Vkook Hopemin Truoc Day Sau Nay Va Ma I Ma I Ta Va N Thuoc Ve Nhau
Hú hú Au trở lại sau thời gian biệt tích.Dạo này chuẩn bị để đi học nên k onl đc thông cảm cho Au nhé :)) .Chap này là Chap Cuối có ý kiến j mog các bn đón góp T^T đừng bơ Au đó______________________________________________________________Thấm thoát đã một tuần trôi qua.Mọi người đều đến thăm và động viên cậu.JungKook cũng đã hồi phục rồi chỉ có là cái con người cứng đầu nằm bên giường cạnh cậu chả có chút động tĩnh.Từ khi khỏi bệnh,ngày nào cũng vậy,cậu cứ ngồi lì vào sát cạnh giường và nắm tay anh có đôi lúc cậu lại tự kỉ một mình với cái con người đang nằm kia.Người khác nhìn vào họ cũng thấy sót lắm nhưng biết làm sao được.Ngày ngày trôi qua nhanh như cắt.Bây giờ cậu đã đỗ đại học đã là một người mà ai nhìn vào cũng phải kính nễ,cũng đúng thôi cậu là THỦ KHOA KINH TẾ mà.Nhưng có ai nào biết phía sau sự thành công ấy là một nỗi buồn là tin vào một chút hi vọng nhỏ nhoi mà không thể với tới.Như mọi ngày cậu lại đi đến con đường quen thuộc.Có lẽ con đường này chẳng ai muốn đến cả vì đó là con đường đi vào bệnh viện.Bước từng bước vào căn phòng theo dãy phòng quen thuộc tay cầm theo một ít đồ ăn.Cậu vẫn luôn như vậy,vẫn đẹp và vẫn luôn quan tâm đến người khác.Và người cậu quan tâm đây không ai khác là người cậu yêu-Park Taehyung.Đến trước cửa phòng bệnh.Khẽ mở cửa bước vào trong đặt đồ ăn lên cái tủ gần đó.Ngồi xuống ghế và nắm lấy tay anh.Câu mĩm cười và mở miệng:-Taetae à,Kookie đã tốt nghiệp rồi này,được cả thủ khoa luôn đó,Taetae thấy không?-2 năm rồi đó,Taetae chắc không ngờ Kookie như thế này đâu-Vừa nói cậu vừa cười-Taetae biết không?Hôm nay Kookie được nhìu người chúc mừng lắm đó?-Taetae tỉnh dậy đi đừng nằm đây nữa chả có gì ở đây vui cả,dậy đi ăn mừng với Kookie đi-Tạch tạch cậu khóc những giọt nước mắt rơi rãi đầy tay của TaehyungKhuỵu đầu vào góc giường cạnh đó,cậu nhìn anh.Tại sao chứ?Tại sao anh lại muốn bỏ cậu lại chứ?.Ai ngờ được,ngón tay của Taehyung khẽ nhích nhích,cậu hoàn hồn.Suy nghĩ chớp choáng trong đầu"Anh ấy tỉnh lại ư?Anh ấy sẽ tỉnh lại phải không?".Một người chỉ nằm ì trên giường như cục tượng suốt 2 năm giờ đang cử động kìa.JungKook gấp gáp chạy đến phòng bác sĩ gần đó và nói cho ông bác sĩ về chuyện của anh.Cậu chạy về phòng trước theo sau là ông bác sĩ già với 1 cô y tá.Ông bác sĩ vào đến phòng hết sức ngạc nhiên khẽ mĩm cười và bảo:-Thật nhiệm màu,tôi chưa từng thấy bệnh nhân nào đã nằm suốt 2 năm mà giờ có thể cử động như vậy-Thật sao?Anh ấy sẽ tỉnh lại phải không?