Viewjune 9981 Cau Chuyen Ve Viuchun
-"Bệnh nhân nữ, khoảng hai mươi sáu tuổi, chấn thương vùng đầu, bất tỉnh hai tuần, mới tỉnh lại sáng nay..."June vừa đi vừa xem hồ sơ ca bệnh, giọng điều dưỡng vang lên bên tai như tiếng vọng xa. Nhưng đến khi cái tên xuất hiện trên đầu trang giấy, đôi chân nàng bỗng khựng lại.View Benyapa Jeenprasom.Trái tim nàng đập lỡ một nhịp.-"Bác sĩ biết bệnh nhân này hả?" - Điều dưỡng tò mò hỏi.June im lặng, siết chặt tập hồ sơ trong tay.Biết chứ. Không chỉ biết. Nàng từng yêu người này bằng tất cả những gì mình có.Cô gái nhỏ, hay cãi nhau vặt, hay giận lẫy vớ vẩn, nhưng cũng từng là người kéo nàng ôm vào lòng giữa đêm mưa, thì thầm: "Thế giới này chỉ có mình chị là gia đình của em."View là trẻ mồ côi. Không cha mẹ, không họ hàng, không ai chờ cô về nhà mỗi tối ngoài... June.Họ yêu nhau ba năm, cùng nhau đi qua hết mùa lễ này đến mùa lễ khác. Nhưng rồi chia tay chỉ vì một cuộc cãi nhau tưởng chừng chẳng đáng. Nửa năm trôi qua. Chẳng ai nhắn ai một lời.Vậy mà hôm nay, View nằm đó - một bệnh nhân mất trí nhớ, không có ai bên cạnh - và June lại chính là bác sĩ phụ trách điều trị.Cửa phòng bệnh bật mở.June bước vào, cố gắng giữ gương mặt bình tĩnh nhất có thể. View nằm yên trên giường, đầu quấn băng, ánh mắt mơ hồ như vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ quá dài.-"Chào cô." - June cất giọng nhẹ nhàng. "Cô có biết mình tên gì không?"Cô gái trên giường chớp mắt. Rồi ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt nâu mở to như phát hiện điều gì:-"...Vợ em đến rồi à?"June đứng hình.-"Gì...?"View nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác đến mức đáng thương: "Chị... không phải vợ em sao?"Cả người June đông cứng lại như bị dội nước lạnh giữa mùa đông. Nàng nuốt khan, định thần lại.-"Không. Tôi là bác sĩ điều trị của cô. Cô tên là View Benyapa Jeenprasom. Cô bị tai nạn xe, bất tỉnh hai tuần, có lẽ... tạm thời mất trí nhớ."View cau mày, lặp lại cái tên: "View... Benyapa..."June gật đầu. "Cô nhớ gì không?"Cô gái lắc đầu, ánh mắt vẫn dính chặt vào June. "Không nhớ gì hết. Nhưng khi thấy chị... tim em đập rất mạnh. Kiểu như từng... quen nhau rất lâu rồi."June hít sâu, bước lại gần giường bệnh. "Chúng ta từng quen nhau. Là người yêu cũ."-"...Chỉ là người yêu cũ thôi sao?" - View thở dài. "Em cứ tưởng mình cưới rồi. Vì chị giống... gia đình lắm."Câu nói đó khiến June nhói tim.View đâu có nói sai. Nàng từng là gia đình duy nhất của View. Và View cũng là nhà của June, nhưng bây giờ... tất cả đã kết thúc, chỉ còn lại đó là một ngôi nhà bỏ hoang.-"Tôi sẽ giao lại bệnh án cho bác sĩ khác. Tránh xung đột cá nhân." - June khẽ nói, quay đi.-"Khoan đã..."Giọng nói sau lưng khiến nàng khựng lại.-"Em không nhớ gì cả. Nhưng em nhớ rõ cảm giác khi nhìn chị - rất ấm áp, rất quen. Chị đừng bỏ em lại như vậy. Làm ơn... ở bên em một chút."Giọng View nhỏ như tiếng thở, nhưng đủ khiến June siết chặt tay áo blouse.Nàng không quay lại. Chỉ lặng lẽ gật đầu.Ngày hôm sau.Toàn bộ khu bệnh viện như bước vào một thế giới khác. Một thế giới nơi bệnh nhân - mất trí nhớ, ngồi xe lăn, đầu băng trắng - cứ đẩy đi đẩy lại quanh hành lang, miệng thì gọi to:-"Vợ ơi! Em đói!"-"Vợ ơi! Em buồn tiểu, đưa em đi với!"-"Vợ ơi! Em thấy một bác sĩ nam nhìn chị, em ghen rồi nha!"June cắn răng, bẻ tay răng rắc. "Tôi là bác sĩ, không phải vợ cô!"-"Thì... vợ sắp cưới cũng được." - View cười toe, mặt tỉnh bơ. "Bác sĩ June là gia đình đầu tiên em còn nhớ được. Em sẽ theo đuổi chị từ đầu luôn, không nhớ quá khứ càng tốt. Mình yêu lại từ đầu nha?"June chán đến mức muốn ký giấy chuyển viện cho View gấp. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, khi nhìn View cười như trẻ con, khi nghe câu "em chỉ còn mỗi chị trên đời" - tim nàng lại run rẩy.Liệu một người mất trí nhớ... có thể yêu lại một người từng bỏ rơi mình?Còn một người vẫn còn đau... có dám bước lại từ đầu?June không biết.Chỉ biết rằng, từ giây phút View mở mắt và hỏi "chị là vợ em à?" - mọi thứ trong nàng bắt đầu rối tung lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me