TruyenFull.Me

[Full] "Bạn thân là con trai"

Chương 43: Ấm ức của người trưởng thành

Yinii_ustei

Từ Minh từng nói: "Nếu mày hỏi giữa mày và Ngân tao chọn ai, thì xin lỗi, tao chọn Ngân". Câu nói ấy đến nay Đơn vẫn còn nhớ rõ, khắc sâu vào tận xương tuỷ.

- Anh thấy cũng muộn rồi, anh về trước đây.

Nguyên nhìn ra phân vân và rắc rối trong ánh mắt vốn trong sáng của Đơn, vỗ đầu con bé rồi rời đi. Minh nhanh chóng quay lại với một đống nước dừa trên tay. Cậu đưa cho Đơn một quả dừa, ân cần nói:

- Quả này nhiều nước nhất, cầm đi.

Đơn nghĩ về lời Nguyên nói, đột nhiên tức đến mức khó thở. Nó ngẩng đầu lên nhìn Minh, trừng mắt khiến cậu run lên. Minh không hiểu đang yên đang lành Đơn có chuyện gì, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt:

- Anh Nguyên bắt nạt mày à?

- Liên quan gì đến mày?

- Không liên quan gì đến tao nhưng... tao muốn biết tại sao mày lại khóc...

Đơn vươn một tay lên gạt nước mắt nhưng hốc mắt nó như bị rò van, nước chảy ra không ngừng, hòa lẫn với nước biển mặn chát. Minh đau lòng lắm, mắt cậu cay cay, không dám hỏi thêm, chỉ lặng lẽ ngồi lau nước mắt cho Đơn.

Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên bóng hai đứa, sóng nghe tiếng khóc phải dặn nhau xô khẽ thôi, chạm vào người đứa con gái thật nhẹ kẻo nó bị đau khóc nhè.

Trẻ con ấm ức chỉ việc khóc rồi nói ra. Người lớn ấm ức muốn nói ra rồi nghẹn lại, giấu giếm ôm trong bụng, đợi thời gian gặm nhấm rồi từ từ tiêu tan. Có những nỗi đau mà thời gian không thể xóa, người bị đau đành bất lực mà đem theo nó cả đời.

Làm gì có người nào thích mình mà nỡ bỏ mình lại, trước khi rời đi còn buông nhiều lời cay đắng như thế?

Làm gì có người nào thương mình mà tới cả một câu xin lỗi cũng không nói được?

Chính Đơn cũng biết, Minh khó xử vì lời hứa cậu từng hứa với Đơn. Không ai có thể mãi bên nhau cả đời. Nhưng Đơn càng rõ ràng hơn, vấn đề không phải Minh đã rời đi, mà là cậu chọn rời đi trong im lặng.

Đơn tủi thân lắm. Nó cố giữ cho mình tỉnh táo, song càng cố tỉnh thì lại càng khóc to. Minh thấy Đơn khóc, sụt sà sụt sùi, cũng ngồi xuống khóc nhè. Trần Hiểu Linh đang nằm nghỉ ngoài ghế phải chạy ra xem. Trông thấy hai đứa lớn tồng ngồng ngồi khóc nhè ngoài bãi biển, anh bối rối:

- Cái gì vậy hai bố trẻ mẹ trẻ của con ơi? Có cái gì không giải quyết được bằng tiền hay sao mà phải khóc??

Đơn đánh vào bàn tay đang lau mặt cho mình của Minh, hét to:

- Sao mày cũng khóc? Tao làm gì mà mày khóc?

- Tao khóc vì mày còn gì nữa? Thế sao mày khóc?

- Thì tao cũng khóc vì mày!

- Hu hu hu...

Linh đỡ trán, bắt đầu cảm thấy hoài nghi nhân sinh. Anh gọi Thư ra, tách Đơn và Minh sang hai góc, dặn Thư:

- Mày đi hỏi chuyện thằng Minh, tao đưa con Đơn về khách sạn.