-JungKook mừng rỡ nói -Đúng nhưng giờ phải đưa cậu ấy vào phòng cấp cứu để kiểm traLại một lần nữa,cậu lại là người chờ ở trước cái cửa phòng cấp cứu.Khác với lần trước là sự sợ hãi được thay bằng sự hi vọng của cậu.Chắp tay lại với nhau miệng lẫm bẫm.Có lẽ cậu đang cầu cho anh.Thấp thoảng không yên.Thật sự mọi người rất khâm phục cậu đó.Bởi vì chả có người nào mà suốt 2 năm thường xuyên đến bệnh viện để chăm sóc một người bệnh chu đáo như cậu.Đèn tắt cánh cửa mở ra ông bác sĩ bước lại gần cậu.Mặt đầy mồ hôi,trông ông có vẻ rất buồn và như muốn hối lỗi.Sao rồi?Không lẽ....?Đừng chứ?Chắc chắn không phải?.Thấy khuôn mặt ông bác sĩ ủ rầu cậu hết sức lo lắng đôi mắt ngấn nước nhìn ông bác sĩ lay tay ông nói:-Sao rồi thưa bác sĩ?Anh ấy sao rồi?-Tôi xin lỗi.Chúng tôi đã ......-Chưa kịp nói típ cậu chen ngang-Tại sao chứ?Đáng lẽ anh ấy phải tỉnh lại chứ,đừng mà cho tôi xin đi-Dòng nước mặn chát chảy dài từ khóe mắt xuống môi mang theo một chút vị đắng (lòng -__-)-Chúng tôi đã thành công,chúc mừng cậu.Cậu ấy sẽ sớm tỉnh dậy thôi-Ông bác sĩ thoát ra những lời đó-Khô...n....g phải ông nói là anh ấy....-bây giờ là ông bác sĩ chen lại-Lúc nãy tôi chưa kịp nói hết cậu cậu đã nói nên tôi chưa nói được-Vậy sao ông bảo xin lỗi?-Nín khóc cậu nói-Chỉ là đùa cậu thôi,Cậu ấy đã được chuyển về phòng rồi có thể sẽ thức dậy sớm đấy-Ông bác sĩ cười trừ rồi bỏ đi Đùa sao?Ông này có khiếu hài thật?Nhưng đùa không đúng lúc rồi?Chuyện sống còn của con người là để mấy ông đùa sao?Chỉ vậy thôi mấy người cũng đã làm thiệt hại mạng người rồi đó.Lỡ người ta bị yếu t(r)ym thì sao.Đùa kì cục.Làm Kookie nhà tui xém rớt t(r)ym rồi đó.Cậu chạy vội đến phòng bệnh nơi có người con trai mà cậu yêu thương đang nằm ở đó.Nở một nụ cười thật tươi,tươi tới nỗi ban đêm xuất hiện mặt trời :).Lại tiếp tục câu chuyện tự kỉ của OH JUNGKOOK:-Taetae mau tỉnh lại nhanh cùng đi chơi với Kookie nhá-Nghe Taetae tỉnh dậy Kookie mừng lắm (Au:Ta cũng mừng T>T)và còn nhìu lắm BLAH BLAH....Nói một hồi cậu buồn ngủ mà thíp đi (Au:Cái tội nói nhiều=))).Khẽ nheo mày,mở mắt ra.Người đó không ai khác là Park Taehyung(Au:Hú hú heo ngủ dậy rồi kìa=))).Nhấc tay khẽ vuốt mái tóc của cái con người bạ đâu ngủ đấy của anh.Như có người động chạm,JungKook khẽ nhíu mày và mở mắt ra.Đập vào mắt cậu là hình ảnh anh đang mĩm cười nhìn cậu.Cậu vui lắm nhảy cẩng lên và hỏi đủ điều.Tội thay anh mới tỉnh lại sức đâu mà trả lời kịp cho cậu.Anh mĩm cười và ráng thốt ra từng chữ:-K.o.o.k.i.e c.ủ.a a.n.h đ.â.y s.a.o?E.m l.ớ.n q.u.á r.ồ.i(Au:Thôi im luôn đi,mới ns có một câu mà tui viết mắc mợt)-Taetae tỉnh lại rồi,tỉnh lại thật rồi-Mĩm cười rộ ràng buổi đêmỌc.. Ọc..Tiếng gì đây nhỉ.Là tiếng bụng gào thét dữ dội của Pặc Tê Hông đó.Cậu khẽ cười,đúng là người tỉ mỉ có khác lúc nào cũng đem thức ăn dự trữ và kết quả cũng có ngày như vậy đấy.Vậy là cậu lấy cháo cho anh ăn.