Viewjune Nothing Like Us
View xoay lưng tiến đến chỗ chị, rồi nhấc bổng người kia lên như hoàng tử bế công chúa trước sự bất ngờ của bao nhiêu cặp mắt.
Ngay cả June cũng bất ngờ, nhưng người cô đã rã rời, chẳng thể kháng cự nổi nữa.
"Cô ta là thủ lĩnh, còn đang bị thương nặng thế này. Nên phải được chuyển lên trạm xá gấp"
View thả nhẹ một câu rồi bước nhanh rời đi.
Khi ra đến cổng, June hơi chói mắt vì đã quá lâu chưa được thấy ánh sáng mặt trời.
Nhưng lúc này June mới nhìn rõ khuôn mặt đỏ bừng của người kia. Hẳn là lúc nãy View đã rất tức giận.
Nhưng cô sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng nguyên do là mình cả.
Có lẽ do tính chất công việc mà em ấy trở nên cộc cằn như hiện tại.
"Mình sắp đến nơi rồi, chị cố thêm một chút nữa"
Nghe thấy giọng em hơi run run, tốc độ đi cũng nhanh hơn ban nãy khá nhiều, June liền vỗ nhẹ vào vai em vài cái như biểu thị rằng mình ổn.
June cảm thấy hơi choáng váng, vừa hay bờ vai này lại cao đúng tầm mắt nên chẳng do dự mà dựa vào.
Tim View hẫng đi một nhịp...chân bắt đầu mềm nhũn ra rồi. Nếu không phải đang vội thì chắc em ngã ra đây ngay và luôn mất.
————————————————
View nhanh chóng lấy dụng cụ y tế từ trong tủ ra, sắn ống tay áo lên cao rồi nhẹ nhàng dùng cồn để sát trùng vết thương rửa sạch bụi bẩn và mấy vệt máu khô.
View run run cầm chiếc kim lớn trên tay, sau đó quay sang nhìn chị
Giờ mà nói người đang run cầm cập kia từng là thủ khoa đầu vào đầu ra của trường Y, từng thực hiện cả trăm ca phẫu thuật lớn nhỏ chắc chỉ có ma mới tin.
"Vậy em...bắt đầu nhé"
June dù đang đau nhưng vẫn chẳng thể nhịn cười khi thấy khuôn mặt của ai kia đang nhăn nhó theo từng mũi khâu.
View chăm chú, sử dụng lực nhẹ nhàng hết mức có thể vì sợ làm chị đau nhưng cũng không kém phần tỉ mỉ, đôi lúc lại ngước lên xem sắc mặt của chị có ổn không. Khi nhận được cái gật đầu của người kia em mới tiếp tục công việc đang dang dở.
Sao giờ June cảm thấy bạn nhỏ này cũng thật đáng yêu, như cún con đang chịu phạt vậy.
Nhớ lại về dáng vẻ nghiêm nghị ngầu lòi ban nãy của View ở phòng tra tấn với hiện tại, June thấy thật khó tin khi đó là cùng một người.
Tóm lại là vẫn thấy người này chẳng hợp với súng đạn với bộ quân phục kia một chút nào.
"Có lẽ...đáng để thử tin con người này một lần"
Người đáng yêu họ thành thật lắm mà.
June để ý thấy mảng đỏ ửng trên tay em, cô nhận ra ngay đó là vết tích của chén cơm canh mà mình hất đi hôm nọ.
Dù trong lòng thật sự thấy có lỗi, nhưng có lẽ vì quá xấu hổ nên June chẳng thể nói gì.
Khi vết thương được khâu xong và dán bông băng đầy đủ cũng là lúc View dừng nín thở, mồ hôi đã ướt đẫm lưng.
June đã nằm xuống giường từ lâu, có lẽ do có quá mệt nên cũng chợp mắt được một lúc
View đứng dậy, kéo chăn lên đắp cho chị, còn cẩn thận vuốt vuốt mấy nếp bị nhăn
"Em đã khoá cửa cẩn thận rồi, nên chị không cần lo đâu. Em qua khu nhà bếp nấu cháo rồi sẽ về đây ngay"
View định rời đi, thì bị người kia giữ tay lại. Giật mình xoay lưng qua thì thấy chị vẫn nhắm nghiền mắt
"P' không đói...đừng đi"
Lời nói trong lúc mê man kia của June giống như nam châm, hút View ngồi bộp xuống cái ghế gần giường bệnh, cười ngây ngây ngốc ngốc.
Giờ có cho tiền View cũng ứ thèm đi, tưởng đâu chân mình không còn là cái chân nữa.
Nhẹ nhàng nắm cả hai tay, xoa xoa lấy bàn tay tím bầm đầy vết thương đã đóng vẩy khô của chị. Chỉnh lại vài gọn tóc xoà vào khuôn mặt nhợt nhạt kia.
Nghe được tiếng thở đều, View biết June đã ngủ say, nên chỉ thì thầm bằng giọng thật nhỏ
"Em sẽ nhanh chóng nghĩ cách để đưa chị ra khỏi đây, đợi em một chút nữa thôi nhé"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me