TruyenFull.Me

Viet Lai Ban Than La Con Trai

Trần Hiểu Linh ngoài trừ việc hay bắt nạt nhiều người và có thành tích học tập không tốt ra thì cũng là một tay thể thao cừ khôi. Chỉ tiếc anh ta chẳng được mời tham gia câu lạc bộ nào cả. Vào cuối giờ khi mọi người đã về hết, anh ta hay lén quay trở lại trường và chơi bóng rổ một mình.

Thành ngồi ở hàng ghế cổ vũ ngoài rìa sân bóng rổ, kể câu chuyện này cho ba đứa bạn nghe. Cậu là thành viên chủ chốt của câu lạc bộ bóng rổ, mọi thứ liên quan đến sân tập này đều sẽ đến tai Thành hết.

Hôm nay, Thành nổi hứng muốn đấu bóng rổ với Minh. Mấy đứa tranh thủ không có tiết ôn đội tuyển vào buổi chiều, lôi nhau ra sân bóng rổ. Thanh và Đơn mua một đống bim bim và nước ngọt, ngồi trên khán đài cổ vũ tung trời. Thú vui ngắm trai chơi thể thao của mấy bạn nữ đã ăn sâu vào trong máu. Thế nên hai cậu con trai ở dưới đấu nhau sứt đầu mẻ trán, hai người đẹp ở trên vẫn thản nhiên cười nói đến là vui vẻ.

Trời sang xuân lác đác vài cánh hoa rụng, đỡ lạnh hơn nhiều so với thời tiết trong năm. Thành vào trận, nghiêm túc cởi áo khoác vứt sang bên cạnh rồi nhặt quả bóng lên. Minh không hiểu gì nhưng cũng học theo, trông ngầu quá hại hai bạn nữ ngồi bên trên hét ầm.

Thành ỷ mình là thành viên trong câu lạc bộ, bao nhiêu kỹ năng được huấn luyện bài bản đều lôi ra (chỉ để sĩ gái). Minh ít chơi thể thao, bị Thành dí đầu mấy lần liền tìm cách chơi bẩn. Cái đầu đầy mưu mô tính toán bắt đầu bày kế, mấy lần chặn được mánh khóe của Thành, còn hố lại cậu. Cuối cùng, trận đấu kết thúc với số điểm không chênh nhau bao nhiêu, cũng coi như vừa lòng đẹp ý cả hai đối thủ.

- Nãy mày có quay video lại cho tao không vậy?

- Gì? Tao quên quay rồi?

Thành hớn hở hỏi, Thanh ngơ ra khiến cậu ta hoang mang cực độ. Đấu trên sân cả tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà không có lấy nổi cái video để khoe. Thành hóa điên, xông đến túm áo Thanh rồi lắc:

- Con điên này! Trước khi thi đấu tao đã dặn mày quay cho tao rồi mà!

- Tao trêu thôi. Mày quỳ xuống xin thì tao đưa.

- Em kính cẩn khép đít quỳ gối xin chị Thanh bắn video cho em.

Thanh phá lên cười trước sự lật mặt của Thành. Cô bạn chuyển video sang, hài lòng nhìn Thành trầm trồ trước những thước phim được căn sáng siêu nghệ. Hình ảnh hơi mờ và vỡ nét vì quay từ xa, song ánh chiều tà chiếu xuyên qua cây và phản lên người Thành khiến cậu đẹp như một bức tượng tạc.

- Tao cũng quay mấy cái cho thằng Minh đấy!

- Không cần đâu.

Minh từ chối ý tốt. Cậu ngồi im trên ghế dài, nhắm mắt để Giản Đơn dùng khăn thấm bớt mồ hôi cho mình. Đơn lau rất cẩn thận, từ trán, đến mũi, dưới cằm, dưới cổ. Nó chỉ dám chấm nhẹ, không dám miết khăn sợ Minh đau.