Thư gật đầu như giã tỏi, dắt Minh vào ghế nghỉ gần bãi biển. Thành và Thanh vẫn đang chơi tít mít chưa về. Lần đầu tiên Thư tiếp xúc với Minh, hơi lúng túng. Cô không biết an ủi Minh thế nào, đành đưa quả dừa to bự cho cậu:

- Này uống đi.

- Quả này to nhất, để dành cho Đơn.

- Ồ được rồi.

Thư ngoan ngoãn làm theo, đổi cho Minh quả dừa khác. Cô thở dài, mở điện thoại lên rồi hỏi:

- Chuyện cậu mất ngủ tới mức phải vào viện là thật à?

Thư chìa dòng tin nhắn cũ ra trước mặt Minh. Hai người đang nói chuyện với nhau về Đơn thì Minh đột nhiên mất liên lạc. Mãi tới hơn ngày sau, cậu mới trả lời tin nhắn của Thư, kèm theo đó là một tấm ảnh trần bệnh viện trắng xóa: "Xin lỗi vì rep chậm, tôi mất ngủ phải vào viện."

Minh đã ngừng khóc. Cậu cảm thấy việc khóc trước mặt mọi người quá xấu hổ, nhẹ đáp:

- Ừ.

- Thế chứng tỏ cậu cũng có nhiều tâm sự trong lòng. Nếu Đơn không cho cậu cơ hội mở lời, sao không thư viết ra? Thư tay ấy? Viết tin nhắn có vẻ hơi thiếu thành ý.

Hai mắt Minh sáng lên, miệng há ra nhìn chằm chằm Thư khiến cô bạn rụt cổ vì ngại. Vừa đúng lúc Thanh - Thành leo lên bờ, nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người bèn nói:

- Giờ bắt xe đi mua giấy bút ngay lập tức!

Minh bị lôi đi chọn giấy viết thư, lăn lộn mấy hiệu sách trong thành phố mới tìm được giấy và một tấm thiệp ưng ý. Đám bạn bắt cậu viết nháp trước. Hiếm lắm mới được hôm trên cơ thằng nhóc kiêu ngạo này, cả đám xúm vào gõ đầu Minh.

Thanh: - Ối dồi ơi con trai ơi, lời tỏ tình phải để cuối thư, đúng là ngu như heo.

Minh: - T... Tỏ tình nào? Đây là nỗi nhớ mà?

Thành: - Trích dẫn thơ thử vào xem, học giỏi lắm mà?

Thanh: - Ba hoa nhiều quá, tập trung trọng điểm.

Phải mất đến 5 tờ giấy nháp Minh mới viết được bức thư hoàn chỉnh, rón rén đứng ở cửa phòng Đơn, gõ cửa. Cả đám biết điều sang hết bên phòng con trai ngồi. Linh bước ra cùng khuôn mặt méo xẹo, trông thì có vẻ bị hành cho khổ lắm:

- Nó vào tắm rồi, đợi tí rồi vào mà dỗ.

Linh để Minh vào trong, bản thân thì quay về bên phòng kia bàn chuyện. Minh ngồi cạnh mé giường mà lòng cồn cào như lửa đốt, lá thư hồng trên tay giống như ngọn lửa bỏng cần trao đi ngay lập tức.

Đơn vừa bước ra khỏi nhà tắm thì thấy Minh, sự ấm ức đã nguôi ngoai lại lập tức tràn về. Nó cứ đứng yên một chỗ, Minh liền tiến lại gần rồi dúi tấm thư vào trong tay Đơn. Cậu quay mặt đi, ngại ngùng nói:

- Tao... không giỏi truyền đạt bằng lời nói. Nên mong mày sẽ đọc lá thư này...

Đơn lật mặt bức thư ra xem, tờ giấy trắng có họa tiết đáng yêu được bọc bằng một tấm thiệp màu hồng. Không rõ Minh vô ý hay cố tình, trang trí của tấm thiệp giống như thiệp mời cưới. Đơn không muốn đọc thư, trả lại cho Minh:

- Cầm lấy đi, tao không đọc đâu.

- Tại sao?

- Vì tao ghét mày.

