[Viết lại] "Bạn thân là con trai"
Chương 19: Chuyến tham quan
Khi mấy đứa di chuyển đến khu bán đồ lưu niệm, anh khối trên kia vẫn theo sát phía sau. Không chỉ Minh và Đơn, đến hai đứa còn lại cũng nhận ra Nguyên đang cố tình đi theo bọn nó.
- Bác ơi khắc cháu chữ "Đơn"!
Đơn ngẩn ra, ba đứa bạn thân bắt đầu xù lông nhím. Khánh đứng bên cạnh che mặt, không ngờ Nguyên bạo vậy. Anh thanh toán tiền xong còn đưa cho Đơn, bảo là tặng con bé. Cầm trên tay chiếc vòng khắc tên tinh xảo, Đơn hiếm khi trở nên luống cuống:
- Cái này em không nhận được đâu ạ.
- Vòng tay này khắc tên em rồi, em không nhận thì anh cho ai bây giờ?
Nguyên dịu dàng hỏi, khuôn mặt Đơn nhanh chóng đỏ lên, hiển nhiên chưa từng bị tấn công bởi người nào khéo đến vậy. Thành huýt sáo, chiêu trò tán tỉnh của khối trên đúng là đẳng cấp thật đấy, cậu phải học tập mới được.
Minh không có quyền ngăn cấm Đơn nhận đồ của người khác. Nét mặt cậu đăm đăm, vòng qua đứng chắn giữa Nguyên và Đơn rồi hỏi:
- Mày thích?
- Ừ thì cũng thích...
Đơn gãi tai, chưa kịp định thần thì Minh đã tiến lên phía trước, bình tĩnh đọc vanh vách một loạt cái tên quen thuộc:
-Khắc hộ cháu "Phong Dật Hiên", "Hà Quốc Trung", "Fay", "Kurogane", "Koro-sensei", "Tiêu Nại Hà", "G-Dragon", "Lí Mẫn Đức", "Trang Kỳ", "Bạc Cận Ngôn", "Rin x Len", "707", "Adele",...
- Áaaaa!!!!!
Đơn sung sướng nhảy cẫng lên, ôm chầm lấy Minh, nói với:
- Khắc cả "Từ Minh" nữa! Khắc to vào bác ơi, idol lớn nhất của đời cháu!
Minh sĩ, khóe miệng kéo lên tận mang tai. Thành và Thanh đứng sau không ngừng giơ ngón cái. Tầm này, có tiền đập vào thì "tinh tế" chỉ còn là hai từ sáu chữ mà thôi. Đơn dụi trán vào cánh tay cậu, tự nhủ lấy vòng của người lạ thì ngại, nhưng lấy vòng của bạn thì chả ngại tẹo nào!
- Ơ, Thanh với Thành chạy đâu rồi nhỉ?
Mua xong quà cho gia đình và dạo chơi thêm vài chỗ, Đơn phát hiện hai đứa Thanh Thành đi đánh lẻ. Minh thì không quan tâm đến chúng nó lắm, bảo Đơn:
- Mình đi chơi riêng cũng được mà?
Miệng Đơn cắn dở que kem vị dâu Minh mới mua cho, híp mắt gật đầu. Tâm trạng Minh khá tốt. Cậu dồn hết mấy túi quà sang một bên tay, tay còn lại nắm lấy tay Đơn, dung dăng dung dẻ tiến về phía trước.
- Vậy đi xe đạp đôi nhé!
Minh gật đầu không do dự. Thật ra con nhóc này chọn trò khỉ gió nào cũng được cậu không quan tâm, miễn là không có sự góp mặt của đám học lớp 9 kia là được. Minh hơi liếc về phía đằng sau, Nguyên vẫn còn lù lù ở đó.
- Minh ơi hết xe đôi rồi, ngồi đơn nhé!
-Ừ, tao thích Đơn hơn...
-Vậy bác ơi cho cháu lấy đơn nhé!
- ...
Đơn nhanh nhẹn trèo lên yên trước, vỗ vỗ yên sau chỉ Minh ngồi lên. Sự vui vẻ thoáng qua trên mặt Minh nhanh chóng trở nên rúm ró, thêm cả tiếng bụm miệng phì cười vang lên từ phía đằng sau.
- Á, làm cái gì vậy?
Minh nhét đồ vào giỏ xe đạp, ôm Đơn thả xuống yên sau. Vành mũ lưỡi trai của Đơn cọ vào trán Minh, làm cậu theo phản xạ nhìn vào mắt con bé. Đơn đơ ra, mãi đến khi Minh bắt đầu đạp xe mới định thần bám vào người cậu. Gió nhẹ nhàng lùa qua kẽ tóc, thổi ngược làm cho mũ suýt bay. Đơn tháo mũ ra, thích thú dang rộng hai tay, cười khanh khách như đứa trẻ ba tuổi.
