Victorian Erotic Story
Sau cuộc gặp ngắn với Rosemary, mới chỉ có 6 giờ. Tôi được thông báo bữa tối sẽ bắt đầu lúc 7 giờ, sau một tiếng nữa. Trong thời gian chờ đợi, tôi và Elisha sẽ được sắp xếp phòng ở.Lão quản gia Brome, tay cầm cây đèn dầu, dẫn tôi và Elisha lên tầng trên, chậm chạp bước qua những hành lang dài tối tăm. Không khí lạnh lẽo ẩm thấp của dinh thự cũ kĩ thấm vào da thịt làm tôi thấy rùng mình."Tòa dinh thự này có vẻ cổ xưa lắm rồi nhỉ?" Tôi tò mò hỏi khi thấy những phong cách trang trí lạ lẫm của tường và trần, cũng như phào chỉ ở cửa sổ, dù nhiều chỗ đã bong tróc nứt nẻ."Vâng, nó đã có tuổi đời hơn hai trăm năm rồi. Thưa ngài Hostine." Brome đáp mà không cần quay lại. "Từ thời Stuart(1) lận.""Thời Stuart?" Tôi hơi ngạc nhiên trước tuổi đời của tòa nhà, đúng là nhà quý tộc truyền thống, khác hẳn mớ dinh thự kiểu mới do giới nhà giàu xây gần đây."Vâng, và chúng ta đã đến nơi rồi. Khi có thời gian tôi sẵn sàng giới thiệu cho ngài về lịch sử hào hùng của nhà Blackrose."Brome dừng trước một cánh cửa gỗ, mở ra căn phòng rộng rãi nhưng khá đơn giản. Một lò sưởi đã được đốt sẵn, cháy tí tách ở góc phòng, tỏa ánh sáng đỏ rực, xua tan phần nào cảm giác u ám. Nội thất tối giản gồm một chiếc giường lớn với rèm nhung sờn cũ, một bàn gỗ nhỏ bên cạnh tủ áo. Một cửa sổ với rèm dày được trổ ra ngoài, bên cạnh bàn."Đây là phòng của ngài, thưa ngài Hostine," Brome nói, "Cô Elisha sẽ ở phòng dành cho người hầu ngay bên cạnh. Sẽ có hai dây chuông riêng biệt để gọi cho người hầu riêng và người hầu của dinh thự."Ông ta hướng dẫn tôi, với hai sợi dây xanh đỏ treo cạnh giường. Chiếc xanh sẽ nối với phòng Elisha ở kế bên để tiện liên lạc với cô ấy. Xong xuôi, Brome cúi đầu chào và rời khỏi một cách nhanh gọn.Tôi để Elisha sắp xếp hành lý vào tủ. Rồi cho phép cô ấy về phòng mình, không quên lén hôn một phát lên má khiến cô nàng đỏ bừng mặt rồi chạy biến.Khi cửa khép lại, tôi thả mình xuống ghế bành cạnh lò sưởi. Căn phòng này, dù đơn sơ, vẫn mang nét quý phái cũ kỹ. Hơi ấm lan tỏa từ lò sưởi làm tôi cảm thấy thư giãn và bắt đầu suy nghĩ mông lung.Theo lời Rosemary thì cô ấy có hai đứa em gái, một là cô nàng thô lỗ Lavender ban nãy, hai là cô út tên Violet. Tôi sẽ phải chọn một trong ba cô nàng này để kết hôn. Lavender có tính cách không tốt, nhưng vẻ đẹp không chê vào đâu được. Không biết Violet là người thế nào nhỉ? Từ ngoại hình nổi bật của hai cô chị, tôi kỳ vọng cô ấy cũng mang vẻ đẹp tương tự.Đang mải suy nghĩ, tôi giật mình bởi tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang. Và rồi, cửa thình lình bật mở, một cô gái trẻ bước vào, tự nhiên như thể đây là phòng mình. "Ồ, hôm nay nhà có khách sao?" Cô gái có mái tóc vàng óng hơi xoăn nhẹ xõa ra, cất tiếng nói trong trẻo khi thấy tôi ngồi vắt chân cạnh lò sưởi. "Có phải anh là quý ông từ London mà ông Brome đã nói đến không?""Tiểu thư Lavender?" Tôi bối rối bật dậy khi nhận ra cô gái ấy dù kiểu tóc đã đổi khác. Cô ta muốn đến đây giải quyết nốt chuyện lúc nãy sao?"Lavender?" Cô gái chợt bật cười khúc khích, rồi xua tay nguầy nguậy. "Anh nhầm tôi với người chị song sinh của mình rồi. Tôi là con gái út của nhà Blackrose, cứ gọi tôi là Violet.""Song sinh ư?"Tôi sững sờ nhìn kỹ lại, tuy cô nàng này giống Lavender như khuôn đúc, nhưng khí chất tỏa ra thì khác biệt một trời một vực. Vẻ tinh nghịch thể hiện ở từng cử chỉ tự nhiên và gương mặt tươi cười. Chiếc đầm nhẹ thoải mái mặc trong nhà khá mỏng manh, không phù hợp lắm khi nhà có khách, trái