TruyenFull.Me

Vkook Sau Lung Toi La Cho An Toan Nhat

Ngày hôm sau Taehyung đến lớp đã là thứ hai đầu tuần, vốn tưởng chừng vẫn như mọi ngày bình thường khác, Taehyung sẽ chỉ ngồi một chỗ, thực sự rất ít khi tiếp xúc với bạn bè trong lớp. Vậy mà hôm nay, khi hắn còn chưa đi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm đã gọi hắn lại phòng Hiệu trưởng để họp. Taehyung ban đầu còn không biết nguyên nhân vì sao, nhưng khi bước vào rồi mới biết. Thì ra hôm chủ nhật Jungkook đánh bọn côn đồ kia, bọn chúng căn bản là không biết nghe lời cậu dạy dỗ. Kết quả một đám người bọn nó đem đi kể với phụ huynh, nhưng mặc nhiên không khai ra bị Jungkook đánh. Thay vào nó, người bị dính líu đến chuyện này lại là Taehyung.

Jeon Jungkook ngồi trong lớp thất thần nhìn ra cửa sổ, đã trễ như vậy còn chưa thấy hắn đến trường. Không phải hôm qua vẫn vui vẻ bình thường đó sao? Chẳng lẽ sáng ra lại đổ bệnh tiếp tục?

Cậu đứng ngồi không yên trong lớp, tâm tư bắt đầu nhảy loạn cào cào. Giống như hôm qua, linh cảm lại bắt đầu xuất hiện. Jungkook cắn môi dưới, rút di động ra nhưng vẫn còn phân vân không biết có nên gọi cho Taehyung hay không thì vừa hay Namjoon đi tới.

"Jungkook! Taehyung bị thầy chủ nhiệm kéo vào phòng Hiệu trưởng rồi."

Cậu nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Namjoon, Jungkook không cần đoán cũng biết chuyện này không hề đơn giản. Hai thằng một trước một sau đi đến phòng Hiệu trưởng, Jungkook vừa đi vừa nghe Namjoon thuật lại những gì mà nó biết khiến Jungkook thật sự không nhịn được mà tức đến đỏ mặt. Vốn định sẽ xông vào phòng Hiệu trưởng làm một trận cho ra trò thì ngay lúc cậu đặt chân đến cửa, tai đã nghe thấy giọng nói của Taehyung.

Người mà trong mắt cậu lúc nào cũng im phăng phắc. Người mà trong mắt cậu lúc nào cũng cam chịu. Người lúc nào cũng cần cậu đi theo bảo vệ. Không có cậu sẽ không ngừng lo lắng. Gặp người lạ sẽ e dè, sợ hãi.

Vậy mà hôm nay, người đó lại can đảm nhận tội thay cho cậu.

"Thưa thầy, là em đã đánh bọn họ. Muốn phạt thế nào, tùy thầy quyết định."

Không có một chút sợ hãi hay ủy khuất, cũng không có rụt rè đến mức tay chân run rẩy. Thay vào đó là một thiếu niên mười bảy tuổi, ánh mắt ngang tàn, vẻ mặt kiêu ngạo, dùng ánh mắt sắc bén để nhìn người đối diện.

Jungkook đứng bên ngoài, tâm tư không biết vì sao lại rơi vào trống rỗng. Lần đầu tiên được người khác bảo vệ, cảm giác này thật sự rất tốt đẹp.

Cậu mím môi, đẩy cửa bước vào. Bọn côn đồ nhìn thấy Jungkook ngang nhiên đi tới, chân suýt không thể đứng vững.

"Thưa thầy, chuyện này là do em và Taehyung cùng làm. Muốn phạt thì cứ phạt luôn cả em."

Taehyung tròn mắt nhìn sang, chỉ thấy Jungkook im lặng đứng bên cạnh. Bọn họ đứng sát nhau và cậu đang lén lút nắm tay hắn.

Không ai nhận ra tay của hắn đang run lên, mồ hôi cũng thấm đầy một mảng. Chỉ có cậu là biết được nhưng lại không để hắn một mình. Cậu nhẹ nhàng nắm tay hắn, còn nhân lúc mọi người không chú ý thì thầm một câu.

"Cảm ơn cậu, tớ đến rồi!"

Đến rồi nên sẽ không để cậu gánh vác một mình nữa.

Taehyung nghe được, mỉm cười một cái. Tựa như mây tan, tựa như trăng hiện, thoáng chốc quên mất không khí căng thẳng ban nãy.

Cho đến khi chủ nhiệm và Hiệu trưởng thống nhất hình phạt xong, Taehyung cùng Jungkook đi về lớp. Chạy dọc theo hành lang vắng người, Jungkook quay sang hỏi.