- Thích không?
- Thích!
Tóc cọ loà xoà vào mặt làm Đơn thấy ngưa ngứa. Bóng lưng cậu con trai phía trước cao và rộng, nhấp nhô theo từng nhịp đạp. Gió làm tóc trên đỉnh đầu Minh bay bay, mang theo mùi dầu gội hoà vào trong không khí. Bất giác Minh buột miệng:
- Sau này ngày nào tao cũng chở mày đi thế này nhé?
Đơn ngẩn ra, lắc đầu:
- Há? Không được, tao muốn đi xe ô tô!
Minh nghe được câu trả lời tức giận đến suýt bẻ gãy tay cầm. Cậu cười to đầy ác ý, nhấn mạnh:
- Ừ đúng là nên đi ô tô, chứ ai mà chở nổi mày.
- Tao đấm mày bây giờ đấy!
Đơn giật tóc Minh làm cậu la lên oai oái. Khung cảnh dễ chịu như thế này bỗng chốc vì một câu nói mà tan tành hết. Minh cười nhẹ, chân đạp đều trên bàn đạp. "Sau này", có thể là một vài năm, một vài thập kỉ, cũng có thể là cả cuộc đời. Ngồi lặng đi, Minh bỗng dưng nhớ đến hồi hai đứa còn nhỏ.
Minh và Đơn vốn mang tiếng kỳ lạ từ hồi bé xíu. Mặc dù bố mẹ rất thương Minh Đơn, chưa từng nặng lời với hai đứa. Song, Minh và Đơn đều có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ quái mà mọi người dành cho mình.
Năm Minh và Đơn đang học lớp mẫu giáo bé, bố mẹ hai bên nghĩ cũng đến lúc phải cho hai đứa học đi xe đạp ba bánh rồi.
- Hông đâu!
- Con chịu!
Bố mẹ vừa đề cập, hai đứa con đáng yêu đã chặn ngay miệng. Mặt hai đứa vẫn thản nhiên, một đứa chơi game, một đứa ngồi trong lòng bi bô chỉ trỏ.
Con nhà người ta, không cần ai bảo cũng nằng nặc đòi đi xe. Còn con nhà mình, haiz. Các cụ thầm nhủ bọn nó mà lười vậy thì chẳng làm nên cơm cháo gì đâu. Nào ngờ đến khi hai đứa học mẫu giáo lớn, họ mới được dịp trố mắt.
Hai đứa, thằng lớn ngồi đằng trước đạp xe vèo vèo, con nhỏ ngồi yên đằng sau vui vẻ hò hét. Khủng bố hơn nữa là chúng nó đi xe đạp hai bánh!!
- Anh ơi Đơn không biết đi xe!
- Lên đạp thử đi, tớ đỡ cho!
Thế là con nhỏ trèo lên yên xe trước, thằng lớn giữ đằng sau. Con nhỏ vừa đạp là thằng lớn thả luôn tay ra, con nhỏ vẫn đi von von.
Đạp được luôn kìa! Mấy bậc phụ huynh bật khóc vì thấy mình vô dụng trong cương vị này, tại chúng nó có cần mình dạy cái khỉ gì nữa đâu...
Năm hai đứa học lớp 3, các phụ huynh cho con đi bơi.
- Nào con trai, ra đây bố dạy bơi nào!
- Con lên bờ chơi game được không bố?
Từ Minh đang dở ván thì bị lôi xuống bể bơi, hoàn toàn không có hứng thú với kiểu vận động này. Bố Minh giật khóe miệng, đành dùng chiêu điêu thuyền cộng ép buộc:
- Nghe bảo mấy bé gái thích anh nào bơi giỏi lắm đấy! Em Đơn chắc cũng vậy.
Quý tử nhìn theo hướng tay bố chỉ, đập vào mắt là đôi đồng tử long lanh đầy mong chờ của con hàng xóm. Quý tử hơi đỏ mặt, thở dài:
- Con nể bố lắm đấy!
- Dạ vâng, phước đức ba đời nhà tôi được anh nể! Nhìn bố làm mẫu đây này.
Bố Minh làm vài động tác cơ bản, sau đó thực hành luôn. Học bơi không dễ, hồi trước bác cũng phải mất mấy buổi mới bơi được. Bác Thiên tưởng tượng ra viễn cảnh Minh không thể bơi sẽ ngưỡng mộ và sùng bái bác. Tình phụ tử cao cả trỗi dậy - tính sĩ diện trỗi dậy, bác mặc kệ đang bơi, cười toác cả miệng, sặc một đống nước.
- Học được chưa con trai?
- Tưởng gì, đơn giản!
