TruyenFull.Me

Viewjune 9981 Cau Chuyen Ve Viuchun

Trời đổ mưa vào lúc tám giờ tối, đúng lúc View vừa cắm ổ sạc vào laptop, chuẩn bị đăng nhập game và sống cuộc đời "chiến binh" trong thế giới ảo. Mưa tháng năm không hẳn to, nhưng đủ khiến người ta ngại bước ra khỏi cửa. View tự nhủ thật may vì mình đã mua sẵn mì ly và snack từ hôm qua. Mưa, game, và đồ ăn vặt - định nghĩa hoàn hảo của một tối thứ bảy đáng sống.

Cô kéo rèm cửa sổ để nhìn ngắm mưa rơi, tiện tay tắt đèn phòng khách cho hợp mood. Thế rồi...

Đinh đoong!

View nhíu mày. "Ai vậy trời?"

Cô không đợi ai cả. Cũng không đặt đồ ăn. Hàng xóm tầng dưới hôm qua còn mượn nước mắm, chắc không lầy đến độ lên giữa trời mưa chỉ để trả.

-"Chắc nhấn nhầm chuông." - Cô lầm bầm, nhưng vẫn đứng dậy.

Vừa bước ra cửa, mắt View vẫn dán vào điện thoại đang load màn game. Nhưng khi hé cửa, thứ xuất hiện trước mặt khiến cô sững lại.

Một cô gái.

Một cô gái mặc váy trắng ướt sũng, tóc dính bết vào trán, đứng run rẩy trước cửa nhà cô như cảnh cắt từ phim kinh dị... mà nhân vật chính là người sắp bị dọa chết.

-"Chồng..." - Cô gái run run lên tiếng, giọng nhỏ xíu nhưng ánh mắt long lanh nhìn View như vừa gặp lại người thân sau ba kiếp lưu lạc.

-"...Cái gì?" - View suýt sặc nước bọt. Cô liếc trái liếc phải, chắc chắn không có ai khác ngoài mình ở đây.

-"Chồng ơi, mở cửa đi mà... Em lạnh..." - Cô gái rùng mình, môi tím tái, ánh mắt đáng thương như cún con bị bỏ rơi.

-"Ơ... khoan đã! Em là ai vậy?" - View lùi lại nửa bước, tay giữ chặt cánh cửa như sợ ai đó xông vào nhà mình cướp ổ mì ly.

-"Chồng không nhận ra em sao?" - Cô gái rưng rưng. "Em là vợ của chồng nè..."

-"..."

Não View lập tức treo. Hệ điều hành tình huống khẩn cấp đang cập nhật mà không báo trước.

-"Tôi có quen em không? Tôi chưa từng cưới ai mà?"

-"Không tin thì nhìn nè." - Cô gái chỉ vào ngón tay áp út, nơi có một chiếc nhẫn nhựa màu hồng nhạt. "Nhẫn cưới nè!"

-"Đó là nhẫn gacha Hello Kitty mà?!" - View muốn quỳ luôn.

Cô gái đột ngột khuỵu xuống, đầu ngả vào vai View. Theo phản xạ, cô chụp lấy, chỉ để nhận ra người này lạnh ngắt như đá lạnh.

-"Ôi trời ơi! Đừng ngất ở đây chứ!" - View cuống cuồng kéo cô gái vào nhà, vừa kéo khăn vừa lẩm bẩm. "Cái gì vậy trời? Mình chỉ muốn chơi game thôi mà..."

Hai tiếng sau.

Cô gái được bọc kín trong hai lớp chăn như bánh chưng ngày Tết. View ngồi trên ghế, tay cầm tô mì nguội lạnh, mắt vẫn không rời khỏi "sinh vật lạ" đang ngồi trên giường.

-"Em tên gì?" - View hỏi, sau khi uống một hơi hết ly trà gừng.

-"Em tên là June." - Cô gái mỉm cười, răng khểnh lộ ra, hai mắt cong cong.

-"June... rồi em tới đây làm gì?"

-"Vì... đây là nhà chồng mà."

-"Không phải."

-"Phải."

-"Không!"

-"Phải mà!"

View ôm đầu.

-"June, em có nhớ gì không? Em có giấy tờ gì không? Chứng minh nhân dân, điện thoại, số người thân, tên trường học, tên thú cưng cũng được?"

June gãi đầu. "Không nhớ nữa... Nhưng em nhớ chồng."

-"..."

View quay mặt đi, lầm bầm. "Cái gì vậy nè..."

-"Em nhớ gương mặt chồng... nhớ giọng chồng... nhớ cả cách chồng nhíu mày mỗi lần không hiểu chuyện gì đang xảy ra á!" - June cười toe.

-"Cái đó em đang thấy trực tiếp mà."

View nhìn June như đang cân nhắc xem nên gọi cảnh sát hay bệnh viện tâm thần.

-"Em có chắc mình không bị... ờm... vấn đề gì không?"

June nhíu mày. "Em đâu có thấy máu. Mà chắc không sao đâu, chồng còn ở đây là em yên tâm rồi."

-"Không phải chồng em!"

-"Thì... vợ chồng mà... có khi duyên trời định cũng không nhớ ra ngay đâu." - June nghiêm túc nói như đang đọc lời thoại phim truyền hình.

-"..."

View thở dài thườn thượt. Rồi cô bật dậy.

-"Thôi được rồi, mai tôi đưa em đến đồn cảnh sát, tìm người thân cho em, được không?"

June bĩu môi. "Không muốn đi đâu hết. Em chỉ muốn ở với chồng thôi."

-"Không có chồng nào ở đây hết trơn á!"

-"Chồng ơi, chồng không nhớ em thiệt hả?" - Mắt June bắt đầu đỏ hoe. Nước mắt long lanh lưng tròng như sắp lăn xuống má.

-"Đừng... đừng khóc!" - View hoảng hốt giơ tay. "Tôi... à không, chị... chịu thua! Được rồi, em cứ ngủ lại đây một đêm. Nhưng sáng mai đi tìm người thân, không bàn cãi!"

June lập tức tươi rói như chưa từng có chuyện buồn nào xảy ra trong đời.

-"Dạ! Em ngủ với chồng nha!"

-"Không! Ngủ riêng!"

-"Vậy em ôm gối nằm cạnh chồng thôi. Em hứa không chạm vào người chồng!"

-"Không!"

-"Thế em nằm cách chồng một mét?"

-"Không!"

-"Nửa mét?"

-"Không luôn!"

-"Ba mươi phân?"

-"June!!"

-"...Mười phân?"

View ngửa mặt nhìn trần nhà. "Lạy trời cho con ngủ được một giấc yên bình."

June nằm ngoan trong ổ chăn, còn quay sang dặn dò:

-"Chồng ơi, em hay ngáy nhẹ, nhưng dễ thương lắm. Đừng có sợ nha."

View tự nhủ: "Dễ thương cái nỗi gì. Mình chỉ muốn chơi game thôi mà trời ơi..."

Cô nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Nhưng trong đầu vẫn vang vọng câu nói quen tai như tiếng ru ngủ:

-"Chồng ơi... chồng ơi..."

Và View không hề biết rằng, đây chỉ mới là khởi đầu của chuỗi ngày "làm chồng bất đắc dĩ" kéo dài không hồi kết...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me