TruyenFull.Me

[ViewJune] 9981 Câu Chuyện Về ViuChun

Theo - Đuổi (2)

ViuChunNeverDie

-"P'June ơi, em bị đau tim..."

June thở dài, vẫn không ngẩng đầu khỏi hồ sơ: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là 'vợ', cũng đừng viện cớ bị tim để gặp tôi nữa."

View chống tay lên xe lăn, bày ra vẻ mặt đau khổ: "Nhưng thật mà. Mỗi lần thấy chị cười với người khác, tim em như thắt lại, đau lắm."

June quay sang, nheo mắt: "Tôi là bác sĩ. Tôi có thể cho cô đơn thuốc trị bệnh tim. Nhưng không có thuốc nào trị bệnh... sến."

-"Thế thì... chị cho em thuốc 'yêu lại từ đầu' đi."

June im lặng ba giây. Sau đó nàng đứng dậy, không nói không rằng, đẩy xe lăn của View thẳng về phòng bệnh.

View la lên: "Khoan đã! Ít ra cho em nắm tay chị đã chứ!"

-"Cô có muốn tôi kê đơn thuốc an thần không?" - Giọng June đều đều.

-"...Dạ không."

-"Vậy thì im lặng cho đến khi đến phòng."

-"Vâng, vợ."

-"VIEW!!!"

Từ ngày tỉnh dậy, View như con mèo bám đuôi June mọi lúc mọi nơi. Dù đang hồi phục sau chấn thương, dù chỉ có thể lết đi bằng xe lăn, cô vẫn tìm cách "tình cờ" xuất hiện ở mọi nơi June có mặt: căn tin bệnh viện, phòng trực, thậm chí... nhà vệ sinh nữ (bị bảo vệ lôi ra ngay sau đó).

June phát điên.

Một mặt, bản thân nàng muốn giữ đúng ranh giới bác sĩ - bệnh nhân. Mặt khác... trái tim nàng cứ mềm nhũn khi thấy View cười toe, mắt cong cong như cánh cung, nhét vào tay cô mẩu giấy gấp đôi:

Mỗi ngày được nhìn thấy chị là một ngày có nắng.

Hôm khác lại:

Hôm nay em tỉnh dậy, nhớ mỗi một điều: em từng rất yêu chị.

June có thể làm gì đây? Người ta mất trí nhớ thật mà. Người ta nghĩ nàng là vợ thật mà. Mà cũng không hẳn... View đâu phải nghĩ, View đang quyết tâm theo đuổi lại người yêu cũ.

Một buổi sáng nọ, June đến phòng bệnh như thường lệ, nhưng cửa mở ra thì giật mình.

Không thấy View đâu.

Thay vào đó, là... một biển hoa giấy dán khắp tường. Trên đó ghi chi chít dòng chữ nguệch ngoạc:

Bác sĩ June, em thương chị.

Vợ ơi, cho em theo đuổi chị lại nhé?

Ký tên: View - bệnh nhân đáng yêu nhất hành tinh.

June đứng sững, miệng giật giật.

View từ trong nhà vệ sinh lăn xe ra, trên đầu đội băng đô gắn hai trái tim giấy rung rinh: "Tada! Vợ thấy bất ngờ không?"

June lặng lẽ lôi điện thoại ra.

-"Chị định gọi bảo vệ à?"

-"Không." - Nàng lạnh giọng. "Tôi đang tìm trong từ điển cách định nghĩa lại từ phiền phức."

View bật cười, bánh xe khẽ xoay, tiến lại gần. Ánh mắt cô dịu lại, không còn tinh quái nữa:

-"P'June. Em không nhớ mình là ai, không nhớ từng làm gì, từng có những lỗi gì. Nhưng mỗi lần thấy chị, em chỉ biết... em muốn làm người khiến chị hạnh phúc. Một lần nữa."

June cứng họng.

Trái tim nàng như có ai cầm bút vẽ lại, từng nét một, thành hình ảnh cũ: View cõng nàng trên vai ngày nàng bị bong gân, View mua về cả hộp bút màu chỉ vì nàng từng nói thích vẽ, View ngồi im lặng ôm nàng khi cô không thể cứu sống bệnh nhân đầu tiên...

-"Đừng nói những lời ngọt ngào đó nếu không chắc sẽ giữ lời..." - June thì thầm.

View mỉm cười. "Vậy để em chứng minh. Chị cho em một cơ hội nhé?"

June quay đi. "Không có chuyện tôi hẹn hò với bệnh nhân."

-"Vậy... để em nhanh khỏi bệnh rồi hẹn hò với chị."

-"VIEW!"

-"Dạ, vợ?"

-"Lần nữa là tôi cho chuyển viện thật đấy."

-"Dạ, bà xã."

-"Cô...!"

Buổi tối hôm đó, June về nhà, vừa tắm xong đã thấy điện thoại báo tin nhắn.

Từ... một số lạ.

Vợ ngủ ngon nhé. Em mơ thấy mình cầu hôn chị bằng một que đo huyết áp. Bệnh viện không có nhẫn.

June cắn môi, suýt đánh rơi điện thoại.

Tuyệt đối không được rung động. Không được mềm lòng. Người này đang diễn, vì cô ấy không nhớ gì. Không phải View năm xưa.

...Nhưng cũng có thể, cô ấy chính là View của hiện tại. Một người yêu nàng, không còn bị ràng buộc bởi quá khứ, chỉ còn hiện tại để yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me