TruyenFull.Me

Vo Han Vua Bat Dau Da Rut Phai The Than Phan Npc

Trong rừng núi tối tăm, một hàng dài người đang đi trên con đường ven núi.

Tất cả họ đều cầm một cọng rơm, đầu của cọng rơm đã bị đốt lửa, ngọn lửa nhảy múa trong gió ngã trước ngã sau nhưng lửa không tắt, dùng làm công cụ thắp sáng cho thôn dân.

Bốn người chơi đi theo Trần đạo sĩ, ngoài cọng rơm để thắp sáng thì mỗi người còn cầm trên tay những đồ vật bằng giấy khác nhau.

Những thứ này đều được Trần đạo sĩ đưa cho các người chơi trước khi khởi hành.

Thứ mà Triệu Cẩm Minh đang cầm là một cột cờ mà cậu không biết chất liệu là giấy gì, phía trên nổi lên một lá cờ nhỏ bằng giấy, sơn màu xanh đỏ loè loẹt.

Triệu Cẩm Minh liếm liếm đôi môi khô khốc.

Bây giờ cậu vừa đói vừa mệt, trên tay cầm một cọng cỏ dài bước đi mệt mỏi trên con đường núi lầy lội.

Họ đã đi được hơn một tiếng đồng hồ, tình trạng hiện tại của Triệu Cẩm Minh thực sự không ổn.

Đêm qua cậu không được nghỉ ngơi tốt, sau bình minh thì cậu vẫn phải canh gác suốt hai tiếng đồng hồ.

Còn chưa kể cảnh tượng mà cậu nhìn thấy bên ngoài đại sảnh sau khi nghe thấy tiếng hét của Vương Tuyết.

Nghĩ đến đây, Triệu Cẩm Minh vẫn không khỏi nhớ lại Lý Minh lúc chết trông như thế nào.

Cậu lập tức lắc đầu mấy cái, cố gắng rũ bỏ ký ức sâu xa về cái chết của Lý Minh, cố gắng tự nhủ trong lòng nhiều lần rằng mình phải bình tĩnh, nhất định phải sống sót.

Triệu Cẩm Minh biết rằng bước đầu tiên dẫn đến cái chết là mất đi lý trí.

Cậu buộc mình phải vận dụng trí óc khi đi trên đường, phải kiên trì, tuyệt đối không được suy nghĩ về việc mình mệt mỏi như thế nào.

Ban ngày, thôn dân không cho người chơi thời gian để tự do hoạt động.

Bốn người chơi tiếp tục đi đi dừng dừng mà đi theo Trần đạo sĩ phía trước quan tài, bước sang trái một bước, quay vòng tròn, một bước sang phải, quỳ lạy, sau bốn mươi phút khoa tay múa chân thì họ nghỉ ngơi được mười phút trong phòng chính. Sau mười phút nghỉ ngơi thì đạo sĩ Trần đứng dậy tiếp tục đem theo các người chơi mà nhảy múa, các người chơi cũng không dám nói không.

Triệu Cẩm Minh ở trong phòng thí nghiệm quanh năm, thể lực của cậu rất bình thường, sau khi chịu khổ một hồi lâu, khi mà Trần tẩu cầm cọng rơm tìm tới thì đầu của cậu đã choáng váng còn cơ thể thì tê liệt vì kiệt sức.

Triệu Cẩm Minh cảm thấy hai chân mềm nhũn, tê dại, mỗi bước đi đều như chì.

Cậu phải tiếp tục chuyển sự chú ý của mình và bắt đầu cố gắng tổng kết kinh nghiệm của ngày hôm nay.

Triệu Cẩm Minh còn nhớ rõ lúc cậu nằm trên chiếc đệm lớn nhồi rơm để lấy lại sức lực thì đều nhịn không được mà lén lút quan sát thiếu niên ngồi cạnh bức di ảnh.

Đó là tân nương trong phó bản.

Nhưng anh ấy là một thiếu niên rất xinh đẹp.

