[ViewJune] 9981 Câu Chuyện Về ViuChun
Cat Café (9)
Thông báo: Quán tạm nghỉ một tuần. Hẹn gặp lại vào thứ Hai tuần sau.Tấm biển viết tay được June dán lên cửa tiệm, nét chữ có phần nghiêng lệch như chính lòng chị những ngày qua.Một tuần.June cho phép bản thân rời khỏi những ly cà phê, khỏi những ánh mắt tò mò, và khỏi... View.Chị chọn đi Chiang Mai - thành phố mà người ta bảo là nơi thích hợp để chữa lành. Không kế hoạch. Không lịch trình. Chỉ có một chiếc balo nhỏ, và trái tim mềm nhũn đang cố gồng lên cho ra vẻ mạnh mẽ.Chiang Mai đón chị bằng những cơn mưa sớm và bầu trời xanh nhạt. Chị ghé quán trà nhỏ, thử món cà ri cay xè, lạc giữa những con phố đầy đèn lồng màu. Nhưng lạ thay, mọi điều đẹp đẽ đều như chỉ để chị thấy thiếu một người.Có hôm, June ngồi trong chùa Wat Phra Singh, tay cầm chuỗi hạt, lòng rối như tơ. Người ta bảo ở đây là cầu duyên linh, nhưng chị thì chẳng dám cầu điều gì - chỉ muốn buông.Nhưng càng cố quên, chị lại càng nhớ. View - với nụ cười rạng rỡ. Với cái cách nói tên chị mà như gọi trúng tim. Với ánh mắt nghiêng nghiêng, từng khiến chị thấy mình là người duy nhất trên đời.Ngày thứ bảy, June lên xe trở về Bangkok. Nhưng tim chị thì vẫn kẹt lại ở sân chùa hôm ấy - nơi lần đầu chị thừa nhận:-"Mình yêu View thật rồi."Sáng hôm đó, trời còn chưa nắng. June đứng trước cửa nhà View với ly cacao nóng trong tay, lòng thì lạnh buốt.Chị nhấn chuông.Một phút. Hai phút.Cửa mở. View hiện ra, tóc rối, mắt còn ngái ngủ.-"P'June?" - Cô ngạc nhiên, giọng khàn nhẹ.-"Chào..." - June cười gượng. "Chị đánh liều đến tìm em. Vì nếu không nói... chắc chị sẽ hối hận cả đời."View mở to mắt. "Có chuyện gì vậy?"June hít sâu. "Chị thích em."Im lặng.-"Chị thích cách em cười. Cách em nhăn mày khi giả vờ lạnh lùng. Chị thích cái cách em gọi tên chị, như thể trên đời này chỉ có một người tên June thôi."View cứng đờ, còn June thì tiếp tục, mắt ánh nước:-"Những ngày không gặp, chị cứ nghĩ chị sẽ quên được em... Nhưng không, càng ngày chị càng nhớ em, nhớ em đến phát điên. Chị ăn không ngon, ngủ không yên. Chị nhìn thấy mèo là nhớ đến ánh mắt em khi gãi cằm cho nó. Chị đi đâu cũng chỉ mong có thể tình cờ gặp em... mà không dám đối mặt."-"P'June..."-"Để rồi khi thấy em với cô gái đó... Chị phát điên vì ghen. Chị không nhận ra cảm xúc đó là tình yêu cho đến khi đứng sau góc cây và khóc như một đứa ngốc."View chưa kịp phản ứng thì từ sau lưng cô, Ciize bước ra, tóc rối bù, áo ngủ trễ vai.-"Ủa, chào em."Ly cacao rơi xuống. June chết lặng. Đôi môi run rẩy.-"Không..." - June lùi lại - "Không phải chứ..."Không ai kịp ngăn. chị đã quay người bỏ chạy, nước mắt giàn giụa.Chiều hôm đó.June ngồi bệt trước cửa quán, đầu gối ôm chặt, mắt sưng đỏ.View đến. Trên tay là khăn giấy và một chiếc bánh mèo.-"Chị ấy là chị họ em." - Cô ngồi xuống bên cạnh. "Tên là Ciize Rutricha Phapakithi. Mới từ nước ngoài về. Ngủ quên trên ghế sofa. Sáng ra mò đồ ăn em nấu."-"Vậy...hôm bữa không phải là em hôn chị ấy à?"Nghe đến đây View liền không nhịn được mà bật cười. "Vậy ra chị khóc là do nhìn thành em hôn p'Ciize à?"-"Bữa đó là do mắt p'Ciize dính bụi, nên em thổi giúp chị ấy. Lúc thổi xong em còn bị chị ấy chửi cho một chập."-"Vậy...còn hồi bữa trước nữa...em nói gì với chị ấy...mà em cười tươi vậy...?"