Viet Lai Ban Than La Con Trai
Trần Hiểu Linh ngoài trừ việc hay bắt nạt nhiều người và có thành tích học tập không tốt ra thì cũng là một tay thể thao cừ khôi. Chỉ tiếc anh ta chẳng được mời tham gia câu lạc bộ nào cả. Vào cuối giờ khi mọi người đã về hết, anh ta hay lén quay trở lại trường và chơi bóng rổ một mình.
Thành ngồi ở hàng ghế cổ vũ ngoài rìa sân bóng rổ, kể câu chuyện này cho ba đứa bạn nghe. Cậu là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng rổ, mọi thứ liên quan đến sân tập này đều sẽ đến tai Thành hết.
Hôm nay, Thành nổi hứng muốn đấu bóng rổ với Minh. Mấy đứa tranh thủ không có tiết ôn đội tuyển vào buổi chiều, lôi nhau ra sân bóng rổ. Thanh và Đơn mua một đống bim bim và nước ngọt, ngồi trên khán đài cổ vũ tung trời. Thú vui ngắm trai chơi thể thao của mấy bạn nữ đã ăn sâu vào trong máu. Thế nên hai cậu con trai ở dưới đấu nhau sứt đầu mẻ trán, hai người đẹp ở trên vẫn thản nhiên cười nói đến là vui vẻ.
Trời sang xuân lác đác vài cánh hoa rụng, đỡ lạnh hơn nhiều so với thời tiết trong năm. Thành vào trận, nghiêm túc cởi áo khoác vứt sang bên cạnh rồi nhặt quả bóng lên. Minh không hiểu gì nhưng cũng học theo, trông ngầu quá hại hai bạn nữ ngồi bên trên hét ầm.Thành ỷ mình là thành viên trong câu lạc bộ, bao nhiêu kỹ năng được huấn luyện bài bản đều lôi ra (chỉ để sĩ gái). Minh ít chơi thể thao, bị Thành dí đầu mấy lần liền tìm cách chơi bẩn. Cái đầu đầy mưu mô tính toán bắt đầu bày kế, mấy lần chặn được mánh khóe của Thành, còn hố lại cậu. Cuối cùng, trận đấu kết thúc với số điểm không chênh nhau bao nhiêu, cũng coi như vừa lòng đẹp ý cả hai đối thủ.- Nãy mày có quay video lại cho tao không vậy?- Gì? Tao quên quay rồi?Thành hớn hở hỏi, Thanh ngơ ra khiến cậu ta hoang mang cực độ. Đấu trên sân cả tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà không có lấy nổi cái video để khoe. Thành hóa điên, xông đến túm áo Thanh rồi lắc:- Con điên này! Trước khi thi đấu tao đã dặn mày quay cho tao rồi mà!- Tao trêu thôi. Mày quỳ xuống xin thì tao đưa.- Em kính cẩn khép đít quỳ gối xin chị Thanh bắn video cho em.Thanh phá lên cười trước sự lật mặt của Thành. Cô bạn chuyển video sang, hài lòng nhìn Thành trầm trồ trước những thước phim được căn sáng siêu nghệ. Hình ảnh hơi mờ và vỡ nét vì quay từ xa, song ánh chiều tà chiếu xuyên qua cây và phản lên người Thành khiến cậu đẹp như một bức tượng tạc.- Tao cũng quay mấy cái cho thằng Minh đấy!- Không cần đâu.Minh từ chối ý tốt. Cậu ngồi im trên ghế dài, nhắm mắt để Giản Đơn dùng khăn thấm bớt mồ hôi cho mình. Đơn lau rất cẩn thận, từ trán, đến mũi, dưới cằm, dưới cổ. Nó chỉ dám chấm nhẹ, không dám miết khăn sợ Minh đau.Thanh và Thành nhìn Đơn chăm sóc cho Minh, tự nhiên cảm thấy ghen tị vô cùng.- Đợi chút rồi hẵng về được không? Tao mệt quá.Minh tựa đầu vào vai Đơn, lặng lẽ thu gom mùi thơm từ quần áo sạch trên người con bé. Cậu phải trân trọng mọi khoảnh khắc quý giá ở cạnh Đơn, vì 5 năm tới sẽ chẳng còn nhiều cơ hội được ôm nó thế này nữa rồi.- Thằng Minh nũng nịu vậy? Tao cũng muốn!Thành ngồi xuống ôm chân Đơn, chùi cái đầu ướt sũng của cậu ta vào bắp đùi con bé. Đơn kêu lên, đá Thành mà cậu ta cứ ôm riết chẳng buông. Thanh không để mình yếu thế, chính thức nhập hội bằng cách bám lấy cánh tay phải Đơn.Ba đứa ngồi bám lấy Đơn gần nửa tiếng đồng hồ không chịu về. Mãi tới khi cả người Đơn tê cứng mỏi nhừ mới buông tha cho Đơn.Do mải nói chuyện, Đơn để quên cặp sách ở lại ghế, tới xẩm tối cần làm bài tập mới nhớ ra. Nó nhờ bố đèo quay lại trường, bị bố trách là chuyện gì cũng nhớ mà có mỗi cái cặp cũng quên.6 rưỡi chiều, không muộn, nhưng trời đã tối.Đèn cao áp dưới sân trường bắt đầu được bật lên, ánh sáng dịu dàng từ những phòng học còn người dần trở nên nổi bật trong chiều tối. Đơn dặn bố đợi ở cổng, men theo ánh sáng chạy đến sân sau. Cả khoảng sân rộng lớn với đèn điện chiếu bốn góc giờ vắng tanh, chỉ còn tiếng ném bóng lẻ loi của một người đang chơi bóng rổ một mình.