Triệu Cẩm Minh bị phân tâm, máy móc đi theo Lý Quyền.

Quyền ca và Văn tỷ đều xác định NPC này là Boss của phó bản, mọi lời nói đều nhằm mục đích khiến người chơi chết đi.

Nhưng trong lòng Triệu Cẩm Minh luôn có một loại cảm giác khác.

Cậu cảm thấy Kỳ Vô Uyên không phải là Boss.

Lý do rất đơn giản, có người nào sẽ nguyện ý kết hôn với người chết chứ!

Loại chuyện như minh hôn này chẳng phải rõ ràng là đang bức hại người ta sao?

Bị bức hại nặng nề nhất rõ ràng là những đối tượng minh hôn đáng thương kia.

Chẳng lẽ lời nói của người chơi lâu năm thì nhất định sẽ đúng hả?

Sau khi Triệu Cẩm Minh biết sơ qua về Thế Giới Thứ Tư thì cậu đã cảm thấy rằng trong một môi trường có thể khiến mọi người trở nên thờ ơ như vậy, làm sao có thể có một người chơi lâu năm tốt bụng như Lý Quyền Văn Dao, người luôn miệng nói rằng phải bảo vệ các tân nhân.

Hoặc là nó mang lại lợi nhuận hoặc nó có mục đích xấu.

Triệu Cẩm Minh lén lút quan sát Kỳ Vô Uyên và những thôn dân xung quanh. Kỳ Vô Uyên giả vờ như không nhận ra bất cứ điều gì, để cậu ta tìm hiểu.

Triệu Cẩm Minh rất nhanh liền nhận ra chỗ không thích hợp của các thôn dân.

Cảm giác mâu thuẫn trong tang lễ hời hợt này quá dễ dàng nhận ra.

Nhưng tại sao hai người chơi lâu năm lại không phát hiện ra?

Không phát hiện ra hay đã nhận ra nhưng cảm thấy không cần thiết phải nói với tân nhân?

Triệu Cẩm Minh bỗng nhiên trong lòng nặng nề.

Cậu không biết phải tin ai hay phải làm gì.

Cái chết của Lý Minh trở thành tảng đá nặng trĩu trong lòng cậu.

Triệu Cẩm Minh lúc này càng ngày càng bối rối, không khỏi nhìn về phía trước.

Tân nương đứng trước mặt Trần đạo sĩ, cùng đi lên đường.

Miếu Sơn Thần nằm trên đỉnh ngọn núi cao nhất bên trái làng, người dân trong thôn rất kính trọng Sơn Thần.

Người chơi theo chân thôn dâm từ chân núi lên đỉnh núi một cách suôn sẻ.

Kỳ Vô Uyên chưa bao giờ đi nhiều con đường như vậy.

Cậu cầm di ảnh của Trần Diệp đi theo thôn dân trên đường núi.

May mắn là cậu đã dùng máu của Trần Diệp để vẽ bùa lên cánh tay mình.

Kỳ Vô Uyên thỉnh thoảng kích hoạt âm khí trong lá bùa trên đường đi nên sau khi lên đến đỉnh núi, tuy hơi mệt nhưng ít nhất cậu cũng không gặp phải vấn đề gì khác.

Kỳ Vô Uyên có thể cảm giác được từ khi rời khỏi nhà thì luôn có một cỗ tử khí như có như không mơ hồ bám theo cậu.

Cậu nhắm mắt lại, phớt lờ nó.

Sau khi thành công lên đến đỉnh núi, Kỳ Vô Uyên nhìn về phía ngôi chùa trên núi.

Cái gọi là miếu Sơn Thần không phải là chùa do người làm nên mà là một hang động.

Địa hình trên đỉnh ngọn núi này rất độc đáo, một nửa địa hình bằng phẳng và được bao phủ bởi thảm thực vật, trong khi nửa còn lại đột ngột bị nâng lên, để lộ một vách đá trụi lũi không có thực vật.