Nói rồi cậu quý tử nhảy tùm xuống nước, trước con mắt trợn trắng của bố mình mà chìm nổi cũng ngo ngoe được hẳn 3, 4 mét. Tất cả người lớn đều đang trong tình trạng chết lâm sàng.
Đơn từ xưa đến nay vốn ghi nhớ nhanh, nhìn hai người bơi đã có thể nhớ chính xác từng cử động. Nó vùng vẫy đòi mẹ cho ra bơi với Minh, hồn nhiên nhảy xuống bể, nhanh đến nỗi người lớn trên bờ không kịp cản. Chỉ có điều nhớ nhanh không có nghĩa là thực hành được. Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối Đơn đi bể bơi. Từ đó đến tận năm học cấp 2 nhóc con không dám mò mặt xuống bể. Đơn giản vì cô gái bé nhỏ của chúng ta lúc ấy vẫn bé, cứ tưởng nước làm giảm trí thông minh của mình đi nên mới không bơi được, mãi sau này lớn mới nhận ra sự thật.
Minh nghĩ đến đó bỗng nhiên phì cười. Chân cậu đạp mạnh, đèo Đơn đi vèo vèo quanh khu tham quan khiến nó sợ hãi hét ầm lên.
- Đi ăn thôi Đơn Minh ơi...!!!
Minh trả xe cho chỗ thuê, kéo Đơn về phía lều trại. Thanh trông thấy hai đứa liền hào hứng gọi, trải ra thảm một đống bát đĩa bóng loáng. Đơn ngồi xuống cạnh Thanh, phụ cô bạn sắp xếp thức ăn. Minh lấy khăn, cùng Thành lau sạch bát đĩa.
- Cho anh ngồi với nhé!
Sự trơ mặt của các anh ngày hôm nay đã được mấy đứa nhóm Đơn kiểm chứng. Nguyên thản nhiên ngồi xuống cạnh Đơn, tiếp đến là Khánh. Thành đang định đuổi người đi thì bị Thanh chặn lại. Cô bạn khẽ ho:
- Tao bảo người ta tham gia cùng đấy.
Về phần lý do tại sao, Thanh sẽ không nói là ban nãy rơi điện thoại, hai ông anh này đã bị Thanh tận dụng đi khắp khu tham quan để tìm lại cho cô bé đâu. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Thanh thấy cho hai anh ăn coi như trả ơn cũng không thành vấn đề.
Ngoại trừ Minh có vẻ không vui lắm ra, Đơn từ chối cho ý kiến, còn Thành chỉ chăm chăm vào đống sushi đang được bày. Cậu thừa hiểu tính con Thanh, một người chả bao giờ chịu dãi nắng tìm đồ tự nhiên lại gọi báo đã tìm thấy điện thoại. Nghĩ thôi cũng thấy cả đống mùi hành.
Nguyên và Khánh góp đồ ăn của mình vào cùng các em. Thanh phân bát đũa cho từng người, nói:
- Ăn thôi! Mời cả nhà ăn cơm!
- Mời cả nhà ăn cơm.
Thành hào hứng mời cơm rồi lao đũa đến món ăn phía trước. Lần lượt từng người trong nhóm Đơn cứ mời như thế tiếp. Nguyên với Khánh nhìn nhau, cũng phải mời theo. Hai người tự nhủ bọn trẻ ở đây có thói quen kì lạ thật đấy, trước giờ chưa thấy đứa nào thân với nhau đến mức "mời cả nhà" tự nhiên như một gia đình thế cả. Nguyên với Khánh không hề biết Thanh Thành và Minh thường xuyên qua nhà Đơn ăn chực, việc mời cơm này dường như đã thành thói quen.
Mỗi người một cái bát, tự gắp tự ăn. Đơn bị rơi sốt ra tay, phải xoay người tìm khăn giấy. Vừa ngoảnh lại, đồ ăn trong bát đã chất cao như núi. Đơn méo mồm, không biết nói gì hơn:
- Là ai... Đã gắp...?
- Tao!
- Tao!
- Tao nữa.
Thanh với Thành giơ tay, Minh bình thản giật giấy từ tay Đơn lau lên miệng. Đơn cảm thấy muốn khóc. Bảo sao, bảo sao mà nó ngày càng béo!
Nhìn con hàng xóm phụng phịu ăn, Minh cười nhẹ. Cậu biết nó vẫn còn để ý lời trêu đùa ban nãy. Đã trêu tức là không đúng sự thật. Đơn rất gầy, đến mức mấy đứa còn lại rất lo cho Đơn. Chúng nó tích cực nhồi Đơn ăn thêm món này món kia, chỉ mong Đơn có thể béo thêm vài lạng thịt, ôm cho ấm.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me