Ăn xong thì anh lăn quay ra ngủ vì chắc đã mệt lử (Au: chớ không phải là nhợn à).Khi anh ngủ cậu cứ ngắm cái khuôn mặt anh rồi vô thức mà nở nụ cười thật tươi như chưa bao giờ tươi như vậy.Chưa đầy một tháng thì anh được người đưa về nhà.Mặc dù thế nhưng ngày nào cậu cũng sang nhà anh và chăm sóc anh.Ấy vậy mà nhanh thật,anh đã nói chuyện đi lại bình thường.Hôm nay cậu lại tới nhà anh.Chào cặp vợ chồng ChanBaek và nhảy lên lầu phòng hắn.ChanBaek thấy vậy chỉ biết cười thôi.Vào đến phòng thấy Taehyung đang nhãn nhã xem ti vi ăn trái cây.Anh thấy cậu vẫy tay ý muốn kêu cậu lại ngồi cạnh.Cậu nghe lời lại gần bên cạnh anh.Hai người cùng xem phim.Cái phim đang chiếu đến cảnh hôn nhau.Cậu thì chăm chăm nhìn vào màn hình tv đến không chớp mắt lâu lâu miệng lại chu chu đáng yêu vô cùng(Au:Ghiền rồi=))).Còn anh thì cứ nhìn vào cậu con mắt thì không dời khỏi cái đôi môi kia.BụpTaehyung tắt tv.JungKook hụt hẫng giận dỗi quay sang Taehyung nói-Gì vậy?Phim đang hay mà-Hay sao?Xem thử cái này có hay hơn không nhé,Thỏ con-Taehyung vừa nói vừa liếm môiỰc.Cổ họng cậu hết thoát ra lời nào nữa.Chỉ biết tránh xa ra cái tên biến thái trước mặt cậu thôi.Thấy cậu tính bỏ chạy anh làm mưu:-AAAAAAAAAAAAAAAA,chân tôi-Taehyung ôm chân la đau Thấy vậy JungKook hoảng hốt chạy lại chỗ anh,ôm chân anh mà xoa bóp.Mặt ra vẻ hết sức lo lắng.Bỗng "chụt" nụ hôn phớt nhẹ trên má khiến mặt cậu đỏ bừng như quả cà chua.-A...n..h làm gì vậy hả-JungKook đứng dậy quát-Có làm gì đâu,chỉ làm thuốc giảm đau thôi.Hahaha-Taehyung cười lớnJungKook giận dỗi tính ra khỏi phòng thì bị anh kéo lại và hôn.Nụ hôn này có vẻ triền miên hơn đây,nhưng nó nhẹ nhàng chứa đựng đầy tình cảm.Cứ nghĩ là cậu sẽ đẩy anh ra ai ngờ lại ôm anh chặt hơn(Au:Đã bảo là ghiền rồi không chịu nge)Cạch-Ôi mắt tôi-Jimin ở đâu vào phòng và mở cửa ra là vậy đó-Gì thế em yêu.Mố!Đui mắt anh luôn rồi Minie ơi-Hopie ở đâu cũng lại gần xem cô vợ mình thấy cái gì mà la toáng lênHai con người kia vẫn không hay biết có thể nói là đang mê mẫn đó.Jimin biết là mình là kẻ phá đám nhưng vẫn xông vào phòng la lên-Hai người làm gì vui thế,tính cắn nhau tới bao giờ-Jimin cười lớnHoảng hốt JungKook nghe tiếng Jimin liền đẩy Taehyung ra.J-Hope cũng từ ngoài bước vào cười đều và ngồi gần Jimin nói-Ta thấy hết của 2 chú rồi nha,giữa thanh thiên bạch nhật mà làm chuyện.Haiz-J-Hope cườiBất động rồi.Hai người kia đơ luôn rồi.NhờJimin ném cái gối vào mặt Taehyung nên chúng mới trở về thực tại không là đứng như tượng đất rồi.Taehyung ngồi xuống cái ghế gần đó tay nắm JungKook nói-Hai người tới nhà Taehyung này có việc gì-Tính qua nhà JungKook mà thôi có JungKook ở đây thì nói luôn-Jimin nói-Ở đây nói chả tiện một chút nào.Xuống phòng khách đi-J-Hope lên tiếng-Ơ...nhà tui mà ai cho mấy người có quyền quyết định chứ-Taehyung nheo mày chửi rủaMặc Taehyung 2 con người kia vẫn đi xuống phòng khách.