Nhìn lên, trên vách đá còn có một mảnh cỏ bằng phẳng cao hơn mười mét, hình như có một ít cỏ dại và dây leo dài ngoằn ngoèo mọc trên đó, không có đường nào có thể đi.

Trên vách đá, một hang động lớn cao bảy tám mét được thiên nhiên mở ra một cách điêu luyện sắc sảo, trông rất ngoạn mục.

Hang rộng khoảng bốn đến năm mét, thoạt nhìn chỉ có thể thấy bên trong tối tăm, ở lối vào có một số cột đầu gỗ do người làm, phía trên được trang trí bằng vải đỏ, một bảng hiệu bằng gỗ chất lượng thượng thừa đang treo ở trên cao,  dòng chữ "Miếu Sơn Thần" được viết một cách mơ hồ.

Cửa hang chất một lớp tro hương dày, trên bàn có hơn chục nén nhang đang cháy, trên bàn bày đầy hoa quả tươi mới làm đồ cúng.

Người chơi không ngờ rằng cái gọi là miếu Sơn Thần thực ra lại là một hang động.

Kỳ Vô Uyên phát hiện khi nhìn vào cửa động thì trong lòng dâng lên một cảm giác đau đớn xen lẫn trốn tránh, trái tim bị ép tới mức vội vàng đập nhanh.

Cậu nắm chặt góc áo, bướng bỉnh không ngừng nhìn về phía hang động, không chịu rời mắt.

Mãi đến khi quen với cơn đau âm ỉ khó chịu, cậu mới gật đầu hài lòng.

Trần Diệp đứng ở trong hang, toàn thân bị vô số bóng tối nuốt chửng, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình Kỳ Vô Uyên đối mặt với hang động.

Người đàn ông quay người và đi về phía bên trong hang động, dần dần hòa làm một với bóng tối trong hang.

Sau khi Trần Diệp rời đi, tất cả những viên đá rải rác trên mặt đất đều bị thứ gì đó không biết tên nghiền nát.

Đến nơi, dân làng bắt đầu bận rộn sắp xếp bàn ăn trên bàn ở cửa hang, bãi cỏ xung quanh cũng đầy những người giấy không được vẽ mắt.

Nhưng không giống như những người giấy thông thường mà những người ngưới giấy cắm trên cỏ này đều được tạo thành nhiều hình thức tra tấn khác nhau, dù không có mắt nhưng hình dáng vẫn trông rất thê thảm.

Tất cả những thứ mà Trần đạo sĩ yêu cầu người chơi lấy đều được đặt trên bàn.

Vương Tuyết chọc chọc Văn Dao, nhỏ giọng nói với cô: "Tỷ... sao tôi cảm thấy... bọn họ giống như một tà giáo đang sắp xếp một loại hiến tế nào đó nha."

Khi Vương Tuyết còn nhỏ, người ta kể rằng nhà hàng xóm của cô đang tổ chức một buổi họp mặt tà giáo, khi nhà hàng xóm bị bắt, cô vô tình nhìn thấy nhà hàng xóm trông như thế nào.

Mặc dù phong cách khác nhau nhưng Vương Tuyết luôn cảm thấy cảm giác giữa hiện tại và lúc đó đặc biệt giống nhau.

Cô sợ hãi đến mức tự hỏi liệu dân làng có đốt bọn họ hay không.

Văn Dao chỉnh lại kính, an ủi chạm vào tay Vương Tuyết: "Đừng lo lắng."

Cô chỉ bảo Vương Tuyết hãy yên tâm chứ không nói thêm gì nữa, cô ấy trông không giống kiểu người chơi đầu óc mà Lý Quyền miêu tả chút nào.

Những người chơi chứng kiến ​​Trần đạo sĩ đốt hết những thứ mà hắn yêu cầu trước đó lấy đi. Ngay sau đó, một màn sương mù dày đặc bao trùm đỉnh núi trước khi những người chơi kịp phản ứng, dân làng, bao gồm cả chiếc bàn ở cửa hang, đều đã bị bao vây, tất cả đều bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.

