TruyenFull.Me

Vkook Taekook Giao Diem

Dư Văn Gia là một đứa trẻ không thích nổi bật.

Nhóc kiêu ngạo, ngày thường hay đơn độc, bạn cùng lớp chơi chung với nhóc khá ít.

Nhóc cũng không thích nói chuyện trong nhà cho người khác.

Nhóc ngoan ngoãn bình thường lặng lẽ ít nói nhưng lúc bị chọc tới cũng biết đánh người, khả năng chiến đấu còn không hề thấp.

Người ta bị thương nhẹ trên trán, còn nhóc thì hoàn toàn không sao cả.

Dư Văn Gia không thích cảm giác bị chú ý.

Nhóc hơi không vui, giục Điền Chính Quốc: “Anh ơi, chúng ta đi thôi.”

Tuy không muốn đáp lại những lời bàn tán xôn xao của các bạn nhưng Dư Văn Gia vẫn ngoan ngoãn “Tạm biệt” tụi nhóc.

“Tớ về đây, mai gặp nhé.” Dư Văn Gia máy móc bảo.

Các bạn nhao nhao chào lại: “Tạm biệt, tạm biệt.

Dư Văn Gia ngồi vào ghế cạnh tài xế.

Nhóc chưa bao giờ ngồi trên một chiếc xe nhỏ như thế này, ngay cả cửa xe nhấc lên thôi cũng thấy ngầu khủng khiếp.

Dư Văn Gia bỗng phụt cười: “Anh thành tài xế nhà em.”

“Ba em không thuê nổi anh đâu.” Điền Chính Quốc hững hờ đáp một câu.

“Thằng nhóc sưng một cục trên trán lúc nãy là người đánh nhau với em à?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Vâng.”

Điền Chính Quốc nhướng mày: “Khả năng chiến đấu cũng được đấy.”

“Đấy là cậu ấy tự đụng! Không phải em làm. Cậu ấy đứng không vững nên ngã vào bảng.”

“Em có bị thương không?”

Thằng nhóc kia trông to con lắm, tính riêng cân nặng đã đủ đè bẹp Dư Văn Gia.

Dư Văn Gia lắc đầu: “Không ạ.”

Lúc đó giáo viên chủ nhiệm tới vừa đúng lúc nên mới không xảy ra một trận đánh nhau.

Có trẻ con ngồi cạnh nên Điền Chính Quốc không dám lái xe quá nhanh, hơn nữa khu này là khu vực thành thị, không thể tăng tốc được.

Đây là lần đầu tiên cậu lái xe thể thao mà nghẹn ứ một cục khó chịu thế này.

Con xe này chẳng khác nào một chiếc bình hoa di động, chỉ dùng để khoe khoang.

Dư Văn Gia cúi đầu nghịch ngón tay mình, tâm trạng rất tươi sáng, cảm giác thỏa mãn vô cùng.

Từ bé nhóc chỉ ngưỡng mộ đúng hai người đàn ông, một là ba nhóc, hai là Kim Thái Hanh, bây giờ danh sách ngưỡng mộ đã tăng thêm một người.

“Anh ơi, anh tên là gì ạ?” Dư Văn Gia hỏi Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chơi xấu: “Đây là thông tin riêng tư của anh.”

Dư Văn Gia hừ một tiếng: “Em về hỏi anh em.
À, anh ấy đâu? Hay là anh ấy vẫn đang đi làm?”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng.

Cậu như nhớ ra gì đó, chợt hỏi Dư Văn Gia: “Trước đây anh trai em có từng tìm chị dâu cho em chưa?”

“Đương nhiên là chưa rồi, anh ấy đã kết hôn đâu!”

“Ý anh là chị dâu tương lai.”

Dư Văn Gia lắc đầu: “Chưa.”

“Anh em không yêu đương gì à?”

“Em không rõ lắm, chắc là không đâu.
Mẹ em bảo anh ấy bận lắm nên không có thời gian yêu đương.”

Điền Chính Quốc cười cười: “Cũng đúng.”

Xem chừng người nhà Kim Thái Hanh vẫn chưa biết xu hướng tính dục của anh ấy.

“Anh yêu đương chưa?” Nhóc Dư Văn Gia cũng hiếu kì lắm.

“Không nói cho em.”

Dư Văn Gia mất hứng: “Gì cũng không nói cho em, không nói thì thôi.”

Điền Chính Quốc đưa Dư Văn Gia đến cửa khu nhà.

Bảo vệ nhìn mà sốc.

Anh ta từng thấy xe hạng sang của mấy người giàu có nhưng chiếc xe thể thao ngầu thế này thì là lần đầu tiên.