Thanh và Thành nhìn Đơn chăm sóc cho Minh, tự nhiên cảm thấy ghen tị vô cùng.

- Đợi chút rồi hẵng về được không? Tao mệt quá.

Minh tựa đầu vào vai Đơn, lặng lẽ thu gom mùi thơm từ quần áo sạch trên người con bé. Cậu phải trân trọng mọi khoảnh khắc quý giá ở cạnh Đơn, vì 5 năm tới sẽ chẳng còn nhiều cơ hội được ôm nó thế này nữa rồi.

- Thằng Minh nũng nịu vậy? Tao cũng muốn!

Thành ngồi xuống ôm chân Đơn, chùi cái đầu ướt sũng của cậu ta vào bắp đùi con bé. Đơn kêu lên, đá Thành mà cậu ta cứ ôm riết chẳng buông. Thanh không để mình yếu thế, chính thức nhập hội bằng cách bám lấy cánh tay phải Đơn.

Ba đứa ngồi bám lấy Đơn gần nửa tiếng đồng hồ không chịu về. Mãi tới khi cả người Đơn tê cứng mỏi nhừ mới buông tha cho Đơn.

Do mải nói chuyện, Đơn để quên cặp sách ở lại ghế, tới xẩm tối cần làm bài tập mới nhớ ra. Nó nhờ bố đèo quay lại trường, bị bố trách là chuyện gì cũng nhớ mà có mỗi cái cặp cũng quên.

6 rưỡi chiều, không muộn, nhưng trời đã tối.

Đèn cao áp dưới sân trường bắt đầu được bật lên, ánh sáng dịu dàng từ những phòng học còn người dần trở nên nổi bật trong chiều tối. Đơn dặn bố đợi ở cổng, men theo ánh sáng chạy đến sân sau. Cả khoảng sân rộng lớn với đèn điện chiếu bốn góc giờ vắng tanh, chỉ còn tiếng ném bóng lẻ loi của một người đang chơi bóng rổ một mình.

Đơn nhớ đến câu chuyện mà Thành kể buổi chiều nay, nói rằng Trần Hiểu Linh hay lén trở lại trường để chơi bóng rổ một mình. Đơn không muốn thu hút sự chú ý của anh ta, lúi húi tìm cặp ở ghế ban nãy mình ngồi. Kỳ lạ thay, chiếc cặp lớn biến mất như thể nó chưa từng ở đây. Đơn ngẩng đầu lên, phát hiện Linh đang nhìn mình chằm chằm.

Tầm mắt Đơn va vào chiếc cặp hồng được đặt ngay ngắn cạnh cột bóng rổ. Linh cũng cúi xuống nhìn theo. Anh ta đột nhiên hỏi:

- Cặp của mày à?

Đơn giật thót, hiển nhiên trận đòn lần trước vẫn còn ám ảnh nó nhiều. May là trông Linh chẳng có vẻ sẽ bắt nạt Đơn. Anh ta chủ động di chuyển về hướng khác của sân, chừa ra một khoảng cách an toàn giữa hai người.

Linh giả vờ chơi bóng. Áng chừng năm phút sau, khi Linh cho rằng đã đủ thời gian để Đơn lấy cặp và rời đi thì con bé vẫn còn đó. Nó đứng ngay sau lưng Linh, tay nắm chặt quai cặp, ngước đôi mắt nâu trong veo về phía anh rồi hỏi:

- Cổ anh có vết bầm?

Linh lúng túng che đi vết roi trên cổ mình. Tầm mắt của Đơn rời xuống bắp tay Linh, nơi cũng có vết bầm tương tự. Linh kéo tay áo xuống, không kìm được gắt gỏng:

- Cút về!

- Sao hôm nay anh không đánh em?

Giản Đơn không sợ chết hỏi ngược lại. Nắm đấm của Linh đã giơ lên nhưng lại không thể hạ xuống. Anh ta lùi về sau mấy bước, cố kiếm cho mình một lý do phù hợp:

- Hôm nay tao tha. Biến nhanh trước khi tao đổi ý.

