Vmin Be Ngoc Cua Anh
Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng rọi qua khung cửa sổ, tràn vào căn phòng rộng lớn, ấm áp. Park Jimin khẽ cựa mình, đôi mắt mơ màng mở ra. Ngay trước mặt cậu, là Kim Taehyung – người đàn ông vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc – đang nằm bên cạnh, nhìn cậu chăm chú. Đôi mắt sắc lạnh hôm qua giờ đây có gì đó dịu dàng, khiến Jimin ngơ ngác."Anh nhìn Minie như vậy có gì không ạ?" Jimin ngây thơ hỏi, đôi mắt tròn xoe ngước lên, không hề cảm thấy có gì bất thường khi vừa tỉnh dậy đã thấy người lạ nằm cạnh mình.Taehyung bị cậu kéo ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh không thể nào nói rằng mình đang thất thần vì ngắm khuôn mặt đẹp đẽ của cậu bé ngốc nghếch này được. Trong giây phút, anh vờ gõ nhẹ lên trán Jimin, miệng thì thầm, giọng điệu cố nén sự bối rối:"Em ngủ chảy ke."Jimin giật mình, đôi mắt lập tức mở to, mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. Ngay lập tức, cậu dùng tay chùi lấy chùi để khắp mặt, lo sợ rằng anh đã nhìn thấy hình ảnh xấu xí đó. Dù cậu là một người ngốc nghếch, nhưng cũng có lòng tự tôn riêng, nhất là khi ở trước mặt người đàn ông đẹp trai này.Nhìn thấy hành động lúng túng đáng yêu của Jimin, Taehyung không thể nhịn được cười. Tiếng cười trầm ấm của anh vang lên khắp căn phòng. Jimin đột nhiên dừng lại, ngước lên nhìn Taehyung, lúc này cậu mới nhận ra anh đang trêu mình. Cậu chu môi, giọng nhỏ nhẹ hờn dỗi:"Anh gạt Minie!"Nhưng điều đó chỉ khiến Taehyung cười lớn hơn, anh đứng dậy, bước xuống giường, vừa cười vừa nói:"Thì em ngốc mà!"Jimin bĩu môi, lòng ấm ức nhưng không dám nói lại. Dù ngốc nghếch, cậu vẫn hiểu rằng mình không thể tranh cãi thắng được Taehyung. Tuy nhiên, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của người đàn ông thường ngày lạnh lùng kia, cậu bất giác cảm thấy một chút ấm áp. Có điều, Taehyung không hề nhận ra rằng đã rất lâu rồi anh mới có một nụ cười chân thật và thoải mái như thế, không phải là kiểu xã giao giả tạo thường ngày.Sau khi tiếng cười lắng xuống, Taehyung liếc nhìn Jimin vẫn đang lúng túng ngồi trên giường, rồi nói:"Được rồi, em dậy đi. Tôi sẽ chở em về nhà dọn đồ, từ nay em sẽ sống ở đây."Jimin ngơ ngác, đôi mắt mở to đầy hoang mang: "Sao lại phải đến đây sống ạ?"Taehyung nhìn cậu, trong lòng tự hỏi làm sao một người có thể ngây thơ đến mức này. Anh nhíu mày, đáp:"Em nghĩ chỉ làm một lần là có con sao hả, ngốc?"Jimin há hốc miệng, gật đầu hiểu ra, rồi lại buột miệng nói ra một câu rất dài: "À... Minie hiểu rồi ạ!" Nhưng ngay sau đó, cậu hỏi tiếp, vẻ mặt lo lắng: "Sau này Minie có được về nhà thăm cha không ạ?"Taehyung nhìn Jimin một lát, rồi gật đầu. "Đương nhiên là có thể. Tôi không có ý định nhốt em đâu. Sau khi sinh em bé xong, em sẽ được trở về nhà sống như trước."Nghe vậy, Jimin vui vẻ gật đầu mạnh một cái, khuôn mặt tràn đầy hy vọng: "Dạ!"Rồi như nhớ ra điều gì, cậu ngập ngừng nói thêm, ánh mắt có chút ấm ức:"Nhưng mà... anh đừng gọi Minie là ngốc nữa được không? Minie không ngốc, chỉ là hơi không nhanh nhạy thôi!"Câu nói ngây thơ của Jimin khiến Taehyung bật cười lần nữa. Anh nhìn cậu bé nhỏ nhắn trước mặt, tự dưng cảm thấy có một chút gì đó dịu dàng tràn ngập trong lòng. Anh không biết từ bao giờ mà việc trêu chọc Jimin lại mang đến cho anh niềm vui như thế này."Được, được, tôi không gọi em ngốc nữa. Giờ thì nhanh lên, dậy thay đồ rồi chúng ta đi ăn sáng, Minie hơi không nhanh nhạy."Jimin cười tươi, không còn buồn bực nữa, rồi nhanh chóng bò xuống giường để chuẩn bị cho ngày mới. Trong lòng cậu tràn ngập niềm vui, vì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng có thể giúp cha, còn được sống trong căn nhà đẹp đẽ này và có thể về thăm cha bất cứ lúc nào. Cậu không nhận ra rằng, từ giây phút này, cuộc sống của cậu đã hoàn toàn thay đổi, và trong trái tim của Taehyung, dần dần có một khoảng trống đặc biệt dành riêng cho cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me