Khu nhà không cho xe lạ ra vào nên Điền Chính Quốc chỉ có thể đỗ xe ở ngoài.

Cùng lúc đó, một cô trong cùng tòa nhà có quen biết Dư Văn Gia thấy nhóc được một chàng trai lạ mặt đi xe xịn dắt vào trong khu nhà thì dừng lại hỏi: “Gia Gia, hôm nay mẹ cháu không đón cháu tan học à?”

“Mẹ cháu tăng ca ạ.”

“Ai vậy?”

“Bạn của anh cháu.”

“Bảo sao cô chưa từng thấy mặt cậu này… Vậy cháu mau về nhà ăn tối đi, cô đi đây.”

“Chào cô ạ.”

Điền Chính Quốc đưa nhóc lên tầng, đứng trong thang máy hỏi Dư Văn Gia: “Tối nay em ăn gì? Trong nhà có người nấu cơm à?”

“Cô bảo mẫu nấu ạ.”

Tới trước cửa nhà, Dư Văn Gia mở khoá vân tay.

Đèn bên trong sáng choang, bếp có tiếng lạch cạch.

“Gia Gia về rồi à?” Tiếng cô bảo mẫu trong nhà vọng ra.

Dư Văn Gia đáp lại rồi hỏi Điền Chính Quốc: “Anh ở lại ăn tối không?”

“Không được, anh còn có việc.”

“Việc gì ạ?” Dư Văn Gia rất muốn Điền Chính Quốc ở lại.

“Về đi làm.”

“Ơ? Sao anh vẫn phải về đi làm ạ?”

Điền Chính Quốc cười, nửa thật nửa đùa bảo: “Bởi vì anh là ông chủ.”

“Không phải anh giàu lắm hả?”

“Cũng tàm tạm.” Điền Chính Quốc gãi cằm nhóc, “ Anh đi đây, em vào trong đi.”

“Anh đợi một chút.” Dư Văn Gia nói xong liền chạy vào phòng ngủ, ném balo lên bàn học.

Nhóc mở ngăn kéo lấy ra một chiếc điện thoại.

Nhóc có điện thoại nhưng bình thường gần như không dùng đến.

Nhóc không thích gọi điện nói chuyện, cũng không thích chơi game nên điện thoại đối với nhóc chẳng khác nào cục gạch.

Điền Chính Quốc đợi ở cửa.

Dư Văn Gia cầm điện thoại chạy ra, hổn hển bảo: “Chúng ta thêm bạn wechat đi, như vậy lúc em muốn tìm anh chơi có thể tìm anh trên đó.”

“Bình thường anh bận lắm, không rảnh chơi với em.” Ngoài miệng Điền Chính Quốc nói vậy nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra.

Dư Văn Gia mở nguồn điện thoại, đợi hơn chục giây, sau đó mở giao diện wechat, bảo: “Em sợ sau này không tìm được anh.”

“Tìm anh trai em là tìm được anh.” Điền Chính Quốc mở wechat ra, quét mã cho Dư Văn Gia.

Điền Chính Quốc gõ tên mình ra cho Dư Văn Gia xem.

Dư Văn Gia ghi lại, tươi cười bảo: “Em là Dư Văn Gia.”

Điền Chính Quốc ừ: “Anh biết rồi, thế nhé, đi đây.”

“Bái bai Điền Chính Quốc.”

Ra khỏi khu nhà, Điền Chính Quốc ngồi vào xe, mở điện thoại gửi wechat cho Kim Thái Hanh hỏi anh đang làm gì.

Qua ba phút vẫn không thấy anh phải hồi, Điền Chính Quốc lái xe tới công ty luôn.

Sau khi trở lại công ty, Điền Chính Quốc tắm một cái, thay đồ, mở một một cuộc họp online bất chợt.

Họp xong đã là tám rưỡi.

Điền Chính Quốc nhìn điện thoại, nhận ra dòng tin nhắn trên cùng của wechat vẫn trống không.

Chuông điện thoại reo lên, màn hình hiện ra tên Trâu Minh.

Điền Chính Quốc cầm điện thoại lên: “Sao?”

“Anh, em cần anh, anh mau tới đi.” Quanh Trâu Minh rất ầm ĩ, cậu phải hét to.

Điền Chính Quốc hơi nhíu mày: “Sao đấy?”

“Em đang ở bar, đang gặp chút vấn đề, anh có thể qua đây một chuyến không?”

“Nói rõ ràng xem nào.”