- Vì sao tha? 

- Con này mày bị điên à?

Linh tức giận quát lên, cứ tưởng là Đơn sẽ sợ chạy, vào ngờ nó bạo gan tiến đến trước mặt Linh, dùng tốc độ nhanh như chớp, nhân lúc anh ta không để ý mà nắm lấy vạt áo đồng phục, tốc lên.

Mặt Linh đỏ bừng. Anh ta đẩy Đơn ngã về phía sau, bản thân thì cuống quýt mặc thêm áo khoác. Những vết thương chi chít trên người Linh nhanh chóng lộ ra rồi biến mất. Đơn ngã đau, phải mất một lúc mới đứng dậy được. Nó lục trong cặp ra một tuýp thuốc bôi, đặt xuống dưới đất rồi nói:

- Dùng cái này đi.

Lần này Đơn không trêu ngươi Linh nữa, nó sợ Linh rồ lên thì đấm mình thật. Đơn cùng chiếc cặp biến mất gần phía cổng trường, đến đầu cũng không thèm ngoảnh lại một cái.

Linh đứng bần thần hồi lâu, mạch não vốn đơ đơ chập chập chưa hiểu Giản Đơn muốn làm gì. Anh ta đắn đo nhìn tuýp thuốc dưới đất, mãi mới dám nhặt lên xem. Tuýp thuốc đã dùng gần hết, trên bao bì còn in nhãn hiệu và công dụng là tuýp bôi tan bầm máu dưới da.

- Mẹ kiếp, mệt thật.

Hiểu Linh chửi thề. Giờ thì anh ta mới hiểu lý do mà mọi người cứ luôn miệng gọi Đơn là sự tồn tại đặc biệt, được bao bọc và được rất nhiều người trong ngôi trường này yêu quý.

***

- Anh lại lẻn lên trường à?

Đối với dạng hỏi thăm cho có này của Ngân, Linh cũng lười trả lời. Anh vứt áo lên giường, nằm lăn ra rồi bấm máy chơi game. Ngân cúi xuống nhặt áo của anh, vô tình trông thấy tuýp thuốc bôi da trong túi áo. Ngân hỏi:

- Ai cho anh thuốc này?

Linh vội vã giật lấy tuýp thuốc từ tay Ngân, tính cách ngang tàn nhưng bộc trực khiến anh ta khó mà giấu được lời nói dối. Hiểu Linh lắp bắp, mắt đảo liên tục:

- Ai cho? Thuốc này của tao!

- Nói dối! Đến kháng sinh và ngậm ho anh còn chẳng phân biệt được, anh có bao giờ chủ động đi mua thuốc đâu?

Hiểu Ngân hỏi vì cô thấy tuýp thuốc trông quen, chỉ là không nhớ đã trông thấy ở đâu rồi. Linh bị đánh rất nhiều, đôi khi còn bị sốt phản ứng do vết thương hở và nhiễm trùng. Trong suốt quãng thời gian ấy, người chăm sóc anh ta lại chính là người đã khơi mào lên những trận đòn roi - Ngân, còn bản thân anh ta thì lại chẳng hề quan tâm đến cơ thể mình.

- Không phải việc của mày.

Linh chột dạ, đẩy Ngân ra rồi bỏ vào nhà tắm. Mẹ Ngân vừa vặn đi ngang, trông thấy thái độ lấc cấc của Linh cộng thêm dáng vẻ đáng thương của Ngân khi lúi húi nhặt lại đống quần áo bẩn mà xót xa, sự so sánh trong lòng càng tăng thêm rõ rệt. Rõ ràng trong nhà này, Ngân mới là người có tiếng nói, còn Linh thì con chó cũng chẳng bằng. 

