Viewjune 9981 Cau Chuyen Ve Viuchun
June về nhà vào một chiều chủ nhật, sau một tuần "tạm trú" tại căn hộ của View.-"Vẫn ổn chứ?" - View hỏi, đứng ở cửa, tay cầm túi đồ June mang về.-"Ừ, tôi ổn." - June mỉm cười, đầu gật nhẹ. "Chỉ là... cảm thấy hơi lạ. Mới tối qua còn có người ôm ngủ, vậy mà tối nay lại phải ngủ một mình."View khựng lại, ánh mắt lấp lánh điều gì đó không thể gọi tên.-"Muốn tôi đến nằm cạnh nữa không?" - Cô buột miệng hỏi, nửa đùa nửa thật.June đỏ mặt, đánh nhẹ vào vai View. "Đi về giùm tôi đi."View bật cười. "Nếu cô sợ bóng tối...."-"Thì tôi gọi cô liền." - June đáp khẽ, mắt ngước nhìn đầy tin tưởng.Tối hôm ấy, View một mình trong căn phòng vắng. Không tiếng nói cười, không tiếng dép lẹp xẹp quen thuộc của June, không mùi trà hoa cúc nhè nhẹ như mấy đêm trước.Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc và... sự trống trải.View mở laptop, định viết một đoạn nhật ký như mọi khi, nhưng chỉ mới đánh được mấy dòng chữ đầu tiên thì mọi thứ đã nhòe đi vì tâm trí không tập trung.Cô khẽ thở dài, nằm xuống giường.Tắt đèn.Kéo chăn.Nhắm mắt.Tiếng động mạnh.Tiếng phanh xe rít lên.Tiếng người hét thất thanh.View mơ. Lần đầu tiên sau nhiều đêm không mộng mị, cô lại rơi vào bóng tối ấy.Nhưng không còn là cô gái không rõ mặt bước ra từ sương mù nữa.Lần này, hình ảnh rõ ràng, từng chi tiết như khắc vào tâm trí cô.Cô lái xe đi làm, mắt mỏi, đầu óc quay cuồng vì vừa phải đi làm vừa phải đi học đến kiệt sức.Rồi-một bóng người chạy băng qua đường. Cô không kịp phanh.RẦM!!!Người ấy ngã xuống. Mái tóc dài. Váy trắng loang máu.Cô bước xuống xe, tay run lẩy bẩy.Cô gái nằm đó, vẫn thoi thóp. Đôi mắt mở hé nhìn cô, đầy kinh hoàng và đau đớn. Miệng cố gắng gọi gì đó.-"Cứu... tôi..."Nhưng View quay đi.Cô sợ hãi.Sự nghèo khó, sự bần cùng, việc học và tương lai...Cô chọn bỏ trốn.-"CỨU... TÔI..."Tiếng gọi ấy vang lên lần nữa.Nhưng lần này, khi khuôn mặt cô gái ngẩng lên...View thấy rõ.Là June.Cô bật dậy, tim đập thình thịch.Áo ướt đẫm mồ hôi.Miệng mở to, nhưng không thể phát ra tiếng nào.Màn đêm đặc quánh.Cô siết chăn, cố trấn tĩnh.-"Không thể nào... Không thể nào là June..."Cô ôm đầu, trí óc quay cuồng. Nhưng từng mảnh ký ức - từ đôi giày trắng vấy máu, mái tóc nâu dài, cho đến ánh mắt ấy - ánh mắt quen thuộc khiến cô cảm thấy ấm áp mỗi khi June nhìn cô - giờ đây đan xen chằng chịt với khuôn mặt người bị đâm hôm đó.Ba tháng trước...Cô từng nghe một người kể chuyện "một cô gái bị tai nạn, tỉnh dậy thì bị mù màu".Cô từng nghĩ đó chỉ là một vụ việc trong vô vàn tai nạn khác.Cô không kết nối được mảnh ghép.Cho đến giờ.Cho đến khi giấc mơ buộc cô nhìn thẳng vào tội lỗi của mình.Người cô đâm-Chính là June.View rời khỏi giường, chân run rẩy.Cô vào nhà tắm, mở vòi nước lạnh, tạt vào mặt mình liên tục.Nhưng nỗi kinh hoàng vẫn bám lấy cô như chiếc bóng.Cô nhìn vào gương, nhìn thấy chính mình - kẻ từng chọn bỏ trốn, kẻ từng khiến người con gái ấy phải sống trong một thế giới không có màu sắc.Cô lẩm bẩm như điên dại:-"Là mình... Mình là người hại cô ấy... Trời ơi..."Điện thoại rung lên.Là một tin nhắn từ June:Cô ngủ chưa? Tôi pha trà hoa cúc, mà nhớ mùi cô hơn. Chúc ngủ ngon, Viu của tôi.View siết chặt điện thoại, cổ họng nghẹn lại.Cô muốn nhắn lại một lời - bất kỳ lời nào - nhưng ngón tay không nhúc nhích được.Cô bật khóc.Lần đầu tiên trong suốt ba tháng qua, cô khóc vì chính mình.Không phải vì sợ bị trừng phạt.Mà vì... cô không xứng đáng với người con gái đó.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me