Vipeus Em Muon Anh A
Chỉ là chạm khẽ thôi cũng đủ khiến Choi Wooje cứng đờ, nhưng sau đó vẫn phản ứng kịp mà đẩy người kia ra.
"Anh... anh... anh...?"
Trái ngược với vẻ hoảng hốt đến cực điểm của Choi Wooje, Park Dohyeon hoàn toàn bình thản.
"Anh bảo em ngủ cùng anh, em cũng đồng ý mà."
Mặt mũi đỏ bừng, Choi Wooje lắp bắp.
"Không... nhưng ngủ đó là... em tưởng là ngủ thôi chứ không phải cái kia. Mà khoan đã, sao anh lại muốn ngủ với em, chúng ta đâu có... ý em là, chuyện đấy, không phải những người yêu nhau mới có thể làm sao?"
"Cũng không hẳn, không cần tình yêu cũng được. Đơn giản là một nhu cầu về mặt sinh học, giống như em ăn và ngủ thôi, không đến mức cần phải trầm trọng hóa mọi chuyện đâu."
Choi Wooje tròn xoe mắt, kiến thức này cũng mới lạ nha.
"Vậy thì với ai cũng được? Sao là em, đúng lúc anh cần thì nhìn thấy em à?"
"Như thế cũng không đúng, không phải với ai cũng được. Tại sao là em? Do lực hấp dẫn thì phải. Tự nhiên thì là thế."
Choi Wooje há miệng ra rồi lại ngậm vào, cũng không biết nên nói gì. Tại sao câu chuyện lại giống như Park Dohyeon đang giảng bài cho em nghe một cách nhẹ tênh vậy nhỉ?!
"Tóm lại, chẳng vì lý do gì, chẳng vì yêu đương, anh lại muốn ngủ với em như một dạng nhu cầu sinh lý, ờ, không rõ nguyên nhân?"
Park Dohyeon gật đầu, tự biết cái kịch bản đang diễn ra này có bao nhiêu hoang đường, và tất nhiên, chắc chắn Choi Wooje không đời nào đồng ý.
Nếu đồng ý thì chỉ có thể là bị điên.
Và Choi Wooje thì, điên thật.
"Em không đùa chứ?"
Choi Wooje thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng là anh đề nghị trước, đến lúc em chấp nhận thì lại không tin được là sao đây?!
"Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, em thấy anh nói cũng không sai, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi mà. Em không đùa. Anh có đùa không? Nếu đùa thì mỗi đứa một giường ngủ cho khoẻ, còn thật thì tới đây."
Park Dohyeon hơi bối rối. Choi Wooje không hề nhút nhát như vẻ bề ngoài ngây thơ của em ta một chút nào, thậm chí còn dứt khoát hơn cả anh. Con người của Choi Wooje, thực tế hơn anh nghĩ nhiều. Giây trước em ấy còn đang ngạc nhiên mơ hồ, giây sau liền hiểu rõ bản thân đang muốn gì.
Giờ sao? Vốn dĩ là Park Dohyeon chủ động trước, thời khắc này lại do dự không biết nên làm thế nào mới tốt. Căn bản là không lường được tình thế hiện tại, Choi Wooje thế mà lại thoải mái đồng ý như vậy, giống như là một chuyện rất nhỏ ấy. Chính điều này khiến Park Dohyeon thấy vô cùng khó chịu, nếu là vậy, thì có phải là người khác hỏi em ấy có thể cũng sẽ không từ chối hay không? Đừng hòng!!!
Park Dohyeon ngay lập tức kéo Choi Wooje vào lòng, siết chặt lấy.
"Không đùa. Anh thật sự muốn em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me