Đơn lạnh lùng nói. Có lẽ thái độ và ngôn từ của nó quá nặng nề, hai vai Minh lập tức run lên. Cậu đã làm hết sức có thể mà vẫn không nhận được sự tha thứ của Đơn, mà chỉ còn hơn tháng nữa thôi là Minh phải quay về Anh rồi. Minh ép Đơn vào tường, hành động mang tính ép buộc:

- Mày không được phép ghét tao!

- Ha ha.. vậy à? 

Một Giản Đơn ngọt ngào và đáng yêu, sau khi trải qua những biến cố khó tránh đã trở nên gai góc khó gần như vậy. Nỗi đau càng sâu, gai nhọn xung quanh nó càng nhiều. Minh biết lý do nó trở nên tàn nhẫn là vì cậu, không nhịn được lại khóc:

- Đơn ơi, mày đừng vậy nữa được không? Tao xin lỗi mày mà... Tao không thể chịu được cảm giác bị mày ghét. Tao biết lỗi rồi, tao sai thật rồi...

Giản Đơn dễ mềm lòng, thấy nước mắt của Minh là lại sợ hãi. Nó cố gắng đẩy Minh ra, quát to:

- Cút ra đi!

- Hu hu hu, đừng mắng tao, tao xin lỗi!

Minh ôm chặt lấy Đơn, dù nó có đấm đá thế nào cậu cũng nhất quyết không buông xuống. Sức đứa con gái bé nhỏ sao mà địch nổi con trai tuổi 16. Đơn bị Minh ôm đến nghẹt thở, vừa ngượng vừa tức giận:

- Tao thích hay ghét ai thì liên quan mẹ gì đến mày?

Tức thì Minh gào lên, như thể sợ cả thế giới này không nghe được:

-AI BẢO LÀ KHÔNG LIÊN QUAN?? MÀY LÀ NGƯỜI TAO THÍCH, LÀ NGƯỜI TAO QUAN TÂM! MÀY NÓI LẠI XEM KHÔNG LIÊN QUAN LÀ THẾ NÀO?!?

-....

Mắt Đơn mở to, đứng yên bất động. Đầu Minh vùi vào hõm cổ Đơn, nước mắt cậu dính nhớp trên da, ngứa ngáy khó chịu. Đơn có thể nghe thấy rõ nhịp đập trong lồng ngực cậu. Nó nhanh, một cách bất thường.

- MÀY LÀ NGƯỜI TAO THÍCH! TAO RẤT THÍCH MÀY!!!

- ...

- Tao giấu chuyện đi du học vì tao thích mày! Tao bị ép đi, nên tao sợ nhìn thấy mày khóc lại không dám đi nữa! 

- Tao không gọi điện thoại vì tao thích mày! Tao nhớ mày đến phát điên, tao nhớ mày đến nằm viện. Tao không dám ngủ, vì ngủ lại nằm mơ thấy mày.

- Tao không muốn về Việt Nam mỗi dịp lễ vì tao rất thích mày! Tao sợ về rồi sẽ không muốn đi. Tao sợ nếu học xong trễ, về không kịp, mày sẽ thích người khác!

-Tao vốn có muốn đi đâu mà... Tại sao mày lại đối xử với tao như thế cơ chứ...? Tao có muốn bỏ mày đâu, tao có chịu được nếu mày thích người khác đâu...?

Nước mắt Đơn cứ thế thi nhau mà tuôn rơi, nỗi ấm ức trong lòng nhẹ nhàng được xoa dịu. Hóa ra không phải mỗi mình Đơn khổ sở, Vũ Dạ Từ Minh cũng dằn vặt chẳng kém.

- Mày nói quá lên rồi. Giữa hai chúng ta làm gì có chuyện thích đến mức ấy?

Đơn mềm lòng nhưng cứng miệng, mặt đỏ như gấc mà nhất quyết phủ nhận tình cảm của Minh. Minh vội vã đứng thẳng người lên, nhấn mạnh:

- Có đấy! Tao thích mày, đến chết đi được!