Lý Quyền nhìn thấy trưởng thôn là người cuối cùng bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, mỉm cười với họ như thể cảm thấy nhẹ nhõm vào giây phút cuối cùng khi biến mất.

Trưởng thôn dường như không có ý tốt nói: "Bọn trẻ, Hoan nghênh trở lại Ai Cầu thôn."

"không tốt!"

Lý Quyền muốn lao ra ngoài, nhưng khi nhìn quanh, hắn phát hiện sương mù dày đặc đang nhanh chóng dâng lên và đã hoàn toàn bao vây bọn họ.

Hắn tuỳ tiện nhặt một cành cây gãy lên để kiểm tra, hầu hết cành cây đó đều bị ăn mòn ngay khi chạm vào màn sương.

Lý Quyền không bỏ cuộc, chạm vào cổ tay trái, một mã vạch màu xanh nhạt xuất hiện rồi nhanh chóng biến mất trên tay phải, một bao tay màu đen làm bằng da lập tức bao lấy bàn tay phải của hắn.

Tay phải của Lý Quyền nắm lại, đấm mạnh vào màn sương.

Một vài ngọn lửa màu xanh nhạt mơ hồ bốc lên do hành động cắt xuyên không khí, chỉ cần nhìn vào cũng có thể biết sức mạnh đòn tấn công của Lý Quyền vô cùng đáng sợ.

"Không quan trọng ngươi là thứ gì, đánh trước rồi nói..."

Không ngờ, giây tiếp theo, tay phải của Lý Quyền chạm phải sương mù, không có chuyện gì xảy ra trong làn sương mù dày đặc kỳ lạ, ngược lại găng tay của hắn đã bị ăn mòn và thủng nhiều lỗ!

Lý Quyền nhanh chóng rút tay lại, cho dù rút lại thì trên tay cũng có mấy lỗ máu.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Lý Quyền trở nên vô cùng khó coi, hai tân nhân phản ứng rất nhanh, lập tức lui về phía sau Văn Dao.

Sương mù lan ra với tốc độ nhanh chóng, tiến đến trước mặt bọn họ trong chớp mắt.

Văn Dao tay trái ôm Vương Tuyết, tay phải đỡ Triệu Cẩm Minh: "Mau vào hang!"

Họ không có lựa chọn nào khác, nơi duy nhất không bị sương mù bao phủ là hang động phía sau họ.

Nhưng hang động này thoạt nhìn đầy rẫy nguy hiểm.

Không còn lựa chọn nào khác, Lý Quyền nghiến răng nghiến lợi đi theo vào trong hang.

Sau khi họ vào hang, sương mù lan nhanh hơn, gần như bám theo họ, bao trùm mọi khu vực bên ngoài hang.

Cũng may người chơi không bị mất cọng rơm, tạm thời vẫn miễn cưỡng chiếu sáng đủ.

Triệu Cẩm Minh và Vương Tuyết dán chặt lưng vào hang động, nhìn chằm chằm vào sương mù ở cửa hang.

May mắn thay, sương mù chỉ dừng lại ở cửa hang và không có xu hướng xâm nhập vào bên trong.

Ngay cả Lý Quyền cũng thở phào nhẹ nhõm.

Triệu Cẩm Minh dựa vào tường đá, hai tay ôm đầu gối, cúi đầu thở hổn hển, trái tim đập mạnh vẫn chưa bình tĩnh lại.

"Quá, quá đáng sợ."

Triệu Cẩm Minh cảm giác được có người chạm vào vai mình.

Cậu tưởng là Văn Dao hoặc Vương Tuyết nên ngẩng đầu lên nói: "Không sao đâu, tôi sẽ bình tĩnh... a!!!"

Không ngờ khi Triệu Cẩm Minh ngẩng đầu lên, thứ cậu nhìn thấy là một khuôn mặt trắng bệch được phóng to trước mắt, má. Một đôi hốc mắt trống rỗng đang nhìn chằm chằm vào cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFull.Me