Đơn nhớ đến câu chuyện mà Thành kể buổi chiều nay, nói rằng Trần Hiểu Linh hay lén trở lại trường để chơi bóng rổ một mình. Đơn không muốn thu hút sự chú ý của anh ta, lúi húi tìm cặp ở ghế ban nãy mình ngồi. Kỳ lạ thay, chiếc cặp lớn biến mất như thể nó chưa từng ở đây. Đơn ngẩng đầu lên, phát hiện Linh đang nhìn mình chằm chằm.Tầm mắt Đơn va vào chiếc cặp hồng được đặt ngay ngắn cạnh cột bóng rổ. Linh cũng cúi xuống nhìn theo. Anh ta đột nhiên hỏi:- Cặp của mày à?Đơn giật thót, hiển nhiên trận đòn lần trước vẫn còn ám ảnh nó nhiều. May là trông Linh chẳng có vẻ sẽ bắt nạt Đơn. Anh ta chủ động di chuyển về hướng khác của sân, chừa ra một khoảng cách an toàn giữa hai người.Linh giả vờ chơi bóng. Áng chừng năm phút sau, khi Linh cho rằng đã đủ thời gian để Đơn lấy cặp và rời đi thì con bé vẫn còn đó. Nó đứng ngay sau lưng Linh, tay nắm chặt quai cặp, ngước đôi mắt nâu trong veo về phía anh rồi hỏi:- Cổ anh có vết bầm?Linh lúng túng che đi vết roi trên cổ mình. Tầm mắt của Đơn rời xuống bắp tay Linh, nơi cũng có vết bầm tương tự. Linh kéo tay áo xuống, không kìm được gắt gỏng:- Cút về!- Sao hôm nay anh không đánh em?Giản Đơn không sợ chết hỏi ngược lại. Nắm đấm của Linh đã giơ lên nhưng lại không thể hạ xuống. Anh ta lùi về sau mấy bước, cố kiếm cho mình một lý do phù hợp:- Hôm nay tao tha. Biến nhanh trước khi tao đổi ý.- Vì sao tha? - Con này mày bị điên à?Linh tức giận quát lên, cứ tưởng là Đơn sẽ sợ chạy, vào ngờ nó bạo gan tiến đến trước mặt Linh, dùng tốc độ nhanh như chớp, nhân lúc anh ta không để ý mà nắm lấy vạt áo đồng phục, tốc lên.Mặt Linh đỏ bừng. Anh ta đẩy Đơn ngã về phía sau, bản thân thì cuống quýt mặc thêm áo khoác. Những vết thương chi chít trên người Linh nhanh chóng lộ ra rồi biến mất. Đơn ngã đau, phải mất một lúc mới đứng dậy được. Nó lục trong cặp ra một tuýp thuốc bôi, đặt xuống dưới đất rồi nói:- Dùng cái này đi.Lần này Đơn không trêu ngươi Linh nữa, nó sợ Linh rồ lên thì đấm mình thật. Đơn cùng chiếc cặp biến mất gần phía cổng trường, đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại một cái.Linh đứng bần thần hồi lâu, mạch não vốn đơ đơ chập chập chưa hiểu Giản Đơn muốn làm gì. Anh ta đắn đo nhìn tuýp thuốc dưới đất, mãi mới dám nhặt lên xem. Tuýp thuốc đã dùng gần hết, trên bao bì còn in nhãn hiệu và công dụng là tuýp bôi tan bầm máu dưới da.- Mẹ kiếp, mệt thật.Hiểu Linh chửi thề. Giờ thì anh ta mới hiểu lý do mà mọi người cứ luôn miệng gọi Đơn là sự tồn tại đặc biệt, được bao bọc và được rất nhiều người trong ngôi trường này yêu quý.***- Anh lại lẻn lên trường à?
Đối với dạng hỏi thăm cho có này của Ngân, Linh cũng lười trả lời. Anh vứt áo lên giường, nằm lăn ra rồi bấm máy chơi game. Ngân cúi xuống nhặt áo của anh, vô tình trông thấy tuýp thuốc bôi da trong túi áo. Ngân hỏi:
- Ai cho anh thuốc này?
Linh vội vã giật lấy tuýp thuốc từ tay Ngân, tính cách ngang tàn nhưng bộc trực khiến anh ta khó mà giấu được lời nói dối. Hiểu Linh lắp bắp, mắt đảo liên tục:
- Ai cho? Thuốc này của tao!
- Nói dối! Đến kháng sinh và ngậm ho anh còn chẳng phân biệt được, anh có bao giờ chủ động đi mua thuốc đâu?
Hiểu Ngân hỏi vì cô thấy tuýp thuốc trông quen, chỉ là không nhớ đã trông thấy ở đâu rồi. Linh bị đánh rất nhiều, đôi khi còn bị sốt phản ứng do vết thương hở và nhiễm trùng. Trong suốt quãng thời gian ấy, người chăm sóc anh ta lại chính là người đã khơi mào lên những trận đòn roi - Ngân, còn bản thân anh ta thì lại chẳng hề quan tâm đến cơ thể mình.
- Không phải việc của mày.
Linh chột dạ, đẩy Ngân ra rồi bỏ vào nhà tắm. Mẹ Ngân vừa vặn đi ngang, trông thấy thái độ lấc cấc của Linh cộng thêm dáng vẻ đáng thương của Ngân khi lúi húi nhặt lại đống quần áo bẩn mà xót xa, sự so sánh trong lòng càng tăng thêm rõ rệt. Rõ ràng trong nhà này, Ngân mới là người có tiếng nói, còn Linh thì con chó cũng chẳng bằng.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me