Giản Đơn đối diện với ánh mắt ngay thẳng trung thực của Minh, trái tim bị cào nhẹ, ngượng ngùng lắp bắp:

- ... Vì sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng của Đơn khiến Minh rung động. Cậu chậm chạp thốt ra một câu, sau đó cúi người xuống thật thấp, đủ tầm để hai đôi môi chạm nhau:

- Giản Đơn, tao thích mày, không có "vì".

Sau đó, môi Đơn được thứ gì đó nóng mềm ma sát. Minh hôn khẽ vào môi Đơn, chỉ thoáng qua rồi dừng lại. Môi Minh mang theo vị mặn của nước biển. Cả người Giản Đơn đỏ bừng lên, đánh vào người cậu:

- Không được cướp nụ hôn đầu của tao!

- Ai nói đây là nụ hôn đầu của mày?

Đơn ngẩn ra, ngắm nhìn tên con trai đang liếm môi đầy xảo quyệt trước mặt. Nước mắt cậu bay đâu hết, chỉ còn mỗi vẻ đắc ý. Đơn đưa tay chạm lên môi, rồi lại ngước nhìn cậu hàng xóm. Rồi như nhớ ra cái gì đó, Đơn kêu lên, ngây ngốc chỉ tay vào mặt Minh:

-Người trong giấc mơ trưa hôm đó là mày?

-Giỏi lắm cô bé, thường cho mày một nụ hôn!

- Không cần, cút ra, cú...

Vũ Dạ Từ Minh, hoá ra là mày, chó vcl!

***

Mấy đứa sau khi sửa soạn quần áo xong xuôi bắt đầu nhảy lên xe taxi 7 chỗ, đi vào trung tâm thành phố Vinh để ngắm nghía cảnh đẹp. Ba đứa con gái được ngồi ở hàng dưới cùng, ríu rít trò chuyện, chỉ có Linh là lo ngay ngáy, sợ lạc bọn này một phát là anh không biết đường về luôn.

- Đi vào trung tâm trò chơi đi, chơi điện tử xèng!

Thành lớn rồi mà vẫn con nít như thế, đòi đi chơi điện tử. Cả bọn cười cười, chấp nhận chiều Thành.

- Được rồi, lần trước bố thua mày, lần này nhất định sẽ thắng!

- Cho nói lại!

Trò đầu tiên là bắn súng giết quái vật, ai đánh được đến con trùm cuối, giết được nó sớm hơn thì thắng. Thành với Thanh, mỗi đứa vác một khẩu súng lớn, nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử, bộ dáng vô cùng có khí thế. Một vài tên nhóc chuyên cày trò này nhìn về phía Thanh với Thành với ánh mắt vô cùng khinh thường. Mấy con gà ở đâu sang chơi, cùng lắm chắc qua được màn 1. 

Âm thanh đếm ngược lần lượt vang lên, hai đứa tập trung cao độ, chuẩn bị ngắm. Tốc độ của cả hai đều nhanh đến kinh hồn, phá cả kỉ lục vốn có, khiến mấy thanh niên đóng cọc ở đây chơi phải mở to mắt bất ngờ, không thể tin nổi xúm xít lại thành một vòng xung quanh máy để xem.

- Ôi mẹ ơi, hai đứa chúng nó là quái vật hay sao?

-Phá rồi kìa, phá cả khỉ lục của QuânQuânmickymouse rồi!

- Lấy máy ra, mau quay lại!

Kết quả, đương nhiên Thanh thắng lần thứ N, nhờ quả chốt giơ chân lên dẫm vào chân Thành khiến cậu đau đớn mất tập trung. Thành không phục, rốt cuộc bó gối ngồi ăn vạ trước máy khiến cả đám cười phá lên.

Trò tiếp theo là ném bóng rổ, cự li gần vô cùng, trong 2 phút ai ném được trúng rổ nhiều hơn thì thắng. Trò này với Thành thì dễ như trở bàn tay nên mọi người cho Linh và Thư quyết đấu. Tiếng đếm ngược vang lên, Linh đã thủ sẵn tư thế, ngược lại Thư rất thờ ơ, phủi phủi quả bóng, mặt vô cảm.