ngược với kiểu chỉnh tề cổ điển của Lavender.Dĩ nhiên, vì là song sinh nên cô ấy cũng mang vẻ đẹp quyến rũ hệt như chị của mình. Dù tạo cảm giác hoàn toàn khác."Xin lỗi nhé, tôi đang tìm vài thứ mình giấu ở đây. Do mấy bà chị của tôi không thích chúng lắm."Violet bắt đầu thản nhiên lục lọi ở ngăn bàn, nhưng rồi lục tung tất cả không thấy gì cả. Cô nàng ủ rũ thất vọng:"Chắc người hầu dọn đi chỗ khác rồi. Thật là. Mấy căn phòng khách này đã lâu làm gì có ai ở chứ."Tôi đứng sau lưng Violet, tò mò hỏi, "Đó là thứ gì vậy, tiểu thư Violet?" "À, đạo cụ biểu diễn tôi tự chế ấy mà.""Đạo cụ?""Như thế này này." Violet cong ngón trỏ và ngón cái lại thành dấu tròn, "Anh có một đồng xu ở đấy không? Cho tôi mượn.""Xu ư? Được thôi."Tò mò muốn biết Violet định làm gì, tôi lấy trong túi tiền ra một đồng xu Sovereign(2), đưa cho cô ấy."Ồ, một đồng Sovereign vàng ư?" Ánh mắt Violet lấp lánh khi nhận lấy đồng xu, "Dường như anh là một quý ông London giàu có.""Có thể nói như vậy." Tôi ung dung đáp trong khi quan sát cô nàng tiểu thư lắc nhẹ đồng xu trong lòng bàn tay và quan sát bề mặt."Ngài hãy nhớ kĩ nhé, đồng xu sản xuất năm 1857 phải không?""Ừ, thì sao?""Được rồi, nhìn đây. Giờ tôi sẽ dùng dị năng dịch chuyển đồng xu này đến một nơi khác trong phòng." "Ồ, nghe hay ho đấy nhỉ?"Violet cong khóe môi, nhìn tôi bằng ánh mắt tinh nghịch, rồi đặt đồng sovereign lên mu bàn tay trái. Bàn tay phải của cô vuốt khẽ lên đồng xu.Sau hai lần vuốt nhẹ, đến lần thứ ba, cô ấy nhấc tay phải lên, đồng xu đã biến mất."Ấn tượng đấy." Tôi bật cười khanh khách, "Nhưng có lẽ cô đã nhanh tay giấu đồng xu ở bàn tay phải, đúng không?""Thật ư?"Violet cười toe toét, ngửa bàn tay phải ra, thản nhiên duỗi các ngón tay, không hề có dấu vết đồng xu.Tôi cau mày, "Tay trái? Cho tôi xem."Cũng không có gì hết. Tôi xem xét xung quanh sàn xem nó có rơi xuống không, nhưng cũng không thấy.Tôi đành chịu thua, Violet giờ mới bình thản áp sát tôi với nụ cười mê hoặc trên môi. Chậm rãi đưa tay vào túi áo tôi mò mẫm. Tôi như ngưng thở trước mùi hương nhè nhẹ quyến rũ của cô nàng."Nó đây rồi."Nói rồi, cô lấy ra từ trong túi đồng xu vàng sáng lóa đưa lên trước mặt tôi. Tôi liếc nhìn đồng xu vừa nhận lại, đúng là đồng lúc nãy với năm đúc 1857."Tuyệt thật đấy. Cô làm thế nào vậy?""Đó là bí mật." Violet tiếp tục cười khúc khích, như thể vừa hoàn thành một trò chơi thú vị."Nhưng, chưa hết đâu, còn một thứ nữa tôi cần trả anh."Chưa thôi ngạc nhiên, Violet chợt lấy từ sau lưng ra một khẩu súng mạ bạc, đặt vào tay tôi. Khẩu Webley bản thiết kế riêng, dấu hiệu nhà Hostine in rõ trên báng súng.Tôi giật mình sờ lại túi áo nơi mình gài khẩu súng, nó đã biến mất từ bao giờ."Khẩu súng của tôi! Cô làm thế nào?" Tôi nhăn mặt bối rối, cảm thấy lần đầu tiên bị lép vế trước một cô gái như thế này."Anh nên cẩn thận hơn. Một quý ông mà để mất súng dễ dàng thế này thì nguy hiểm lắm." Violet nháy mắt một cách trêu chọc với tôi."...""Thôi, tôi đi trước đây, hẹn gặp lại tại bữa tối nhé."Rồi cô nàng vẫy tay, điệu bộ đắc ý rời khỏi phòng, để lại tôi một mình.Tôi thở dài, ngồi phịch xuống ghế, nhưng khóe môi không khỏi cong lên."Violet Blackrose à, một cô gái thú vị đấy chứ."Ý tưởng vể việc chọn cô nàng này làm đối tượng kết hôn dần hình thành trong đầu tôi.
(1) Triều đại Anh kéo dài từ năm 1603 đến năm 1714, cai trị bởi các vị vua gốc Scotland.(2) Sovereign: một loại tiền xu thời Victorian, làm bằng vàng, có giá trị 1 bảng Anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me