăn tủ đó, ở ngăn dưới cùng." First giơ ngón trỏ lên chỉ vào vị trí hộp thuốc.

"Được, để tôi xem xem có thể bôi thuốc gì cho cậu."

"Tôi nhớ hình như không có thuốc mỡ nào trong tủ thuốc để bôi vào chỗ bị va này thì phải?"

Khaotung ngồi xổm xuống, cẩn thận lục lọi hộp và lọ trong tủ thuốc và phát hiện như First đã nói, không có loại thuốc mỡ nào có thể làm giảm đau cả. Khi Khaotung ngồi xổm xuống nhìn như một quả bóng, First lúc này cảm thấy Khaotung thật nhỏ bé.

"Có túi chườm đá nào không? Hay chườm đá trước đi." Khaotung vừa nói vừa mở ngăn đá tìm thấy một chai nước đông lạnh nên quyết định dùng nó để chườm vào chỗ bị thương của First. Khaotung cúi xuống và phát hiện ngón chân của First có dấu hiệu bầm tím và sưng tấy, cậu bất giác kinh ngạc.

"Nghiêm trọng như vậy sao?"

"Cậu chườm đá tạm trước đi, tôi đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc cho cậu."

"Vậy cậu đi nhanh về nhanh nha ."

"Được."

First ngoan ngoãn nghe lời Khaotung, lấy cục đá chườm vào phần ngón chân bị thương.

"Đợi đã... bọt trên đầu cậu ấy còn chưa lau sạch." Khaotung vội vã đi ra ngoài First thậm chí còn không có cơ hội nhắc nhở cậu.

"Cậu ấy quan tâm đến mình rất nhiều và còn vô cùng chu đáo nữa." Suy nghĩ này bỗng nảy ra trong đầu First. Anh có thể nhận ra sự khác biệt giữa Khaotung và Mixxiw, Khaotung rất coi trọng vấn đề của First nhưng Mix thì không. Mix sẽ chỉ tò mò hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh khi anh gặp xui xẻo và sẽ không làm gì cả, nhưng Khaotung sẽ tích cực giúp đỡ anh khi anh bị thương, và làm mọi thứ để giúp anh vượt qua những điều tồi tệ.

Khi Khaotung vội vã trở về với đủ loại thuốc, First người đang một mình đối mặt với cơn đau đã nở nụ cười rạng rỡ chào đón người có thể ở bên cạnh mình.

"Đã đỡ hơn chưa?" Khaotung hấp ta hấp tấp cởi giày dưới chân ra và đi về phía First .

Cậu vặn nắp lọ thuốc mỡ bóp ra một ít thuốc to bằng hạt đậu xanh trên đầu ngón tay rồi bôi lên chỗ bị thương của First mà không chút do dự.

"Thực ra tôi có thể tự làm được." First định nói ra lời nói đó nhưng lại kìm lại. Cậu ấy chăm sóc anh rất tốt. First âm thầm tận hưởng sự chăm sóc của Khaotung.

"Uống thuốc đi này ." Khaotung đặt mấy viên thuốc vào lòng bàn tay First, đưa cho anh một cốc nước ấm mới rót.

"Được." Khóe môi First đột nhiên hiện lên một nụ cười ngọt ngào, "Cậu là một người rất hoàn hảo đấy cậu có biết không?" Tay trái First cầm thuốc kháng viêm, tay phải cầm một ly nước ấm nói với Khaotung .

"Mau uống thuốc đi." Khaotung quay đầu lại khẽ giục anh. Cậu ngại ngùng không hiểu sao First lại nói như vậy về mình.

"Đây tôi uống đây".First cho thuốc vào miệng và uống ực một phát với nước ấm.Anh không biết tại sao Khaotung lại quan tâm đến anh nhiều như vậy, chắc có lẽ là do bản tính của Khaotung, cũng có thể là do Khaotung vốn hay giúp đỡ và quan tâm đến người khác. Mặc dù bối rối nhưng First thích những gì Khaotung đang làm.Hơn nữa giọng nói của Khaotung rất nhẹ nhàng, và trong giọng điệu quan tâm của cậu, First có thể đánh giá cao khía cạnh dịu dàng của Khaotung.Tính cách của Khaotung cũng rất tốt, và cậu ấy đã chiếm được trái tim của First. Anh may mắn khi gặp được Khaotung. Khaotung sẽ là nơi mà First sẽ dựa vào.Và anh không bao giờ muốn đánh mất cậu.

......

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me