TruyenFull.Me

Vmin Bao Tinh

Tại Hưởng đói bụng,càu nhàu Chí Mẫn bỏ hắn lại mà không làm bữa sáng. Mày thì nhăn thành một đống,mặt càng dữ tợn khó coi.Hắn trước giờ chưa bị bỏ đói,bụng vừa sôi,tâm trạng lại xấu làm tâm tình Tại Hưởng chả có gì tốt cả. Cuối cùng mới nhớ đến bữa sáng của đầu bếp nhà mình,Tại Hưởng mới vực dạy cùng cái bụng đói đi về nhà .

Chí Mẫn tại công ty lúc đó,không biết về việc Tại Hưởng chửi mình nhưng mũi thì hắt xì liên tục. Khịt khịt cái mũi nhỏ rồi tiếp tục làm việc. Điền Chính Quốc từ đâu lại xuất hiện,đặt một hộp sữa socola như hôm qua trên bàn Chí Mẫn.

"Mua thừa, cho cậu".

Điền Chính Quốc giả làm bộ dạng lạnh lùng. Chí Mẫn hơi khó hiểu nhưng cũng quay sang định cảm ơn người ta nhưng lại như nhớ ra gì đó,mình không biết tên đối phương liền im bặt một lúc. Chí Mẫn chú ý thấy bảng tên gắn trên ngực trái,ghi ba chữ "Điền Chính Quốc" mới nói.

"Cảm ơn... Chính Quốc..."

Chí Mẫn rụt rè,cầm hộp sữa lên. Mọi hành động dù là nhỏ nhất của y đều bị gã thu vào mắt,Điền Chính Quốc cười mỉm rồi về chỗ của mình. Bộ dạng bối rối của đối phương cũng khiến gã đặc biệt muốn trêu. Chà, Chính Quốc như vậy ổn không nhỉ ?

Y uống thử một ngụm sữa,cảm thấy thật thoải mái. Chí Mẫn cũng là lần thứ hai được đồng nghiệp này cho sữa nha. Cảm thấy đặc biệt lạ lại có chút vui. Đây là được quan tâm sao ?

...

Tại Hưởng về đến nhà,đều mang cái bụng đói vào trong phòng ăn. Thấy mẹ cùng hôn thê đang dùng bữa,hắn làm lơ ngồi cách hai người một đoạn xa. Phẩy tay ra hiệu đầu bếp làm bữa sáng cho mình.

Mẹ Tại Hưởng im lặng, xem con mình có chịu mở miệng ra chào một tiếng không thì đành thất vọng rồi. Con trai đối với mình đều là loại tình cảm chán ghét,khiến phu nhân họ Kim này đều phiền não,thở dài. Hôn thê bên cạnh từ lúc hắn vào,đều mong mỏi đến một ánh mắt của người kia nhưng cái nhận được chỉ là biểu tình lãnh đạm và thờ ơ.

Từ từ xích mông sang chỗ Tại Hưởng,bị hắn phát hiện lại coi như không thấy,tập trung vào bữa sáng vừa được đầu bếp đem ra. Chỗ hai người cách nhau cũng không phải gần,lết mông được ra chỗ hắn lâu vậy,Tại Hưởng cũng cho là giỏi.

"Hưởng Hưởng à~~".

Hắn nghe mà động tác ăn trở nên khó khăn. Tại Hưởng hắn có phải là quá ghét cô ta rồi không ? Hay là do tính bản thân chó bẩn nhỉ ?

Thấy đối phương hơi xao nhãng,cô vui mừng ra mặt lại gọi.

"Hưởng Hưởng à~~~".

Tại Hưởng đen mặt,nắm chặt dao dĩa trong tay. Răng nhai miếng bánh nhân thịt trong mồm nghiền nát,răng như thể muốn cắn luôn lưỡi mình trong họng. Nuốt được một miếng đều cảm thấy vô vị.

"Hưởng a~~~".

Tại Hưởng chịu không nổi,mặt đều mang biểu tình phiền dán ngay trên trán.Mẹ hắn cũng hiểu rõ con trai,nhìn hắn như sắp lên cơn điên,mồ hôi đều thi nhau đổ xuống,định bảo Đát Đát nên dừng lại thì Tại Hưởng đã không thương tiếc,đáp đĩa ăn của mình vào thẳng mặt vị hôn thê.