-"Em nói về chị chủ quán cà phê lúc nào cũng cọc cằn với em đấy!"June cúi đầu, mái tóc lòa xòa che nửa khuôn mặt. Chị không dám nhìn View. Cảm giác xấu hổ vừa trào lên như sóng, vừa buồn cười vừa ngượng ngập. Thì ra tất cả những điều chị tưởng tượng ra mấy ngày nay - cảnh View ôm một người con gái khác, hôn một cách dịu dàng như trong phim - đều là do chị tự suy diễn. Mà lại còn suy diễn hăng say, đến độ còn ngồi khóc nức nở dưới góc cây.-"Thì ra mình... ghen lồng ghen lộn với chị họ của người ta."June khẽ cắn môi, chẳng biết giấu mặt đi đâu. Tay siết lại trong lòng, bối rối đến mức tai cũng đỏ ửng lên.-"Chị..." - June lắp bắp, giọng nhỏ như muỗi kêu. "Chị xin lỗi... vì đã hiểu lầm."Một khoảng lặng mỏng manh trôi qua. June nghe tiếng giấy gói bánh mèo sột soạt, nghe tiếng hơi thở nhẹ của người ngồi bên cạnh, rồi bỗng nhiên - một bàn tay dịu dàng luồn dưới cằm chị.-"Ngẩng mặt lên nào." - View nói, giọng mềm như nước.June không dám. Nhưng View không ép. Cô chỉ dùng đầu ngón tay nâng nhẹ cằm June lên, chạm rất khẽ, rất nhẹ - như thể sợ làm vỡ một điều gì đó mỏng manh. Và khi ánh mắt họ chạm nhau, June cảm thấy tim mình như đánh rơi một nhịp.View mỉm cười. Nụ cười không trêu chọc, không lạnh lùng, cũng chẳng đùa giỡn. Đó là một nụ cười dịu dàng đến mức khiến June không dám nhìn lâu. Nhưng chưa kịp quay mặt đi, môi chị đã bị chạm vào một thứ ấm áp và run rẩy - nụ hôn của View.Nó nhẹ như gió thoảng, chỉ là sự lướt qua đầy cẩn trọng, như sợ quá mạnh sẽ khiến cả hai bối rối thêm lần nữa. Nhưng trong một khoảnh khắc rất ngắn đó, June cảm thấy toàn bộ những ngày mơ hồ, những suy nghĩ không tên, những lần tim đập lạc nhịp - đều được xác nhận bằng chính nụ hôn ấy.Khi View lùi lại, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hơi thở.-"Em thích chị." - View nói nhỏ, mắt vẫn không rời June.June ngồi yên, như bị điểm huyệt. Cô không đáp, chỉ gật đầu - thật khẽ, thật nhẹ - như một lời thì thầm đồng ý.-"Em có thể ôm chị không, người yêu bé nhỏ của em?"June nghe câu hỏi ấy mà đầu óc như trống rỗng trong một giây. Từ "người yêu bé nhỏ" vang vọng trong tâm trí, làm má chị đỏ lên như vừa bị nắng hạ hôn nhẹ. June không đáp, nhưng cũng không cần phải đáp, vì cái cách chị nhẹ nhàng nghiêng người, tựa đầu vào vai View đã là câu trả lời rồi.View khẽ cười, vòng tay siết lấy June bằng tất cả dịu dàng mà cô có. Cái ôm không quá chặt, không vội vàng, mà vừa đủ để cả hai nghe được tiếng tim nhau đập. Như thể thời gian ngừng trôi ở khoảnh khắc này, chỉ còn lại hai người họ, và một thế giới rất nhỏ - đủ nhỏ để chứa đựng tất cả cảm xúc vừa mới vỡ òa.June rúc vào lòng View, khẽ thì thầm:-"Đừng gọi chị như vậy nữa..."-"Tại sao?" - View cúi đầu, thì thầm bên tai June.June giọng nhỏ như gió thoảng: "Gọi thêm lần nữa... chắc chị xỉu mất."View bật cười khẽ, ôm chị chặt hơn một chút.-"Vậy để mai gọi tiếp. Hôm nay ôm thôi." - Cô nheo mắt, môi hôn nhẹ lên tóc June. - "Người yêu bé nhỏ, em yêu chị nhiều lắm."June trong lòng cô lại đỏ bừng, nhưng lần này, không né tránh. Chỉ khẽ siết lại vạt áo View, cười khẽ, thì thầm:-"Chị cũng yêu em nhiều lắm, nhóc con quậy phá của chị."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me