***

Minh ngồi ở nhà Thành, khó chịu vò tóc. Bên dưới bàn là la liệt những giấy tờ thủ tục tuỳ thân. Thành đang cầm đống giấy tờ đó lên xem xem, chỉ vào vài chỗ cần lưu ý. Được một lát Thành liền đặt giấy xuống, vơ lấy lon nước có ga rồi ngửa cổ uống cạn.

- Đơn mà nhìn thấy mày thế này, hẳn sẽ buồn lắm đấy.

Thành nhìn Minh, khó tránh khỏi thốt ra lời trêu trọc. Tóc tai Minh bù xù, cả người chìm nghỉm giữa đống giấy. Minh cáu bẳn. Cậu gạt xuống đất giấy tờ la liệt, tiến tới nắm cổ áo Thành, rít qua kẽ răng:

- Mày cũng xứng đáng nói câu này à?

Trước mặt Giản Đơn, Thành hành xử như một chú cún quấn người, cả ngày "Đơn yêu", "my princess". Hiện tại, ánh mắt cậu ta sắc lạnh, nụ cười cợt nhả và thờ ơ. Trong lòng Thành ôm con mèo trắng muốt, hai mắt rỗng tuếch như bị ai đó móc ra. Thành cười nhạt lộ ra chiếc răng khểnh, nhẹ nhàng gỡ tay Minh:

- Dù sao sắp tới mình cũng sẽ đi du học cùng nhau, phải yêu quý nhau hơn mới phải chứ?

Thành vắt chéo chân, tiếp tục đọc tài liệu. Nếu là ban đầu, Minh còn cho rằng Thành và gia đình cậu thật sự có ý tốt khi mời Minh đi du học chung. Nhưng tới hiện tại, mặt trái trong tính cách của Thành cùng thái độ mập mờ không rõ thật sự khiến Minh bất an.

- Mày thích Đơn phải không?

Minh hỏi, vì cậu không nghĩ ra bất kỳ lý do nào giải thích cho hành động của Thành. Có lẽ Thành thích con bé, nên cậu muốn chia cắt Minh và Đơn? 

- Có lẽ. Tao rất thích nhìn vào mắt nó.

Thành vuốt ve con mèo trắng tinh, nghe bảo hồi trước con mèo này sở hữu đôi mắt hai màu rất đẹp. Câu trả lời của cậu nửa có nửa không. Không hẳn là không thích Đơn, nhưng cũng không hẳn là thích nó.

Minh muốn đấm cho cái bản mặt nhơn nhơn kia một nhát. Chỉ tiếc Minh nhận ra chuyện này quá muộn. Ván đã đóng thuyền, bố mẹ cũng đã thanh toán các khoản chi phí cần thiết cho việc đi du học. Chỉ cần kết thúc năm học này, hai đứa sẽ tạm biệt các bạn và bay sang bên kia.

- Giả tạo.

Minh bắt đầu phát sợ với sự hai mặt của Thành.

- Ê nha nói vậy oan tao nha. Tao quý chúng mày thật mà!

Tính sâu xa hơn vẫn phải kể đến xuất thân của Thành. Cậu là con trai độc đinh của một doanh nhân có tiếng, từ bé đã được dạy về các mối quan hệ lợi ích. Nếu không phải xét thấy gia đình nhà Minh có tiềm năng giao lưu, việc gì bố mẹ Thành phải cất công thu xếp thêm một suất học bổng sớm cho cậu nữa?

Bố mẹ Đơn chỉ là hai vị giáo sư dạy ở trường đại học. Bố mẹ Thanh có làm ăn kinh doanh, song lại liên quan đến giới giải trí, không phải kinh doanh thuần. Trong vòng tròn bạn bè bốn người này, gia đình Thành chỉ nhiệt tình với mỗi mình Minh, cho dù họ thừa sức tài trợ thêm vài suất học bổng.