Cô ta bất ngờ,ăn trọn cái đĩa vào mặt. Biểu tình kinh ngạc,mắt đều trợn tròn không dám tin,mặt vẫn còn cảm thấy hơi rát.

"Tô Phương Đát,cô im mồm đi!".

Tại Hưởng gằn giọng,đứng phắt lên. Mẹ hắn cũng không thể đụng nổi hay nói lời gì khi Tại Hưởng nổi giận. Đành ngồi im nhìn một màn giáo huấn của con trai đối với hôn thê chính mình.

"Giọng cô sinh ra là để người khác phát tởm sao ? Ăn bữa sáng đều muốn nôn ra. Còn Hưởng Hưởng cái gì ? Tên lão tử là để cho cô tự tiện gọi à!".

Phương Đát nghe đều sợ tái mét mặt,tránh né ánh mắt hung dữ của hắn,nước mắt đều muốn thi nhau chảy xuống. Miệng hơi run rẩy,lời muốn nói đều không thể bật ra khỏi môi.

Mẹ hắn im lặng,chỉ khoanh tay trước ngực quay mặt sang một bên,mặc kệ con dâu tương lai bị con trai mình chửi rủa vô cùng thậm tệ. Bản tính của Tại Hưởng trước giờ là vậy,thân sinh ra hắn cũng không cách nào kiểm soát được.

"Mẹ".

Tự dưng bị gọi,bà có hơi sững người nhìn con trai. Trong mắt hắn đều là lửa giận ngút trời,so đối với người ngoài còn muốn ác liệt hơn.

"Nếu còn muốn tôi ở cái nhà này,mau khiến cô ta cuốn gói".

Tại Hưởng uy hiếp,chỉ thẳng vào mặt đứa con gái đang cố tránh né,hắn chán ghét phất áo lập tức rời đi,không nói thêm một từ dư thừa.

"Con... con xin lỗi... xin đừng đuổi... con thực sự.... thực sự muốn Hưởng cùng một chỗ... mẹ...!".

Phương Đát bị doạ sợ,tay lập tức kéo lấy váy bà cầu xin. Nước mắt đều lã chã trên khuôn mặt đáng thương,giọng đều không chắc chắn,cố lấy chút thương hại từ người trước mặt.

Phu nhân Kim im lặng,áy náy bỏ tay của cô ra,mệt mỏi ôm đầu đi lên,trong lòng thở dài trầm mặc. Bà vì sao lại phải chịu cảnh này chứ ?

...

Tại Hưởng hậm hực phóng xe trên phố,sao nhà hắn có thể chứa chấp cái loại con gái đáng ghét lại lắm mồm kia. Thà rằng cứ câm như con mèo nhỏ họ Phác có phải tốt hơn không ?

Đột nhiên lại nhớ tới khuôn mặt ửng hồng của y sáng nay khi bị mình phát  hiện nhìn trộm. Bộ dạng của y đều rất khiến người khác phải mở lời trêu chọc mới chịu được. Là do khuôn mặt thẹn thùng kia quá đỗi xinh đẹp hay chỉ do ý nghĩ dâm tà ác liệt kia của hắn thấy vậy ?Miệng đột nhiên lại cười bỉ ổi lao xe thật nhanh đến chỗ cần đến.

"Mẫn Mẫn,muốn ăn không ?".

Trịnh Hạo Thạc cưng chiều xoa xoa kẻ ngốc ngốc chăm chỉ trên màn hình máy tính. Chí Mẫn ngơ ngác nhìn anh đưa cho mình một cái bánh kem... bánh kem...

"Chí Mẫn!".

Hạo Thạc giật bắn người đỡ y,Chí Mẫn sao lại ngất xỉu rồi. Mọi người nghe tiếng hét hốt hoảng,quay ra đều thấy tên ngố của văn phòng đã không cử động trong lòng Hạo Thạc.

Hạo Thạc liên tục gọi y rồi lay người,lo sợ bế Chí Mẫn lên. Nhờ một người gọi giúp cấp cứu,nhân viên ậm ừ một câu rồi gọi điện. Dường như trong cái phòng này,chỉ có mình anh là lo lắng cho y. Sự lạnh nhạt này đột nhiên khiến Hạo Thạc phải cảm thấy rợn người,họ bình thường không thích Chí Mẫn thì thôi,đến lúc có chuyện cũng không ngó ngàng tới một câu.

