TruyenFull.Me

Vipeus Em Muon Anh A

Hai giờ sáng, trong phòng tập chỉ còn lại Park Dohyeon và Choi Wooje đang miệt mài leo rank. Hai người thường là những người cuối cùng ra về là chuyện chẳng có gì lạ lẫm. Park Dohyeon tháo tai nghe, tắt máy tính, chống tay lên cằm nhìn sang phía Choi Wooje.

Em ta tròn ủm như một cục bông gòn mềm mại, đáng yêu nhỉ. Nếu có thể cắn thử một lần, chắc sẽ dễ nghiện lắm.

Như có linh tính mách bảo, Choi Wooje vô thức quay qua nhìn Park Dohyeon, bắt gặp ánh mắt của anh đang chăm chú về phía mình thì cười tươi rói.

"Anh xong rồi hở, có thắng không, em cũng sắp xong rồi nè."

"Wooje"

"Vâng?"

"Ngủ cùng anh đi."

"..."

"A... Vâng, anh chờ em mấy phút nữa nhé."

Khóe môi khẽ nhếch lên, Park Dohyeon chậm rãi thu dọn đồ vào trong ba lô rồi ngả người ra ghế, hai mắt nhắm nghiền lại.

Choi Wooje chơi xong ván rank cũng tắt máy tính, xách cái ba lô của mình lên, bước đến gần rồi chạm nhẹ vào vai anh xạ thủ cùng đội đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Anh ơi, chúng ta đi về thôi nào."

Park Dohyeon giật mình mở mắt rồi đứng dậy bước theo em. Choi Wooje vừa đi vừa vui vẻ lẩm nhẩm theo một bài hát nào đó, khi nãy vừa thắng trận rank nên tâm trạng cũng trở nên tốt vô cùng.

Bước vào phòng, Choi Wooje nằm vật xuống giường vươn tay duỗi vai, xoay bên trái rồi xoay bên phải, vặn vẹo đủ kiểu, ngồi lâu một chỗ thực sự mỏi người thật đó.

"Dohyeonie hyung, anh thích giường nào cứ chọn nha, em nằm đâu cũng được hết á."

Park Dohyeon bật cười. Chẳng trách lại đồng ý dễ dàng như thế, quả nhiên vì bé con ngây thơ nghĩ Park Dohyeon lười về bên kí túc xá bên kia nên ngủ luôn lại phòng em ấy cho thuận tiện thôi.

Park Dohyeon nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy Choi Wooje. Quả nhiên là mềm mại núng nính không nỡ rời tay.

Choi Wooje thấy anh ôm thì cũng hơi ngạc nhiên một xíu, bình thường Park Dohyeon không phải kiểu người thích tiếp xúc thân thể với người khác đâu. Nhưng ngược lại Choi Wooje lại hay được ôm, anh Minseokie của em bảo ôm em dễ chịu cực kì, dễ ngủ nữa đó; chắc vậy nên đối với hành động hơi bất ngờ kia của Park Dohyeon, Choi Wooje cũng không có phản ứng gì, để mặc cho anh ôm.

Nhưng mà, Park Dohyeon tiếp theo, lại đột ngột hôn em.

Chỉ là chạm khẽ thôi cũng đủ khiến Choi Wooje cứng đờ, nhưng sau đó vẫn phản ứng kịp mà đẩy người kia ra.

"Anh... anh... anh...?"

Trái ngược với vẻ hoảng hốt đến cực điểm của Choi Wooje, Park Dohyeon hoàn toàn bình thản.

"Anh bảo em ngủ cùng anh, em cũng đồng ý mà."

Mặt mũi đỏ bừng, Choi Wooje lắp bắp.

"Không... nhưng ngủ đó là... em tưởng là ngủ thôi chứ không phải cái kia. Mà khoan đã, sao anh lại muốn ngủ với em, chúng ta đâu có... ý em là, chuyện đấy, không phải những người yêu nhau mới có thể làm sao?"

"Cũng không hẳn, không cần tình yêu cũng được. Đơn giản là một nhu cầu về mặt sinh học, giống như em ăn và ngủ thôi, không đến mức cần phải trầm trọng hóa mọi chuyện đâu."

Choi Wooje tròn xoe mắt, kiến thức này cũng mới lạ nha.

"Vậy thì với ai cũng được? Sao là em, đúng lúc anh cần thì nhìn thấy em à?"

"Như thế cũng không đúng, không phải với ai cũng được. Tại sao là em? Do lực hấp dẫn thì phải. Tự nhiên thì là thế."

Choi Wooje há miệng ra rồi lại ngậm vào, cũng không biết nên nói gì. Tại sao câu chuyện lại giống như Park Dohyeon đang giảng bài cho em nghe một cách nhẹ tênh vậy nhỉ?!

"Tóm lại, chẳng vì lý do gì, chẳng vì yêu đương, anh lại muốn ngủ với em như một dạng nhu cầu sinh lý, ờ, không rõ nguyên nhân?"

Park Dohyeon gật đầu, tự biết cái kịch bản đang diễn ra này có bao nhiêu hoang đường, và tất nhiên, chắc chắn Choi Wooje không đời nào đồng ý.

Nếu đồng ý thì chỉ có thể là bị điên.

Và Choi Wooje thì, điên thật.

"Em không đùa chứ?"

Choi Wooje thấy hơi khó hiểu. Rõ ràng là anh đề nghị trước, đến lúc em chấp nhận thì lại không tin được là sao đây?!

"Chúng ta đều trưởng thành cả rồi, em thấy anh nói cũng không sai, chỉ là nhu cầu sinh lý thôi mà. Em không đùa. Anh có đùa không? Nếu đùa thì mỗi đứa một giường ngủ cho khoẻ, còn thật thì tới đây."

Park Dohyeon hơi bối rối. Choi Wooje không hề nhút nhát như vẻ bề ngoài ngây thơ của em ta một chút nào, thậm chí còn dứt khoát hơn cả anh. Con người của Choi Wooje, thực tế hơn anh nghĩ nhiều. Giây trước em ấy còn đang ngạc nhiên mơ hồ, giây sau liền hiểu rõ bản thân đang muốn gì.

Giờ sao? Vốn dĩ là Park Dohyeon chủ động trước, thời khắc này lại do dự không biết nên làm thế nào mới tốt. Căn bản là không lường được tình thế hiện tại, Choi Wooje thế mà lại thoải mái đồng ý như vậy, giống như là một chuyện rất nhỏ ấy. Chính điều này khiến Park Dohyeon thấy vô cùng khó chịu, nếu là vậy, thì có phải là người khác hỏi em ấy có thể cũng sẽ không từ chối hay không? Đừng hòng!!!

Park Dohyeon ngay lập tức kéo Choi Wooje vào lòng, siết chặt lấy.

"Không đùa. Anh thật sự muốn em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me