“Vừa nãy ở quán có người tìm em cùng uống, chưa uống được bao nhiêu đã có một thanh niên tới bảo em cướp người của hắn.
Bạn em mắng hắn mấy câu hắn đã động thủ với bạn em nên em đánh nhau với hắn luôn.”

“Cậu có sao không?”

“Không.”

“Ai ra tay trước?”

“Đối phương.”

“Loại chuyện này gọi anh làm gì, gọi điện báo công an.”

“Không báo được đâu!” Trâu Minh hơi sốt ruột, “Ba em mà biết là xong đời em.
Thế nào ông ấy cũng không cho em ở đây nữa, thế nào cũng bắt em về Pháp, em chưa muốn về đâu.”

“Vậy bây giờ thế nào? Bạn cậu đâu, sao rồi?”

“Người không việc gì, mỗi tội đập hơi nhiều rượu nên ông chủ quán bar không cho bọn em đi.”

Điền Chính Quốc chuyển cuộc trò chuyện sang loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, hỏi: “Quán nào?”

“Blueness.”

Điền Chính Quốc vừa cầm cốc nước lên, nghe vậy khựng lại, “Gay bar à?”

“Hể?”

“Trai thẳng như cậu đến gay bar làm gì?”

“Bị bạn lừa qua, em tới mới thấy sai sai.”

Điền Chính Quốc thản nhiên cười cười: “Thấy sai sai rồi còn uống rượu với người ta.
Khả năng tiếp thu tốt phết đấy chứ.”

Trâu Minh cũng cười: “Anh, anh đừng nói thế, gay bar nhiều trai đẹp lắm, trông còn đẹp hơn con gái luôn á.”

Trâu Minh là trai thẳng nhưng không phải loại trai thẳng ghê tởm đồng tính.

Lúc cậu ta nhận ra mình vào nhầm gay bar thì cũng không thấy ghê, chỉ thấy dù sao cũng tới rồi, coi như biết thêm kiến thức mới, hiểu biết thêm về một thế giới khác.

Trông cậu chàng đẹp trai nên vừa vào đã thu hút kha khá ánh nhìn.

Người tới mời rượu cậu ta rất nhiều, cậu ta cũng không tỏ ra bài xích.

Dù sao cũng chỉ là uống rượu chuyện trò thôi, chẳng lỗ gì.

Người ta muốn hẹn, cậu sẽ từ chối, nói chuyện rất rõ ràng, uống rượu thì được nhưng hẹn thì không.

Không ngờ chỉ uống rượu thôi cũng có thể kéo chuyện tới.

“Anh, anh có tới cứu em không đấy?” Trâu Minh ra vẻ đáng thương, “Em không muốn bị ba tống cổ về nước đâu.”

“Gửi địa chỉ rồi anh tới.”

“Ye! Em đợi anh!”

Điền Chính Quốc mở wechat, Kim Thái Hanh vẫn chưa trả lời.

Lâu thế này vẫn chưa trả lời, chắc là đang đứng mổ rồi.

Điền Chính Quốc gửi tin nhắn thoại: “Hết bận thì trả lời em.”

Điền Chính Quốc tự lái xe tới quán bar.

Cậu dừng xe tại bãi đỗ xe trước cửa, hạ kính nhìn thoáng qua cửa quán, sau đó lấy điện thoại gọi cho Trâu Minh.

Cậu đeo một cặp kính viền bạc, ngồi trên một chiếc xe thể thao đầy phong cách, rất khó khiến người qua đường không chú ý.

Điện thoại không gọi được nhưng có người gõ cửa xe một cái.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu nhìn sang.

“Một mình à?” Người tới bắt chuyện là một anh chàng khá tuấn tú, dáng vẻ trưởng thành, lịch sự, trông có vẻ không phải người quá trẻ tuổi.  Rõ ràng người này nhận thức rất rõ giá trị nhan sắc của mình, nếu như không có ngoại hình, anh ta đã không tùy tiện bắt chuyện với một anh đẹp trai lái siêu xe ngay ngoài đường lớn thế này.

Điền Chính Quốc không đáp, cúi đầu dùng điện thoại.

“Cùng vào làm một ly chứ?”

“Không.” Điền Chính Quốc xuống xe, đi thẳng vào quán.

Người kia theo sau, hỏi: “Có hẹn rồi à?”

Anh ta đi cạnh Điền Chính Quốc, tới hơi gần nên Điền Chính Quốc không khỏi nhíu mày: “Cách tôi xa một chút.”

Quán bar rất lớn.

Chuyện ồn ào dữ dội chỗ Trâu Minh cũng không ảnh hướng tới khách khứa sung sức quẩy hết mình xung quanh.
Trâu Minh ở chỗ quầy bar.