"Giả vờ giả vịt"

"Định lười biếng chốn việc hay sao ?"

"Anh Trịnh vậy cũng tin hả?".

Hạo Thạc tức giận ôm lấy Chí Mẫn quát to.

"Mấy người không giúp được thì ngậm mồm lại!".

Bọn người kia bị chửi liền im hết,chưa bao giờ Hạo Thạc hay cười này lại nổi giận đến mức như vậy. Mấy nhân viên nam ho khan một tiếng xong cũng không dám lên tiếng,nhân viên nữ đều bị dọa sợ nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn Chí Mẫn khinh bỉ.

"Một lũ khốn nạn".

Hạo Thạc lại nhớ đến còn Điền Chính Quốc nhưng lại đâu mất rồi? Anh rối rắm bế người lên đi ra,tay cố gắng lôi điện thoại gọi taxi vì Hạo Thạc biết cái người mình vừa nhờ vả,chắc chắn sẽ ngó lơ và bỏ qua.

"Alo,cho tôi một...".

Hạo Thạc một tay bế người,một bên lung lay tay cầm điện thoại. Đột nhiên người bị đoạt khỏi tay,thanh niên hôm trước còn ở căn tin trêu Mẫn Mẫn sừng sững trước mặt anh,mặt mũi đen xì bế cơ thể nhẹ tênh của y.

"Không khiến anh,tôi mang người của tôi đi".

Hạo Thạc nghe nói đến ngốc lăng ra lại đi theo.

"Nhóc này,mang Mẫn Mẫn đi đâu ? Thằng bé đang ngất đấy!".

Tại Hưởng mặt đầy hắc tuyến lườm :

"Biến!".

Hắn một mạch đi thẳng,Hạo Thạc lèo nhèo bên tai cũng không bận tâm,phóng xe lướt qua trong khi anh vẫn còn ngơ ngác,chưa kịp phản ứng.

...

Tại Hưởng trực tiếp bế người ôm trong lòng,mái tóc dài tung bay theo gió,nét mặt có chút không bình tĩnh được gắn tai nghe,gọi điện.

"Xán Liệt,mau đến nhà tôi".

Chưa để người kia ú ớ được gì,Tại Hưởng đã trực tiếp tháo tai nghe vứt một xó,một tay chế trụ ôm người trong lòng,một tay lại lái xe phi thẳng về nhà.

Hắn không biết bản thân sao lại như vậy ? Tại Hưởng cũng không hiểu chính hành động của mình,chỉ là thấy mèo con bất tỉnh trong vòng tay kẻ khác,hắn lập tức như mãnh hổ xù lông,dùng móng vuốt muốn đoạt lại người. Là đồ chơi của hắn,kẻ khác không được động vào... mà từ bao giờ Tại Hưởng lại cho Chí Mẫn bước vào trong đời mình vậy ?

Lại trở về cái nơi mình bỏ đi,Tại Hưởng ôm người vào trong mà không mảy may quan tâm đến ánh mắt mẹ mình đang ngồi thưởng trà. Mẹ Kim tròn mắt nhìn con trai đem một người lạ mặt về,tay cầm tách trà nóng cũng khựng lại giữa không trung. Có bao giờ hắn đem người về nhà đâu cơ chứ ? Con trai bà phải chăng ăn nhầm gì rồi ?????

Tại Hưởng đặt người trên giường mình,phòng hắn vốn là cấm địa không ai được vào nếu Tại Hưởng không cho phép,nay lại chứa chấp một con mèo nhỏ còn được hắn đặc biệt cho nằm lên giường. Tại Hưởng tự cao nghĩ.

"Phúc của anh đấy!".

Hắn quan sát người trên giường, vẫn là một nét mắt như thường ngày nhưng lại không dấu nổi có chút quan tâm trong ánh mắt. Tay bất giác xoa nhẹ mái tóc đen nhánh hơi ẩm ướt do mồ hôi toát ra.

"Tại Hưởng tôi....".