Ức chế thật nhưng Taehyung và JungKook vẫn ngậm ngùi đi theo sau.Đi xuống lầu thì thấy 2 người kia hết sức là tự nhiên nha~.Mở tủ lạnh tự tiện lấy đồ ăn nước uống bỏ ra đầy bàn cũng may là ba mẹ Taehyung đi ra ngoài rồi.Taehyung nổi lửa phừng phừng (Au:sức mạnh lửa từ Chan appa của nó truyền đạt qua đó :v) bứơc lại giọng tức giận nói:-Sao hai người tự nhiên vậy,nhà tui mà-Sao cũng được nói gì nói đi (Au:không phải nhà nó nên nó không tiếc đâu)-JungKook lên tiếng-Ờ việc là vầy-Jimin định nói tiếp nhưng J-Hope bịt miệng lại giành nói-À là cuối tuần sau vợ chồng tao đám cưới, tới mời tụi bây đó,nhớ đi đó không tao nắc từng đứa-Vừa nói vừa chìa thịp mời ra-AAAA-J-Hope ôm tay kêu đau-Yaah,tính cho con vợ của mi chết luôn phải không,xém nghẹt thở.Mà ai cho ông nắc chúng nó hả-tính tình thật của Jimin là đây-Ahaha,anh xin lỗi chỉ là lỡ mồm-J-Hope thộn mặt-Mố!2 NGƯỜI KẾT HÔN Á?-Taehyung và JungKook không hẹn mà cùng đồng thanh-Ừ nhớ tới đấy-Jimin nói-Tụi bây nhanh thật-Taehyung cười và nói-Ừ-J-Hope trả lờiNói xong vợ chồng HopeMin đứng dậy ra cửa tạm biệt 2 người kia.Điều kì lạ là Taehyung thấy có gì đó không đúng.Lúc trước muốn đuổi tụi nó đi là không dễ,anh nghĩ chắc vì yêu nhau nên chúng nó thay đổi ai biết rằng khi vào lại phòng khách anh mới hốt hoảng.Tính nào tật nấy,chúng nó ăn đã đời rồi vứt xã lung tung như bãi chiến trường "RÁC".Vậy là anh và JungKook phải cặm cụi dọn đống đó._____________Au là dãi phân cách đến tuần sau___________________Hôm nay là Thứ 7 vậy là sắp đến Wedding Married của HopeMin.Hôm nay JungKook và Taehyung có hẹn với nhau.Tại một quán cà phê nào đó.Có 2 con người đang tình tứ nói chuyện với nhau.Bước ra khỏi quán cà phê 2 người đi tới một chỗ nào đó.Ơ đây là nhà JungKook mà.Í không phải chỉ là đi ngang qua nhà cậu thôi.Đứng trước một cậy cổ thụ to lớn.JungKook nhớ lại và nói:-A!Thì ra Taetae muốn dẫn Kookie tới đây-Nói rồi cậu chạy lại gần cây để xem cái gì đó Taehyung ở sau cũng tò mò nên nhìn theo,như nhìn thấy môi Taehyung khẽ nhếch lên tạo một đường cong hoàn mĩ-Cái chữ đó vẫn còn kìa,haha Kookie yêu TaeTae,haha-Vừa nói Taehyung vừa ôm bụng cười làm cho ai kia phải đỏ mặt,nhưng đó là kí ức hồi nhỏ của anh và cậu màNói rồi anh sờ túi quần mình lấy ra một cái hộp.Mở ra bên trong là một cái nhẫn.Anh nói:-Kookie làm vợ anh nhé-Ơ!Người ta chuẩn men cơ mà sao lại làm vợ(Au:Rõ thụ:v)-Nói thì nói chứ cậu vẫn cười Anh nắm lấy bàn tay cậu đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cậu.