30 giây trôi qua, Linh ném trúng được 5 quả, liên tục lau mồ hôi. Cái trò này sao mà nó khó vậy trời? Anh ném đã sắp vào rồi nó còn bật ra khỏi rổ. Quay sang Thư, đã được tận 11 quả rồi. Mấy đứa đứng xem không ngừng ồ lên, vì căn bản Thư ném chậm hơn Linh rất nhiều, chậm nhưng lại chắc, ném quả nào chuẩn quả đấy. 

2 phút nhanh chóng kết thúc, ai đó ôm mặt, quyết định trồng nấm ở khu ném bóng, sau đó nhận thức được mình bị bỏ lại liền luống cuống chạy theo vì sợ lạc đường.

Trò cuối cùng, thời ngày xưa gọi là nhảy Au, giờ đã được nâng cấp luôn thành máy nhảy xịn. Trò này điều tiên quyết là phải nhớ được vị trí các nút dưới chân mình, sau đó đến phản xạ nhanh, màn hình hiển thị nút nào liền dùng chân bấm nút đó, ngoài ra còn phải giơ tay linh tinh nữa. Đơn và Minh tất nhiên được đề cử lên chơi trò này, nhớ nhanh PK phản xạ tốt, chẳng biết kết quả sẽ thế nào?

Âm nhạc chậm rãi vang lên, vì Thanh chọn bài "Dope" của BTS nên tiết tấu biến hoá vô cùng vô cùng, đoạn đầu chậm, đoạn sau lại nhanh đến phát điên, thứ tự các nút nhiều lần khiến người chơi phải vắt chéo chân cho giống bản gốc nhảy. Chân của hai đứa trên sàn bắt đầu chuyển động, Đơn đoạn đầu không có vướng mắc gì, đến chỗ điệp khúc liền cuống lên, tay kết hợp chân loạn xạ. Minh cũng thế, rõ ràng là biết cái nút bằng kia rồi, thế mà chẳng nhớ nó ở chỗ nào nữa. Thế là lại mất thêm thời gian cúi người xuống, à, hoá ra nó nằm ngay chính giữa, cuối cùng lại miss, rõ khổ.

Bên trên cuống là thế, bên dưới nhìn lại thấy khác. Chẳng ai để ý đến màn hình miss những mấy lần, chỉ biết hai đứa đang thi trên kia nhảy đều vô cùng, từ cả cái dậm chân huơ tay đều trùng khớp nhau đến từng tích tắc, đẹp đến mức khiến người ta tưởng đang nhảy biểu diễn. Nhanh chóng, khu nhảy lại hút được một đống người chơi xúm xít lại xem, còn có người giơ máy lên quay lại. Kết quả, đương nhiên là hoà. Đến từng cái miss còn trùng nhau, sao điểm có thể không bằng nhau được cơ chứ?

- Cái khỉ gì vậy? Chương trình "đoán xem món đồ nào là thật" của Nhật Bản à?

Thanh khoanh tay lại, đùa cợt Minh với Đơn. Sau đó cả bọn lại lượn quanh một vòng, chơi tô tượng, gắp gấu bông, vân vân. Thành suýt bị bảo vệ cho ăn đập vì không gắp được con nào nên giở trò nghiêng máy sang một bên cho gấu bông rơi xuống, may mà cái mồm dẻo như kẹo kéo của Thanh xoa dịu được. Linh lúc này mới xắn tay áo lên thể hiện, ngày xưa con Ngân toàn bắt anh chơi trò này để lấy gấu cho nó, công phu đếm sơ đến nay đã được những 4 năm rồi. Nhanh chóng, một đống gấu bông xuất hiện, cộng với 3 con Thành nghiêng máy lấy được. Nhân viên đen hết cả mặt, quyết định coi như máy đã hỏng, đuổi khéo đám Minh Đơn về. Còn ở nữa chắc đám gấu bông trong đấy bay nốt mất!

Bị đuổi về cũng đã là hơn 9 giờ tối, mấy đứa lại bắt xe đi tiếp, quyết định phải chơi tới đêm mới chịu về!