Vừa nghe có người gọi,hắn quay ra đã thấy đối phương đứng trước cửa phòng mình mở toang,tay mới chạm vào người kia một chút thì rụt lại. Hơi chột dạ nhìn tên vô duyên còn đang hơi đình trệ đầu óc,ngẩn người ra đấy.

"Làm phiền rồi!".

Xán Liệt nửa thật nửa đùa nói,chạy ra thì bị Tại Hưởng liếc xéo quát.

"Mau vào!".

Xán Liệt cười ngả ngớn gãi đầu,áo blu trắng có chút lôi thôi đủ biết vừa rồi gấp gáp như nào. Cứ nghĩ rằng tên nhóc này có chuyện,ai dè lại là người bé nhỏ hắn đem về sao ?

Xán Liệt nhìn nhìn một chút,bắt đầu kiểm tra qua cơ thể của Chí Mẫn. Tại Hưởng ngồi một bên hơi trầm mặc,mắt quan sát mặt ông anh thân thiết đột nhiên đen lại.

"Anh đang nghĩ gì trong đầu ?".

Xán Liệt giật mình,chẳng nhẽ mặt anh ghi rõ vậy sao ?

"Không... anh chỉ thấy lạ thôi... mà anh cũng không biết em có khẩu vị như này nha".

Xán Liệt biết tránh không được đành thật thà khai báo,nghĩ rằng người này chắc là người tình mới của thằng em chăng ?

Tại Hưởng dửng dưng không trả lời,coi như ngầm chấp thuận ý kiến vừa rồi của Xán Liệt. Quả thật hắn là nhìn trúng gương mặt của y nên đặc biệt muốn biến người này thành tình nhân tạm thời. Chỉ là vẻ đẹp của Chí Mẫn khiến người khác phải nổi lên lòng tham mà chiếm đoạt làm của riêng để bản thân có thể một mình ngắm nghía.

"Không có vấn đề gì nhiều,chắc là do thường xuyên nhịn ăn nên mới như vậy. Với lại cơ thể đặc biệt thiếu chất,sức khỏe cũng không ổn định lắm. Em kiếm người này ở đâu vậy ?".

Tại Hưởng nghe vậy liền nhớ đến cái nhà thuê rách nát của y,cái căn phòng nhỏ như lỗ mũi với cái nhà tắm hẹp,trần nhà ẩm mốc với đồ ăn ít ỏi,chưa kể cái giường ọp ẹp còn không chứa nổi một người..... điều kiện như vậy hỏi làm sao không lắm bệnh được.

"Mà,cẩn thận với người ta chút... xem chừng hơi bị.... "khó" nha".

Xán Liệt đùa đùa,tay còn hơi bẹo nhẹ má người trên giường. Ai mà không biết người này đang nói gì ? Xán Liệt có cái sở thích rất là bệnh hoạn về mấy việc nhìn tướng người rồi suy ra những bộ phận nhạy cảm của đối phương dài,ngắn,rộng,chặt thế nào.... là do Xán Liệt theo ngành y nên mới vậy sao ?

Tại Hưởng đấm mạnh vào vai Xán Liệt không thương tiếc, trừng mắt.

"Không đến lượt anh kiểm tra hộ".

Xán liệt ôm vai mình bất mãn,dặn dò vài câu rồi ly khai. Người ta không muốn làm bóng đèn hít cẩu lương nha.

Mẹ Kim một màn từ lúc Xán Liệt đến đều nhìn trộm con trai trong phòng qua mép cửa. Đối với nam nhân kia đều dùng loại ánh mắt bà chưa từng thấy mà nhìn,có chút tò mò về thân phận người này,sao lại có thể khiến con trai mình như vậy ?

Xán Liệt đi ra,đương nhiên bắt gặp phu nhân Kim đang thập thò thì cười thật tươi như chào một tiếng,cũng không quên đóng cửa phòng lại cho hắn. Bà Kim không nói gì,đi xuống dưới trước hành động đuổi khéo của đối phương. Xán Liệt biết nếu để Tại Hưởng thấy được mẹ mình lén lút rình mò như vậy,hắn chắc chắn sẽ làm lớn chuyện và bức mẹ mình đến cùng. Thà rằng thô lỗ một chút cũng đỡ hơn việc biến tình cảm giữa hai mẹ con trở nên thêm căng thẳng nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me