Đeo xong cậu và anh nhìn nhau cười.Taehyung bỗng hét to (Au:nó điên rồi):-Từ nay Oh JungKook sẽ là của Park Taehyung này,có cây cổ thụ chứng giáng -_-.Dù sao đi nữa thì "Trước đây,sau này và mãi mãi chúng ta vẫn thuộc về nhau"6 năm sau-Yaaah,Park JongDae đứng lại cho appa,nhanh lên,ai cho con xé quyển tiểu thuyết appa đang đọc dở hã-JungKook chạy theo một thằng nhỏ khoảng chừng 5 tuổi-Con xin lỗi,con không biết đó là quyển tiểu thuyết của appa con tưởng nó là đồ chơi-JongDae vừa chạy vừa nói-Con nghĩ sao một quyển sách lại là đồ chơi hã-JungKook vẫn tiếp tục chạy theoChạy đến cửa JongDae tưởng chừng sẽ không thể thoát được appa Kookie của nó nhưng ngờ đâu appa Tae đã đi làm về và bế nó lên-JongDae lại chọc gì appa Kook thế?-Vừa nói vừa nựng má nó-JongDae không có,chỉ là con lỡ xé quyển tiểu thuyết của appa Kook thôi-Thằng nhỏ cười trừ-Yaah,xé toạt vậy mà lỡ hã,muốn chọc ta điên à-JungKook đâu nhảy ra-Appa Tae con sợ-Thằng nhỏ rúc đầu vào ngực ba nó như một con mèo nhỏ-Thôi em đừng làm vậy với con nó sợ-Taehyung nói với JungKook-JongDae đi chơi vói MinSeok đi MinSeok có cái này đẹp lắm-Thằng nhỏ MinSeok con của HopeMin nhà kế bên,trông có vẻ lớn hơn JongDae một tuổi.Đặc biệt là 2 đứa rất thân với nhauNghe tiếng MinSeok gọi JongDae nhảy ra khỏi người Taehyung cúi đầu xin phép-Appa Tae cho con đi chơi với MinSeok hyung nha-Ừ được thôi nhưng nhớ về nhà trước khi ăn cơm-Taehyung đồng ý-Dạ-Không hiểu sao thằng nhóc này lại nghe lời Taehyung hơn là JungKook.Đã vậy rồi,ra tới cửa còn quay vào lè lưỡi trêu JungKook làm cậu muốn nổi lửa,thấy vậy JongDae chạy bén đi-Thằng nhóc này.Haiz cha nào con nấy.Chìu hoài nó hư bây giờ-JungKook dỗi đi vào nhà-Dù sao cũng là con mình mà,chìu nó một chút đã sao-Taehyung vừa nói vừa nhảy bổ tớ ôm vợTối đến.JongDae và 2 appa của nó đang ngồi ăn cơm.JongDae nói:-Appa Kook,Appa Tae-Gì nữa đây?Ăn cơm đi,con nói lắm thế hã-JungKook bực bội nhìn thằng con -Cứ để nó nói xem nó nói gì-Taehyung lên tiếng-Mới nãy chú Jimin nói là xíu appa gọi cho chú để nói chuyện gì đó con không biết-JongDae nói-À thế sao.Cảm ơn con,con ăn đi-JungKook xoa đầu thằng con nhỏ______________Dãi phân cách lúc ăn qua lúc ở trong phòng đợt 2____________JungKook đang nằm cạnh Taehyung,vớ tay lấy điện thoại bấm dãy số quen thuộc-của Jimin.Mở loa to để chờ và đáp lại sau một hồi gọi là "Chồng ơi...ư..m..nh..ẹ tay th....ôi""Em nằm yên nếu không đau thì ráng chịu""Nhẹ...thôi...đ..au....th....ật đấy""Gần xog rồi vợ yêu,sẽ hết đau ngay thôi""Mạnh...l..ên....đi..anh"Hết sức ngàn chấm.JungKook và Taehyung nhìn nhau đầy e thẹn sau cái tiếng đó.JungKook nghĩ"ai lại đi trong lúc "làm" lại bắt điện thoại chứ,bất lịch sự".Bỗng như nghỉ ra gì đó JungKook nói vào điện thoại:-Xin lỗi vì đã làm phiền lúc 2 người làm chuyện "cao cả"Như nghe có tiếng.HopeMin mới nhận ra là mình bắt điện thoại mà không trả lời.Jimin cầm điện thoại nói lại:-Làm gì hã?