Mặt sàn lộn xộn đầy chai rượu bị đập vỡ.

Gặp mấy chuyện thế này chủ quán cũng không muốn báo công an vì công an tới sẽ ảnh hưởng việc làm ăn.

Chủ yếu là rượu đầy đất, cần phải có người thanh toán.

Trâu Minh đang nói chuyện điện thoại với Điền Chính Quốc: “Anh, em đang ở khu A, anh vào cửa thì rẽ trái nhé.”

Bóng dáng Điền Chính Quốc vừa lọt vào tầm mắt, hai mắt Trâu Minh đã sáng rỡ, vẫy tay với anh: “Anh, bên này!”

Điền Chính Quốc cúp máy bước tới.

“Ai là chủ quán?” Điền Chính Quốc hỏi.

Một cô nàng trang điểm xinh đẹp mở miệng nói: “Tôi là người phụ trách.”

Điền Chính Quốc ừ một tiếng: “Rượu trên đất hết khoảng bao nhiêu?”

Đối phương hiểu sai ý anh: “Anh cần phải bồi thường toàn bộ.”

Điền Chính Quốc nhìn cô nàng một cái: “Chúng tôi chỉ bồi thường một nửa.”

“Một nửa kia chẳng lẽ muốn tôi đền?” Người xung đột với Trâu Minh xông ra khỏi đám người.

Bạn Trâu Minh to tiếng: “Không thì sao? Cho anh đền hết còn được, có cần kiểm tra camera xem ai ra tay trước không?”

Người phụ trách quán bar nói: “Thưa anh, đúng lẽ là anh cần bồi thường một nửa còn lại, nếu như anh không phối hợp bồi thường tổn thất, chúng tôi chỉ có thể báo công an.”

Đối phương tự biết mình đuối lý, im miệng.

Người phụ trách gọi bartender tới tính toán giá trị.

Trâu Minh tìm ghế khác cho Điền Chính Quốc ngồi.

“Anh, cảm ơn anh đã tới cứu em.” Trâu Minh mặt như đưa đám, hơi buồn bực, “Sau này em trả tiền anh sau.”

Điền Chính Quốc cười khẽ một tiếng: “Trả anh á? Tiền lấy vợ của cậu định bao giờ mới tiết kiệm xong?”

“Không tiết kiệm nữa.”

Bạn Trâu Minh phụt cười thành tiếng: “Anh cũng biết tiền lấy vợ á?”

Cậu này trông có vẻ khá trẻ, gương mặt còn nét ngây ngô.

“Quên chưa giới thiệu.” Trâu Minh bảo, “Đây là Hằng Quân, bạn em.”

Điền Chính Quốc nhìn Hằng Quân một cái: “Cậu dẫn nó tới chỗ này làm gì?”

Đối phương cười gượng một tiếng: “Dẫn cậu ấy đi xem một thế giới mới.”

Đáy lòng Điền Chính Quốc bật cười một tiếng, nghĩ thầm cậu muốn dẫn nó tới xem thế giới mới hay muốn xem xem có thể bẻ cong nó không.

“Cậu bao nhiêu tuổi?” Điền Chính Quốc hỏi.

“20.”

“Vẫn đang đi học à?”

“Ừm.”

Lúc cậu chàng nói chuyện, ánh mắt vẫn luôn vô tình rơi trên người Trâu Minh.

Cũng chỉ có trai thẳng Trâu Minh này mới không nhìn ra người ta có ý với mình.

Trâu Minh chen miệng vào bảo: “Cậu ấy giỏi lắm nhé, mới 20 đã học cao học rồi.”

Điền Chính Quốc chẳng hiểu sao lại nói một câu: “Mấy tháng nữa Trâu Minh sẽ về Pháp.”

Hằng Quân ngây người, biểu cảm ngơ ngác nhìn Trâu Minh: “Thật không?”

“Ừ, nếu hôm nay anh trai mà không tới cứu anh, khéo là mai anh bị ông già bắt về Pháp mất.”

Hằng Quân à một tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại không nói nữa.

“Sao đấy?” Trâu Minh thân thiết khoác vai cậu chàng, cong môi: “Không nỡ à?”

“Anh chim to, nhấn mạnh một lần nữa, em là gay, ở gần em quá rất nguy hiểm.”

Điền Chính Quốc cười, ánh mắt nghiền ngẫm: “Anh chim to?”

“Ây ây, anh nghĩ gì đấy! Chim to là nghĩa bóng tên em, không nhìn ra được hả? Anh, anh có tư tưởng không trong sáng.”