- Thế nào? Đã về được chưa?

Sau khi đi quãng đường dài đến mức tưởng chừng như một vòng trái đất, Minh mệt mỏi thở hắt. Mấy đứa còn lại, đứa nào đứa nấy xoa cái bụng căng tròn của mình, ôm một đống đồ linh tinh, gật đầu tỏ ý về được rồi. Thành gọi xe, tiếp mấy đứa về khách sạn.

Ngồi trên xe taxi, Minh trầm ngâm mãi mới mở được miệng:

- Thi học kỳ II xong... bọn tao phải đi tiếp...

Không khí trùng xuống, tất cả đều chờ Đơn nói một lời. Cứ ngỡ con nhóc này sẽ sụt sịt một khuôn mặt đầy nước mắt, ai ngờ nó chỉ cười và nói:

- Ừ, lần này đi biết đường báo trước là tốt! 

Trước nụ cười rạng rỡ kia, ai nấy đều hết sức sững sờ, chỉ có Thư và Linh là tỏ ra không bất ngờ lắm. 

Ngày cuối cùng ở biển đã đến. Thể theo ý nguyện, tiệc sinh nhật của Minh được tổ chức trên biển. Thanh cùng Thành được phân công nhiệm vụ trang hoàng chỗ tổ chức, ba đứa còn lại giữ trọng trách nấu ăn. Minh tất nhiên sướng khỏi nói, ung dung ngồi nhìn chúng nó bận rộn chuẩn bị sinh nhật cho mình.

- Không công bằng nhé, bọn tao cũng muốn được tổ chức sinh nhật!

Thành bất mãn nhăn mặt, Thanh cũng gật đầu hưởng ứng. Đơn cảm thấy chuyện này chẳng có gì là khó, quyết định cùng Thư và Linh làm thành bánh kem 3 tầng, tất nhiên không sợ thừa, vì đối với cái mồm của Thành thì chẳng có gì là không thể.

Cả 6 đứa cùng hát bài "Happy birthday to you". Ăn uống no say Thành mới hỏi quà đâu, Đơn chỉ vào cái bánh kem mà một mình cậu ta đã chén hết những 2 tầng, nói:

- Thế mày vừa đớp cái gì đây?

Thư với Linh cũng gật đầu. Bởi không mang theo nhiều tiền, nên đống nguyên liệu để làm thức ăn cũng đủ để ngốn hết tiền của 3 đứa rồi. Bất chợt Minh như nhớ ra cái gì đó, tủm tỉm cười ghé vào tai Đơn thì thầm đầy mờ ám:

-Quà này tớ chẳng nhận đâu, mai sau tớ mà có em bé thì cậu phải nuôi ý, không có tớ sẽ không bao giờ ăn chung với cậu nữa!

Nghe xong câu này mặt Đơn bất giác đỏ bừng. Mấy đứa còn lại thì chẳng hiểu cái mô tê gì sất, quyết định cầm dao dĩa mà chén kệ chúng nó tán nhau đi.

Ngày 3 đứa kia đi, chẳng có ai khóc cả. Hai đại gia đình nhà Đơn và Minh, còn có cả Thư và Linh tới tiễn. Chia ly lần này không có nước mắt, cũng chẳng có đau thương. Minh, Thanh, Thành lần lượt ôm từng người một tạm biệt. Đến lượt Minh ôm Thư, Linh ở đằng sau bất giác ngứa ngáy không yên, chen vào nói:

-Thôi thôi 3 giây là đủ rồi, ông biến nhanh cho con nhờ!

Tất cả mọi người bất giác cười phá lên, chỉ có Thư là không hiểu, lặng lẽ đưa tay xuống nhéo Linh một cái.

- Đi sớm về sớm, lần này tao sẽ chờ thật hẳn hoi.

Đơn cầm tay 3 đứa, trịnh trọng nói, nhận lại là cái cười đầy tin tưởng của Minh, Thanh, Thành. Chúng nó từ từ tiến qua cổng kiểm soát, vẫy tay chào tạm biệt mọi người.

***

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me