Tất nhiên Thành không thể nói chuyện này với Minh. Vì tự tôn của Minh, và cũng vì chính cậu nữa.

Cậu thật sự coi Đơn, Minh và Thanh là bạn bè của mình.

Sự tồn tại của Đơn thì đặc biệt hơn một chút. Vì đôi mắt nó chăng?

Đơn thật sự là một con búp bê sứ được bao bọc trong tủ kính, và Minh đóng vai trò là chiếc tủ kính kia. Nếu búp bê sứ mà không có tủ kính, nó sẽ vỡ à? Liệu đôi mắt nâu trong veo màu ngọc thạch kia có còn xinh đẹp như vậy khi mất đi chiếc tủ không? Thành thật sự rất mong chờ.

Thành cắn vào tai con mèo khiến nó ré lên. Con mèo đáng thương không nhìn thấy gì, chỉ có thể bất lực bị Thành giữ lấy tai và chịu đựng trò đùa đau đớn. 

Chuyện đi du học dĩ nhiên phải thông báo cho mọi người biết, nhưng Thành chẳng hiểu sao Minh cứ giấu mãi không nói ra. Thành cho rằng bản thân Minh chưa chuẩn bị tâm lý để rời đi. Song mãi tới tận khi thủ tục đã giải quyết xong, cậu vẫn chưa thấy Minh mở lời.

- Mọi người trong trường đang đồn là Trần Hiểu Linh dạo này đổi tính, không bắt nạt ai nữa đấy! Về phần vì sao đổi tính... thì có người nhìn thấy lọ thuốc bôi của Đơn trong túi áo khoác anh ta.

Minh và Thành đứng nói chuyện trong nhà vệ sinh nam. Vô tình ở phía nhà vệ sinh nữ, Ngân đang định rời đi thì khựng lại. Cô bạn chốt cửa nhà vệ sinh để không ai có thể bước vào, dỏng tai lắng nghe.

- Thuốc bôi nào?

Minh hỏi, Thành tiếp tục líu lô kể câu chuyện:

- Cái lọ thuốc bôi tan bầm mà nó hay dùng để bôi cho tất cả những ai bị ngã hoặc đánh nhau ý. Ai cũng nhớ cái lọ thuốc bôi đấy vì đéo ai trong lớp mình ngã cũng từng được nó bôi cho một lần.

- Thế sao người ngoài lớp lại biết?

- Chà cái đó ai mà biết. Chắc bọn trong lớp khoe ra ngoài.

Thành vặn vòi nước, bên cạnh là Minh đã rửa tay xong, đang đứng hong khô dưới máy sấy gắn tường. Thành trêu:

- Tủ kính chưa đi du học mà bao nhiêu kẻ đã thầm thương trộm nhớ búp bê rồi. Thế này thì sao mà nỡ đi đây hả Minh? Bao giờ thì mày định nói chuyện này cho Đơn biết?

Minh chuẩn bị đi du học? Lọ thuốc bôi của Giản Đơn? Ngân sợ rằng bản thân nghe nhầm, cố gắng nghe kỹ lại lần nữa. Lần này tới lượt Minh nói chuyện:

- Tao... không dám nói cho nó.

- Tại sao? Có phải là việc gì xấu đâu?

Đôi lông mày của Minh nhíu chặt, hiển nhiên cực kỳ khó xử và băn khoăn:

- Tao đã từng hứa sẽ luôn ở bên nó. Giờ tao thất hứa, nó sẽ suy sụp mất.

Chính Minh cũng tự biết tầm quan trọng của mình trong cuộc đời Giản Đơn. Từ bé hai đứa đã dính lấy nhau, quan tâm chăm sóc như anh em trong cùng một gia đình. Đến Từ Minh còn chưa thể tưởng tượng đến ngày rời xa Đơn thì làm sao mà Đơn có thể chấp nhận nổi cơ chứ?

Minh sợ nó ghét cậu. Nhưng không nói và lặng lẽ rời đi thì cũng sẽ bị ghét.

