TruyenFull.Me

Vihends Nhan Ket Hon

Anh trở lại phòng mình, tiếp tục lấy cuốn sách dang dở ra đọc nốt. Mối liên kết vô hình giữa anh và nhân vật chính trong câu truyện khiến Son Siwoo phải liên tục đặt những trang sách xuống để suy nghĩ. Anh tò mò về phần còn lại của nội dung nhưng không thể không trầm ngâm tưởng tượng ra việc mình và Park Dohyeon cùng sống chết gìn giữ một mối quan hệ. Điều này hoàn toàn khả thi, chỉ cần đừng buông tay nữa là được.

Son Siwoo tự thấy buồn cười vì suy nghĩ ngây thơ của mình.

Điều gì khiến anh cứ quay lại với Park Dohyeon? Bởi vì anh thực sự có tình cảm với hắn, hay vì cả hai đều không nỡ từ bỏ cái gọi là "tình đầu." Nếu kết quả vẫn luôn là Park Dohyeon, tương lai sau này cũng chỉ là Park Dohyeon, vậy chia tay không phải là vô nghĩa sao?

Son Siwoo lắc đầu, hình ảnh bạn trai chó con tan vào khoảng không bình lặng. Anh quay về dán mắt vào những con chữ. Câu chuyện tưởng chừng đơn giản nhưng lại lồng ghép quá nhiều trăn trở về cuộc sống, đến mức anh cảm thấy như thượng đế sắp xếp cho anh đọc thứ này vì ngài nhìn rõ được ý định trốn tránh thực tế của Siwoo. Mỗi lần nhân vật chính lảng tránh đi khỏi vấn đề thì một yếu tố mới lại xuất hiện để ngăn cản anh ta, cuối cùng khi anh ta bị dồn vào góc, lúc ấy độc giả mới cảm nhận được lưới trời thật sự đã vây xuống. Son Siwoo không muốn mình trở thành một kẻ tuyệt vọng rơi vào bế tắc như thế.

mai mày rảnh không

có bao giờ em rảnh đâu

mai đi nhậu với tao

em không rảnh

cho mày chọn chỗ

sáng mai tao về seoul rồi

em không thích ra ngoài uống

quan lớn triều đình muốn giữ hình tượng à

vậy nhậu ở nhà đi

Lee Seungyong không trả lời nữa, chỉ thả một nút like vào tin nhắn của Son Siwoo, như vậy là đủ. Nửa ngày còn lại của anh cứ thế nhàn nhạt trôi qua.

Sau khi tắm và sắp xếp lại vali xong, Son Siwoo trèo lên giường với cuốn tiểu thuyết dang dở. Cho dù ngày mai anh phải dậy sớm để về nhà thì anh vẫn muốn biết kết cục của câu chuyện. Dòng chảy của những lời văn cuốn anh đi, Son Siwoo cảm thấy quyết định của mình dù là thế nào thì cũng là do tình tiết quyển sách ảnh hưởng đến.

Anh nhắm mắt ngủ, trong đầu vẫn là những suy nghĩ về tình yêu không có lối thoát.

Anh hoàn thành cuốn sách ở trên tàu, lúc này cái kết mở lại khiến anh bối rối hơn bao giờ hết. Son Siwoo không đoán được nội dung của những trang cuối cùng, nhưng nó vẫn xảy ra một cách tự nhiên đến lạ, giống như việc anh và Park Dohyeon cứ thế quay về bên nhau dù không ai trong cả hai lường được.

Hoặc là việc khi anh vừa đăng lên story một tấm ảnh mình trở về Seoul, Park Dohyeon đã bấm vào xem chỉ sau mấy phút.

anh về rồi à

ở trên núi xuống thấy da dẻ đẹp hẳn

đang từ ga tàu về

biết rồi không cần phải khen

em chỉ nói thật

tập trung làm việc đi

không

em nghỉ hưu sớm đây

mệt rồi

sao hồi đó em lại chọn ngành này chứ

mày nói muốn bào chữa cho tao từ án treo thành chung thân cơ mà

em biết lỗi rồi

tối đi uống đi

tao bận

thế à

Son Siwoo đáp lại lời hắn bằng một câu nhạt toẹt. Anh chưa chuẩn bị đủ tinh thần để nhìn mặt Park Dohyeon, nếu hắn không có nhu cầu thật lòng yêu đương với anh thì sao.

"Đã vậy thì đừng có cố chấp nữa."

Lee Seungyong dửng dưng nhìn anh, lon bia trong tay gã nãy giờ cũng chẳng vơi đi là mấy. Son Siwoo ngồi đối diện gã ở bên kia cái bàn uống nước, xung quanh anh la liệt những lon thiếc cùng chai thủy tinh. Ngay khi mặt trời vừa hạ xuống là anh đã vội vã lái xe đến chỗ gã để ăn vạ.

"Nhưng nếu bọn anh yêu nhau thật thì sao?"

"Có làm cỗ cưới cũng đừng gửi thiệp cho em, mất công sau này lại ly dị."

Dù buông lời thậm tệ nhưng gã vẫn mở cửa cho Son Siwoo tới chơi vào buổi tối cuối tuần quý giá, dù gì gã cũng đã quen chiều chuộng những trò ngớ ngẩn của bọn họ hồi xưa.

"Không sao, nếu ly dị sẽ trả lại tiền mừng cho mày."

"Đến lúc đó sẽ lấy lý do muốn đưa tận nơi để tìm em à?"

Son Siwoo trầm ngâm, anh ngửa cổ uống nốt lon bia dở. Đến khi say xỉn rồi thì vị men đọng ở cuống lưỡi anh cũng trở nên đắng ngắt, cơ thể Son Siwoo như trôi vào một khoảng mây bồng bềnh. Hình ảnh Lee Seungyong ở bên kia bàn nhòe vào nước mắt sinh lí, anh ngáp ngủ. Dường như những đường nét trưởng thành, chai sạn trên gương mặt gã đã trôi mất, để lộ ra đứa trẻ từng quấn quýt ở bên Son Siwoo mãi không rời.

"Anh say rồi."

"Em có định lên giường với anh không?"

"Em đâu phải Park Dohyeon."

"Anh biết..."

"Đi ngủ đi."

"Ngủ với em à?"

"Không, nhắm mắt lại nghỉ đi."

"Anh không muốn, gọi Park Dohyeon được không?"

"Em không làm đâu."

"Tại sao?"

"Anh có yêu em không?"

"Không."

"Vậy anh có yêu Park Dohyeon không?"

"..."

Son Siwoo lặng lẽ nhìn người kia, anh vẫn khoanh chân dưới đất, lưng dựa vào đệm sô pha ở đằng sau. Lee Seungyong ở đối diện anh, lưng thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị. Gã không phải là Park Dohyeon. Anh biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me