Viewjune 9981 Cau Chuyen Ve Viuchun
Tối hôm ấy, thành phố mưa nhẹ. Những hạt mưa li ti rơi lách tách lên cửa kính căn phòng nơi View vẫn còn đang chăm chú gõ máy tính trong góc làm việc nhỏ ở quán cà phê yên tĩnh.Cô đã quen ở lại làm thêm vào buổi tối - một phần vì công việc, một phần vì tiền học năm cuối, một phần vì không muốn về căn phòng trọ lạnh lẽo, nơi mỗi lần tắt đèn lại là cơn ác mộng quen thuộc lặp lại.Mọi thứ vẫn bình thường... cho đến khi điện thoại rung lên.Tên người gọi hiện trên màn hình: June.Giờ này June chưa bao giờ gọi.View bắt máy, miệng vẫn còn định nói đùa một câu, thì đầu dây bên kia vang lên một tiếng thì thầm đầy run rẩy:-"View... nhà tôi cúp điện rồi... tôi... tôi không thấy gì cả. Tôi sợ..."View khựng lại, tim cô bỗng nhói lên.-"Cô đang ở đâu?"-"Nhà. Một mình."-"Khóa cửa lại. Đừng đi lung tung. Tôi tới liền."Không cần đắn đo thêm một giây nào, View đóng laptop, vơ lấy áo khoác và chạy vội trong màn mưa mờ nhòe.Cửa mở ra sau ba tiếng gõ.View đứng đó, ướt nhẹp, tóc rối vì gió. Nhưng ánh mắt cô sáng như ngọn đèn pin giữa đêm đen.June đang ngồi co lại nơi ghế sofa, chỉ có ánh sáng từ điện thoại hắt lên gương mặt trắng bệch.-"Cô tới thật à..." - June lí nhí, mắt đỏ hoe.-"Đương nhiên." - View cởi áo khoác, đến ngồi cạnh. "Tôi đâu phải loại người thấy người ta sợ mà bỏ mặc."June ngập ngừng: "Tôi... xin lỗi. Gọi làm phiền cô."-"Không phiền." - View đưa tay ra, nhẹ chạm vào mu bàn tay June. "Tôi đã hứa, đúng không? Lúc nào cũng có thể gọi cho tôi."June mỉm cười yếu ớt.Một lát sau, điện vẫn chưa có lại. June cứ nhìn ra ngoài, lo lắng.-"Cô có muốn về phòng tôi ngủ tạm không?" - View hỏi.June gật đầu ngay lập tức.Căn phòng của View nhỏ nhưng gọn gàng. Ánh đèn ấm áp, chăn gối sạch sẽ, mọi thứ mang đến cảm giác an toàn.June đứng ở cửa, tay vẫn còn run. View đi lấy khăn, dúi vào tay nàng: "Lau tóc đi. Không là cảm lạnh đấy."-"Còn cô thì sao?" - June chỉ vào mái tóc ướt của View.-"Tôi mạnh hơn cô. Không sao." - View cười.June bĩu môi nhưng vẫn nghe lời.Đêm ấy, hai người nằm trên chiếc giường đơn của View. Không gian chật đến nỗi chỉ cần trở mình là chạm vào nhau.View đặt một chiếc gối ôm dài ở giữa, giọng có chút bối rối:-"Tôi để cái này... chia ranh giới. Không thì sáng mai... chúng ta.." - View chưa nói hết câu thì mặt đã đỏ như quả cà chua.June bật cười nhẹ, nhưng không từ chối.Nàng quay lưng lại, nhắm mắt. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ còn tiếng mưa lách tách ngoài cửa kính.View cũng nhắm mắt lại, một tay gấu bông, một tay che trán.Mỗi đêm, cô đều mơ thấy cảnh đó: tiếng phanh gấp, tiếng kim loại va vào nhau, ánh sáng chớp lóe rồi... máu.Nhưng đêm nay...Không có gì cả.Không máu, không tiếng hét.Chỉ là một giấc mơ mờ nhạt - nơi cô thấy mình đứng giữa lễ đường. Bên cạnh là June, mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đang nắm tay cô đi dưới tiếng chúc phúc của mọi người.Gió thổi, gối ôm rơi khỏi giường.View, trong cơn mơ, theo bản năng xoay người... tìm lại cảm giác an toàn.Và bàn tay cô chạm vào eo June.Rồi không cần suy nghĩ, cô kéo nhẹ. Ôm lấy June vào lòng như một thói quen đã ngủ quên nhiều năm.Sáng hôm sau, June tỉnh dậy đầu tiên.Nàng giật mình khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay ai đó - ấm áp, vững chãi, và đặc biệt... rất quen thuộc.View vẫn còn ngủ. Gương mặt cô bình yên như trẻ con. Không nhíu mày, không mồ hôi lạnh, không thở gấp như mọi lần June từng thấy.June chạm nhẹ vào má cô, thì thầm:-"Cô đã ngủ yên rồi... vì có tôi à?"View không trả lời - tất nhiên rồi, cô vẫn còn mơ.Vài phút sau, View khẽ cựa mình. Đôi mắt chớp chớp rồi mở ra.Cô thấy... một khuôn mặt rất gần. Và... tay mình đang siết chặt eo June.View hoảng hốt bật dậy, suýt rơi khỏi giường.-"Cái gối ôm đâu?!"June giơ tay lên, cầm cái gối bị đá lăn dưới đất, cười:-"Chính cô đá nó đấy. Còn ôm tôi như ôm gối ôm vậy."View đỏ mặt, quay đi:-"Chắc mơ... chắc tôi mơ thấy kem. Tôi rất thích kem."June cười to:-"Cô ôm kem như thế nào thì kệ cô. Nhưng từ giờ, đừng để gối ôm nữa. Tôi không phiền đâu."View khựng lại. Một lát sau, cô quay sang, nhìn thẳng vào mắt June:-"Cô không sợ bóng tối khi ngủ ở đây à?"June nghiêng đầu:-"Tôi sợ. Nhưng bên cô, tôi... ít sợ hơn."View không đáp. Cô chỉ khẽ mỉm cười, rồi thì thầm như lời hứa:-"Tôi sẽ là ánh đèn của cô, khi nào cô cần."Sáng đó, lần đầu tiên View bước ra khỏi nhà với nụ cười rõ ràng. June đi bên cạnh, tay móc vào tay cô, và thế giới - dù màu sắc có thế nào - vẫn lung linh hơn bao giờ hết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me