Đầu óc mày đen tối thế hã tên kia-Chứ không phải là vừa có tiếng gì sao?-JungKook cười khẩy-Đồ điên,chỉ là dạo này tao bị đau lưng kêu chồng massage lưng cho đỡ đau thôi làm gì gê vậy-Jimin trả lời-Mố!Ra là thế làm nãy giờ cứ tưởng-JungKook-Mày tưởng bậy bạ.Đầu óc bã đậu-Jimin-Mà mày nói với JongDae là phải gọi mày,có chuyện gì không?-JungKook nhớ ra chuyện mình định nói-À mai đó,mày dẫn JongDae với chồng mày ra quán kem cũ nha.Có việc, cứ vậy đi nhé,bye cưng moa~~~.Vừa nói vừa tặng cho JungKook nụ hôn gió miễn phí qua điện thoại rồi cúp cái cụpĐúng thật là điên với thằng bn này màSáng dậy,JungKook đánh thức con và chồng dậy,ăn sáng.Hôm nay là ngày mà con không phải đi học,cha không phải đi làm.Nói tóm gọn là ngày chủ nhật.JungKook sửa soạn cho JongDae xong xui rồi lại sửa soạn cho bản thân.JongDae nhảy vào phòng JungKook,miệng chu chu hỏi:-Appa Kook,mình đi đâu vậy?-Đi ăn kem với gia đình bác Min.-Vậy sao?Vậy có MinSeok không appa-JongDae mắt long lanh nhìn JungKook-Appa không chắc,nhưng có thể là có-JungKook nói Nghe xong JongDae háo hức cứ quấy nhĩu ba mẹ nó mau đi nhanhTại quán kem -Hêy, chỗ này nè-Jimin vẫy tay khi thấy Gia đình JungKookJongDae thấy MinSeok đang ngồi đó,vội chạy lại ôm chầm MinSeok như 10 năm chưa gặp.Hành động đó khiến bố mẹ của 2 bên phì cười.JungKook cúi người xuống bế JongDae lên cái ghế gần MinSeok rồi hỏi:-JongDae,MinSeok hai đứa ăn kem gì?-Con ăn gì cũng được-JongDae-Con cũng giống Daeie-MinSeok (Au:Chúng bây trả lời chớt quớt hà)-Vậy thôi lấy 2 socola cho 2 đứa đi-J-Hope nóiVài phút sau có 2 ly kem ngon lành cho 2 đứa nhỏ.Jimin bỗng thốt ra :-JongDae con có thích MinSeok nhà bác không?Câu nói đó làm J-Hope,Taehyung và JungKook đang uống nước phun phụt ra ngoài và nhìn Jimin bằng ánh mắt nghi vấn-Vâng con rất thích anh MinSeok-JongDae cười tươi trả lời-Còn MinSeok, con có thích JongDae nhà chú không?-Như hiểu rõ tình hình Taehyung nhìn MinSeok hỏi-Vâng con cũng rất thích JongDae ạ-Thằng bé cười híp mắtBuổi hẹn này đúng nghĩa hơn là một sự mai mối cho 2 đứa nhỏ-Vậy sau này chúng ta sẽ cho 2 con lấy nhau, 2 đứa chịu không?-J-Hope lên tiếng2 đứa nhỏ nghe xong tự nhiên mặt đỏ bừng.Ngại đây nè,làm 4 con người kia phải cười.Buổi hẹn kết thúc như vậy đấy~~Một tình yêu khác lại chớm nở,một thứ tình yêu đẹp đẽ~~_________________________The End______________________Hết rồi,chap này viết xog là thấy đói bụng luôn đóChap cuối mọi người cho mk CMT lấy í kiến nhaMình sẽ nghĩ thêm truyện mới để viết____Thân____NHỚ CMT NHA =))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me