“Lớn hết rồi, tư tưởng ai còn trong sáng nữa.” Hằng Quân lầu bầu một câu.

Đang nói chuyện thì có một cậu trai cao gầy đi tới, vẻ mặt áy náy nhìn Trâu Minh: “Ngại quá, gây rắc rối cho anh.”

Cậu này là người vừa mời rượu Trâu Minh, người gây sự với Trâu Minh là bạn trai cũ của cậu đó.

“Em không ngờ anh ta cũng ở đây, bọn em chia tay gần nửa năm rồi, không ngờ anh ta còn điên như vậy, em xin lỗi ạ.”

Trâu Minh bảo: “Chuyện này không trách cậu, xin lỗi làm gì.”

Đối phương thở dài: “Nói chung vẫn rất xin lỗi mọi người, hôm nay mọi người uống gì, em mời khách.”

“Không cần đâu, thật đấy, không cần.”

Cậu này vừa rời đi, bạn trai cũ cậu ta đã theo tới: “Em lại tìm thằng đó?”

“Anh có bệnh à? Chúng ta đã chia tay bao lâu rồi anh còn chưa hiểu à?” Cậu ta đẩy bạn trai cũ ra, “Có bệnh thì chữa bệnh, đừng đứng đây chướng mắt tôi.”

Hai người anh đẩy tôi túm, lôi lôi kéo kéo biến mất trong tầm mắt bọn họ.

Kim Thái Hanh vừa hoàn thành ca mổ, hồn như bị rút mất một nửa.

Anh tắm xong liền nằm luôn trên ghế dài trong phòng thay đồ.

Ca mổ của Triệu Hiểu Dương mất nhiều thời gian hơn dự kiến.

Kim Thái Hanh nhắm mắt lại, cảm giác như vẫn còn thấy vẻ mặt như muốn òa khóc khi thấy anh bước ra khỏi phòng mổ của mẹ Triệu Hiểu Dương.

Bác sĩ Hoàng cũng vừa xong ca mổ.

Anh ấy bước ra ngoài, lúc mở miệng, giọng nói đã khô không khốc: “Ôi vãi thật, cậu mổ từ chiều tới giờ à?”

Kim Thái Hanh mở mắt: “Anh vẫn chưa về à.”

“Đừng nói nữa, đúng lúc tan làm thì có một ca cấp cứu.
Bây giờ tôi còn chưa được miếng cơm nóng nào vào bụng đây, đói chết tôi.”

Kim Thái Hanh mở di động, xem tin nhắn thoại của Điền Chính Quốc gửi tới.

Anh nhắn lại nhưng Điền Chính Quốc không trả lời.

Anh nghĩ ngợi giây lát rồi gọi video thẳng cho Điền Chính Quốc.

Anh mệt muốn chết, mệt đến nỗi chỉ muốn nhìn mặt Điền Chính Quốc một cái, một giây thôi cũng được.

Điền Chính Quốc đi rửa tay.

Điện thoại để quên trên bàn.

Trâu Minh tới quầy order rượu.

Đáng ra Hằng Quân đang nghịch điện thoại nhưng lại thoáng thấy điện thoại ai nhấp nháy trên bàn nên cậu ngẩng lên.

Cậu nhấc điện thoại lên xem, quay sang gọi Trâu Minh: “Anh chim to, có người gọi điện cho anh trai anh này.”

“Ai đấy?” Trâu Minh chìa tay định cầm tới cho Điền Chính Quốc.

Lúc Hằng Quân đưa điện thoại tới, do không ngồi vững nên trượt tay trượt sang nút nghe máy.

Điện thoại kết nối ngay lập tức.

Camera đúng lúc đang quay sàn nhảy.

Hằng Quân cảm giác điện thoại trên tay rung lên mới nhận ra cậu đã nhận cuộc gọi.

“Ôi vãi, lỡ tay rồi!”

Bác sĩ Hoàng đang lấy quần áo trong tủ, chợt nghe tiếng nhạc ầm ĩ nên giật mình.

Anh ấy quay lại nhìn Kim Thái Hanh: “Xem cái gì mà tiếng to thế, làm tôi giật cả mình.”

Hằng Quân ghét việc nghe điện thoại chứ đừng nói tới nghe điện thoại cho người khác.

Cậu luống cuống chân tay vuốt màn hình muốn ngắt máy.

Kim Thái Hanh ở bên kia nhìn thấy một gương mặt trẻ trung nhưng khá mờ nhoè.

Ba giây sau, màn hình đen sì, điện thoại ngắt kết nối..

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me