"Lúc nãy cậu thật sự không cần đứng ra lãnh đạn thay tớ. Viết kiểm điểm thì thôi đi, còn cộng thêm quét dọn sân trường thật sự rất vất vả."

Taehyung khẽ cười, dùng tông giọng nhẹ bâng trả lời lại.

"Bởi vì muốn bảo vệ cậu, nên dù vất vả một chút cũng không thành vấn đề."

Jungkook im lặng, lúng túng quay đi chỗ khác. Cậu không hiểu được cảm giác này, vĩnh viễn Jeon Jungkook cũng không thể biết được, từ tận sâu trong lòng của Taehyung, việc bảo vệ Jungkook giống như một ước muốn vô cùng lớn lao của hắn. Mười mấy năm trước là cậu bảo vệ hắn, có lẽ cậu quên rồi. Nhưng mười mấy năm sau, hắn muốn cả hai cùng nhau khắc cốt ghi tâm một đời.

Trực nhật hay viết kiểm điểm thì có là gì đâu chứ. Cậu bảo vệ hắn từ trước mặt cho đến sau lưng, tận tâm tận tực quan tâm hắn từng chút một. Vậy nên mới nói, so với mấy chuyện lông gà vỏ tỏi kia, Taehyung càng muốn đền đáp nhiều hơn.

Cả hai trở về lớp vừa hay lại đến giờ ra chơi, Taehyung ngồi vào bàn, Jungkook đi theo ngồi ngay phía sau hắn. Jimin cùng Namjoon từ ngoài lớp đi vào, mang theo mấy gói bimbim kèm theo mấy lá thư màu xanh, màu đỏ sặc sỡ. Bốn người ngồi một góc, Jungkook nhíu mày nhìn mấy lá thư, tò mò hỏi.

"Gì vậy mấy đứa? Tụi bây đẳng cấp đến mức nhận thư tình của nữ sinh luôn hả?"

Namjoon giật mấy lá thư lại, ném đến bàn Taehyung.

"Thôi không thèm, này là của nữ sinh lớp bên cạnh gửi cho Taehyung đó!"

"Gì chứ?"

Jungkook tròn mắt nhìn xấp thư từ hỗn độn trên bàn Taehyung. Hắn không cầm lên mà quay sang nói.

"Mai mốt không cần đưa tôi, cứ vứt đi hết là được."

Jimin nhai bimbim nhóp nhép xong mới đáp lời.

"Cậu làm như tụi này muốn đưa thư giúp cậu chắc? Là do bọn họ chặn đường rồi nài nỉ đủ kiểu. Chứ không thì còn lâu!"

"Bọn họ nghĩ cậu chưa có người yêu nên mới làm vậy."

Chưa có người yêu sao? Nhưng tôi đã có người trong lòng rồi. Hơn nữa còn đang ở trước mặt hai cậu đó!

Taehyung thầm nghĩ.

Jungkook cầm lại mấy lá thư kia, trực tiếp đem ném vào sọt rác. Tâm tình không biết vì sao lại rơi vào trống rỗng.

Hóa ra Taehyung lại đẹp trai như vậy!

Lần đầu tiên Jungkook nghĩ đến điều này. Thì ra hắn lại có một chiếc mũi vừa cao vừa mềm mại, đôi mắt lót mí hút hồn, ngũ quan vừa hài hòa lại vừa tinh tế. Hóa ra cho dù đứng giữa một biển người mênh mông, Taehyung có làm gì đi nữa thì vĩnh viễn vẫn là một ngôi sao tỏa sáng nhất.

Jungkook hình như có chút khó chịu, có chút buồn xen lẫn mất mát trong lòng.

Cậu ngập ngừng ngồi sau lưng hắn một lúc lâu mới mở miệng.

"Cậu có muốn tớ giúp cậu tránh các nữ sinh không?"

Jungkook nhướn người lên, nói bằng chất giọng thật khẽ. Chỉ là cậu không biết, cậu đã làm trái tim hắn bất giác ngứa ngáy không thôi.

Taehyung quay xuống nhìn người phía sau mình. Jungkook thì thầm vào tai hắn mấy câu, hắn liền ngơ ngác hỏi lại.

"Cậu muốn đóng giả thành người yêu tôi?"

Jungkook gật đầu, khẳng định lại chính mình.

"Phải đó, tớ giúp cậu tập trung học tập, nâng cao thành tích."

Trong khi Jungkook còn học dốt hơn Kim Taehyung, người cần nâng cao thành tích rõ ràng không phải hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me