TruyenFull.Me

[ViewJune] 9981 Câu Chuyện Về ViuChun

Gặp nhau chi cho đời nó khổ (2)

ViuChunNeverDie

Sau khi phát hiện ra sự may mắn của mình biến mất khi ở gần June, View thức dậy với một kế hoạch rõ ràng trong đầu: hôm nay không được đụng mặt nàng.

Cô chọn đi học sớm hơn một tiếng - điều chưa từng xảy ra trong lịch sử lười ngủ nướng suốt 17 năm của mình. Mặc áo khoác trùm kín, đeo khẩu trang, đội nón lưỡi trai, đi con đường vòng xa nhất tới trường. Kể cả phải leo dốc, băng qua hai công viên và một cái chợ cá nặng mùi tanh, cô vẫn kiên định như chiến sĩ đặc nhiệm trên đường hành quân.

-"Không thể nào cô ta mò tới được đâu." - View thì thầm tự trấn an khi đặt chân vào căn-tin vắng tanh, nơi chỉ có cô và vài con ruồi đang bàn chuyện thời tiết.

Nhưng số phận thì luôn biết cách tàn nhẫn phá nát mọi hy vọng mỏng manh.

-"View!"

Cô suýt làm rơi khay thức ăn.

June từ đâu nhảy xổ ra như bóng ma đội nón hồng, mặt mừng rỡ như gặp lại người thân đi lạc ba năm. Tay cầm một bịch bánh bao nóng hổi, mắt sáng lấp lánh.

-"Cô đi đường vòng à? Tôi cũng vậy đó! Ghê không?"

Ghê. Thật sự ghê. Thật sự quá ghê rồi.

Không nói không rằng, View lặng lẽ đứng dậy, bỏ lại cả khay đồ ăn, đi thẳng ra cửa căn-tin như một con mèo bị rượt đuổi. Nhưng vừa tới nơi thì mưa ào ào đổ xuống, như thể vũ trụ cũng muốn hùa vào trêu cô.

-"Mưa rồi nè, đi chung dù không?" - June chìa cái dù nhỏ xíu, vừa đủ che... một bên vai.

View quát lên: "Không cần! Tôi thích ướt!"

Năm phút sau, cô đang đứng run bần bật dưới mái hiên, tóc dính bết, mắt đỏ hoe vì lạnh, vừa hắt xì vừa lườm June - người vẫn thản nhiên ăn bánh bao, khô ráo và thảnh thơi như thể đang quay quảng cáo thời tiết.

Buổi chiều, View quyết định chuyển chỗ ngồi trong lớp. Cô thậm chí mua chuộc bạn cùng lớp bằng hai ly trà sữa và một cái bánh croissant để đổi chỗ - miễn sao cách June ít nhất ba mét.

Nhưng chưa được ba tiết, giảng viên đột ngột bước vào với một thông báo định mệnh.

-"Hôm nay lập nhóm ngẫu nhiên nha. Cô sinh tháng sáu, với lại hôm nay thời tiết đẹp. Vậy nên... View và June sẽ chung một nhóm nha!"

Không khí lớp học đông cứng như vừa bị bỏ vào ngăn đông.

View quay sang. June cười. Cười rất tươi. Cười như thể chuyện "trời mưa đúng lúc", "bị đụng xe đúng người", "ngẫu nhiên đúng nhóm" chỉ là... chút phép màu nhỏ giữa đời thường.

Cô muốn đập đầu vào bàn.

Cô thử cúp học - bị bảo vệ bắt ngay tại cổng sau.

Cô thử đi học trễ - và rồi một chiếc xe máy quen thuộc, do June điều khiển, phóng thẳng tới như sao băng lạc quỹ đạo.

-"Ủa, trùng hợp ghê ha!" - June Vui vẻ gãi đầu. "Tôi nghĩ là cô sẽ đi đường sau, ai ngờ gặp thiệt!"

-"Không trùng! Là ám! Là theo dõi!" - View gào trong đầu, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh như một người sắp... tự bốc cháy vì quá tải cảm xúc.

Cuối ngày, View lê xác về nhà trong cơn mưa lâm râm, đôi giày sũng nước kêu lép nhép từng bước. Cô chỉ mong được yên tĩnh, tắm nước nóng, và ăn mì gói nhìn màn hình tivi vô hồn như mọi sinh vật mệt mỏi khác.

Nhưng khi về đến trước nhà, cô suýt hét toáng.

June đang ngồi bệt trước hiên nhà, ôm một con mèo hoang, mắt nhìn cô long lanh như vừa thoát ra từ bộ phim truyền hình sến nhất Thái Lan.

-"Chào buổi tối!" - Nàng vẫy tay.

-"Sao cô biết nhà tôi?"

-"À... lúc trưa tôi lỡ thấy địa chỉ trên túi đựng bài kiểm tra của cô. Hơi tình cờ thôi mà."

-"Tình cờ cái đầu cô!"

View điếng người. Cô đã chạy trốn suốt một tuần nay - tránh mặt, đổi lộ trình, né cả căn-tin - vậy mà vẫn không thoát khỏi "cái bóng hồng" mang tên June.

June chống cằm, ánh mắt không giấu giếm: "Tôi không biết tại sao, nhưng tôi thật sự cảm thấy bình yên khi ở gần cô."

View đứng sững. Trái tim cô bất giác chùng xuống một nhịp. Một nửa muốn lôi vòi xịt nước đuổi nàng đi. Nửa còn lại... bỗng dưng mềm nhũn khi nhìn gương mặt ấy - gương mặt của một kẻ vừa phiền phức, vừa... đáng yêu đến phát mệt.

Chết tiệt. Mặt June lúc không lóng ngóng trông cũng... dễ thương ra phết.

View cắn môi, lưỡng lự một giây.

Cuối cùng, cô thở dài, mở cửa. "Vào đi. Nhưng mai tôi sẽ gắn camera trước nhà."

-"Được được, miễn được vào thì sao tôi cũng đồng ý!" - June hớn hở như vừa trúng số.

Và thế là... View chính thức né không nổi, trốn không xong, để bắt đầu chuỗi ngày dở khóc dở cười với một người khiến may mắn biến mất, nhưng nụ cười thì... bắt đầu lấp ló trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me