Ngân gần như chết lặng. Cô bạn mở khóa nhà vệ sinh, âm thầm lăn bánh xe ra ngoài.

Tin tức Minh đi du học nhanh chóng đến tai Linh. Cô em gái yêu quý nằm bò dưới sàn phòng anh ta, nhân lúc bố mẹ đi vắng, bộc lộ hết những lời lẽ cay nghiệt, thả xối xả vào mặt Linh rồi ăn vạ:

- Anh mà không nghĩ được cách, em sẽ bảo bố giết chết anh!

- Em không biết đâu! Sao Minh lại đi du học! Hu hu...

- Ít nhất thì khoảng thời gian cuối cùng Minh ở đây cũng phải dành cho em chứ?

- Mau làm gì đi chứ thằng chó chết này! Nếu không em sẽ nói với bố là chính anh đã đẩy em ra lòng đường, để chân em trở nên què quặt như thế này đấy!

Linh đau đầu quăng điện thoại lên bàn. Anh ta thì có thể làm cái gì cơ chứ? Bình thường Ngân dùng cái lý do ấy để uy hiếp Linh, kêu anh đánh người này người kia, xử lý những kẻ đã vô tình làm Ngân phật ý. Nhưng anh ta đâu thể bắt Từ Minh ở lại đây được? Chẳng lẽ anh phải đấm thằng oắt ấy đến mức nhập viện, sống thực vật và không thể đi nữa?

- Quyết định của gia đình nhà người ta, mày không cản nổi đâu.

Ngân nghe Linh nói xong lập tức lồng lên. Cô ta chỉ vào mặt Linh, quát:

- Nếu anh không nghĩ ra cách cản Minh lại, hoặc ít nhất khiến Minh thuộc về em, em sẽ khiến anh phải hành hạ Nguyễn Giản Đơn đấy!

- Mày...

- Để xem một lọ thuốc bôi có cứu nổi nó không, để xem cái lương tâm chó gặm của anh sẽ chọn nó hay chọn bị bố cho ăn đòn nhừ tử! Giờ thì em biết rồi, lọ thuốc kia là của Nguyễn Giản Đơn! Anh giỏi lắm, anh thông đồng về phe nó, em muốn giết chết anh!!

- ...

Cuối cùng thì, cái lương tâm chó gặm của Linh đã chọn sự hèn nhát. Anh ta hẹn gặp Minh, không đầu không đuôi hỏi một câu:

- Mày sắp đi du học?

Ngoại trừ khó chịu, khuôn mặt Minh còn thoáng chút ngạc nhiên. Cậu cố giữ cho bản thân bình tĩnh, hỏi ngược lại Linh:

- Làm sao anh biết?

Đối với thái độ cao ngạo lạnh lùng của Minh, Linh hơi ngứa mắt. Mặc dù vậy, Linh biết người có học lực, có gia cảnh, còn từng có xích mích với anh ta hiển nhiên sẽ không thể đưa ra một thái độ tốt hơn.

- Chuyện đó không quan trọng. Tao chỉ muốn hỏi mày có thiếu người chăm sóc và bảo vệ cho con bé đấy không? Chúng ta lập một giao kèo nhỏ, tao sẽ trở thành con mắt thứ ba của mày.

Minh lưỡng lự. Cả cái trường này, ngoài Giản Đơn ra, ai cũng có thể nhìn thấu bản chất mối quan hệ giữa Minh và nó. Một người đi phía trước và tỏa sáng, người còn lại lặng lẽ bảo vệ theo sau. Tin hai đứa chia xa có lẽ còn sốc hơn tin trường bị cháy. Minh cũng biết điều này.

- Anh muốn gì?

Quả nhiên...

- Giả làm người yêu của em gái tao cho đến lúc mày đi nhé?

... đề nghị của một kẻ lưu manh, không bao giờ là tốt.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me